Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 107: Không để từ chối




Các ủy viên chính quyền sau khi ăn uống no say đều lần lượt ra về. Riêng Điệp Châu Doãn bị Phương Minh Viễn giữ lại. Quách Thiên Phóng tuy rất muốn ở lại nhưng chẳng kiếm ra lý do gì nên đành ủ rủ ra về.

Muto đợi người lấy hai cái máy tính đã được cài đặt xong từ hộp xe ra, chỉnh lại Buble và Zuma cho mọi người tùy ý mà chơi thử.

Bốn người Mã Vĩnh Phúc, Dương Quân Nghĩa, Cổ Vũ Thành và Lý Đông Tinh chẳng hứng thú gì mấy với trò này, chỉ chơi hai lần đã đưa cho người khác. Bốn người kiếm một góc ngồi nói chuyện. Chỉ có Asohon Kagetsut và hai mẹ con Vu Thu Hạ, đều chơi không biết chán.

- Cậu Phương thấy thế nào?

Miyamoto đứng bên cạnh Phương Minh Viễn, cười với vẻ đắc ý hỏi.

Phương Minh Viễn gật gật đầu, không thể không nói khả năng chế tạo game của Công ty Enics là rất cao, trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã làm được hai trò chơi thú vị trước giờ chưa từng có. Hắn tin rằng, cùng với sự phát triển không ngừng của kỹ thuật máy tính, đồ họa và âm thanh của hai trò chơi này sẽ càng hoàn mỹ và hay hơn.

- Khả năng chế tạo game của bên ông thật làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc, có điều tôi cảm thấy, nếu được, có thể làm một phiên bản mà trong đó hai người có thể cùng chơi một lúc, cùng thi đấu, thậm chí người này có thể công kích người kia. Như vậy sẽ làm cho người chơi càng thích thú.

Miyamoto và Muto nhìn nhau, trong lòng thầm nể phục hiểu biết am tường của Phương Minh Viễn về game.

Thực ra, cũng có người trong tổ chế tạo của công ty Enics đề xuất ý kiến này, bởi vậy họ cũng đã cho ra một bản mới kiểu như vậy. Tuy nhiên, do máy tính chỉ có một bàn phím, nên nếu như cả hai người cùng chơi một lúc thì một là cả hai sẽ phải ngồi ép nhau, cảm giác không thoải mái; hai là đôi khi sẽ có chuyện nhấn bàn phím cùng lúc. Bởi vậy, lần này bọn họ không mang bản này tới để chơi thử, mà định chờ xem sau này có thể cài lên máy game không.

- Cậu Phương, nhìn thấy biểu hiện của cậu, chúng tôi càng tin tưởng hơn về sự hợp tác sau này của hai bên.

Muto chân thành nói. Những lời này không hoàn toàn là lời nịnh bợ, cùng với việc thị trường game của Nhật Bản ngày một ổn định, cũng cần phải chọn lọc thị trường để mở rộng phát triển. Các công ty game lớn thực sự đều ý thức được điều này, đồng thời tích cực tìm hướng giải quyết. Bởi vậy, một năm trở lại đây, các công ty lớn đều đang tích cực khai thác thị trường nước ngoài, trong đó, thị trường các nước Trung Mỹ và châu Âu được đánh giá cao nhất.

Các công ty này cũng đều hoàn toàn không xem nhẹ Hoa Hạ, bởi đất nước này tuy còn mơ hồ về game, nhưng số dân đông đúc ở đây lại có thể quyết định nhiều điều. Một khi thị trường game trong nước hình thành sẽ có một lượng bằng với tổng số dân cả châu Âu và nước Mỹ.

Bởi vậy, ở công ty Enics, Muto thuộc nhóm ủng hộ Phương Minh Viễn gia nhập cổ đông, vì có sự gia nhập của Phương Minh Viễn thì việc xâm nhập vào thị trường Hoa Hạ sau này sẽ giảm được rất nhiều trở ngại và áp lực, đồng thời cũng sẽ dễ được người dân Hoa Hạ chấp nhận hơn. Khẩu hiệu ủng hộ hàng trong nước không phải chỉ ở Hoa Hạ mới có.

Nhưng với những chuyện như thế này thì cách giải quyết hay nhất chính là thâm nhập dựa vào những gì vốn có của địa phương đó, đồng thời cố gắng dùng càng nhiều người bản địa nhằm hóa giải thù hằn của người dân. Người Nhật Bản vốn đã quá thành thạo mánh khóe này.

Mà biểu hiện có thừa thực lực của Phương Minh Viễn ngày hôm nay càng khiến cho Muto tràn đầy niềm tin đối với việc tiến vào thị trường Hoa Hạ.

- Cậu Phương, “Thợ săn” của anh đã thông qua xét duyệt của Ban biên tập nhưng việc ký kết hợp đồng vẫn cần một ít thời gian nữa. Không giấu gì anh, các lãnh đạo của tạp chí đau cả đầu vì chuyện phải trả nhuận bút cho “Thợ săn” của cậu Phương như thế nào đấy.

Miyamoto thấp giọng nói với Phương Minh Viễn. Lần này, ông mang “Thợ săn” từ Hoa Hạ về, thực sự đã làm cho những người biên tập “Thiếu niên nguyệt san” cảm thấy kinh ngạc. Những phóng viên cao cấp có thể đã xem qua nhưng với những phóng viên truyện tranh thị trường thật sự rất ít được thấy. Với truyện tranh đăng nhiều kỳ mà phía sau còn hơn hai mươi bản vẽ thảo đã hoàn thành này của Phương Minh Viễn thì lại càng độc đáo hiếm có.

Hơn nữa, điều càng khiến cho nhóm biên tập cảm thấy kinh ngạc chính là sự nâng cao rõ rệt trong cách vẽ hay cả trong tổ chức tình tiết của Phương Minh Viễn từ ngay hai tập đầu của “Thợ săn”. Càng không cần phải nói đến độ khó trong đó.

Hào quang của “U Du bạch thư” càng làm cho nhóm biên tập của “Thiếu niên nguyệt san” nhìn thấy triển vọng ở “Thợ săn”.

Vu Thu Hạ càng chơi càng cảm thấy hai trò này thật đơn giản lại thú vị, có thể nói, trò chơi này vừa giúp rèn luyện khả năng phối hợp giữa tay và mắt của người chơi, lại làm cho người ta hài lòng ở chỗ nó rất nhẹ nhàng, không có yếu tố bạo lực hay đồi trụy, rất thích hợp cho trẻ em hoặc thiếu niên chơi, tin rằng sau khi được tung ra sẽ chiếm lĩnh thị trường Hồng Kông. Những trò chơivừa hấp dẫn, vừa không có tính tạp nham như thế này thật hiếm có.

- Ông Muto, nếu tôi muốn làm đại lý game ở Hồng Kông cho quý công ty thì không biết cần phải có những điều kiện gì?

Vu Thu Hạ trịnh trọng hỏi. Như thế này vừa có thể giúp đỡ Phương Minh Viễn làm việc, lại có cơ hội kiếm tiền cho mình, làm sao cô có thể bỏ qua.

Muto mặt lộ vẻ khó xử. Phải biết rằng công ty Enics đã sớm có đại lý game độc quyền ở Hồng Kông, Vu Thu Hạ đột nhiên chen chân vào như vậy rõ ràng là không phù hợp. Tuy nhiên, dù là dựa vào địa vị của Vu Thu Hạ ở Hồng Kông hay quan hệ giữa cô và Phương Minh Viễn đi nữa, thì việc thẳng thừng từ chối là không được, sẽ là phiền phức cho công ty Enics nếu làm những chuyện khiến Phương

Minh Viễn hoặc nhà họ Quách không vừa lòng.

- Về đề nghị này của Quách phu nhân e là có chút khó khăn. Theo hợp đồng thì công ty Enics chúng tôi khi mang sản phẩm game đến Hồng Kông đã có đại lý độc quyền. Trước khi hợp đồng hết hạn, chúng tôi không thể tiếp nhận đại lý thứ hai được.

Muto cố gắng nói một cách khéo léo nhất.

- Tôi nghĩ điều đó không thành vấn đề, nói thật, tôi chỉ muốn làm đại lý cho tất cả các sản phẩm game của công ty sắp thành lập như các ông. Là một công ty mới thành lập, trong đó lại có cổ phần của Minh Viễn, tôi nghĩ hoàn toàn không thể dùng hợp đồng giữa quý công ty với công ty đại lý trước đây.

Vu Thu Hạ nói thẳng thừng. Phương Minh Viễn kinh ngạc nhìn Vu Thu Hạ, bà chị này làm việc quả thật nằm ngoài dự tính của người khác, lại có thể dễ dàng đưa ra quyết định như vậy.

Muto cân nhắc một hồi. Những lời Vu Thu Hạ nói cũng có lý, tuy mới được thành lập, cổ phần của công ty Enics cũng chiếm tuyệt đối, nhưng suy cho cùng vẫn có bốn mươi phần trăm cổ phần thuộc về Phương Minh Viễn. Nếu Phương Minh Viễn không có ý khác, vậy thì giao quyền đại lý cho nhà đại lý độc quyền của công ty Enics ở Hồng Kông cũng chẳng có vấn đề gì.

Nhưng nếu Phương Minh Viễn đề xuất ý khác, dù là nhìn theo góc độ công hay tư đi nữa cũng đều cần phải cẩn trọng xem xét yêu cầu của hắn. Suy cho cùng, theo hợp đồng vốn có mà nói, người tính toán cho việc chế tạo game cho công ty trong một thời gian tương đối dài đều là Phương Minh Viễn, hơn nữa, với thân phận của Vu Thu Hạ mà nói, có thể mượn cơ hội này để có mối quan hệ tốt với Tập đoàn vận tải đường thủy Quách Thị cũng chẳng phải là việc xấu.

Ông ta nhìn Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn lập tức gật gật đầu, Vu Thu Hạ đưa ra đề nghị như thế này, mình cũng chỉ có thể ủng hộ hết mình.

- Nếu Quách phu nhân dứt khoát thay cậu Phương góp cổ phần cho các sản phẩm game của công ty thì chúng tôi có thể đáp ứng được.

Muto gật đầu nói.

- Mạo muội hỏi một câu, quý công ty định đăng ký vốn công ty mà Minh Viễn chuẩn bị góp cổ phần là bao nhiêu, Minh Viễn có thể góp bao nhiêu cổ phần trong đó?

Vu Thu Hạ hỏi tiếp.

- Vốn điều lệ đăng ký là mười triệu yên, cậu Phương sẽ đóng góp bốn mươi phần trăm.

Muto trả lời không chút do dự. Dù sao những điều này cô cũng có thể hỏi ở Phương Minh Viễn, việc gì phải uổng công tự mình làm.

- Mười triệu yên, bốn mươi phần trăm.

Vu Thu Hạ lẩm nhẩm lại hai lần rồi mới nói.

- Ông Muto, nói thật, thằng em này của tôi không chịu nghe lời cho lắm, việc lớn như thế này lại hoàn toàn chẳng nói với tôi. Đối với vốn đăng ký này, tôi rất không bằng lòng. Như thế này đi, tôi thay cậu ấy đăng ký vốn mười triệu yên.

- Chị Thu Hạ.

Phương Minh Viễn vội vàng kéo cánh tay Vu Thu Hạ. Tay chạm phải chỗ da căng tròn trắng mịn khiến Phương Minh Viễn bỗng xao động.

Nhưng hắn chưa kịp nói gì thì Vu Thu Hạ đã trợn mắt.

- Minh Viễn, nếu cậu định không nhận bà chị này nữa thì cậu cứ tiếp tục từ chối chị đi.

- Kìa.

Phương Minh Viễn há mồm chẳng nói được câu nào. Bà chị này một khi nổi nóng thật là đầy khí chất. Có điều người đẹp nổi nóng cũng là một cảnh tượng hay.

- Cậu còn điều gì muốn nói nữa?

Vu Thu Hạ trừng Phương Minh Viễn nói.

- Không có gì nữa.

Phương Minh Viễn ủ rủ nói.

Vu Thu Hạ quay lại nói với Muto lúc này cũng đang thấy kinh ngạc vô cùng.

- Vậy quyết định vậy đi, nội trong một ngày tôi sẽ chuyển khoản vào tài khoản của quý công ty mười triệu, coi như vốn đăng ký của Phương Minh Viễn góp cho quý công ty. Tôi vẫn còn có chuyện muốn nói riêng với Phương Minh Viễn, xin lỗi không nói tiếp được.

Vừa nói vừa kéo Phương Minh Viễn ra khỏi phòng.

- Ôi, cậu Phương thật tốt số, bên cạnh có người lo lắng cho từ đầu đến cuối.

Miyamoto nhìn theo bóng Vũ Thu Hạ thở dài nói.

- Quách phu nhân thật quan tâm đến cậu ấy.

- Đúng vậy, cái số của cậu Phương thật tốt, có một người chị tốt như thế này, tin rằng sự nghiệp của cậu ấy sẽ bớt đi không ít trở ngại.

Muto cũng gật đầu đồng tình. Nếu mình mà có người chị tốt như vậy biết đâu bây giờ ngay cả chức Chủ tịch Hội đồng quản trị của công ty Enics cũng đã lên tới rồi.