Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 109: Tai họa đến từ Đồng Xuyên (1)




Theo sự quan tâm của Vu Thu Hạ, Phương gia lúc này không chỉ mua một chiếc xe tải, phụ trách việc mua đồ cho tiệm cơm và sau này chuyên chở hàng hóa cho cửa hàng, còn mua một chiếc xe tải vừa dùng để chở khách vừa dùng chở hàng nữa. Vốn dĩ Vu Thu Hạ muốn mua cho hắn một chiếc xe có rèm che, nhưng vì giao thông trong huyện Bình Xuyên cũng bình thường, mà tiệm sửa xe có thể sửa xe có rèm che cũng rất thưa thớt, hơn nữa Phương Minh Viễn cũng không hy vọng đi loại xe đó.

Hiện giờ người có thể ngồi xe có rèm che không phải cán bộ lãnh đạo chính phủ thì cũng là lãnh đạo doanh nghiệp cỡ trung của nhà nước. Ngay cả nhà máy thiết bị cán ép tỉnh Tần Tây cũng chỉ có Bí thư, Xưởng trưởng và mấy người Phó bí thư mới có quyền sử dụng. Nếu Phương Minh Viễn đi xe có rèm che về thị trấn Hải Trang, không phải sẽ làm cho toàn bộ người trong nhà máy mở to mắt nhìn sao?

Miyamoto và Muto sau khi ký xong hợp đồng liền lập tức quay về Nhật Bản, lúc này họ thấy cần lập tức báo cáo tỉ mỉ lại cho Công ty cổ phần Enics về những gì họ đã nghe và chứng kiến trong hành trình đến huyện Bình Xuyên.

Công ty cổ phần Enics nên đổi mới nhận thức về Phương Minh Viễn, thiếu niên này không chỉ thể hiện tài năng thiên phú trong lĩnh vực truyện tranh và trò chơi điện tử, mà ở tỉnh Tần Tây cũng có một mạng lưới quan hệ không thường. Nhất là Vu Thu Hạ, là phu nhân của thiếu gia của Tập đoàn vận chuyển đường thủy Quách Thị, cô này đối với Phương Minh Viễn lại càng quan tâm chăm sóc.

Bởi vì có sự tham gia đột nhiên của Vu Thu Hạ, nên hợp đồng giữa Phương Minh Viễn và Công ty cổ phần Enics đã có thay đổi tương đối lớn, lúc trước vốn dĩ đăng ký tài chính là mười triệu Yên Nhật, giờ lên tới hai ngàn năm trăm triệu, mức vốn này đối với một công ty trò chơi mới ra mà nói thì có thể xưng là tài chính tương đối hùng hậu. Tiếp theo đó, cổ phần của Phương Minh Viễn đã vì Vu Thu Hạ mà trở nên lớn hơn rất nhiều, Công ty cổ phần Enics tự nhiên là cũng không có cách nào giam tiền nhuận bút của Phương Minh Viễn nữa.

Về phần hai chiếc máy tính kia thì bị Muto để lại, cho Phương Minh Viễn sử dụng. Tuy máy chạy theo hệ thống chữ tiếng Nhật, nhưng Phương Minh Viễn cũng không hề gặp trở ngại gì với tiếng Nhật, chẳng có chỗ nào không tiện cả.

Chỉ có điều khi Miyamoto đi thì ông ta vẫn lo lắng chuyện Asohon Kagetsu vẫn chưa đi, khiến trong lòng ông ta giống như có quả bom vậy, cứ ở đó mãi mà không tan đi được. Nhưng chung quy nơi này là Hoa Hạ, ông ta lại không phải chủ nhà xuất bản Tuần san thiếu niên, không có quyền buộc Asohon Kagetsu phải trở về Nhật Bản, cho nên chỉ có thể trước khi đi thì dặn dò Phương Minh Viễn.

Nhưng khi đến nơi thì Miyamoto không biết nói như thế nào, Miyamoto vô cùng hiểu xã hội Hoa Hạ, ông ta biết chuyện tình dục là cấm địa đối với giáo dục cho học sinh, cha mẹ không muốn giải thích, thầy cô giáo cũng không muốn giảng, cả xã hội không cho nói đến, cho nên thiếu niên người Hoa Hạ có thể nói là rất nhiều người không có kiến thức gì về mặt này.

Chẳng lẽ chính ông ta phải giảng cho Phương Minh Viễn một khóa giáo dục giới tính vỡ lòng? Như vậy có khi nào ngược lại thành kích động Phương Minh Viễn càng hiếu kỳ hơn về chuyện đó? Thế chẳng phải chính mình đã tạo ra cơ hội tiếp cận Phương Minh Viễn cho Asohon Kagetsu sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Miyamoto đem bao nhiêu câu chữ rút lại thành một câu nhắc nhở: “Cậu Phương, đối với Asohon Kagetsu, cậu phải cảnh giác cao đó!”

Thực ra khi ông ta đến chỗ Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn đã đoán ra rồi, nhìn thấy ông ta vò đầu bứt tai, bộ dạng không biết phải nói như thế nào, khiến Phương Minh Viễn không khỏi buồn cười trong lòng, nhưng hắn lại không thể mở miệng nói với Miyamoto là tôi đã sớm từng trải qua chuyện quan hệ yêu đương nam nữ này rồi, chuyện Asohon Kagetsu lấy nhan sắc hoa nguyệt ra để làm u mê đầu óc tôi căn bản là không có khả năng, ông cứ yên tâm mà về nước đi.

Còn Asohon Kagetsu sau khi dự lễ khai trường cũng liền về thị trấn Hải Trang, vẫn tiếp tục cuộc sống cô trò với Phương Minh Viễn như không có chuyện gì. Hàng ngày trừ việc dạy tiếng nhật cho mấy người Triệu Nhã, thì thỉnh thoảng cũng dạy các cô gái trang điểm, phối hợp cách ăn mặc. Hiện giờ ở thị trấn Hải Trang, khóa học trang điểm của Asohon Kagetsu đương nhiên là loại đỉnh.

Những cô gái này sau khi nghe cô giảng bài về nữ tính, làm theo các gợi ý của Asohon Kagetsu thì trang điểm quả nhiên là tốt hơn rất nhiều so với trước kia khi các cô gái tự trang điểm cho mình.

Kết quả là những cô gái trẻ tuổi ở nhà máy không còn thấy xuất hiện với khuôn mặt trang điểm kỳ khôi, môi đỏ như máu, nửa đêm đi ra ngoài, khẳng định sẽ làm người ta phát khiếp.

Mà hiện lên trong mắt người ở thị trấn Hải Trang là nhóm công nhân nữ của nhà máy thiết bị cán ép tỉnh Tần Tây trở nên hấp dẫn hơn nhiều, từ cách ăn mặc, quần áo bình thường cho đến những bộ không giống thường ngày, khiến các anh đàn ông nhìn thấy mà mắt sáng rỡ.

Thấy các cô gái càng ngày càng xinh đẹp nữ tính, các nam giới ở nhà máy thiết bị cán ép tỉnh Tần Tây với vẻ lôi thôi và thô lỗ lại càng như bất mãn với nữ giới, đến tìm Asohon Kagetsu lấy kinh nghiệm. Sau khi cô tiếp chuyện qua mấy người, dứt khoát quyết định cũng sẽ mở khóa học dạy cho nam giới, chuyên về dạy cho nam giới làm thế nào để cải thiện vẻ bề ngoài, hiện tại bây giờ người muốn học sẽ tự tập hợp lại.

Asohon Kagetsu cũng mua một chiếc xe đạp, đôi khi còn đi học cùng mấy người Triệu Nhã, chẳng qua trong lúc mấy người Triệu Nhã học trên lớp thì cô ngồi đọc sách báo ở phòng đọc ở trường hoặc là dự thính lớp học nào đó, dựa vào dung mạo xinh đẹp, tiếng Hoa lưu loát và có tiếng là người bạn ngoại quốc nên cũng không có ai dị nghị gì đề xuất này.

Thay đổi như vậy đối với Phương Minh Viễn mà nói tự nhiên là thấy khá vui khi biết Asohon Kagetsu thích mình, nhưng hắn cũng sẽ không nhiều chuyện, dù sao Phương Minh Viễn cũng không vội, chờ Asohon Kagetsu tự mình lộ ra chân tướng. Hắn muốn nhìn thấy cô gái Nhật Bản này thực ra là vì chuyện gì, không ngờ khi biết nội dung hợp tác giữa mình và Công ty cổ phần Enics rồi mà vẫn bám riết không tha!

Tào Hổ thì gần đây vô cùng buồn bực, kỳ thi cuối năm đứng thứ hai mươi mốt đếm từ dưới lên, khiến xưởng trưởng Tào nổi trận lôi đình, dùng dây lưng đánh đến nỗi có thể gọi là bạo lực gia đình. Đồng thời chuyện xấu của Tào Hổ và La Vũ Trung cũng lan truyền một cách ồn ào huyên náo khiến cho thanh danh của y trong giới học sinh trung học của nhà máy thiết bị cán ép tỉnh Tần Tây chỉ như người quét rác.

Cả trường cho dù là nam sinh hay nữ sinh, nghe thấy Tào Hổ tự giới thiệu là liền lộ ra vẻ mặt quái dị mà rời đi. Tuy cũng còn mấy người vẫn qua lại nhưng Tào Hổ cũng hiểu đó là vì coi trọng cha y là người có địa vị ở nhà máy, chứ chẳng phải là thực lòng thực tâm đối tốt gì.

Asohon Kagetsu mở khóa học, tất nhiên là y sẽ đến, không phải vì y muốn nghe nội dung giảng dạy mà là chỉ có ở đây, y mới có thể quang minh chính đại nhìn Asohon Kagetsu thật lâu mà không cần lo lắng sẽ dẫn đến phiền phức không cần thiết. Hơn nữa, trong phòng học này, số nam giới ôm ý niệm giống như y tuyệt đối không phải số ít.

Lại là một buổi trưa, Tào Hổ buồn bã ỉu xìu đạp xe đạp từ trường học hướng ra đường cái trung tâm thị trấn, tính đến tiệm cơm Phương gia ăn trưa. So với căn tin nhà máy thì tuy rằng quán ăn nhà họ Phương đắt hơn một chút nhưng mùi vị thức ăn thì hoàn toàn là ở cấp bậc khác nhau.

Hơn nữa hay nhất chính là nơi đó có thể thấy được ba mỹ nhân lớn nhỏ cùng ở chung một chỗ. Cảnh đẹp như vậy nếu không có hai tên chướng mắt Phương Minh Viễn và Lưu Dũng ở bên cạnh thì đối với Tào Hổ thật đúng là không thể tốt hơn.

Ở phía trước cách y không xa, khoảng hai mươi mấy thước là Triệu Nhã, Phùng Thiện, Lý Vũ Hân và Asohon Kagetsu bốn người vừa đạp xe đạp đuổi nhau vừa cười. Lưu Dũng và nam sinh kia thì đi sau cùng. Phương Minh Viễn hôm nay lại không đi học, nhưng không phải rời khỏi thị trấn Hải Trang mà là ở nhà để ‘hư cấu’, nói một cách chuẩn xác là nhớ lại các chi tiết của ‘Thời đại hàng hải’.

Khi Phương Minh Viễn và Muto hai bên chính thức ký hợp đồng, Phương Minh Viễn quả nhiên đúng hẹn mà giao ra một phần trò chơi, đây không phải là một trò chơi nhỏ mà là cả một bộ trò chơi ‘Thời đại hàng hải”. Tuy rằng Muto có hơi nghi ngờ về triển vọng của trò chơi này nhưng vì chuyện ký hợp đồng nên không tiện nói ra chuyện không tốt. Phương Minh Viễn thì lại mười phần tin tưởng đây chính là trò chơi kinh điển được trầm trồ khen ngợi và sử dụng khắp Nhật Bản, sau đó người Hoa Hạ cũng không ngừng tôn sùng.

Tào Hổ đang đạp xe bỗng có một chiếc xe jeep đột nhiên đi sát một bên của y, dọa y giật mình, khiến y mắng lớn tiếng. Sau đó thấy chiếc xe đột nhiên đỗ chắn đường, ép mấy người Asohon Kagetsu vào ven đường, ngăn cản đường đi của họ. Cửa xe vừa mở ra, từ trên xe bước xuống là một thanh niên mười lăm mười sáu tuổi, mặc áo hoa văn, còn đeo vòng cổ khuyên tai, trông dáng vẻ như là lưu manh.

Nhìn Asohon Kagetsu bằng ánh mắt du đãng cười nói:

- Thật không ngờ thị trấn Hải Trang hẻo lánh nhỏ bé này lại có thể thấy được mấy mỹ nhân tuyệt sắc thế này, vận khí của chúng ta hôm nay thật không tồi, các ngươi nói có đúng không?

Vài thanh niên đứng sau gã ồn ào cười to, trong đó có một người nhìn bốn cô gái đánh giá mấy lần, nhíu mày nói:

- Đồng Thanh Hoa, đây là huyện Bình Xuyên, không phải là ở Đồng Xuyên đâu mà đùa giỡn, không được sinh sự, hơn nữa ba cô gái này còn vị thành niên.

- Ngô Hạo, sao như bà thím vậy, Bình Xuyên thì làm sao, cũng là ở dưới Duy Nam, chỉ là một huyện nhỏ thôi. Đồng Xuyên chúng ta trực thuộc tỉnh quản lý, có gì phải sợ, hơn nữa chúng ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với mấy vị mỹ nhân này, không phải là muốn gây rối, mày ít nói mấy câu mất hứng đi.

Đồng Thanh Hoa nói một cách bất mãn.

- Đôi khi tao thật sự hoài nghi mày có phải con của chú Ngô không, chú Ngô dũng cảm như vậy, sao lại có đứa con yếu đuối thế!