Aso hon Kagetsu hình như đã quên mất mục đích đến thị trấn Hải Trang của mình. Ngoài việc thường xuyên đến quán ăn của nhà họ Phương và đến hai trường học, nghe nói cô ta còn muốn thuyết phục hiệu trưởng trường trung học của nhà máy cán ép Tần Tây để cô ta dạy những nữ sinh trong trường về nghệ thuật cắm hoa và trà đạo, tất nhiên điều này không nhận được sự chấp thuận của hiệu trưởng. Ngoài ra, cô ta còn đang dạy kèm tiếng Nhật cho ba người Triệu Nhã, Phùng Thiện, Lưu Dũng. Mà nghe Phùng Thiện nói cô ta tỏ ra rất hài lòng với ba người bọn họ và đã bắt đầu dạy họ một số câu thường dùng trong tiếng Nhật.
Cô ta càng như vậy Phương Minh Viễn càng cảm thấy bất an. Một người phụ nữ hiện đại, đang ở tuổi thanh xuân, có sự nghiệp sao không ở Nhật mà lại chạy sang thị trấn hải Trang, nơi mà trong mắt hầu hết người Nhật, chỉ là một thị trấn lạc hậu không hơn không kém, lấy nghề dạy học làm trò vui? Phương Minh Viễn nghĩ rằng Aso chẳng phải là người có tình cảm cao thượng như bác sĩ Bạch Cầu Ân.
Chuyện của cô ta và Miyamoto ở quán ăn hôm nọ đã truyền đến tai Phương Minh Viễn. Hắn cảm thấy đây rõ ràng là một lời tuyên chiến của Tuần San Thiếu Niên, một tạp chí lâu đời với tạp chí Thiếu Niên Nguyệt San, một tạp chí mới nổi của Miyamoto. Nhưng chuyện này hai người đó hoàn toàn có thể nói chuyện với nhau một cách kín đáo, đâu cần phải giương oai diễu võ ngay tại quán ăn của nhà họ Phương . Hơn nữa sau đó cả hai đều chuyển từ tiếng Nhật sang nói tiếng Trung, điều này càng làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy có chút kỳ quái.
Bất luận là công hay tư, Miyamoto đều phải ra sức giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp giữa mình và Thiếu Niên Nguyệt San. Làm người phụ trách biên tập cho mình cũng có lợi cho y, cả hai đều cùng chung lợi ích. Còn về Aso hon Kagetsu, mục đích của cô ta sang đây rõ ràng là để tiếp cận mình, lôi kéo mình bỏ Thiếu Niên Nguyệt San đển về với Tuần San Thiếu Niên. Cô ta không hề biết rằng mình và Thiếu Niên Nguyệt San đã có thêm một thỏa thuận mới, nhưng tại sao lại có biểu hiện gây hấn thái quá như vậy. Điều này làm Phương Minh Viễn cảm thấy có chút khó hiểu.
Tục ngữ có câu ngao cò đấu nhau, ngư ông đắc lợi, những người Nhật thông minh trên thương trường tất nhiên phải hiểu rất rõ điều này. Hai bọn họ công khai hóa mâu thuẫn như vậy, rõ ràng kẻ có lợi nhất ở đây sẽ là Phương Minh Viễn. Nhưng từ thái độ của Aso hon, Phương Minh Viễn vẫn cảm thấy có chút gì đó như là cố ý.
Điều này càng ngày càng làm cho Phương Minh Viễn cảm thấy kỳ lạ. Theo như hắn được biết, các công ty Nhật Bản dù ở trong nước tranh chấp cỡ nào nhưng khi ra làm ăn bên ngoài đều khá đoàn kết.
Phá nhau một cách ác ý, thậm chí chịu lỗ vốn là điều rất hiếm gặp. Hơn nữa Phương Minh Viễn nghĩ hắn cũng chưa là gì để đến nỗi hai bên phải tranh chấp đến mức đó. Thực ra Aso hon có ý đồ gì đây?
Aso hon Kagetsu vừa sửa bài tập cho ba người bọn Triệu Nhã vừa nghiêng đầu sang một bên nói chuyện với Phương Minh Viễn:
- Lẽ nào sự xuất hiện của tôi làm cậu không vui sao? Dù thế nào tôi bây giờ cũng là giáo vên dạy kèm tiếng nhật cho các cô bạn gái của cậu, cậu nói vậy thật làm cho Aso tôi cảm thấy có chút đau lòng.
Cô ta vừa nói vừa đong đưa đôi mắt vẻ quyến rũ, miệng cười cười nhưng lại cố ý tỏ ra chán nản.
- Cô Aso, ý tôi không phải vậy. Cô ở đây lâu như vậy chẳng nhẽ không ảnh hưởng gì đến công việc sao?
Phương Minh Viễn cũng ngọt nhạt đáp lại.
Cô ta đến Hải Trang này cũng chưa làm điều gì bất lợi cho hắn, vì thế hắn cũng không thể vô cớ gây hấn được.
- Công việc của tôi?
Aso thản nhiên cười rồi nói tiếp:
- Công việc của tôi chính là tạo dựng được mối quan hệ với cậu, xóa bỏ hiểu nhầm giữa cậu và Tuần San Thiếu Niên, làm cho quan hệ hợp tác giữa chúng ta ngày một tốt hơn. Chẳng phải người Hoa Hạ có câu tục ngữ “thêm một người bạn là có thêm một con đường” đó sao. Tôi biết quan hệ hợp tác của cậu với Thiếu Niên Nguyệt San bây giờ đang rất tốt đẹp, nhưng sự nghiệp của cậu còn dài, ai có thể bảo đảm quan hệ đó sẽ mãi tốt đẹp chứ? Những chuyện như thế chúng tôi đã chứng kiến rất nhiều rồi vì vậy chúng tôi cũng không vội vàng gì trong chuyện hợp tác với cậu. Tôi chỉ nghĩ, nếu thực sự có ngày ấy xảy ra cậu sẽ nhớ đến chúng tôi, tin tưởng chúng tôi là tốt lắm rồi! Cậu Phương, xin cậu chớ quên cha ông từng dạy chúng ta “đừng nên đặt tất cả trứng vào một cái rổ”.
- Khá lắm! Đây chính là chiến thuật thả câu dài bắt cá lớn!
Phương Minh Viễn nghĩ thầm trong bụng. Loại người không ham lợi ích trước mắt mới chính là kẻ khó đối phó nhất, bởi vì chúng ta không thể nào biết được mục đích thực sự của họ là gì.
- Vì vậy, công việc hiện tại của tôi chính là xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với cậu, hơn nữa phong tục ở đây cũng không giống với những phong tục ở Nhật Bản, điều này làm tôi cảm thấy rất thích thú. Nhưng nếu như không có quá nhiều nam giới để ý đến thì thật là tốt quá!
Aso mang vẻ mặt khổ não giải thích.
Điều này làm Phương Minh Viễn không nhịn nổi cười. Mấy ngày hôm nay, sự quan tâm của các thanh niên ở thị trấn hải Trang dành cho Aso càng ngày càng tăng. Một cô gái ngoại lai lại là một mỹ nhân thời thượng, có sức hấp dẫn với cánh mày râu cũng chẳng có gì là không bình thường. Ở thị trấn Hải Trang này, từ cậu nhóc mười mấy tuổi cho đến các đấng mày râu bốn, năm chục tuổi không ai là không biết đến cô ta.
Cũng may mọi người đều hiểu được sự khác biệt quá lớn của hai bên, lại thêm tình hình an ninh ở Hải Trang rất tốt nên Aso cũng yên tâm phần nào. Cũng không có chủ nào dám mạo phạm đến khách nhưng đi đến đâu cũng bắt gặp những ánh mắt hừng hực lửa dõi theo mình, điều này làm cho một cô gái dày dạn kinh ngiệm như Aso có chút không thích ứng được.
- Đó là vì sự khác biệt giữa cách ăn vận trang điểm của cô và những cô gái ở thị trấn này thôi. Cũng tương tự như là giữa một đám người da trắng xuất hiện một người da đen hoặc ngược lại, tự nhiên làm mọi người cảm thấy hiếu kỳ, vậy thôi.
Phương Minh Viễn vừa cười vừa nói.
Phương Minh Viễn chỉ vào mấy cô phục vụ của quán ăn nhà mình và nói:
- Nếu cô ăn mặc giống như bọn họ thì những người chú ý đến cô chắc chắn sẽ ít đi rất nhiều.
“Thôi, nếu dụ dỗ mà cô không đi thì tùy cô vậy. Để xem rốt cuộc cô có thể làm ra những gì!”