Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 149: Hạ Đông Bằng gặp hạn




Trần Quân Khoa muốn đứng lên để cảm ơn nhưng thân thể anh ta đã quá yếu, trong nửa ngày trời lúc tỉnh lúc mê, hơn nữa lại bị đánh đập ngược đãi vì vậy vừa toan đứng lên hai chân nhũn ra lại phải ngồi xuống.

- Anh đang bị thương, đừng đứng lên nữa!

Phương Minh Viễn vội vàng đè vai cho anh ta ngồi xuống, nói:

- Anh Trần có gì ngồi xuống rồi nói.

Lúc này trong lòng Phương Minh Viễn cũng đang oán giận không dứt. Dù ở kiếp trước chuyện cảnh sát đánh người cũng không có gì là xa lạ nữa, nào là chết trong lúc chơi trốn tìm, trong lúc ngủ, đâm vào tường mà chết… những chuyện kinh khủng hắn đều biết cả nhưng dù sao những chuyện đó cũng không xảy ra bên cạnh hắn nên dù có biết cũng chỉ là đọc được trên mạng mà thôi. Nhưng những tai ương mà Trần Quân Khoa gặp phải lại ở ngay trước mắt hắn, ngay bên cạnh hắn, nhìn thấy người Trần Quân Khoa mình mẩy đầy thương tích, tuy rằng ngoài mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng hắn thì căm hận ngút trời. Hắn hoàn toàn có thể hiểu được là do Trần Quân Khoa quyết ngăn cản bọn chúng chặn hàng hóa nên mới phải nhận những đòn độc ác như vậy.

Trần Quân Khoa cố gắng mở đôi mắt bây giờ đã thâm tím không còn ra mắt người phẫn uất nói:

- Tên cẩu tặc phó ga Hạ đó và bốn bọn kia cũng có phần nữa! Bởi vì tôi không để cho chúng dỡ hàng nên chúng đã dùng vũ lực khống chế tôi. Cái tên Hạ đó còn nói với tôi cái gì mà thức thời mới là kẻ tuấn kiệt, tôi đã cho hắn một bãi nước bọt vào mặt thế là bọn chúng không ngừng đánh tôi.

Phương Minh Viễn ngăn không cho Trần Quân Khoa nói thêm nữa:

- Bác Chu, giám đốc Tôn, anh Lý, anh Trần đã bị đánh độc ác như thế này những hành động này đúng là không thể dung tha. Nhưng cụ thể như thế nào thì sau này chúng ta có thể tính toán rõ ràng với bọn họ. Chuyện cấp bách trước mắt là phải đưa anh Trần vào bệnh viện kiểm tra tổng thể cái đã. Anh ấy vốn sức khỏe đã không tốt rồi, cháu sợ…

- Đúng, đúng, đúng!

Tôn Chiếu Luân liên mồm nói:

- Đi bệnh viện trước đã, phải kiểm tra tổng thể xem thế nào, chuyện khác để sau tính!

Trần Quân Khoa vốn là quân nhân vì bị thương trở nên tàn tật mà xuất ngũ, không may do lần này bị đánh một cách độc ác mà xảy ra chuyện gì thì đúng là rắc rối.

- Bác Chu, bác thông thuộc Bình Thủy này chứ ạ?

Phương Minh Viễn chỉ biết việc ở nhà, hắn chưa từng đến đây bao giờ, Tôn Chiếu Luân lại càng không. Có đến Phụng Nguyên thì cũng chỉ lượn ở trong thành phố chứ đến cả Hoàng Xuyên và Duy Nam cũng đều chưa đi bao giờ.

- Các vị, các vị, bệnh viện đường sắt của chúng tôi ở ngay Phụ Bái.

Hạ Đông Bằng ngồi dưới đất thở hổn hển hồi lâu giờ mới đứng lên, nghe mấy người nói đến bệnh viện liền ngắt lời xen vào.

- Không thể đi bệnh viện đường sắt được, bọn chúng cùng một giuột, nếu có làm gì khuất tất trên báo cáo, sau này có muốn kiện bọn chúng cũng rất phiền hà.

Phương Minh viễn lập tức cự tuyệt. Với những loại khám xét kiểu này ở kiếp trước có thể nói là chẳng có gì công bằng. Đáng tiếc là bây giờ chẳng có dịch vụ hỏi qua điện thoại nếu không cũng không đến nỗi vì tìm một bệnh viện mà khó giải quyết đến thế này.

Chu Đại Quân cũng cảm thấy khó xử, Bình Thủy này thì ông ta có đến hai lần nhưng đều là đi công vụ cả, nên cũng không để ý là bệnh viện nằm ở đâu.

- Để tôi, tôi sẽ hỏi đồn quân đóng ở đây xem có bệnh viện quân đội ở đây hay không. Hừ, tôi không tin tay bọn chúng dài đến nỗi lại với được cả vào bệnh viện của quân đội!

Ánh mắt của Lý Quang Dực như là có lửa. Một thương binh xuất ngũ chỉ vì tận trung trong công việc mà bị đánh độc ác như vậy, anh ta hận một nỗi không thể rút súng ra bắn hết mấy bọn người đang đứng trước mặt kia.

Không mất nhiều thời gian, Lý Quang Dực gác điện thoại nói:

- Tôi đã liên hệ với bệnh viện quân đội ở đây rồi, nhiều nhất là hai mươi phút nữa bọn họ sẽ cho xe cấp cứu đến.

Phương Minh Viễn nhìn trái nhìn phải, trong phòng không có gì ngoài hai chiếc bàn và mấy cái ghế. Bây giờ tốt nhất là nên cho Trần Quân Khoa nằm xuống, ngồi mãi thế này thì không được.

- Bác Chu, Anh Lý hay là chúng ta đỡ anh Trần ra xe trước đã, ít nhất ngoài đó còn có một chỗ nằm.

- Cậu Phương nói rất đúng, có điều không cần phiền hà như vậy, tôi sẽ lái xe đến tận cổng luôn!

Lý Quang Dực bây giờ giận dữ đã lên đến lồng ngực, đối với nhà ga Bình Thủy một chút cảm tình cũng không có vì vậy cũng không có chút e dè gì.

Lý Quang Dực chưa quay lại thì trong phòng đã xuất hiện thêm mấy vị khách lạ. Trưởng ga Bình Thủy Tiền Khang và phó phòng cảnh sát đường sắt Bình Thủy nghe được tin cũng vội vàng chạy tới.

Tiền Khang sau khi biết tin cũng tỏ ra rất kinh ngạc, ông ta thật sự không ngờ đối phương lại đến nhanh như vậy. Nhất là khi nghe nói trong đoàn còn có sự tồn tại của cảnh sát và bộ đội thì ông ta cũng cảm thấy hồi hộp một chút.

- To chuyện rồi!

Tiền Khang dù sao cũng là một tay lão luyện trong nghành đường sắt có chuyện gì mà chưa trải qua, tất nhiên ông ta cũng hiểu ý nghĩa của việc xuất hiện cảnh sát và quân đội trong đó.

Hạ Đông Bằng lần này xem ra là đụng phải tường sắt rồi, thậm chí còn lớn hơn nữa. Nếu sự việc cứ theo đà này thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh dự của ngành đường sắt Bình Thủy. Huống gì bây giờ ông ta còn đang ở trong ga nếu ngoảnh mặt làm ngơ thì người dưới sẽ nghĩ ông ta là người thế nào đây? Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng ông ta vẫn quyết định đứng lên đi ra.

Đến lúc gặp mấy người Phương Minh Viễn ông ta mới biết hàng mà Hạ Đông Bằng chặn lại là của Hồng Kông

Tay giám đốc người Hong Kong đó nhất định phải tìm mọi cách để đòi lại công bằng.

- Chúng tôi nhất định sẽ phản ánh với chính quyền tỉnh chuyện này, một thương gia chấp hành pháp luật, thế mà hàng hóa lại bị một ga trưởng vô cớ chặn lại, hơn nữa lại còn để cho người khác lấy hàng của chúng tôi, hành động như thế này đúng là cướp bóc!

Tôn Chiếu Luân gào lên như người bị tâm thần.

- Nhân viên áp hàng của chúng tôi vì tận lức với công việc mà bị cảnh sát đánh đập dã man nhiều tiếng đồng hồ. Anh ta là một quân nhân tàn tật xuất ngũ, thế mà các người còn nỡ ra tay! Tôi muốn xem xem bên quân đội sẽ phản ứng như thế nào với loại hành động này!

Tiền Khang cười cười lùi lại vài bước, người Hồng Kông kia từ lúc thấy ông ta xuất hiện căn bản là không hề cho ông ta cơ hội được nói lấy nửa câu giới thiệu về bản thân. Chỉ trong một thời gian ngắn Tôn Chiếu Luân đã văng vào mặt ông ta vô số những chấm nhỏ nước bọt, đáng tiếc ông ta chỉ có thể cười mà lùi lại làm như đáp lời, đến cả giơ tay lên lau mặt cũng không thích hợp vì sợ người khác nói ông ta không nghiêm túc. Tất nhiên để xảy ra những chuyện như thế này là người cao nhất ở ga này ông ta cũng có một phần trách nhiệm. Ông ta nhìn qua đã thấy Hạ Đông Bằng lúc này giống như một đống bùn đang ngồi ở đó, trong lòng không khỏi thở dài một cái. Cái con người này, tiền đồ của y coi như xong rồi, đụng đến tiền bối trước đây làm trong nghành không nói lại còn dám trêu chọc đến cả quân đội và thương nhân Hồng Kông nữa, sự việc lại trầm trọng như vậy nếu không bị đá ra khỏi nghành đường sắt đã là một kỳ tích rồi, e rằng đến mình cũng sẽ bị liên lụy.

Thực ra những hành động của Hạ Đông Bằng mấy ngày nay, là một trưởng ga như ông ta cũng không thể nói là không biết, có điều vì có sự tham dự của Trịnh Quân hơn nữa Hạ Đông Bằng cũng làm việc tương đối cẩn thận, tất cả những hàng hóa bị giữ đều không phải là có lại lịch quá lớn lại thêm có sự ra mặt của Trịnh Quân tất cả có thể nói là suôn sẻ vì vậy ông ta cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện này. Dù sao cũng đã ngần này tuổi, việc làm sao có thể bình an mà về hưu mới là điều làm ông ta quan tâm nhất.

Những việc nhỏ như thế này nếu không để xảy ra phiền phức gì thì ông ta sẽ không quản, Hạ Đông Bằng cũng nắm rõ tâm lý này của ông ta cho nên mới dám sau lưng ông ta chơi những thủ đoạn này. Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma, Hạ Đông Bằng chưa gì đã đâm phải tường sắt, điều này cũng nằm ngoài dự đoán của ông ta.

- Cái gì mà phản ứng? Tôi bây giờ còn đang muốn giết chết bọn họ đây!

Lý Quang Dực mặt hầm hầm chạy từ ngoài vào ôm lấy Trần Quân Khoa đi ra cửa. Trong suốt khoảng thời gian đó họ cứ như là không nhìn thấy Tiền Khang và phó cục cảnh sát đang đứng ở đó.

- Trưởng ga Hạ, bây giờ ông có thể nói được chưa? Là ai đã lấy hàng của chúng tôi đi?

Chu Đại Quân cúi người xuống vỗ vỗ hai má Hạ Đông Bằng kèm theo chút thương hại nói.

- Trịnh Quân, phó tổng giám đốc cửa hàng Bình Thủy, là anh ta đã chuyển toàn bộ số hàng của các vị đi.

Hạ Đông Bằng uể oải nói.

- Trịnh Quân? Anh ta là ai?

Chu Đại Quân nghoảnh đầu lại nhìn Phương Minh Viễn và Tôn Chiếu Luân. Hai người không hẹn mà cùng nhau lắc đầu. Hai người chưa đến Bình Thủy bao giờ thì làm sao mà biết được người ở đây.

Chu Đại Quân lại nhìn vào Tiền Khang đang ngậm miệng đứng bên cạnh, trong lòng muốn về Trịnh Quân từ bọn họ, nhưng cảm thấy không có nhiều khả năng lắm. Ông ta nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ đến hai giờ mười phút.

- Giám đốc Tôn, bây giờ đã hơn hai giờ sáng rồi, nếu bây giờ đi tìm người cũng không tiện hay là thế này, mấy người chúng ta cùng đi với đồng chí Trần vào viện sau đó đến nhà khách quân đội nghỉ tạm một đêm, ngày mai sẽ đi tìm Trịnh Quân gì đó đòi hàng. Nhưng mà mấy người này bây giờ phải xử lý sao đây? Để sau này rồi tính sổ với bọn họ hay là mang hết bọn họ đi!

Tôn Chiếu Luân không có ý kiến gì với sự sắp xếp của Chu Đại Quân, chỉ có điều mang cả năm người bọn Hạ Đông Bằng đi, Chu Đại Quân thực sự có quyền này không? Đây lại không phải là huyện Bình Xuyên, ông ta chấp pháp ở đây chỉ sợ… có điều Tôn Chiếu Luân rất nhanh đã có phản ứng, Chu Đại Quân có thể không có quyền này nhưng Lý Quang Dực thì có thể. Ra tay ác hiểm với quân nhân thương binh, việc này tính chất có thể nói là vô cùng ác độc, nếu Lý Quang Dực cố ý muốn mang người đi, có thể tránh được sau này bọn họ chạy án, dù có chút gượng ép nhưng cũng có thể chấp nhận được.

- Được, cứ làm theo lời cục trưởng Chu!

Tôn Chiếu Luân nhìn thấy Phương Minh Viễn khẽ gật đầu đồng ý thì lập tức cũng đồng ý.

Sắc mặt Tiền Khang lập tức có sự thay đổi lớn, nếu để bọn họ đưa mấy người kia đi thì còn ra thể thống gì nữa.

- Mấy vị, mấy vị đường xa tới đây cứ để chúng tôi sắp xếp.

Chu Đại Quân và mấy người căn bản là không đếm xỉa đến ông ta, với trên bàn năm bộ còng tay còng bọn họ lại sau đó đẩy họ đi ra cửa. Chu Đại Quân đi sau cùng ngăn Tiền Khang và người cục phó kia lại nói:

- Hai vị tốt nhất đừng can dự vào chuyện này, nhìn thấy người bạn ban nãy của chúng tôi rồi chứ, nếu các người còn cứ giằng co mãi không chừng anh ta sẽ cho hai vị mấy phát súng e rằng khó mà bảo toàn được mạng của mấy người. Chúng tôi cũng không phải là người xấu, có chuyện gì cứ đến doanh trại bộ đội tìm chúng tôi.

Dứt lời đoàn người hùng hổ đi ra, từ đằng xa có tiếng còi xe cứu thương vọng lại.