Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 141: Mối quan hệ nguy hiểm




Khi Phương Minh Viễn cùng Trần Trung đi vào trong siêu thị Carrefour từ cửa hông, trong siêu thị vốn trống rỗng nay lại được chất đầy hàng hóa, các nhân viên đang quét dọn lại sàn chợ do khi đưa hàng lên giá làm bẩn, một số người thì đang vận chuyển những thùng không ra ngoài.

Ở quầy tính tiền đang giao những khoản tiền lớn cho phòng tài vụ, đồng thời chuẩn bị tìm tiền lẻ. Cách thời gian mở của trở lại vẫn còn hai mươi phút, trong thời gian này họ phải làm xong công tác chuẩn bị, đợi khi mở cửa, đám đông sẽ xô vào và không cho họ bất kì chút thời gian dư thừa nào.

-MInh Viễn, đàm phán ra sao? Người khi nào sẽ tới?

Phương Bân đang bận chỉ huy nhân viên xếp hàng tại khu đồ điện gia dụng lập tức bèn thấy ngay Phương Minh Viễn, vội hỏi han. Nếu như phải kinh doanh liên tục hai mươi bốn giờ mà chỉ dựa vào số nhân viên hiện giờ của chợ, chắc chắn là khó có thể duy trì được. Con người dù sao cũng không phải là máy móc, cần phải được nghỉ ngơi, được thả lỏng, mà những nhân viên này đa phần đều có gia đình, còn cha già con nhỏ phải chăm sóc nên phải có đủ sinh lực để gia nhập vào cuộc chiến.

Sắc mặt Phương Minh Viễn lập tức sầm xuống, lắc đầu nói:

-Chú út, trung tâm thương mại huyện sẽ không trợ giúp chúng ta dù là một nửa người.

- Tại sao? Những nhân viên thu ngân đó không phải là đang nhàn rỗi hay sao?

Phương Bân không tin được bèn hỏi lại.

-Việc này đợi lát nữa nói sau, cháu muốn nói với mọi người vài câu trước đã!

Phương Minh Viễn nhìn xung quanh, Trần Trung đưa qua một cái loa.

Phương Minh Viễn tìm một chỗ cao, đứng lên trên và nói lớn:

-Mọi người tạm ngừng tay đã, nghe tôi nói vài câu.

Mượn tác dụng của loa, giọng của Phương Minh Viễn vang khắp siêu thị, tất cả mọi người đều ngừng hết tay lại, đưa mắt về hướng đó, đối với Phương Minh Viễn, bọn họ đương nhiên là không xa lạ gì.

-Đầu tiên, tôi muốn thông báo với cả nhà một tin, bắt đầu từ ngày mai, để bình ổn lại tâm lý khủng hoảng của cư dân huyện Bình Xuyên về việc tăng giá, chúng ta sẽ kinh doanh liên lục 72 giờ để thỏa mãn nhu cầu mua sắm của dân chúng.

Phương Minh Viễn nói đến đây bèn dùng lại một lát, cả khu chợ yên tĩnh, tất cả mọi người đều không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhưng không một ai lào xào.

-Tôi vừa mới từ trung tâm thương mại huyện về, tôi định sẽ mượn tạm một số nhân viên bán hàng bên đó để tạm thời bổ sung vào đội ngũ nhân viên chúng ta, bảo đảm cho mọi người có đủ thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng tôi phải thông báo với mọi người rằng, tổng giám đốc mới của trung tâm thương mại huyện đưa ra một điều kiện quá quắt là yêu cầu phải chuyển nhượng một bộ phận hàng hóa không dưới năm trăm nghìn tệ với giá bằng 80% giá hàng bán ra của chợ chúng ta thì mới viện trợ cho chúng ta ba mươi người bán hàng. Nói cách khác là, chúng ta phải chi ra ít nhất là một trăm nghìn tệ lợi nhuận vì ba mươi nhân viên này! Mọi người nói xem chúng ta có thể đồng ý không?

Phương Minh Viễn cao giọng hỏi.

-Không thể!

Sau một vài giây yên lặng, trong đám đông truyền đến tiếng một nữ nhân viên hét lớn, tiếp theo sau tất cả đều đồng thanh hô lớn.

Tiếng hô lớn thậm chí truyền cả ra ngoài chợ, làm những cảnh sát, bảo vệ giữ trật tự bên ngoài và đám người đang chờ đợi bên ngoài chờ chợ mở cửa trở lại cảm thấy kinh ngạc và liên tục đưa mắt về phía trong chợ, đoán xem trong chợ đang xảy ra chuyện gì.

Lúc lâu sau, mọi người mới yên lặng trở lại dưới bàn tay ra hiệu của Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn chỉ vào Tôn Chiếu Luân nói:

-Vì số hàng hóa này, rước khi mở cửa bán hàng giám đốc Tôn đã tổ chức những nhân viên mua đồ đi tới khắp nơi trong tỉnh, thậm chí là toàn quốc, vất vả lắm mới đưa chúng về đây. Vì số hàng này, chúng ta không thể không thuê những kho hàng lớn để dự trữ chúng. Vì số hàng này, các bạn đã bỏ ra bao nhiêu mồ hôi công sức để khuân vác chúng. Vì số hàng này, vốn lưu động trong chợ luôn ở trong mức độ thấp nhất. Vì số hàng này, vốn lưu động của tiệm cơm nhà họ Phương tôi cũng gần như bị lấy đi hết. Còn bọn họ, chỉ mở mồm ra là muốn đoạt lấy số hàng mà chúng ta đã phải dùng vô số mồ hôi và tâm huyết mới có được này để làm chiến tích của riêng chúng. Chúng ta có thể đồng ý với yêu cầu bất công này của chúng không?

-Không thể!

Mọi người càng bị tinh thần quần chúng kích động, tiếng hô sấm dậy làm kính trong chợ cũng ào ào vang lên

-Nhà họ Phương chúng tôi không phải lòng tham vô đáy, tin rằng mọi người sau một thời gian làm việc cũng đều biết rõ. Nhưng chúng tôi cũng không phải là loại yếu đuối mặc người khác bắt nạt, yêu cầu vô lý như thế chúng tôi quyết không đồng ý! Vì vậy, trước khi tìm ra được những nhân viên mới thích hợp, chỉ còn biết nhờ các bạn tiếp tục vất vả vậy. Phương Minh Viễn chân thành nói với mọi người,

-Chúng tôi sẽ nỗ lực bố trí công tác tốt hơn để mọi người có chút thời gian nghỉ ngơi. Đồng thời, tôi tuyên bố, tất cả những nhân viên tham gia kinh doanh liên tục 72 giờ, tháng này sẽ được thưởng thêm một trăm tệ. Chỗ tiền này tôi thà đưa mọi người cũng không để bọn họ lấy đi dễ dàng như vậy.

-Hoan hô!

Tất cà nhân viên trong chợ lập tức hoan hô rung trời. Mệt mỏi cả ngày đã bị ném qua tới chín tầng mây. Thêm một trăm tệ tiền thưởng có nghĩa là thu nhập tháng này được tăng thêm hơn một phần ba, mà chỉ phải làm việc ba ngày với cường độ cao, đối với họ thì đây hoàn toàn đáng giá.

Tôn Chiếu Luân đứng một bên, nét mặt hơi mỉm cười. Phương Minh Viễn này đúng là có tài kích động, đây được gọi là một mũi tên trúng ba đích, tạo cho toàn bộ nhân viên một cái bia ngắm, làm tất cả đều có chung mối thù, đồng thời lại cổ vũ sĩ khí và cuối cùng thì lấy tiền thưởng ra làm cho những nhân viên này vui mừng phấn khích. Cứ như vậy, ba ngày tiếp theo đây có mệt hơn nữa thì cũng sẽ không oán than lấy nửa lời.

Mọi người sắc mặt vui mừng lại bắt đầu tản dần ra, tiếp tục bận rộn với công việc bận rộn, nhưng trên mặt họ đã không còn sự mệt mỏi khi nãy nữa, thay vào đó là sự vui vẻ hưng phấn.

Đám người chờ đợi ngoài chợ lúc này đang đợi chờ thời gian chợ mở cửa, tiếng kêu hò trong chợ ban nãy càng làm nhiều người thấy tò mò hơn.

-Các vị xem, ngoài siêu thị dán thông báo kìa!

Mười mấy nhân viên siêu thị mang theo mấy xấp giấy dày cộp đi ra khỏi siêu thị, và dán thông báo lên tường. Mọi người đều vây quanh lại với tâm trạng bất an. Không lẽ siêu thị Carrefour cũng sẽ đóng cửa hoặc là tăng giá ? Họ chắc cũng đã nghe nói Thùy Nam, Nghiêu Huyện, Hoàng Xuyên, thậm chí là Phụng Nguyên, đã xuất hiện hiện tượng tăng giá hàng hóa, hơn nữa biên độ tương đối lớn, nghe nói những đồ điện lớn như ti vi tăng lên không chỉ gấp đôi, làm tâm lí họ vô cùng bất an.

-Liên tục kinh doanh 72 giờ! Siêu thị Carrefour sẽ kinh doanh liên tục 72 giờ!

Người có đôi mắt tinh tường kia đã nhìn rõ một bộ phận nội dung của cáo thị, không kìm nổi hô lên thất thanh.

-Liên tục kinh doanh 72 giờ!

Câu nói như sét đánh lập tức hấp dẫn càng đông người vây quanh. Tất cả đều muốn biết là chuyện gì.

-Mọi người yên lặng, mọi người yên lặng!

Không biết từ lúc nào, Phương Bân và Tôn Chiếu Luân đã đứng bên ngoài cửa lớn của chợ, tay cầm loa nói lớn. Đám người dần dần yên tĩnh lại,

-Tôi là Phương Bân, tin chắc là đứng ở đây sẽ có người biết tôi là ai, tôi chính là chủ tiệm cơm nhà họ Phương. Bên cạnh tôi đây là giám đốc Tôn, là tổng giám đốc của siêu thị Carrefour. Hôm nay chúng tôi ra đây là muốn tuyên bố với mọi người vài tin tức quan trọng.

Phương Bân chưa kịp dứt lời, trong đám đông đột nhiên truyền đến một giọng nữ hét lớn

-Siêu thị Carrefour các ông không phải là cũng tăng giá đấy chứ?

- Đúng vậy, đúng vậy, siêu thị Carrefour mấy người không phải là cũng định tăng giá đấy chứ?

Lời của cô kia lập tức được sự đồng tình của đám đông, không ít người trong đám đông cùng kêu lên. Tay trái Phương Bân làm động tác kí hiệu yên lặng, âm thanh của đám đông dần dần nhỏ lại.

-Các vị cư dân huyện Bình Xuyên, họ Phương chúng tôi sinh ra ở thị trấn Hải Trang, lớn lên tại thị trấn Hải Trang, tuy nói tôi không phải là người Bình Xuyên lớn lên trong huyện, nhưng thị trấn Hải Trang cũng là một địa phận thuộc Bình Xuyên , vì thế tôi gọi các vị một câu các hương thân phụ lão, chắc mọi người cũng không có ý kiến gì chứ ạ?

Phương Bân cười nói

-Họ Phương chúng tôi từ khi vào huyện Bình Xuyên tới nay, được sự chiếu cố của mọi người, kinh doanh có thể nói là vô cùng phát đạt. Vì thế tại đây tôi thay mặt nhà họ Phương chân thành cảm tạ mọi người đã quan tâm chiếu cố. Hôm nay, việc đầu tiên tôi muốn tuyên bố đó là xin các vị yên tâm, tuy chúng tôi không dám đảm bảo vĩnh viễn không tăng giá, nhưng tôi có thể tuyên bố tại đây rằng, trong vòng nửa tháng, hàng hóa trong chợ chúng tôi tuyệt đối sẽ không tăng giá.

Có cảnh sát ở đây, Phương Bân đã dám hứa như vậy, bọn họ tin tưởng tuyệt đối sẽ không sửa đổi. Đàn ông Tây Bắc, nói mà không giữ lời sẽ bị người khác chửi rủa và khinh bỉ.

-Vậy sau nửa tháng thì sao?

Trong đám người lại có giọng nữ truyền đến.

Phương Bân gãi đầu nói:

-Các vị, cái này thì thật khó nói, siêu thị Carrefour chúng tôi không sản xuất ra hàng hóa, chỉ mua lại hàng hóa của các xưởng sản xuất trên khắp nơi trong tỉnh. Nếu như xưởng sản xuất tăng giá hàng lên một tệ, vậy thì chúng tôi cũng chỉ biết tăng theo thôi. Vì phải thuê nhà xưởng, trả công cho anh chị em công nhân viên, chúng tôi làm buôn bán cũng không thể để lỗ được đúng không?

Đám người nghe vậy bèn cùng cười lớn.

-Nói hay, chính là cái đạo lí này!

Có người hô lớn,

-Điều này chúng tôi đều hiểu. Làm không công thì chúng tôi cũng không làm, đúng không?

Mọi người đều gật đầu kêu phải.

-Tin thứ hai là, tôi biết mọi người tập trung trước của siêu thị Carrefour chúng tôi là vì lo lắng nguồn hàng của chúng tôi không đủ, sẽ đóng cửa và không kinh doanh nữa. Tâm lí như vậy chúng ta có thể lí giải, nhưng mọi người làm như vậy đem lại cho chúng tôi nhiều rắc rối, cũng mang đến rất nhiều nguy hiểm, nếu như không có những đồng chí công an cùng bảo vệ của chợ toàn lực duy trì trật tự, một khi phát sinh chen lấn, đạp lên nhau, không phải là làm người ta đau lòng sao. Vì thế, sau khi bàn bạc với giám đốc Tôn chúng tôi quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ liên tục kinh doanh 72 giờ, nhằm thỏa mãn nhu cầu của mọi người. Xin mọi người không nên tụ tập ở cửa chợ trước giờ mở của để bảo đảm an toàn cho mọi người, đồng thời cũng cho nhân viên chợ được có thời gian lên hàng và thay ca nghỉ ngơi. Tuy tôi không dám đảm bảo sau 72 giờ kinh doanh liên tục liệu có còn dư hàng hóa không, vì dù sao thì thời gian đưa hàng lên giá không thể bình quân với số lượng bán ra được, kiểu gì cũng có hàng mua ít, hàng mua nhiều, khẩu vị của mọi người cũng không giống nhau, có những hàng hóa nhiều người thích, có những thứ thì ít người thích hơn, nhưng tôi có thể đảm bảo với mọi người rằng, trong vòng 72 giờ mọi người không thể dọn sạch kho hàng của chúng tôi được, chắc chắn sẽ có những thứ làm các vị cảm thấy không sai khi đã tới đây!

Lời của Phương Bân lập tức nhận được sự hoan hô của đám đông.

-Để đảm bảo an toàn khi mua hàng cho mọi người, chúng tôi quyết định phân huyện Bình Xuyên thành sáu khu vực, và mỗi ngày sẽ chia làm sáu đoạn thời gian khác nhau, trong mỗi đoạn chỉ có những cư dân trong huyện có hộ khẩu đúng với khu vực quy định có thể mang theo hộ khẩu tới mua hàng. Chúng tôi cam đoan sẽ đối xử bình đẳng với tất cả sáu khu vực, cung cấp số lượng và chất lượng hàng hóa như nhau. Chúng tôi thực hiện chính sách giới hạn mua sắm, vì vậy mọi người cho dù có không tới kịp thì cũng không phải lo lắng ra về tay không. Tôi biết như vậy rất khó bảo đảm hoàn toàn công bằng công chính, cũng xin mọi người lượng thứ cho khó khăn của chúng tôi, xin cảm ơn mọi người!

Phương Bân và Tôn Chiếu Luân cúi tạ quần chúng

Đám người trầm tĩnh hồi lâu, tiếp theo bèn có người hô lớn:

-Ông chủ Phương, vậy ông công bố khoảng thời gian ứng với mỗi khu vực đi, chúng tôi cũng biết trước mà còn chuẩn bị.

Sau mấy ngày tranh cướp mua hàng phong cuồng, những người này một mặt lo lắng không thể tiêu hết số tiền tiết kiệm của mình trước khi hàng hóa tăng giá, mặt khác cũng thấy sợ hãi khi đối mặt với hành động tranh mua ác liệt, có thể nói mỗi lần đi mua hàng là một lần chiến đấu khó khăn gian khổ. Siêu thị Carrefour hai ngày nay nhặt được không dưới một trăm thứ như mũ, giầy, đồ linh tinh đều là do người ta chen lấn nhau làm rơi rớt lại, cho đến giờ hầu hết chỗ đồ này vẫn chưa tìm được chủ nhân. Siêu thị Carrefour đưa ra phương án này tuy giới hạn về thời gian và số lượng của mọi người đến mua hàng, nhưng cũng bảo đảm được sự an toàn của người dân. Tấm lòng này làm rất nhiều người có mặt cảm thấy ấm áp.

Phương Bân vẫy tay, những nhân viên trong siêu thị bèn khiêng ra một cái bàn, bên trên có để bút và hai loại giấy khác màu, một cái hộp. Phương Bân tùy ý chọn ra sáu người trong đám đông, kêu họ viết tên sáu khu vực và sáu đoạn thời gian lên hai loại giấy, sau đó Phương Bân vo tròn từng tờ giấy trước mặt mọi người và để vào trong hộp, sau đó sáu người này tùy ý lấy ra hai nắm giấy mỗi nắm một màu, mở ra trước sự chứng kiến của cả nhà để biểu thị sự công bằng. Đồng thời những nhân viên tay cầm cáo thị viết thêm kết quả rút thăm lên giấy, và giao cho cảnh sát đang đứng chờ ở đó để dán đi khắp nơi trong huyện.

-Tôi còn một tin tức cuối cùng, trong ba ngày sau, để ủng hộ nhu cầu làm việc của chợ, tiệm cơm họ Phương sẽ tạm nghỉ ba ngày. Mong mọi người lượng thứ và thông báo cho người thân bạn bè! Ba ngày sau, trong thời gian một tuần mở cửa trở lại, tất cả các chi phí sẽ được giảm giá 10%!

Lời của Phương Bân làm không khí của đám người trước cửa siêu thị trở nên cao trào nhất