Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 113: Tạm giam bảy ngày




Đến lượt bọn Đồng Thanh Hoa nói, tất cả học sinh có mặt tại đó đều nghe rõ cả, nhưng đều không thể hiện là đã biết. Nhưng Phương Minh Viễn cũng không để cho bọn chúng có cơ hội mở miệng phân bua.

- Thưa các bạn, tôi tin rằng sự việc vừa qua các bạn đều đã nhìn thấy rõ ràng, sau này nếu như có yêu cầu làm chứng sẽ nhờ đến các bạn. Tốt lắm, tốt lắm, giờ nghỉ trưa quý giá, chúng ta không nên tụ tập gây ách tắc giao thông ở đây, mọi người hãy giải tán đi. Khi nào xong tôi sẽ báo cho các bạn kết quả chính xác.

Mọi người nghe Phương Minh Viễn khuyên bắt đầu giải tán dần. Ngay cả đám đông hiếu kỳ cũng được các cảnh sát giải tán.

- Thôi được rồi các vị, cho dù các vị là nguyên cáo hay là bị cáo thì nơi đây cũng không phải là chỗ để nói chuyện đâu.

Lỗ Đắc Lợi nhìn xung quanh. Ở đây cách bệnh viện của nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây không xa, vừa rồi Lưu Dũng còn đạp xe đến đó gọi điện cho Phương Minh Viễn và cục cảnh sát mà.

- Chúng ta nên mượn tạm bệnh viện của nhà máy đã. Vừa may vị này cũng phải đi khám xem thương tích thế nào. Cô Aso, bây giờ có thể thả y ra được rồi.

Lỗ Đắc Lợi nói hai chữ “ Aso” vừa nhanh vừa nhỏ. Bọn Tề Quang Viễn không hề nghe rõ cô gái này họ gì, chỉ nghe loáng thoáng như là họ kép vậy.

Asohon Kagetsu lúc này mới buông tay, giơ chân đạp Vương Quang Viễn ra ngoài. Nhưng may mà cô còn ra đòn nhẹ, không đạp vào chỗ hiểm.

Vương Quang Viễn lăn hai vòng dưới đất, lộn một vòng trước khi đứng lên, lúc này trông mặt nó thật khó coi. Trên mặt đầy máu và mồ hôi trông thật nhom nhem, vừa rồi lại bị đá một cái, nước mắt nước mũi, bùn đất dính đầy mặt. Quần áo cũng đầy vết máu. Hai đầu gối cũng đau nhừ, Vương Quang Viễn đã bao giờ chịu nhục như thế đâu? Vừa thoát khỏi Asohon Kagetsu liền ngay lập tức như hổ dữ lao vào chiếc xe Jeep.

Tề Quốc Viễn liền đưa tay ra ôm lấy từ phía sau, nói nhỏ vào tai nó:

- Đừng có làm càn, công an Bình Xuyên đang đứng bên cạnh đây, cậu lấy được súng thì người ta cũng trói lại rồi.

Thằng điên này, may mà nó hành động có chút chậm chạp, nếu để hắn mà cướp được súng của cảnh sát trên xe thì to chuyện rồi, đến lúc đó đừng nói là da thịt mình cũng không giữ được, không cẩn thận còn mang họa tù đầy chứ chẳng chơi. Cái bọn công tử này cũng thích sinh sự gây chuyện, thật không biết ra tay đúng lúc gì cả, chỉ cần cướp được súng ra, bọn Lỗ Đắc Lợi sẽ lập tức giết hắn mà vẫn được coi là lập công.

Vương Quang Viễn cắn chặt răng, cơ thể lúc này mới sụp xuống, nó cũng chẳng phải thằng ngốc gì, vừa rồi chỉ là phản ứng sau khi quá tức giận, chỉ muốn lấy súng trên xe ra để bắn Asohon Kagetsu, bị Tề Quốc Viễn vừa ôm lại vừa hét, đầu óc mới chợt tỉnh táo lại, trong lòng thầm cảm thấy ân hận

Phương Minh Viễn chứng kiến cảnh tượng này không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn chiếc xe mấy lần.

Đoàn người đi vào bệnh viện nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, Lỗ Đắc Lợi mượn của bệnh viện mấy gian phòng, lần lượt thăm hỏi mọi người, còn đặt thức ăn từ nhà hàng của họ Phương đưa cho hai bên ăn no bụng. Đến khoảng ba giờ chiều mới cho gọi người của hai bên vào.

Lỗ Đắc Lợi ngồi vào giữa, Đồng Thanh Hoa mặt xanh lét ngồi bên trái. Mấy người bọn họ từ đầu đến cuối đều có người ngồi bên cạnh giám sát hầu như không có cơ hội nào để thông đồng với nhau. Khi thẩm vấn thì trả lời đầu voi đuôi chuột, lung ta lung tung. Ngay cả một kẻ ngốc đọc những ghi chép thẩm vấn này cũng thấy trong đó có điều kỳ lạ. Bọn Asohon Kagetsuvà Phương Minh Viễn, Lưu Dũng mặt lạnh tanh ngồi bên phải.

- Toàn bộ sự việc tôi đã nắm được, nói thật, tôi cảm thấy rất đau lòng, bởi vì chắc chắn có người đã lừa gạt tôi.

Lỗ Đắc Lợi tháo mũ xuống, vò trong tay:

- Nói thực lòng, tôi không ngờ mọi chuyện lại như thế này, thật không ngờ.

Nét mặt của Tề Quốc Viễn lúc này cũng rất khó coi, anh ta không hề nghĩ rằng sau khi mình tiết lộ trong bọn có con trai độc nhất của cục trưởng cục cảnh sát và con trai cục trưởng cục khoáng sản thành phố Hoàng Xuyên, vị Đồn phó Lỗ Đắc Lợi này lại coi như không hề biết đến quy tắc xử lý trong chuyện này, mà lại hoàn toàn làm việc theo đúng trật tự luật pháp, không hề có chút thiên vị nào. Đáng ghét hơn là tên đồn phó Lỗ Đắc Lợi này lại không cho họ cơ hội để liên lạc về Hoàng Xuyên, đó mới là điểm chết người. Bọn Đồng Thanh Hoa đến Hải Trang trước đơn giản chỉ là ý muốn nhất thời, không hề thông báo cho người nhà, định bụng buổi trưa ăn một bữa cơm, sau đó chơi bời cho thỏa. Nếu đồ ăn ở nhà hàng họ Phương thực sự ngon thì ăn tiếp bữa tối nữa, sau đó trở về Hoàng Xuyên cũng không muộn. Đến giờ mọi người trong nhà vẫn không biết họ đi đâu.

- Đồn trưởng Lỗ, tục ngữ có câu vuốt mặt thì nể mũi. Cục cảnh sát huyện Bình Xuyên mấy năm nay cũng đã có vài lần hợp tác với cục cảnh sát Hoàng Xuyên chúng tôi. Cán bộ của huyện Bình Xuyên đến thành phố Hoàng Xuyên công tác đều được chúng tôi tiếp đãi ăn uống rất tử tế mà, bây giờ đồn trưởng Lỗ làm như vậy thật là không nể mặt anh em chút nào.

Tề Quốc Viễn ghé tai nói nhỏ với Lỗ Đắc Lợi.

Lỗ Đắc Lợi nói với vẻ khinh miệt:

- Đồng chí Tề Quốc Viễn, anh thử nói xem các đồng chí bên đó đến Bình Xuyên chúng tôi đã lần nào không được tiếp đãi tử tế nào. Tề Quốc Viễn, anh làm cảnh sát, về lý mà nói người làm cảnh sát chúng ta không thể vì tình riêng mà kiêng dè. Nếu như báo trắng án hậu quả sau này thế nào chắc anh cũng đoán được rồi.

Tề Kiến Quốc đỏ cả mặt lên, cứng miệng không nói được gì nữa

- Lỗ Đắc Lợi, anh chẳng phải chỉ là một phó đồn nhỏ nhoi thôi sao, đến đồn trưởng cũng chẳng phải, có gì mà ngông cuồng thế?

Đồng Thanh Hoa rốt cục nhịn không nổi mới tức giận chỉ vào khuôn mặt lạnh như tiền của Lỗ Đắc Lợi lớn tiếng quát:

- Trước mặt cha tôi, anh ngay cả ngồi cũng không đủ tư cách, thế mà ở đây thì ra vẻ huênh hoang.

Lỗ Đắc Lợi đập cánh tay cầm mũ xuống. Tề Quốc Viễn giật thót cả mình, nghĩ rằng thế là hỏng rồi. Đồng Thanh Hoa đúng là được cha mẹ chiều quá hóa hư, đây đâu phải là huyện Hoàng Xuyên. Lỗ Đắc Lợi tuy chỉ là một tên phó đồn nhỏ bé, cấp bậc thua xa Đồng Đống, nhưng Đồng Đống làm sao mà lo được chuyện ở Bình Xuyên. Hai người lại hầu như chẳng có quan hệ qua lại gì cả.

Đồng Thanh Hoa vẫn nghĩ đây là Hoàng Xuyên, tất cả cảnh sát đều là cấp dưới của cha anh ta, mọi việc đều phải nhượng bộ cho anh ta đến ba phần, anh ta vừa nói vậy chắc chắn chỉ khiến cho Lỗ Đắc Lợi thêm tức giận mà thôi

- Nếu Cục trưởng Đồng đến đây, chúng tôi sẽ tiếp đón như thượng khách. Trước mặt cục trưởng Đồng, tôi có tư cách để ngồi hay không tạm thời chưa nói đến. Nhưng tôi lại muốn hỏi cậu Đồng hiện nay ở sở cảnh sát làm chức vụ gì? Là đồn trưởng hay đội trưởng hay là cục phó.

Lỗ Đắc Lợi cười mỉa mai.

Đồng Thanh Hoa uất nghẹn, hắn hiện nay vẫn đang học cấp ba, vẫn chưa hề tham gia công tác chứ nói gì đến chức vụ gì được

- Đồn trưởng Lỗ, Đồn trưởng Lỗ, anh nói đùa đấy à. Nó vẫn còn đang đi học mà. Anh hãy nể mặt cục trưởng Đồng mà bỏ qua cho trẻ con.

Tề Quốc Viễn vội vàng cười nói xen vào, đưa mắt nháy với Đồng Thanh Hoa một cái. Hảo hán không nên tính thiệt hơn trước mắt. Đây là địa bàn của người ta. Là rồng thì ngươi cũng phải chịu, là hổ ngươi cũng phải phục. Huống hồ hiện nay người ta còn có chứng cứ trong tay, đừng có mà chọc giận Lỗ Đắc Lợi hắn sẽ lập tức báo lên cục cảnh sát thành phố Duy Nam, Đồng Đống mà biết được cũng tuyệt đối không dám coi thường bọn họ.

Uhm, vẫn đang học à, Lỗ Đắc Lợi gật gật đầu, bỗng nghiêm mặt nói:

- Nếu còn đang đi học, thì làm gì có chức vụ gì, thế thì cậu cũng có tư cách gì mà ngồi trước mặt tôi? Đem ghế của cậu ta ra.

Lập tức có cấp dưới đến lấy ghế của Đồng Thanh Hoa mang đi. Đồng Thanh Hoa tức tái cả mặt lại, toàn thân run lên. Ở Hoàng Xuyên, đừng nói là đồn công an nho nhỏ mà ngay cả phó cục trưởng cũng không dám lộng ngôn như thế với nó, làm nó mất mặt trước bao nhiêu người như thế này.

- Bọn họ cũng đều là học sinh cả, vì sao chúng có thể ngồi.

Đồng Thanh Hoa lấy tay chỉ bọn Triệu Nhã, tức tối nói, trong cơn phẫn nộ nó làm như không thấy Tề Quốc Viễn liên tục đánh mắt sang.

- Thứ nhất họ là người quen, mà trông bọn họ cũng rất dễ coi. Thứ hai, họ là những người bị hại, tôi là cảnh sát cũng còn biết phải trái, thứ ba vì những thứ tôi ăn, mặc, dùng trên người đều là đồ của nhà nước cấp cho, mà đồ nhà nước dùng đều là do nhà máy của bố mẹ chúng nộp thuế mà có, đối với công nuôi dưỡng của cha mẹ, đương nhiên là phải tôn kính. Thứ tư, cậu hai Đồng chắc cũng biết một câu của người xưa: Không đánh người chăm, không đánh người lười, chỉ đánh những người không chịu sửa đổi.

- Anh!

Đồng Thanh Hoa bị những lời này làm cho nổi trận lôi đình, liền nhằm vào Lỗ Đắc Lợi lao tới.

Tề Quốc Viễn vội vàng ngăn lại, thấp giọng nói:

- Cậu còn muốn thêm tội danh nữa phải không? Đây không phải là Hoàng Xuyên đâu.

- Tôi không biết cậu hai Đồng ở Hoàng Xuyên được đối đãi thế nào, có phải là bảo trắng án thì sẽ trắng án, muốn đánh cảnh sát là đánh cảnh sát. Nhưng ở đây là Bình Xuyên, là thị trấn Hải Trang. Bộ quần áo đó của cậu tốt nhất tôi sẽ thu lại.

Lỗ Đắc Lợi cười lạnh lùng đứng dậy.

- Mong rằng cậu sẽ hiểu, đừng mang chức tước của cha cậu ra mà dọa tôi, giống như là ảo tưởng dùng mệnh lệnh của bộ quốc phòng Hoa Kỳ chỉ thị cho quân đội Xô Viết vậy. Nhưng nể cha cậu cũng là cảnh sát, lần này các cậu đùa giỡn con gái, vu oan giá họa, lại vu cáo may mà chưa có hậu quả nghiêm trọng nên sẽ không truy cứu trách nhiệm hình sự, tạm giam bảy ngày, sau khi bồi thường tổn thất cho các vị ở đây thì có thể tha về. Đồng chí Tề, phiền đồng chí báo cáo về cho cha mẹ và nhà trường!

Dứt lời, hai cảnh sát đi lên, kéo Đồng Thanh Hoa và Vương Quang Viễn đang đờ người ra vì sợ.

- Chú Tề, chú Tề mau báo cho mẹ cháu để bà ấy đến cứu cháu ra.

Đồng Thanh Hoa lúc này đã không còn vẻ kiêu ngạo vênh vang nữa, ngoái đầu gọi với theo. Vương Quang Viễn thì suốt đường chửi bới, sau khi bị mấy bạt tay của cảnh sát mới chịu ngoan ngoãn hơn.

- Đồng chí Tề, các anh có thể về được rồi, đối với hai chiếc xe này sẽ làm bằng chứng nên chúng tôi sẽ tạm thu giữ, bảy ngày nữa các anh đến đón người sẽ nhận lại một thể.

Lỗ Đắc Lợi khoát tay nói.

- Phó đồn trưởng Lỗ, chào anh.

Tề Quốc Viễn tức giận đến nỗi không biết nói gì hơn, một lúc mới thốt nên được mấy chữ đó.

Lỗ Đắc Lợi trân trân nhìn Tề Quốc Viễn vẻ khó hiểu. Lúc này mới gật đầu chào lại:

- Ừ , chào đồng chí.