Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 136: Cổ Vũ Thành đánh cược một phen




Ngân hàng Giao Thông chi nhánh Phụng Nguyên gần đây có một nhân vật nổi tiếng mà mọi người đều biết chính là phó chủ tịch Ngân Hàng Cổ Vũ Thành. Vài tháng nay, trong ngân hàng Giao Thông xuất hiện một ngôi sao đang lên là Cổ Vũ Thành, trình lên một loạt kế hoạch, thay đổi hoàn toàn mô hình ban đầu của các ngân hàng lớn trong thành phố Phụng Nguyên. Khiến cho ngân hàng Giao Thông, đã có quá trình lịch sử lâu đời, lại là ngân hàng trong nước có uy tín lâu năm được xây dựng lại, nhanh chóng được trẻ hóa, căng tràn sức sống. Sửa đổi tình hình thị trường thụ động từ khi chi nhánh ngân hàng Giao Thông Phụng Nguyên thành lập đến nay, từng bước dẫn đầu, dẫn dắt các ngân hàng Phụng Nguyên từng bước phát triển, cạnh tranh hàng loạt, hơn nữa còn mở rộng trụ sở chính khắp các nơi trên cả nước, đều đạt được lợi ích và hiệu quả kinh tế đáng kể. Nhận sự khen thưởng từ trụ sở chính khiến Ngân hàng Giao Thông chi nhánh Phụng Nguyên từ trên xuống dưới đều hãnh diện.

Trong nhất thời, tin đồn nổi lên bốn phía trong chi nhánh Phụng Nguyên, có người nói Cổ Vũ Thành làm không được bao lâu chắc chắn sẽ tiếp nhận chức vụ trưởng chi nhánh Phụng Nguyên, quản lý toàn bộ việc xây dựng và phát triển Ngân hàng Giao thông tỉnh Tần Tây.

Cũng có người nói, dựa vào thành tích trong khoảng thời gian gần đây của Phó chi nhánh Cổ Vũ Thành, cũng dư khả năng tiếp nhận chức tổng giám đốc. Dù sao, mọi người đều nhận thấy tương lai rộng lớn của Cổ Vũ Thành. Nhưng người trong gia đình Cổ Vũ Thành mới biết sự tình nhà ông ta, một loạt kế hoạch đặt ra mấy tháng qua, tuy rằng người tiến hành cụ thể, hoàn thiện đều là ông, nhưng người thực sự lập kế hoạch còn có một người khác.

Không nhờ Phương Minh Viễn vạch ra một lượng lớn sổ sách, chính ông ta cũng không thể tưởng tượng được hóa ra ngân hàng còn có khả năng làm được chuyện như vậy. Tuy nhiên, bí mật này cũng không nên khoe khoang trước mọi người, chỉ có thể mặt dày mày dạn mà nhận hết mọi sự tán thưởng vào một mình ông ta thôi.

Nhưng hôm nay Cổ Vũ Thành đi làm lại có vẻ mang tâm sự ngổn ngang, chân mày nhíu chặt. Không ít người chào hỏi ông ta, ông ta đều không thèm chú ý đến. Mọi người không khỏi thấy hơi kỳ lạ, đường làm quan của ông ta rõ là thênh thang vó ngựa đường dài. Cái gì làm khó được ông ta? Mọi người ngầm trao đổi với nhau những suy đoán của họ, ước chừng trong chuyện này chắc có điều gì bí ẩn.

Lần đi công tác gần nhất thì thuận buồm xuôi gió, trụ sở chính giao cho công tác lưu trữ, tuy chỉ mới bắt đầu sáu tháng cuối năm, nhưng đã hoàn thành gần tám mươi lăm phần trăm kế họach cả năm, có thể nhìn thấy thành công trong tầm mắt, chẳng nhẽ… trong nhà Phó giám đốc Cổ xảy ra điều gì không ngờ đến sao? Hoặc là trên đường đi gặp chuyện không suôn sẻ ? Mọi người không ngớt bàn tán sôi nổi.

Thực ra, tất cả bọn họ đều đoán sai, Cổ Vũ Thành hoàn toàn buồn phiền vì công việc.

Tối qua, Tô Ái Quân mở tiệc chiêu đãi Cổ Vũ Thành. Tại bữa tiệc, Tô Ái Quân bày tỏ sự lo lắng của tình hình tăng giá trước mắt, và mơ hồ đề cập đến việc Phương Minh Viễn lo lắng tình hình này sẽ dẫn đến phong trào tranh mua thổi quét toàn bộ tỉnh Tần Tây. Cùng lúc là việc cung cấp hệ thống thương mại, về mặt khác còn có hệ thống tiền gửi ngân hàng. Tô Ái Quân nhắc nhở Cổ Vũ Thành, Phương Minh Viễn muốn ông ta phải cẩn thận vì cơn lốc tranh mua sẽ nhanh chóng khiến dòng tiền gửi chảy ra khỏi ngân hàng .

Đêm đó, Cổ Vũ Thành trằn trọc không ngủ được, tuy rằng ông ta cảm thấy Tô Ái Quân và Phương Minh Viễn lo lắng vô cớ. Nhưng trải qua kinh nghiệm mấy tháng nay cho thấy Phương Minh Viễn không bao giờ bắn tên mà không đích, ăn nói lung tung, nên mặc dù đang ở trên giường, ông ta vẫn điên đầu, Cổ Vũ Thành rốt cuộc không nằm nổi nữa, đứng lên viết báo cáo vì tình trạng tăng giá làm cho người dân chen nhau rút tiền gửi ngân hàng, khả năng công khai bản báo cáo cho Chủ Tịch và lãnh đạo trụ sở chính. Chỉ là đến hiện tại, hắn còn khó hạ quyết tâm để quyết định đem sự việc quan trọng này báo cáo lên trên.

Nhìn ngoài cửa sổ vừa mới hơn chín giờ tối, nhưng hơi nóng cũng đã phả vào mặt đường thành phố, thâm tâm Cổ Vũ Thành thật khó có thể quyết đoán. Nếu thật đúng như lời Phương Minh Viễn nói, vậy công việc trọng tâm trước mắt của ngân hàng nhất định phải từ lưu trữ chuyển hướng sang đảm bảo thu hồi cho vay, chuẩn bị vừa đủ tiền để ứng phó với phong trào chen nhau đổi tiền mặt, đối với công việc lưu trữ đang tiến hành sốt sắng tại chi nhánh Phụng Nguyên, không khác gì thay đổi một trăm tám mươi độ.

Mà một khi phong trào tranh mua, chen nhau đổi tiền mặt không xảy ra. Chuyện này sẽ mang lại sự ảnh hưởng tiêu cực lớn đến công việc tại ngân hàng Giao Thông, chức phó chủ tịch chi nhánh nho nhỏ này, sợ rằng rất khó đủ khả năng có được, có lẽ những thành tích trước đây của chính hắn ở ngân hàng Giao Thông, trong mắt lãnh đạo đều sẽ tan thành mây khói.

Nhưng Cổ Vũ Thành cũng hiểu rằng, Phương Minh Viễn thông qua Tô Ái Quân trịnh trọng nhắc nhở ông ta chuyện lạ như vậy, nếu chính ông ta mà ngoảnh mặt làm ngơ với lời nhắc nhở của Phương Minh Viễn , như vậy quan hệ khắng khít tốt đẹp ban đầu của hai bên sẽ bị bóng đen phủ mờ, thậm chí còn có khả năng xấu đi trên nhiều mặt, tương lai sau này nếu chính ông ta muốn nhờ thiếu niên kia giúp đỡ cũng không thể được, đều rất khó mở lời. Lăn lộn trong xã hội đã lâu như vậy, Cổ Vũ Thành cũng không phải là một đứa trẻ non nớt, ông ta biết rõ trong nhiều trường hợp, bạn tốt ban đầu đến cuối cùng cũng phân biệt được những kẻ ủng hộ trên miệng lưỡi , thực ra cũng chỉ là những kẻ tầm thường trong mắt người khác, không giúp ích được gì về sau. Nếu không có Phương Minh Viễn ủng hộ sau lưng, ông ta còn có thể tiếp tục đạt thành tích huy hoàng như gần đây hay không, ông ta cũng chẳng mấy tự tin.

Nhưng rủi ro cao cũng đồng nghĩa với lợi nhuận cao, nếu chẳng may lúc này đây như lời Phương Minh Viễn nói, thành phố Phụng Nguyên hoặc cả tỉnh Tần Tây xuất hiện phong trào tranh mua, cũng bởi vậy mà khiến các ngân hàng chen nhau đổi tiền mặt, như vậy ông ta trình báo cáo trước tiên, liệu trụ sở chính cuối cùng không thông qua không, tất nhiên một lần nữa trở thành một nhân vật, ngôi sao sáng chói nơi đầu sóng ngọn gió, con đường phát triển sau này cũng sẽ vì thế mà trở nên thông thoáng.

Làm thế nào để vẹn cả đôi đường, khiến Cổ Vũ Thành suy nghĩ nát óc. Sau nhiều lần chần chừ, Cổ Vũ Thành cắn răng một phát, quyết định báo cáo trình lên cho chủ tịch chi nhánh.

Quả nhiên báo cáo này khiến chủ tịch chi nhánh thấy kinh sợ. Không dám chậm trễ, vội vàng mang tin truyền đến trụ sở chính tại thủ đô bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Đi khỏi văn phòng chủ tịch, Cổ Vũ Thành như trút được một gánh nặng, thở phào một cái, mặc kệ thế nào đi nữa. Báo cáo ông ta đã trình lên rồi, về phần cuối là họa hay phúc, ông ta cũng chỉ có thể cầu nguyện cho phán đoán của Phương Minh Viễn lần này là không sai.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Cổ Vũ Thành một bên tận dụng khả năng thu hồi tiền, một bên chậm tiến độ khoản tiền cho vay, lo lắng chờ đợi câu trả lời thuyết phục từ trụ sở chính. Mà trong huyện Bình Xuyên, Tôn Chiếu Luân và Phương Bân lúc này chân cũng bận rộn không ngớt, Phương Minh Viễn yêu cầu đưa hắn tất cả các quỹ, ngoại trừ các chi phí cơ bản nhất, tất cả đều dùng để mua thực phẩm hàng hóa. Hắn thậm chí còn rút toàn bộ vốn lưu động của quán ăn nhà họ Phương. Các nhà thu mua của Carefour vung một khoản tiền lớn, một số lượng đáng kể xe tải chở hàng hóa từ bốn phương tám hướng ở toàn tỉnh đều tập trung đến huyện Bình Xuyên.

Ngày 31 tháng 7 năm 1988, so với kiếp trước của Phương Minh Viễn, đề cập đến cuộc chiến 19 ngày, tin tức lan truyền khắp cả nước, trung ương quyết định nhanh chóng cải cách giá cả hiện hành, và tiến hành cải cách chế độ tiền lương của công nhân viên chức.