Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 128: Cô gái lai




Thành phố Yoshino đối với người Hoa Hạ thì không có tiếng tăm gì, hỏi mười người thì mười người đều không biết. Nhưng thực ra ngọn núi ở thành phố Yoshino huyện Nại Lương là di sản văn hóa thế giới, là một phần của “phạm vi núi Kii và tuyến đường hành hương thánh địa cùng với cảnh quan văn hóa xung quanh”, là hai con đường về với “di sản văn hóa thế giới”, có lẽ người trong nước sẽ lưu lại chút ấn tượng như vậy. Nhưng ở thành phố Yoshino này, có một nhà bảo tàng về quả hồng độc nhất vô nhị.

Trong cái sân nhỏ sáng sủa tràn đầy phong vị Nhật Bản, một cô gái trẻ cao khoảng hơn 1,7m đang ngạc nhiên gọi điện thoại.

- Cô Asohon Kagetsu của quý công ty hiện đang ở huyện Bình Xuyên tỉnh Tần Tây? Cô ấy đến đó làm gì? Dạ, dạ, xin hỏi có thể liên lạc với cô ấy bằng cách nào? Tôi là bạn cô ấy. Dạ, tôi nhớ rồi. Cảm ơn.

Cô gái trẻ nhìn xuống tờ giấy ghi chép trong tay, vẻ mặt rất kinh ngạc. Asohon Kagetsu tháng trước có nhắc đến việc đi Hoa Hạ nhưng không ngờ cô vẫn còn đang ở đó.

- Bình Xuyên? Bình Xuyên? Cái tên nghe rất quen thuộc?

Cô gái gõ mặt bàn một cách vô thức tạo ra tiếng vang.

- Mình nhớ ra rồi!

Cô gái trẻ nhảy lên, bước nhanh vào trong, lấy một quyển sách từ trên giá, lật tới một trong đó, trên mặt cười đầy đắc ý.

- Bạn chị muốn tới đây?

Phương Minh Viễn đang bận tiếp tục hoàn thiện “thời đại hàng hải”, ngạc nhiên ngẩn đầu lên, nhìn Asohon Kagetsu trước mặt.

- Ừ, ngày mốt tới bằng phi cơ tốc hành Phụng Nguyên.

Asohon Kagetsu gật đầu nói. Thật ra chuyện cô ấy muốn đến đây, Asohon Kagetsu cũng lấy làm ngạc nhiên.

Phương Minh Viễn buông tay hơi tê dại xuống, cảm thấy mơ hồ nhìn Asohon Kagetsu. Bạn cô sẽ đến. Thị trấn Hải Trang cũng chẳng phải nơi trọng địa quân sự, không có gì giấu diếm, tất nhiên cũng sẽ ít người quan tâm có ai lui tới, có cần thiết cho mình biết thế này không?

- Cậu Phương, có thể sắp xếp cho Trần Trung hoặc người nào đó giúp tôi đến sân bay đón cô bạn của tôi không? Tiếng Hoa nói không tốt, tôi sợ cô ấy đến Hải Trang khó khăn.

Asohon Kagetsu nói.

- Đương nhiên, nếu cậu Phương có thời gian. Không ngại đi cùng tôi, tôi nghĩ, sau này việc phát triển ra nước ngoài của cậu Phương tốt không ngờ đâu.

- Hả?

Phương Minh Viễn lập tức có hứng thú. Trải qua hai kiếp, hắn hiểu rõ, kinh doanh ra nước ngoài của Hoa Hạ phát triển rất lớn, cũng là lực lượng trọng yếu lôi kéo nền kinh tế. Tuy rằng định hướng xuất khẩu, bỏ qua nhu cầu phát triển nội tại sau này bị dân chúng trong nước lên án, nhưng trước mắt Phương Minh Viễn không thừa nhận cũng không được. Sau khi bốn con rồng nhỏ Châu Á phát triển, trong nước, loại hình thức phát triển này có sức hấp dẫn cực ký hùng mạnh. Vì sự lớn mạnh của mình, tích tụ năng lượng, lúc đầu Phương Minh Viễn gây dựng sự nghiệp cũng không thể không phát triển ở nước ngoài.

Hóa ra, Vũ Điền Quang Ly là bạn thời đại học của Asohon Kagetsu. Hai người quan hệ khá tốt, sau khi tốt nghiệp, tuy không ở cùng một thành phố nhưng vẫn duy trì liên lạc.

- Vũ Điền Quang Ly là một cô gái lai. Cha cô ấy là nghị viên ở thành phố Yoshino, dòng họ cũng có chút thế lực ở địa phương, nắm trong tay mấy công ty. Mẹ cô là người Mỹ, nghe nói ban đầu ở San Francisco nước Mỹ, trong nhà khá giả, có sức ảnh hưởng không nhỏ trong vùng. Tôi nghĩ nếu cậu Phương kết bạn với cô ấy thì sau này khai thác thị trường nước ngoài hoặc tìm kiếm nhà đầu tư nước ngoài có lẽ cũng có tác dụng.

Asohon Kagetsu nói, Phương Minh Viễn âm thầm gật đầu.

Nhưng trong lòng Phương Minh Viễn không khỏi thấy kỳ lạ. Sao Asohon Kagetsu lại tích cực giúp mình như vậy, có điều gì không đúng trong ý tứ của cô ta. Cô ta ở lại đây một thời gian không ngắn, “Tuần san thiếu niên” cũng không giục cô ta về nước, thật khiến cho người ta lấy làm lạ. Nhưng Asohon Kagetsu vừa mới giúp mình một việc lớn, Phương Minh Viễn cũng ngại hỏi nhiều.

- Chị Aso, vậy ngày mốt chúng ta cùng đi đón máy bay. Bên đó có mấy người? Có cần mang thêm một chiếc xe không?

Phương Minh Viễn trong nháy mắt đã quyết định.

- Chuyện này… cô ấy không nói gì cả. Hay là mang thêm một chiếc xe cho thỏa đáng.

Asohon Kagetsu rầu rĩ đáp. Đại tiểu thư này hành tung bất thường, cô cũng không xác định được.

- Kagetsu!

Một âm thanh êm tai vang to, từ trong cửa ra sân bay một cô gái trẻ lao ra ôm lấy Asohon Kagetsu.

Phương Minh Viễn và Trần Trung đứng một bên ngây người nhìn. Asohon Kagetsu vốn không thấp, nếu mang giày cao gót vào thì so với nam giới không thấp hơn là bao, nhưng cô gái trước mặt còn cao hơn, hơn 1,7m, đôi chân thon dài thẳng tấp hấp dẫn ánh mắt nam giới, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt xanh lam chứng tỏ cô là sự pha trộn của hai dân tộc. Nhất là bộ ngực nhấp nhô mãnh liệt, khiến cho Phương Minh Viễn nhớ tới đời sau, hình dung bằng từ “đèn pha ô tô”. Theo bước chân nàng, bộ ngực cũng phập phồng, khêu gợi mắt nhìn, làm người ta không kìm nổi muốn dùng tay nắn thử xem thật hay giả.

- Kagetsu, đến Hoa Hạ, không ngờ đã một tháng rồi. Thành thật nói cho tớ biết, có phải cậu đã động lòng xuân với con trai nhà ai rồi phải không?

Vũ Điền Quang Ly ôm vai Asohon Kagetsu trêu.

Khuôn mặt xinh đẹp của Asohon Kagetsu ửng đỏ, đẩy cô ra nói:

- Quang Ly, nơi đông người đừng nói bậy bạ mà.

Vũ Điền Quang Ly không kiêng kỵ gì, hôn mặt cô:

- Sợ gì chứ, đây là Hoa Hạ, không phải Nhật Bản, không ai hiểu tụi mình nói gì. Nếu tớ không gọi đến công ty của cậu, còn không biết cậu ở đâu lâu như vậy. Nơi này có gì chơi vui không? Tác giả truyện tranh kia, cậu đã làm cho hắn lạy dưới váy cậu chưa? Hì hì, Kagetsu ra tay, không phải dễ như trở bàn tay sao? Nhưng tớ phải nhắc cậu, cũng đừng đùa với lửa, bạn trai cậu phải vừa mắt tớ mới được. Đàn ông Hoa Hạ, phần lớn đều là…

Cô ta nói vừa nhanh vừa vội, Asohon Kagetsu muốn ngăn lại cũng không được.

- Khụ khụ..chị Vũ Điền, chào mừng chị đến Hoa Hạ.

Phương Minh Viễn ho nhẹ hai tiếng, dùng tiếng Nhật nói:

- Tôi là Phương Minh Viễn, chính là tác giả truyện tranh vừa rồi chị nói.

Đã từ lâu, Asohon Kagetsu biết Phương Minh Viễn đọc viết tiếng Nhật rất ổn. Cô đại tiểu thư Vũ Điền Quang Ly này còn ăn nói lung tung như vậy. Có trời mới biết cô ta có thể nói ra những gì nữa.

Vũ Điền Quang Ly đang nói ầm ĩ lập tức dừng lại, khuôn mặt trắng trẻo hiện lên hai vệt đỏ ửng, lại càng xinh đẹp. Cô không khỏi có chút xấu hổ, thật không ngờ ở nơi này lại gặp được một người nghe hiểu tiếng Nhật, hơn nữa còn là người cô vừa nhắc đến, khiến cô cảm thấy ngượng ngùng.

- Chào cậu Phương. Tôi là Vũ Điền Quang Ly, bạn học của Asohon Kagetsu.

Vũ Điền Quang Ly vươn tay bắt tay Phương Minh Viễn nói:

- Mạo muội đến quấy rầy rồi.

Theo động tác của cô, bộ ngực càng rung động dữ dội, hấp dẫn ánh mắt nam giới ở đấy.

- Ở đây không phải chỗ nói chuyện, không biết chị Vũ Điền định đi đâu trước? Phụng Nguyên hay Hải Trang?

Phương Minh Viễn cười hỏi, hắn không thích cảm giác bị nhiều người dòm ngó.

- Đương nhiên là đi Hải Trang trước, lúc cậu về nước, tớ sẽ dẫn cậu đi Phụng Nguyên chơi.

Asohon Kagetsu hơi ngượng ngùng nói.

Đoàn người lên xe. Lúc này, Phương Minh Viễn mượn từ khu suối nước nóng của Vu Thu Hạ một chiếc xe có rèm che, dù sao cũng là đón khách nước ngoài, dùng xe tải không thích hợp. Phương Minh Viễn ngồi vào ghế phụ lái, để hai cô ngồi băng sau.

- Do cậu hết, vừa gặp đã nói bậy bạ gì đâu!

Asohon Kagetsu nhỏ giọng nói vào tai Vũ Điền Quang Ly.

- Làm cho tớ cũng mất mặt với cậu luôn!

Vũ Điền Quang Ly không phục, nói bằng tiếng Anh:

- Cậu chưa từng nói hắn cũng cùng đi đón, càng không nhắc đến việc hắn biết tiếng Nhật, sao có thể trách tớ chứ? Nhưng thành thật mà nói, không ngờ hắn đi cùng cậu ra sân bay, còn nói không có gian tình! Tớ thấy hắn còn nhỏ tuổi, Kagetsu này, cậu không phải muốn có một mối tình chị em nước ngoài đó chứ? Tớ nghe nói, người Hoa Hạ bình thường không thích phụ nữ lớn tuổi hơn đâu.

Tiếng Anh của cô rất chuẩn nhưng nói hơi to. Asohon vội vã đạp một cái nhưng vẫn không ngăn kịp miệng cô ta.

Phương Minh Viễn nghiêng người quay đầu lại mỉm cười nói:

- Tôi nghĩ chị Vũ Điền hiểu lầm rồi. Tôi và chị Aso trước nay là quan hệ bạn bè trong sáng. Còn tuổi của tôi thì khẳng định là nhỏ hơn mấy chị.

- Cậu, cậu… còn nói được tiếng Anh nữa!

Vũ Điền Quang Ly bị hắn làm khuôn mặt trở nên đỏ thẫm, nói lắp bắp.

- Ha ha...tự học thôi, phát âm không chuẩn như chị Vũ Điền.

Phương Minh Viễn cười, xoay người lại, nhìn ra phía trước.

- Kagetsu, hắn thật là thiếu niên tác giả truyện tranh sao?

Vũ Điền Quang Ly lúc này không dám nói chuyện lớn tiếng nên nói nhỏ bên tai Aso. Phương Minh Viễn tuy vẫn còn tính trẻ con nhưng tiếp đãi lại như người trưởng thành, rất trầm ổn. Bị hai vố Vũ Điền Quang Ly cũng không dám coi thường người thiếu niên này.

- Không thể giả được!

Asohon Kagetsu hung tợn nói bên tai cô:

- Vũ Điền Quang Ly, xem như cậu đã làm tớ mất mặt hết rồi. Nếu cậu còn ăn nói bậy bạ nữa, ngay mai tớ đưa cậu về Nhật Bản.