Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 153: Trịnh quân




Lúc mặt trời vừa ló dạng ở chân trời thì Trịnh Quân mới buông bút xuống, đầu thuốc lá đựng trong gạt tàn để trên bàn đã chất thành đống như ngọn núi, phòng khách như có một làn sương mỏng bay lững lờ, trong không khí toàn mùi khói thuốc.

Trịnh Quân nhìn gói thuốc đặt trên bàn, chỉ còn lại điếu cuối cùng. Y với tay lấy ra, châm lửa hít sâu vào một hơi rồi ngã người lên sô pha, đôi mắt lim dim. Bận rộn suốt mấy tiếng đồng hồ, gọi đi mấy chục cuộc điện thoại gần như là vận dụng hết tất cả các mối quan hệ của mình, cuối cùng y cũng đã hỏi thăm rõ ràng về cái cửa hàng ở Bình Xuyên kia. Y bây giờ mới như trút được gánh nặng mà ung dung hưởng thụ hương vị mà thuốc lá mang lại. Y vốn không phải là tên nghiện thuốc lá, nhưng bây giờ y cần thuốc là để nâng cao tinh thần.

- Quả nhiên không phải là một cái đèn cạn dầu.

Trịnh Quân nhìn vào bản thảo đã viết rất cụ thể, thốt ra một câu tự đáy lòng.

Nhà họ Phương ở thị trấn Hải Trang huyện Bình Xuyên, một gia đình rất bình thường ở tỉnh Tần Tây. Nếu lúc đó lấy ý nghĩa gia tộc ra để báo danh thì y đã có chút cân nhắc rồi, chỉ trong một thời gian ngắn bắt đầu từ nghề làm bánh bao đã từng bước chiếm được vị trí gia tộc số một ở Bình Xuyên.

Gọi đó là gia tộc mạnh nhất ở Bình Xuyên, Trịnh quân thấy cũng không có gì là quá đáng. Tuy ở Bình Xuyên vẫn còn Quách Thiên Phóng, Lý Đông Tinh và rất nhiều các lãnh đạo huyện khác nhưng xét về tầm ảnh hưởng thì chẳng là gì so với gia tộc kia.

Một thiếu niên bình thường mười ba mười bốn tuổi nhưng lại là em kết nghĩa của thiếu phu nhân tập đoàn Quách Thị Hồng Kông, còn có thể bình đẳng mà ngồi cùng hàng với những lãnh đạo quyền lực của tỉnh như Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa, đây cũng là một kỳ tích, ít nhất theo Trịnh Quân đó cũng là một kỳ tích.

Dù sao cũng là một người sinh ra trong gia đình quan lại tất nhiên y rất hiểu đạt được đến cỡ này thì phải may mắn cỡ nào. Nếu như ông ngoại y không phải là tỉnh ủy viên thì cha y Trịnh Ngôn Chí đâu có thể trở thành nhân vật số một của thành phố được, điều này đúng là phải cảm ơn trời đất, tổ tông linh thiêng. Nếu như cha y không phải là phó chủ tịch thành phố và hai ba năm nữa có thể lên chức chủ tịch thì cái chức phó tổng giám đốc cửa hàng thương mại Bình Thủy này liệu y có ngồi vững được không? Nhà họ Trịnh trên con đường công danh đã gặp phải bao nhiêu gian nan chỉ có người trong nhà y mới hiểu rõ nhất.

Cha y vất vả gây dựng sự nghiệp hơn mười năm, gặp phải vô số gian nan cực khổ còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của ông ngoại mới có thể đưa nhà họ Trịnh đến được địa vị như ngày hôm nay. Vậy mà người thiếu niên này chỉ trong vòng bốn năm đã đem được ảnh hưởng của gia đình đó vươn ra đến huyện và thành phố Phụng Nguyên, đem ra so sánh ai cao ai thấp lại còn chưa quá rõ ràng hay sao?

Nhà họ Phương đã có ba người bước vào biên chế ở thành phố Phụng Nguyên rồi, tuy nói tương lai của họ còn chưa rõ ràng, nhưng đến bây giờ cũng được xem là kỳ tích tương đối rồi. Một người là công nhân của công ty tái chế sản phẩm của Phụng Nguyên, còn hai người kia là công nhân bình thường của nhà máy cán ép Tần Tây, cả ba đều trở thành nhân viên biên chế chính thức trong chính quyền. Chuyện này nếu không phải là người trong cuộc thì không hiểu được những phiền toái ẩn chứa trong đó.

- Thật là may mắn!

Trên mặt Trịnh Quân không giấu nổi vẻ hâm mộ. Tập đoàn vận tải Quách thị tuy là ở Hồng Kông nhưng cũng được xếp vào một trong số những tập đoàn vận tải lớn ở khu vực Đông Nam Á, tổng tài sản lên tới hơn mười tỷ đô la Hồng Kông, ảnh hưởng của nó ở cả Hồng Kông và đại lục đều không thể xem nhẹ. Nếu có thể có quan hệ với thiếu phu nhân của tập đoàn này thì những lợi ích mà nó mang lại là khó có thể ước lượng được. Đối với những may mắn mà Phương Minh Viễn có được Trịnh Quân đúng là cúi đầu sát đất. Chỉ tình cờ ở trạm xe cứu được một đứa trẻ mà được báo đáp như vậy thì đúng là vận may trời cho! Từ trước đến nay Trịnh Quân cứ nghĩ rằng từ cổ chí kim, những nhân vật lớn đều thành công nhờ vào tài hoa và năng lực vô song của họ, thế nhưng bây giờ đúng là không thể phủ nhận được yếu tố may mắn. Vì vậy Trịnh Quân rất ngưỡng mộ sự may mắn mà Phương Minh Viễn có được.

Nhưng những tin tức vừa mới dò hỏi được còn có vài điểm chưa rõ ràng, vì sao Lý Đông Tinh lại coi trọng gia đình đó, nhưng Lý Đông Tinh đúng là từ đó đạt được không ít thành công, khi nhận được ủng hộ của ông ta, nhà họ Phương cũng báo đáp lại tương đối hậu hĩnh. Không chỉ giúp ông ta tạo mối quan hệ với hai quan lớn trên tỉnh là Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa mà còn giúp ông ta giải quyết những vấn đề về kinh tế. Hai bên bây giờ quan hệ rất mật thiết, chẳng trách khi hàng hóa của Phương gia bị giữ ở ga Bình Thủy thì Lý Đông Tinh không những phái Chu Đại Quân đến mà còn nhờ vào các mối quan hệ trong nghành tạo áp lực với Hạ Đông Bằng.

- Ưu đãi đặc biệt với người nhà quân đội và cảnh sát, đây quả là một ý tưởng không tồi.

Trịnh Quân búng búng tay vào những số liệu mà mình vừa viết ra. Bây giờ thì y đã hiểu vì sao quân đội và cảnh sát lại ra sức ủng hộ Carrefour như vậy. Ở Hoa Hạ bất kể là người nhà của quân nhân hay cảnh sát đều được hưởng trợ cấp nhất định và sẽ được tạo điều kiện làm việc ở các nhà máy xí nghiệp để đảm bảo cuộc sống gia đình. Nhưng sau khi chính sách cải cách mở cửa được thực hiện thì rất nhiều các xí nghiệp vừa và nhỏ đều rơi vào tình trạng suy thoái, thậm chí là tài chính không đủ để trả nợ, nợ lương nhân viên đã trở thành chuyện như cơm bữa. Vì vậy đối với những gia đình đã mất đi trụ cột như thế thì chuyện này vô tình đã tạo ra một khó khăn lớn. Những lãnh đạo trong ngành quân đội và cảnh sát đều đau đầu vì chuyện này nhưng lực bất tòng tâm.

Cách này của Phương Minh Viễn đã giúp bọn họ giải quyết được vấn đề nan giải từ lâu này, vì những người thân của những liệt sĩ trong nghành, bọn họ chắc chắn cũng không Carrefour gặp phải sự đối đãi bất công nào. Thậm chí là còn giúp bọn họ mở rộng kinh doanh để sử dụng càng nhiều các thânh nhân của các liệt sĩ. Mà đã có được sự che chở của hai cơ quan hùng mạnh về đối nội và đối ngoại này thì tất nhiên Carrefoursẽ bớt đi rất nhiều khó khăn.

- Đúng là rất thông minh! Đúng là rất biết vận dụng điều này để làm một bước đột phá!

Trịnh Quân càng nghĩ cành cảm thấy đây đúng là một kế tuyệt diệu!

Cần phải biết rằng Hoa Hạ ở những năm tám mươi, mọi người đối với những xí nghiệp tư doanh vẫn còn giữ những thành kiến nhất định, mọi người đang còn ham đâm đầu vào những doanh nghiệp nhà nước để có được một thu nhập ổn định. Hơn nữa những bộ ngành trong chính quyền ít nhiều vẫn chèn ép các xí nghiệp tư doanh, thậm chí còn bắt ép họ để nhường đường cho các xí nghiệp quốc doanh, những điều này đã vô tình tạo ra không ít những chướng ngại cho các doanh ngiệp này. Nhưng Carrefour đã biết dựa vào sức mạnh của hai đơn vị quyền lực là quân đội và cảnh sát, vì vậy khi các cơ quan khác muốn tạo áp lực với họ thì phải xem phản ứng của hai đơn vị này. Đặc biệt là bên quân đội, tuy nhà nước nghiêm cấm quân đội can thiệp vào chuyện ở địa phương nhưng một khi dám chọc giận họ thì chính quyền coi như đã gặp xui xẻo.

- Mình có thế nào cũng không nghĩ ra cái cách “lọc da hổ làm cờ” này!

Trịnh Quân ảo não đập liên hồi vào bàn. Nhưng khi bình tĩnh lại y lại xót xa mà nhận ra rằng tuy cách của Phương Minh Viễn rất tuyệt diệu nhưng y chẳng thể áp dụng được. Vì hiện giờ nhân viên trong cửa hàng thương mại Bình Thủy đã biên chế hết cả rồi, có thể nói công việc của ba người nhưng có đến bốn năm nhân viên rồi, trong đó có không ít người là người nhà của những lãnh đạo trong chính quyền thành phố. Mặc dù nắm giữ quyền lực thật sự ở đây nhưng y cũng không dám làm liều!

Không cắt giảm nhân viên thì không thể tuyển nhân viên mới vào được, còn nếu cắt giảm nhân viên thì cũng không thể đuổi việc những người thân của lãnh đạo chính quyền nếu không sẽ gây ra thù hằn đối với y và cha y! Nhưng nếu không đuổi việc những người này chẳng nhẽ lại đi đuổi việc những nhân viên mẫn cán? Đuổi việc bọn họ e rằng chưa kịp nhận những người mới thì việc vận hành của cửa hàng đã lộn tùng phèo rồi, đó chẳng phải là mất nhiều hơn được sao? Trịnh Quân tiếc rẻ thở dài, muốn áp dụng được kế này cũng cần phải có hoàn cảnh thích hợp, nhà họ Phương là xí ngiệp tư doanh lại mới thành lập thì tất nhiên đều do ông chủ định đoạt, giống như một tờ giấy trắng, Phương Minh Viễn thích vẽ thế nào thì vẽ. Y tuy biết đây là một kế hay nhưng căn bản là không thể biến nó thành hiện thực được.

Hơn nữa không biết vì sao quan hệ của Phương Minh Viễn và hai nhà xuất bản Nhật Bản lại rất gần gũi, lại còn một cô gái Nhật Bản đã từng lưu lại rất lâu ở thị trấn Hải Trang nữa. Vì vậy khi nhà họ Phương và cục trưởng cục cảnh sát Hoàng Xuyên Đồng Đống xảy ra mâu thuẫn thì cuối cùng cục trưởng Đồng Đống đã bị bắt bỏ tù, kết quả này làm cho Trịnh Quân không khỏi sợ hãi. Cục trưởng cục cảnh sát Hoàng Xuyên là ủy viên thành ủy, đây cũng không phải là một chức quan nhỏ, nếu so sánh với cấp bậc của cha y thì cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, thế mà còn bị Phương Minh Viễn kéo rơi khỏi ngựa, các thế lực trong ủy ban tỉnh cơ bản là không cho Đồng Đống một chút cơ hội thoát thân nào.

Nếu đổi lại là y, y chưa chắc đã tạo ra được một kết quả như vậy.

Phân tích hết nước, cuối cùng Trịnh Quân nhận định đối với nhà họ Phương này tốt nhất là nên dĩ hòa vi quý, không nên tạo ra xung đột với họ. Tuy rằng y có ông ngoại làm hậu thuẫn nhưng đối phương cũng không phải là dạng vừa.

Hơn nữa điều rắc rối nhất là theo những gì y dò hỏi được thì Carrefourcho đến bây giờ chưa hề tăng giá bất kỳ một mặt hàng nào cả, thậm chí một số sản phẩm còn thấp hơn giá ở cửa hàng thương mại Bình Thủy. Chính vì sự có mặt của họ mà thị trường Bình Xuyên bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu biến động. Đối với đối thủ đáng gờm như vậy, Trịnh Quân không dám có một chút khinh thường nào.

Trịnh Quân không hề biết rằng hôm nay trên trang nhất Nhật báo Tần Tây một nhà báo trẻ tên Vu Nhị đã có một bài viết với tựa đề “Siêu thị Carrefourở Bình Xuyên vẫn đứng vững trước phong trào cướp mua tranh bán”.