Nhà Phương Minh Viễn là một căn nhà sạch sẽ nằm trong khu gia thuộc của nhà máy thiết bị, số phòng không phải là ít, ngoài hai phòng chính một lớn một nhỏ, còn có một nhà bếp và một nhà vệ sinh, ngoài ra còn có một cái sân khoảng mười mét vuông. Nói tóm lại, coi như là diện tích cũng khá lớn. Bố hắn Phương Thắng có trồng giàn mướp trong sân, đến nay dây mướp đã leo đầy trên khoảng sân nhỏ, xen lẫn trong những chiếc lá xanh có thể nhìn thấy những chồi non màu vàng, còn có những quả mướp nhỏ như đầu ngón tay, đã hấp dẫn không ít những con bướm và ong mật vào sân. Trong căn nhà trệt này, cũng là một phong cảnh nho nhỏ.
Sau khi ăn cơm xong, Phương Thắng lấy sách dạy đánh cờ ra, bày lại ván cờ đã chơi xong, Bạch Bình dọn dẹp xong việc vặt trong nhà liền đi sang nhà đồng nghiệp. Hải Trang lúc này phong trào mạt chược đang lên, già trẻ lớn bé đối với “ Trường Thành” này đều mê muội trong đó, một đêm không đánh, tay chân đều ngứa ngáy. Cho nên trong khu gia thuộc này vừa đến tối, từ cửa sổ các hộ gia đình đều phát ra âm thanh những con bài va chạm vào nhau. Bạch Bình đương nhiên cũng không ngoại lệ, làm xong việc nhà, là lại phải đến nhà đồng nghiệp chơi vài vòng. May mà đều trong khu gia thuộc, cách nhau không xa, nên càng không cần lo lắng đến sự an toàn.
Phương Minh Viễn cũng không cần nhiều thời gian, đã hoàn thành xong tất cả các bài tập còn lại ở trường, những thứ vô cùng đơn giản này, đối với hắn mà nói, vốn không coi ra gì, nếu không phải Phương Thắng cho rằng việc học tập phải có nền tảng tốt từ bé, thì những bài tập này, Phương Minh Viễn căn bản cũng chẳng muốn làm, nhưng cũng chỉ là những công việc đơn giản lặp đi lặp lại mà thôi.
Khi kim đồng hồ chỉ mười giờ tối, Phương Minh Viễn đã leo lên giường của mình, chìm vào trong giấc mộng đẹp. Còn về Phương Thắng, lúc này hãy còn đắm chìm vào những trang sách dạy đánh cờ, Bạch Bình thì lại tới nửa đêm mới trở về.
- Tỉnh dậy đi! Tiểu Viễn, mau tỉnh dậy đi!
Trong không gian mơ mơ màng màng, Phương Minh Viễn đột nhiên cảm giác thấy có người đang lay mình, sau đó cả người vốn đang nằm duỗi thẳng ở trên giường cũng bị người ta đỡ dậy, mặc quần và áo khoác cho, rồi được bế ra khỏi phòng. Ban ngày những ngày đầu hạ tuy nhiệt độ không khí khá cao, nhưng nhiệt độ không khí lúc buổi đêm này lại khá lạnh, Phương Minh Viễn bị gió lạnh thổi qua, mới từ trong trạng thái hơi mơ hồ mà tỉnh hẳn dậy. Lúc này mới biết bản thân đã bị bố bế đến cổng lớn của khu gia thuộc.
Tuy không biết lúc đó rốt cuộc là mấy giờ, nhưng Phương Minh Viễn vẫn còn nhớ, lúc đi ngủ đã là mười giờ đêm. Nhưng hiện giờ cổng lớn ở khu gia thuộc dường như đến giờ cao điểm hàng ngày, khắp nơi đều là người, chỉ là đám người này ai quần áo cũng xộc xệch, mắt buồn ngủ lờ mờ, ai cũng bỏ nhà mà chạy, Phương Minh Viễn thậm chí còn nhìn thấy mười mấy ông cụ và bà cụ đầu đã hoa râm, chống gậy, được con cháu trong nhà bảo vệ ở giữa. Trong đầu Phương Minh Viễn không khỏi mơ hồ, đương lúc khuya khoắt như thế này, mọi người không ngủ, chạy đến cổng khu gia thuộc này làm gì? Lại còn kéo theo những người già ra, điều này đúng là kỳ lạ.
- Phương Thắng! Phương Thắng!
Trong đám người đó phát ra một âm thanh quen thuộc, Phương Minh Viễn quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy ông nội mình bên chú Phương Bân, còn có mẹ Bạch Bình cùng đi. Đám người tập trung lại, vừa nhìn thấy hai cha con Phương Thắng, Phương Bân liền chạy lên trước vài bước, bế Phương Minh Viễn qua. Đối với đứa cháu trai này, Phương Bân thực sự rất yêu quý, mỗi lần nhìn thấy nó, đều muốn ôm một cái mới vừa lòng.
- Hô …
Nhìn thấy hai cha con Phương Thắng bình yên vô sự, da mặt ông cụ Phương vốn đang căng chặt lúc này mới dãn ra, thở một hơi thật dài nói:
- Tốt tốt tốt, người không có việc gì là tốt rồi!
Điều này lại càng làm cho tiểu Phương Minh Viễn đầu óc mờ mịt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra nữa. Nhưng theo cuộc nói chuyện giữa ông cụ Phương và Phương Thắng, Phương Minh Viễn lúc này mới hiểu ra nguyên do từ đầu đến cuối sự tình. Hóa ra, lúc hội của mẹ Bạch Bình chơi đến mười một rưỡi, thì đột nhiên ngọn đèn lúc sáng lúc tối, rồi phòng ốc bị lắc lư nhẹ, mấy người trong hội của Bạch Bình lập tức liền ý thức được có thể là có động đất, cho nên mấy người họ lập tức tản hết về nhà, gọi người nhà mình dậy, ra khỏi nhà lánh nạn. Sau khi Bạch Bình chạy về nhà đánh thức cha con Phương Thắng, liền vội vội vàng vàng chạy đi gọi bố chồng. Lúc này sau khi trận đại địa chấn thảm khốc chưa từng có đầu tiên xảy ra không bao lâu, số lượng lớn người thương vong trong trận đó khiến cho người dân Hải Trang vẫn khắc cốt ghi tâm nỗi kinh hoàng trong trận động đất, ký ức hãy còn mới mẻ, cho nên khi biết có dấu hiệu động đất, không ai còn dám ở trong nhà của mình. Do đó liền tạo nên bộ dạng giống như cảnh phố xá sầm uất trước cổng khu gia thuộc trong đêm khuya khoắt.
Phương Minh Viễn vùng ra khỏi lòng ngực Phương Bân, tò mò nhìn xung quanh. Hải Trang chỉ là một địa phương nhỏ, tuy là một thị trấn, vào năm 83, cuộc sống về đêm đối với những người dân sống trên đất Hoa Hạ mà nói, vẫn là một danh từ vô cùng xa lạ, đối với hắn mà nói, chắc chắn lại càng như vậy. Hắn vẫn chưa từng thức đến quá chín giờ tối, nói chi đến việc đi ra ngoài.
Những người gần như đã định thần lại lúc này đã tụ tập thành mấy nhóm, bàn luận nhỏ với nhau về tất cả những việc vừa xảy ra. Mọi người đều là những người trong nhà máy, ngày thường đều giáp mặt nhau, có rất người không quen biết rất ít, cho nên cũng không có gì là xa lạ cả.
- Ngoan ở trong này, không được chạy lung tung.
Bạch Bình nhẹ giọng dặn dò Phương Minh Viễn. Cô ấy biết, con trai mình thoạt nhìn có vẻ khá hiền lành, ngày thường thích đọc sách hơn chơi đùa, nhưng một khi đã ngang tàng, thì cô ấy cũng đau đầu lắm. Huống hồ ông nội và Phương Bân còn ở đây, hai người này coi nó là cháu đích tôn, chỉ cần họ ở đây, đừng nói đánh Phương Minh Viễn, ngay cả nói nặng một chút, đều có thể khiến ông Phương không hài lòng. Thân phận cháu đích tôn này trong lòng ông rất quan trọng, mấy năm nay cô ấy coi như đã lĩnh giáo được hết rồi. Ông Phương đối với Phương Minh Viễn tuyệt đối là nắm trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan mất. Nhưng Phương Minh Viễn cũng làm cô hãnh diện, còn nhỏ tuổi, không đầu hàng bất cứ bài tập nào, hơn nữa đối nhân xử thế cũng giống như là người lớn vậy, quả thực cô ấy đã rất hãnh diện trước các chị em trong nhà và trong nhà máy, cho nên Bạch Bình lại càng thương yêu Phương Minh Viễn.
Phương Minh Viễn “dạ” một tiếng, tò mò nhìn xung quanh. Cảnh tượng trước mắt này giống như đã từng gặp ở đầu rồi. Hắn thậm chí còn có thể biết được tất cả những việc xảy ra kế tiếp nữa. Kế tiếp, ông cụ đằng kia sẽ giáo huấn con trai của mình rằng chỉ có chút việc nhỏ đã làm cho mọi người kinh ngạc, quấy nhiễu giấc mơ đẹp của ông ta. Tiếp theo nữa, con thứ hai Quách Đông Lâm nhà chú Quách hàng xóm nghịch ngợm trèo lên cây, kết quả bị anh trai kéo lôi xuống, sẽ té ngã xuống dưới, may mà dưới gốc cây có gạch vỡ, thằng bé do đó mới vỡ đầu, phải đi bệnh viện khâu ba mũi.
Hơn nữa hắn còn biết, đây đúng là một trận động đất, nhưng không phải là phát sinh trong khu vực Hải Trang hoặc Bình Xuyên, tâm của trận động đất này phải nằm trong huyện Trọng Tuyền, huyện lân cận của huyện Bình Xuyên, nơi đây chỉ chịu dư chấn của trận động đất ở Trọng Tuyền mà thôi.
Nghĩ tới đây, Phương Minh Viễn đột nhiên kinh hãi, trong đầu hắn sao lại có thể đột nhiên hiện ra những ý nghĩ này? Bản thân hắn sao có thể biết được, trận động đất này là phát sinh ở trong huyện Trọng Tuyền? Bản thân hắn sao lại có thể khẳng định rằng con thứ hai Quách Đông Lâm nhà chú Quách sẽ bị ngã vỡ đầu do trèo cây?
- Quách Đông Lâm, không được trèo lên cây, mau xuống đi!
Bên tai truyền đến tiếng la giận giữ của cô Quách:
- Đông Thắng, còn không kéo em con xuống dưới!
- Chú Quách, cẩn thận gạch vỡ!
Phương Minh Viễn không kìm được hét lớn, sau đó đầu óc choáng váng, hai mắt nhắm lại, ngã ngửa ra.