Nếu như tất cả chuyện trước kia có thể trở lại lần nữa.
Tôi có thể sẽ hiểu ra điều quan trọng trong cuộc sống.
Dù cho có bị thất vọng, bị đả kích lớn cũng không hề oán giận
Khiến tôi nhìn xa hơn.
Nếu như trở lại trước kia có lẽ tôi và bạn sẽ yêu mến nhau.
Bạn có ở nơi đây mãi không?
Hay là sau tình yêu cuồng nhiệt lại nói lời chia tay.
Hãy cho tôi một chút không gian
Tôi sẽ không xem nhẹ lời hứa nữa.
Không thay đổi bản thân vì người khác
Trải qua thử thách trong cuộc sống, sự giày vò trong tình yêu là khó tránh khỏi.
Tôi vẫn mong chờ vào ngày mai.
Hải Trang, một thị trấn nhỏ bình thường trực thuộc huyện Bình Xuyên, tỉnh Tần Tây, nước cộng hòa Hoa Hạ, cách tỉnh thành Phụng Nguyên khoảng bốn giờ đi xe. Là thị trấn nhỏ nằm trên cao nguyên Hoàng Thổ có dân số vào khoảng hơn 20.000 người, trong đó hơn 60% người trưởng thành thuộc nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, năm đó vì đề phòng Liên Xô xâm lấn mà di chuyển công nhân viên chức của nhà máy cơ khí hạng nặng từ Đông Bắc đến đây. Nói cách khác, thị trấn nhỏ này quay xung quanh tòa nhà do nhà máy cơ khí xây dựng lên cho dù là ở trong nước vẫn được xếp hạng .
Năm 1983, nơi này trước sau chỉ có hai con đường cái dài không đến một dặm và một con đường đất nối liền hai đường cái. Hai bên đường, ngoài những cửa hàng nhỏ nằm lẻ loi, thì chỉ là một khu đất bùn với những ngôi nhà trệt. Sau những trận mưa lớn mùa hạ, cả đường phố liền trở nên lầy lội không chịu nổi, đống bùn nhão không quá mắt cá chân sau mỗi trận mưa đó cũng đủ khiến cho tất cả những người đi đường đều không khỏi cau mày.
Cổng trường tiểu học trong khu nhà máy nằm ngay cách ngã tư đường không xa là nơi sầm uất nhất. Trường học cũng không lớn, hai tòa nhà nhỏ hai tầng rách nát và một tòa nhà dạy học bốn tầng mới xây không lâu, cộng thêm một sân thể dục bụi bay mù mịt làm nên toàn bộ ngôi trường. Trong mắt những người của năm 2000 thì những đứa trẻ ăn mặc quê mùa chính tại nơi đây đã bắt đầu tuổi thơ “u ám” của họ.
- Các em, bố cho em một quả cam, mẹ cũng cho em một quả cam, vậy các em có mấy quả cam?
Cô giáo khoảng 30 tuổi, đeo kính viền đen, mặc áo khoác màu xám đứng trên bục giảng đang dạy môn toán cho bọn trẻ.
- Hai … cái!
Bọn trẻ cố gắng lấy hết sức lực đồng thanh mà hô, âm thanh đó to rõ đến nỗi đến những người đứng ngoài hành lang cũng đều có thể nghe rõ mồn một.
- Đúng rồi, các em nói rất đúng! Một quả cam cộng thêm một quả cam khác bằng hai quả cam, do đó, 1+1=2!
Cô giáo vừa cười rạng rỡ nói, vừa xoay người viết lên bảng đen 1+1=2.Trong lúc đưa mắt nhìn ra chỗ khác, đã nhìn thấy cậu bé ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên ngồi cạnh cửa sổ đang tập trung tinh thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết là có điều gì mới lạ mà lại thu hút ánh mắt của cậu ta đến vậy.
Cô giáo không khỏi thở dài trong lòng, bất đắc dĩ khẽ lắc đầu. Nếu là đứa trẻ khác, có lẽ cô ấy đã sớm gọi đứng lên trả lời câu hỏi để nhắc nhở trò ta không được lơ là trong giờ học, nhưng đối với đứa trẻ này, bài học toán lớp một thật sự không là gì cả, cũng khó trách hắn chú ý bên ngoài.
Khi học kỳ vừa mới bắt đầu cô ấy tiếp nhận lớp này, đứa trẻ không nghe giảng, chỉ biết ngủ, luyện chữ, đọc sách ngoại khóa, nhìn ra ngoài cửa sổ trong giờ học này đã làm cho cô ấy một phen khổ tâm. Nhưng dù có nói chuyện với hắn, hay là nói chuyện với bố mẹ hắn, tốn hết nước bọt, thì đứa trẻ này vẫn làm theo ý mình, trong giờ học ngoài việc không nghe giảng, việc gì cũng làm, nhưng vẫn còn tốt, hắn không bao giờ quấy rầy các bạn khác nghe giảng.
Tuy nhiên phải nói thật, đứa trẻ này cũng có chỗ xuất sắc của hắn, mới có sáu tuổi, hắn đã biết 2000-3000 chữ, theo như lời hắn nói, trong số bốn tác phẩm nổi tiếng trừ Hồng Lâu Mộng ra sau khi đọc được mấy chương không hiểu liền tiện tay vứt đi, thì ba tác phẩm còn lại đã đọc không dưới ba bốn lần rồi. Hắn có thể đọc làu làu hầu hết bảng cửu chương, môn số học trong năm năm tiểu học căn bản không làm khó được hắn. Tuy rằng bài kiểm tra không đạt điểm tuyệt đối, nhưng những lỗi sai đó dễ dàng nhận thấy là do hắn làm ẩu. Điều càng khiến những giáo viên này kinh ngạc là, hiểu biết của đứa trẻ này về địa lý, lịch sử, văn hóa so với những giáo viên này cũng không hề kém cỏi. Là người hiểu về đứa trẻ này nên cô cũng không để ý hắn nhiều, mặc cho hắn tự do tự tại trong giờ học, chỉ cần không quấy rầy các bạn khác nghe giảng là được. Nhưng Phương Minh Viễn này cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn lanh lợi, trong giờ học ngoại trừ việc đọc các loại sách ngoại khóa khác, thì chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ lơ đãng, không bao giờ trêu trọc những đứa trẻ khác.
- Ôi, tuổi của đứa trẻ này quả thực quá nhỏ, nếu không có thể xem xét việc tuyển thẳng vào trung học cơ sở, cũng khó trách hắn ngồi ở đây mà chẳng hề để ý, chương trình học này đối với hắn mà nói căn bản không có chút hấp dẫn nào.
Cô giáo vừa viết trên bảng vừa suy nghĩ. Lúc này đây, đặc biệt là cái xã nhỏ trong thị trấn này, không thể có lớp đặc biệt chuyên dành cho những thiên tài nhỏ tuổi đó, còn như sau này có xuất hiện sinh viên đại học nhỏ tuổi, thì đó lại càng là chuyện lạ chưa bao giờ nghe thấy.
Thằng bé mà có dáng vóc không cao lắm, thậm chí còn có chút thấp bé so với những bạn cùng trang lứa này tên là Phương Minh Viễn, bố hắn tên Phương Thắng, là người sinh trưởng tại Tần Tây, mẹ tên Bạch Bình, là học sinh tốt nghiệp phổ thông trung học khóa 1966 - 1968 đến từ Yên Kinh, tham gia đội sản xuất ở nông thôn đi tới Tần Tây, khi có đợt tuyển công nhân đã ra nhập vào nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây, không lâu sau liền yêu và kết hôn với Phương Thắng. Trong nhà ngoài hai ông bà, còn có hai chú, trong đó một người công tác ở Phụng Nguyên, còn người kia vẫn chưa có việc làm, hai cô vừa mới đi làm không lâu.
Người từ lúc ba tuổi đã được bố dạy đọc sách như Phương Minh Viến lúc bé rất ít đi nhà trẻ, có nói thế nào cũng không chịu đến nơi vừa nhàm chán vừa gò bó đó, may mà hai ông bà đã nghỉ hưu, lại thêm Phương Thắng thường xuyên làm ca đêm, cho nên không lo trong nhà không có ai trông nom hắn. Hơn nữa thắng nhỏ này luôn nói ngọt, không bao giờ gây chuyện sinh sự, lớn lên tuy diện mạo không được như Phan An, nhưng cũng được cho là tuấn tú, hơn nữa lại là cháu đích tôn trong nhà, đứa trẻ ngoan như vậy trong nhà ai chẳng thích, ngay cả nhân viên của bố mẹ hắn, cả hàng xóm xung quanh cũng đều yêu quý hắn. Đặc biệt là một số cô trẻ tuổi, mỗi lần gặp hắn đều ôm thắm thiết. Mà những cô chú trong nhà có con gái bằng tuổi lại càng quyến luyến không rời, bà mai đã kết duyên cho hắn với ba đến năm nhà.
Trung Quốc những năm đầu thập niên 80, tuy rằng phần lớn người dân đã có thể duy trì cuộc sống ấm lo. Nhưng đối với tuyệt đại đa số người dân mà nói, những thứ như thịt, trứng gà, đường, lạc vẫn còn phải mua bằng tem phiếu, chỉ có khi ngày lễ ngày tết đến, mới có thể dùng những tốt mình thích, cứ nghĩ đến bữa ăn ngày thường mà đau lòng. May mà bố mẹ Phương Thắng cùng có tiền lương hưu, trong nhà lại nuôi được mấy con gà, thêm vào đó hai cô mỗi tháng đóng góp một phần lương cho gia đình, cuộc sống gia đình tạm ổn, trong cái thị trấn nhỏ bé này coi như là không tồi. Việc thường xuyên mua trứng gà cho con cưng Phương Minh Viễn, đối với họ mà nói, vẫn không đến nỗi là gánh nặng gì cả.
Phương Minh Viễn tay phải giấu trong túi áo, không chút để ý ngâm quả trứng gà đã luộc trong nước lạnh, thứ này hắn đã ăn đến chán ngấy rồi. Trong thời đại này, những thức ăn ngon tinh tế có đủ màu, vị, hương, tuyệt đối không phải là những thứ mà đa số người có thể thưởng thức, ngay cả có đủ nguyên vật liệu, cũng không có ai vắt óc suy nghĩ để làm ra những thứ như vậy. Ăn no là nhu cầu đầu tiên của mọi người, còn về cái gì mà màu sắc, hương vị, làm thế nào để ngon hơn, điều đó lại không nằm trong phạm vi suy xét của tuyệt đại đa số người dân.
Để kiếm thêm chút tiền tăng ca nuôi gia đình, bố mẹ Phương Minh Viễn đã không bỏ quá nhiều thời gian và tâm tư vào những việc vặt phiền toái trong nhà, những việc vặt đó hầu hết đều do ông bà nội của Phương Minh Viễn đảm trách. Mà những người đã trải qua những năm tháng gian khổ thời kỳ dựng nước như họ, làm sao có thể hy vọng rằng họ có thể có tay nghề tốt xuất chúng được? Cho nên, trứng gà không phải tráng thì là luộc, người“ hạnh phúc” như Phương Minh Viễn cũng chỉ có đường chọn một trong hai cách trên.
- Này, Phương Minh Viễn à, cậu đang nhìn cái gì vậy?
Cậu bé ngồi phía sau Phương Minh Viễn chọc chọc vào sống lưng hắn, người đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm thì hỏi. Ngoài mấy cây dương và sân thể dục trống trải ra thì ngoài cửa sổ chẳng có gì cả, sao lại có thể khiến Phương Minh Viễn nhìn chăm chú như vậy, cậu bé quá tò mò về việc này, không kìm nén được lòng hiếu kỳ của bản thân liền hỏi.
- Lưu Dũng! Đứng lên!
Cô giáo mắt sáng như đuốc gần như ngay lập tức phát hiện ra động tác nhỏ của cậu bé liền quát. Cậu bé không may bị kêu tên đành phải đỏ mặt tội nghiệp đứng lên trước những ánh mắt nhìn chăm chú của các bạn cùng lớp. Lúc này, ánh mắt của Phương Minh Viễn mới lại tập trung vào trong lớp học, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện ra một nụ cười. Lưu Dũng này, tại sao lúc nào cũng muốn tìm đến rắc rối vậy, đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu chỉ vì muốn nói chuyện với Phương Minh Viễn mà bị phạt đứng rồi.
Thời gian lên lớp của mỗi một tiết học ở tiểu học không dài, tiếng chuông tan học trong trẻo đã mau chóng vang lên. Bọn trẻ bị giam trong lớp nửa tiếng lập tức giống như đàn ngựa hoang không có cương, lao ra sân thể dục như ong vỡ tổ. Dù sao thì ở lứa tuổi này, tuyệt đối rất ít những đứa trẻ không thích ra chơi.
- Phương Minh Viễn, lúc nãy cậu nhìn gì ngoài ấy vậy? Hại tớ bị cô giáo phạt đứng!
Lưu Dũng vừa bị phạt đứng năm phút vẫn không hết tò mò về Phương Minh Viễn, bĩu môi hỏi.
Phương Minh Viễn mỉm cười, khoát tay áo, nhưng không trả lời gì cả. Lưu Dũng mất hứng mà nhỏ giọng than thở vài câu, xoay người đi ra ngoài. Đối với bạn học thông minh như vậy, cậu ta luôn luôn thấy đáng sợ trong long. Cả trường e rằng cũng chỉ có hắn dám không kiêng dè ai mà lơ là trong giờ học, đọc sách ngoại khóa mà không bị cô giáo khiển trách, mà thằng bé không bao giờ biết nghe giảng này mỗi lần thi lại chắc chắn được đôi trăm, đứng đầu trong lớp. Chỉ dựa vào hai điểm này là đã đủ khiến hầu hết các bạn trong lớp đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn sợ hãi mà nhìn hắn. Nhưng quan trọng hơn nữa, cậu ta có lượng bài tập lớn cần người ngồi bàn trên này phụ đạo cho, nếu như làm hắn không vui, từ chối giúp đỡ cậu ta, cuối cùng người chịu khổ vẫn là cậu ta. Cậu ta tuy tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn hiểu được đạo lý này.
- Anh Viễn, anh không ra ngoài chơi à?
Một cô bé trắng trẻo, khuôn mặt tròn trịa hoạt bát lanh lợi đến trước mặt Phương Minh Viễn, cười hì hì kéo tay hắn làm nũng nói:
- Ra ngoài chơi với em một chút đi. Được không?
Cô bé nhỏ hơn Phương Minh Viễn một chút này tên là Phùng Thiện, là con nhà hàng xóm của Phương Minh Viễn, Hai nhà chỉ cách nhau một bức tường. Mẹ của Phùng Thiện và bố của Phương Minh Viễn cùng làm trong một phân xưởng, còn bố của Phùng Thiện đi quân dịch nơi khác, lâu lắm mới có thể trở về một lần. Quan hệ của hai nhà rất hòa thuận, đôi khi mẹ của Phùng Thiện làm ca đêm, Phùng Thiện ở nhà một mình sợ hãi, bèn sang nhà Phương Minh Viễn ngủ. Đối với cô em lanh lợi này, Phương Minh Viễn rất yêu quý, không những thường xuyên kể chuyện cho cô bé, mà còn dùng tiền tiêu vặt của mình mua đồ ăn cho cô bé nữa.
- Thiện Thiện, anh có quả trứng luộc đây này, em có ăn không?
Phương Minh Viễn cười nói. Cái này dù sao cũng phải cho đi, không thể cầm tay mãi được, nếu không buổi trưa trở về nhà mà bị bà nội phát hiện, chắc chắn lại bị cằn nhằn một trận. Phương Minh Viễn hiện tại không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ người già lảm nhảm bên tai, điều đó còn khó chịu hơn là bị đánh.
- Anh Viễn, anh lại không ăn sáng, bác Phương, dì Bạch mà biết thì chắc chắn sẽ nói anh đấy.
Phùng Thiến khẽ nói:
- Đến lúc đó ông bà nội chắc chắn sẽ không vui đâu.
Ông bà nội của Phùng Thiến sớm đã qua đời, thêm vào đó quan hệ của hai nhà rất thân thiết, cho nên ông bà nội mà Phùng Thiện nói đến chính là chỉ ông bà nội của Phương Minh Viễn.
- Nếu như em không nói, thì họ làm sao mà biết được. Em mà không ăn thì anh sẽ vứt đi đấy!
Phương Minh Viễn cố ý làm ra vẻ muốn ném quả trứng gà ra ngoài cửa sổ, Phùng Thiện sợ tới mức vội vàng kéo tay hắn, lấy quả trứng gà xuống. Phải biết rằng, trong nhà cô bé mấy ngày liền mẹ cô bé mới tráng cho ăn một quả trứng gà, làm sao bỏ được. Phương Minh Viễn mỉm cười nhìn Phùng Thiện cẩn thận bóc vỏ trứng, ăn hết quả trứng gà. Đối với cô em gái bé bỏng này, hắn vẫn khá quan tâm chăm sóc.
Nhưng lúc ấy tiếng chuông vào lớp đã vang lên, sau khi Phùng Thiện nhanh nhẹn quay về, Phương Minh Viễn lại hơi nhíu mày, tất cả những gì vừa xảy ra, bao gồm cả việc vừa xảy ra trên lớp, khiến hắn có cảm giác như từng quen biết, giống như trước đó rất lâu, đã từng xảy ra những việc như vậy, ngay đến cả vẻ mặt, lời nói, hành động của cô bé đều không thay đổi chút nào. Cảm giác này từ lúc hắn hiểu chuyện đến nay có đôi lúc xảy ra, hơn nữa theo sự trưởng thành của tuổi tác, thì xuất hiện càng thường xuyên hơn, một thằng bé như hắn, tất nhiên sẽ cảm giác vô cùng bất an.
Nhưng hắn lại không dám nói với bố mẹ. Hắn vẫn còn nhớ, sau khi lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện này, hắn thấy khó hiểu liền nói với bố mẹ hắn, lập tức cả nhà đều làm cho ai cũng không được yên. Ông bà nội thì một mực cho rằng hắn trúng phải tà, vừa thắp hương vừa bái Phật, còn suýt chút nữa tìm thầy cúng về đuổi tà ma cho hắn. Bố mẹ lại cảm thấy việc này không quan trọng, nhưng chịu không nổi việc hai người già lảm nhảm, liền đưa hắn tới bệnh viện trên thành phố Phụng Nguyên khám hai ngày, khiến cho người ghét vào viện nhất như hắn thật đã chịu không ít khốn khổ. Cho nên từ đó về sau, Phương Minh Viễn vì không muốn vào viện, đối với chuyện xảy ra như vậy đều ngậm miệng không nói.
Cũng may là chuyện này ngoại trừ việc mang lại cho hắn một chút quấy rối về mặt tinh thần, đến nay đã hết, không còn thấy hậu quả nào khác, người sợ vào viện như Phương Minh Viễn cũng chỉ còn cách tiếp tục giấu giếm như vậy.