Đến buổi trưa, tiệm vịt quay Toàn Tụ Đức đã đông khách, những người này đến từ khắp nơi trên cả nước, đi tới thủ đô, chỉ cần điều kiện kinh tế cho phép, thì chắc chắn sẽ muốn nếm thử mùi vị vịt quay của Toàn Tụ Đức, món ăn mà ngay cả các vị lãnh đạo Quốc gia cũng khen không dứt lời.
Bốn người chờ ở cửa ra vào hơn mười phút mới có một nhân viên phục vụ nữ ra dẫn vào. Thoạt nhìn cô gái tuổi đời cũng không lớn lắm, ước chừng mười sáu mười bảy, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp vẫn có một chút ngây ngô, ở góc trên bên phải đôi môi là một cái nốt ruồi mỹ nhân, làm tăng thêm vẻ quyến rũ, cũng được coi là một vẻ đẹp hiếm có. Phương Minh Viễn thấy có hơi quen, giống như là đã gặp ở nơi nào đó rồi.
Cô nhân viên đưa bốn người đến ngồi ở một góc cạnh cửa sổ trong tiệm, cười hỏi:
- Quý khách đến ăn vịt phải không, xin hỏi bao nhiêu con? Tiệm chúng tôi lúc này chỉ có nguyên con, không bán từng phần. Hơn nữa cần chờ một chút thời gian mới có.
Bạch Bân nhìn vào ông bà Phương, hai ông bà Phương lại nhìn vào Phương Minh Viễn. Mấy ngày hôm nay, tất cả mọi người đều hiểu ngầm, người trả tiền nhất định là ông Phương, nhưng quyết định ăn món gì, ăn như thế nào là do Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn càng nhìn cô gái càng có cảm giác dường như mình đã từng gặp cô, nhưng vẫn không nghĩ ra nơi nào, hắn muốn tác động trí nhớ từ từ, có lẽ ở nơi nào đó có thể nhắc mình nhớ ra.
- Chị à, em từ vùng khác đến, đương nhiên muốn ăn vịt quay Toàn Tụ Đức rồi, chị có thể giới thiệu sơ cho em vài món vịt nướng của tiệm chị được không?
Cô phục vụ lại cười đến ngọt ngào:
- Vậy là quý khách đến đúng lúc rồi, vịt quay lúc tiết trời đông xuân của Toàn Tụ Đức chúng tôi là lúc thịt ngọt nhất. Sắt lát để ăn, ăn vào trong miệng, da thì mịn, thịt thì mềm, cực ngon. Với lại chúng tôi có ba cách cắt miếng vịt, cách truyền thống là cắt thành hình hạnh nhân, cách khác là thành nhành lá liễu, cách còn lại thì chia da thịt riêng ra, da vịt rán vừa mềm vừa giòn lại thơm, thịt vịt mỏng mà không nát, nhồi vào trong bánh, ăn vào là mềm thơm tươi non, đảm bảo các vị ăn xong một lần còn muốn ăn thêm lần hai.
- Vậy hiện tại tiệm của chị có cho gói đem về không? Em có thể hẹn trước hay không?
Minh Viễn hỏi tiếp. Ăn ngon như vậy mà chỉ có bốn người ăn với nhau, cảm thấy hơi nhỏ nhen, hắn định mang thêm hai con nữa trở về, để cho cậu dì cũng được thưởng thức. Mặc dầu bọn họ ở thủ đô, nhưng vịt quay Toàn Tụ Đức cũng không phải dễ dàng có để ăn đâu.
Nữ nhân viên phục vụ có hơi chút kinh ngạc liếc nhìn ba người nhà họ Phương, rồi mới trả lời:
- Có thể gói đem về được, cũng có thể hẹn trước. Tuy nhiên nếu bây giờ các vị đặt đồ, nhanh nhất cũng phải đợi đến bốn năm giờ chiều mới lấy đi được.
- Ông nội à, bốn người nhà mình là ông, cháu, bà nội cũng không phải là những người ăn nhiều, chúng ta chỉ cần ăn một con vịt thôi có được không? Sau đó gọi thêm hai món ăn như vậy là đủ rồi. Rồi mình lại hẹn trước hai con vịt nướng, buổi tối mang về cho mẹ và cậu cùng ăn, có được hay không?
Phương Minh Viễn hỏi thăm ý kiến của ông Phương. Ý nghĩ hiếu thuận như vậy, ông Phương tự nhiên sẽ không bác bỏ. Bạch Bân cũng lộ ra sắc mặt vui mừng. Đây là một điều tốt, bình thường trong gia đình, ăn tết cũng không được như vậy, chứ đừng nói là món vịt quay Toàn Tụ Đức.
- Qúy khách muốn loại gia vị nào? Chúng tôi có ba loại gia vị, một loại là đậu ngọt thêm hành tây, ăn kèm với với củ cải, dưa chuột; Một loại là tỏi giã với đậu nành, cũng cũng có thể ăn kèm với củ cải. Vịt nướng mà chấm nước sốt tỏi, càng thêm thơm ngon, bổ sung một chút cay cay, không ít khách hàng đặc biệt thích loại gia vị này; loại thứ ba là thêm đường trắng, loại này thích hợp cho phụ nữ và trẻ nhỏ.
Nữ nhân viên tiếp tục hỏi.
- Em không cần thêm đường trắng, em muốn loại thứ nhất!
Phương Minh Viễn lập tức lựa chọn cho mình.
- Vậy các vị muốn món chính gì? Chỗ chúng tôi ăn vịt quay chủ yếu là ăn với bánh lá sen. Bánh trong tiệm chúng tôi không bị dính và mốc trắng, khách lấy tay cầm lên, đưa lên ánh sáng, có thể thấy độ dày của bánh đều nhau, hơn nữa gói vịt bên trong thì bánh vẫn không vỡ, vô cùng đặc biệt.
Phương Minh Viễn chọn ăn món mề gan nướng truyền thống của Toàn Tụ Đức, món vịt thái lát, vịt trứng sữa, cộng một bát canh vịt. Nữ phục vụ đứng xem mà trong mắt hiện lên vẻ kỳ quái – đứa bé này này đối nhân xử thế cũng kinh nghiệm lắm!
- Chị, trong thủ đô nhiều tiệm vịt quay như vậy, vì sao tiệm Toàn Tụ Đức lại nổi danh đến vậy?
Phương Minh Viễn làm ra dáng vẻ tò mò cục cưng tiếp tục hỏi. Bị hắn cuốn lấy, nữ nhân viên chỉ còn nước giao thực đơn cho đồng nghiệp khác, để anh ta mạng lại cho nhà bếp.
Cô ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
- Anh bạn nhỏ, sở dĩ vịt nướng Toàn Tụ Đức trở thành biểu tượng tinh phẩm của thủ đô, là bởi vì nó có các đặc điểm sau. Trước tiên, tiệm chúng tôi cam đoan về chất lượng. Tất cả vịt quay đều là những con vịt chất lượng tốt nhất ở thủ đô. Loại vịt này béo chắc, cơ thể non mềm, tầng mỡ dày cho nên vị cũng tuyệt. Toàn Tụ Đức chúng tôi đặc biệt còn có vịt nhà nuôi, mua vịt nhỏ từ bên ngoài sau đó tự mình nuôi lớn chúng. Do đó cam đoan vịt có chất lượng tốt nhất. Không những thế chúng tôi còn có những chuyên gia kĩ thuật chăm sóc kỹ càng, cuối cùng vịt quay quán chúng tôi bên ngoài chắc nịch, có sắc màu đỏ thẫm, lớp da xốp giòn, ngoài cháy trong non, hương vị thơm ngon, thơm mà không chán. Nói chung vịt quay ở tiệm chúng tôi khi ăn vào miệng có vị rất khác biệt. - Chị, vì sao trên tấm bảng Toàn Tụ Đức thiếu một nét ngang?
Phương Minh Viễn thuần túy là tìm lời để nói, mục đích không muốn cho người ta đi, ở kiếp trước vấn đề này hắn đã biết.
- Hả? Có việc này?
Ông Phương cùng ba người không khỏi kinh ngạc, bảng hiệu của cửa hàng lâu đời không ngờ có chữ sai ư? Trong kinh đô trí thức nhiều đến thế, sao đến bây giờ không có ai phát hiện ra vậy? Bạch Bân còn cố ý ra ngoài xem, quả nhiên như lời Phương Minh Viễn, chữ Đức ở giữa trên bảng hiệu thiếu một nét ngang.
- Anh bạn nhỏ, em quan sát rất cận thẩn đấy.
Trên mặt nữ nhân viên phục vụ toát ra vẻ ngạc nhiên, người bình thường đến Toàn Tụ Đức, đầu óc chỉ nghĩ đến vịt của tiệm, rất ít người chú ý đến bảng hiệu Toàn Tụ Đức. Chứ đừng nói gì đến đứa nhỏ này.
- Thật ra đây không phải là sai lỗi chính tả, mà do đó là chữ cổ Trung Hoa, chữ Đức này, nguyên gốc có khi có nét ngang, có khi không có. Về vấn đề này, có thể nhờ những người làm khảo cổ kiểm chứng một chút, thời Bắc Tống Chân Tông thì “Cảnh đức thông bảo” chữ ‘Đức’ vốn không có nét ngang, mà triều Minh Tuyên Tông có “Tuyên Đức thông bảo” chữ ‘Đức’ lại có nét ngang. Nếu trong các vị có người tinh thông thư pháp thì cũng có thể đến những bậc thầy thư pháp xác nhận việc này. Ví dụ như, bản 'Nan đắc hồ đồ' trên bản này viết chữ 'Đức', có bớt đi nét gạch ngang. Hơn nữa trong ngự thư ở ‘Bia đại học’ trong Quốc Tử Giám của Hoàng đế Khang Hi triều nhà Thanh tại thủ đô, chữ 'Đức' này vốn không có nét gạch ngang. Cho nên, hai loại thư pháp cổ đại và hiện đại đều chính xác. Mà Toàn Tụ Đức vì muốn giữ lại nguyên trạng bảng hiệu cho nên bảng hiệu có chữ ‘Đức’ thiếu nét ngang.
Nữ nhân viên trả lời rất nhanh, và giống với đáp án mà Phương Minh Viễn đã biết đến ở kiếp trước.
- Chị thật là thông minh, hiểu được nhiều như vậy!
Phương Minh Viễn vỗ tay khen ngợi.
Mặt nữ nhân viện phục vụ hơi ửng hồng nói:
- Kỳ thực cũng không có gì, chị tên Dương Tĩnh, người sáng lập ra Toàn Tự Đức là ông cố của chị tên là Dương Toàn Nhân, kiến thức này đều do cha chị dạy cho. Hiện chị đang trong kỳ nghỉ đông nên đến tiệm thực tập.
Phương Minh Viễn lập tức tỉnh ra, hắn nghĩ lại, hóa ra cái trước cửa của tiệm Toàn Tự Đức chính là người đẹp quản lý! Ở kiếp trước, bọn họ đến Toàn Tụ Đức ăn cơm, liền chú ý tới bức ảnh nữ nhân viên trong tiệm, bức trước cửa tiệm là người quản lý, là một mỹ nữ, Phương Minh Viễn còn cố ý nhìn thoáng tên cô ấy, đúng là tên Dương Tĩnh, hơn nữa nghe nhân viên trong quán nói cô ấy đúng đích thực là hậu duệ của người sáng lập Toàn Tụ Đức, Dương Toàn Nhân. Khó trách mình nhìn cô ấy như đã gặp qua ở nơi nào.
- Chị, với tinh thần chuyên nghiệp của chị, sau này nhất định sẽ làm quản lý ở đây!
Phương Minh Viễn nói nhỏ cho Dương Tĩnh nghe.
- Hì hì, chị sẽ nhớ những lời nói tốt đẹp này, sau này nếu thực sự có ngày đó. Chị mời em ăn vịt quay no thì thôi!
Dương Tĩnh cười hì hì đáp.
- Napoleon từng nói rằng, Nguyên soái không muốn làm binh lính thì sẽ không phải một binh lính tốt. Còn hôm nay em nói, một quản lý không muốn làm nhân viên thì không phải là nhân viên tốt. Chị Dương à, em tin một ngày nào đó chị sẽ thực hiện lời hữa hẹn này!
Phương Minh Viễn nói mạnh mẽ.
- Bữa vịt quay của ta, ta tạo ra mà ăn chứ!
Hắn cười thầm trong lòng nói.