Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 82: Căn cứ trung ương đế đô (1)




Trên không bệnh viện tâm thần số ba, ảo cảnh thật lớn đang từ từ tiêu tán, mỹ lệ đến giống như cảnh trong mơ.

Bệnh viện tổng cộng ba tầng, sau mạt thế còn người sinh sống qua một thời gian, thây ma gần đó đều bị hấp dẫn lại đây, số lượng nhiều tới nỗi không thể rửa sạch. Cuối cùng họ đóng kín cửa, dị năng giả hệ mộc và hệ phong đem giáo sư Lương và mấy nhân viên khác tiến vào, sửa sang lại tư liệu bên trong viện.

Mỗi người tiến vào đều kinh ngạc với hoàn cảnh khu sinh hoạt bên trong viện, phòng bệnh, văn phòng đều sạch sẽ ngăn nắp, nhà ăn thậm chí còn đang nấu cơm.

Thực vật biến dị tùy ý sinh trưởng trên ban công, lá xanh hoa hồng nở rộ dưới ánh mặt trời, nếu không phải mạt thế sẽ hẳn là một hình ảnh vô cùng tốt đẹp.

Thích Miên không cần tưởng cũng biết đây là việc làm của Hình Y Vân lúc bà ở trạng thái thanh tỉnh, bà vốn là một người phụ nữ vừa ôn nhu, lại cường đại.

Thích Miên nhìn con dị chủng lớn bị khóa giữa đám bụi gai, nhéo Dưa Dưa bậc lửa, đưa cho Giang Hành Chu. Giang Hành Chu nhận lấy, châm vào đám bụi cây.

Ngọn lửa màu lam phóng lên cao, sóng nhiệt cuồn cuộn trào ra, toàn bộ thế giới vặn vẹo. Mấy dị năng giả đang căm giận đều không tự chủ được lui lại một bước, Thích Miên tiến lên một bước đứng bên người Giang Hành Chu, nhẹ nhàng cầm lấy tay anh.

Nút ôm con gà đen bị nóng đang kêu ngao ngao, cũng đứng bên cạnh.

Họ đứng trước sóng nhiệt, bình tĩnh nhìn con dị chủng lớn bị đốt thành tro.

Nơi xa có dị năng giả tức giận nói: "Giáo sư có nói, con dị chủng thực nghiệm kia cực kỳ trân quý, bọn họ thế nhưng cứ như vậy đem thiêu..."

"Đúng rồi, cái bệnh viện này làm nhiều thực nghiệm như vậy, phải giữ lại một con còn ý chí con người chứ."

"Vạn nhất đây là mấu chốt cho nghiên cứu vắc-xin phòng bệnh thì sao......"

"Không vì nhân loại suy nghĩ chút nào!"

"Nếu là tôi, tôi khẳng định đồng ý, con người tồn tại quan trọng hơn."

"Các người có thể nói ra những lời này đều vì các người không có một người mẹ bị dị biến." Lâm Thức nghe được, châm chọc trở lại.

Mẹ anh ôn nhu sờ sờ lên tóc anh, trong lòng vô cùng cảm khái. Lấy bản thân ra mà nghĩ, nếu con trai dị biến thành dị chủng, bà cũng không hy vọng sau khi chết anh cũng không được an bình, bị coi như thực nghiệm nằm trên bàn nghiên cứu.

Những thứ ngụy trang thành mục đích vì nhân loại, lén cầm tù dị năng giả, tiến hành phi pháp thí nghiệm, cũng có gì khác? Bỏ đi đám phấn son che chắn cũng như thế thôi.

Những dị năng giả còn muốn nói thêm gì nữa, đội trưởng Lâm Ân đã lạnh lùng liếc đến. Cả đám chỉ có thể nuốt vào một bụng giận dỗi.

Nếu không phải bọn họ hợp lại cũng đánh không lại hai người này, bọn họ khẳng định đã đoạt lại, dù sao cũng là đại sự sống còn cho nhân loại.

Cố tình người duy nhất có thể chống lại, Lâm Ân, lại không có ý ra tay.

Thi thể dị chủng hỏa táng xong, gió nhẹ nhàng cuốn đám tro tàn bay đi xa xôi phía chân trời.

Cùng lúc, không xa nơi đó, ở phía tây căn cứ, một người đàn ông ngồi xe lăn ngẩng đầu lên, đôi mắt chuyển về phía nam, hộ sĩ phía sau tưởng anh có yêu cầu gì, cúi đầu hỏi: "Làm sao vậy? Có gì không thoải mái sao?"

Người đàn ông há miệng thở dốc, dùng thanh âm còn chưa thích ứng được, anh ách: "Cô ấy đã trở lại sao?"

Trên mặt hộ sĩ lộ ra điểm đồng tình, may mắn anh ta hiện tại còn không nhìn thấy, giọng hộ sĩ không thấy nửa phần dị thường: "Đội trưởng Lâm đã đi đón, rất mau sẽ mang cô ấy đến đây gặp anh. Anh đừng lo, cố gắng làm giải phẫu mắt, bảo trì tâm trạng thật tốt mới mau bình phục, đi gặp cô ấy."

Hộ sĩ cười: "Cô ấy khẳng định cũng rất nhớ anh."

Người đàn ông có điểm thẹn thùng, gật gật đầu: "Tôi cũng vậy."

Anh khép lại đôi mắt kỳ thật cũng không nhìn thấy gì, được hộ sĩ đẩy trở về phòng bệnh.

Lâm Ân tập hợp lại số liệu trong bệnh viện, cuối cùng xác nhận đây là một phòng thí nghiệm khác của đầm lầy bắc bộ.

"Chúng tôi phát hiện từ trong máy tính, cơ sở dữ liệu của nó là chung với phòng thí nghiệm đầm lầy bắc bộ. Cứ mỗi nửa năm nó sẽ cung cấp số liệu cho phòng thí nghiệm phía bắc, hơn nửa đều là tư liệu của Hình Y Vân." Lâm Ân giải thích.

Thích Miên trầm ngâm: "Người chủ trì phòng thí nghiệm đầm lầy bắc bộ là ai?"

Lâm Ân lắc đầu: "Chỉ có danh hiệu số 80, trong khi giao chiến chạy trốn đi, lúc chúng tôi tìm được đã chết trong đầm lầy."

Lâm Ân rút ra một ảnh chụp từ trong đám tư liệu, đưa cho Thích Miên. Thích Miên nhìn cẩn thận, cũng không phải người cô biết trong trí nhớ.

"Tôi hoài nghi phòng thí nghiệm giống như vậy còn không ít." Lâm Ân thở dài, "Nhưng chúng ta cũng không thể ra sức, toàn bộ tư liệu phòng thí nghiệm đầm lầy bắc bộ đều bị 80 quét sạch, không thể xác định cụ thể số lượng và địa điểm phòng thí nghiệm, chỉ có thể tìm một cái tính một cái."

Thích Miên im lặng hồi lâu.

Lâm Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, Nút cầm theo xẻng nhỏ đi qua, Giang Hành Chu đi theo phía sau.

Anh chờ Giang Hành Chu đi qua mới mở miệng: "Còn ba ngày chúng ta có thể trở lại căn cứ trung ương, tôi sẽ an bài cho cô gặp anh ta."

Thích Miên không nói chuyện, nhìn về phía bên ngoài ánh mắt thực đạm, cô đeo trúc đao lên lưng, đi nhanh ra.

Giang Hành Chu và Nút đứng trong một phòng bệnh sơn trắng, Nút cầm xẻng điểm điểm mặt tường, Giang Hành Chu đứng sau lưng chờ.

Thích Miên nhỏ giọng hỏi: "Em ấy đang làm gì?"

Giang Hành Chu: "Nói ba ở chỗ này để lại đồ vật."

Thích Miên nhìn quanh bốn phía, vì đoàn người đã tới lục soát qua cho nên trong phòng thật loạn, chăn giường cùng quần áo bị kéo ra ném xuống đất, trên ban công mấy bồn cây bị quăng ngã, bàn cũng bị đổ, ống thép bị cưa, xác nhận bên trong không có cái gì.

Nhưng nếu tất cả hoàn nguyên như cũ, không khó đoán ra đây là phòng Hình Y Vân.

Ưu nhã, ôn hòa.

Gà đen đứng trên đầu Nút hưng phấn kêu lên, Nút đã dùng xẻng phá hơn nửa mặt tường, một xẻng cuối cùng đánh xuống, tường vỡ nát ra.

Nửa khối ngọc đỏ như máu, lẳng lặng nằm cạnh một miếng thực vật khô héo, không biết là loại gì.

Nút đứng lặng nửa ngày, lấy nửa khối ngọc ra.

Nhìn kỹ mới phát hiện trên miếng ngọc có một vết rạn ở giữa, nhưng cũng nhìn ra đã được thợ tay nghề tốt nhất tỉ mỉ tu bổ lại.

Tay Nút bỗng nhiên run run.

Trong trí nhớ, người đàn ông mang trúc đao, râu ria xồm xoàm, đi nhanh trước mặt, đôi chân ngắn nhỏ nghiêng nghiêng ngã ngã lảo đảo theo sau, theo không kịp bị té ngã, ngao ngao khóc lên.

Tiếng khóc non nớt, lời nói còn chưa rõ: "Hư, ba hư..."

Người đàn ông quay đầu lại, không nề hà trở về bế cô bé lên.

Lấy dây cột vào vỏ trúc đao, đầu dây kia cột cô bé, giống như gánh nước mà gánh đứa nhỏ đi, thở dài: "Khóc cái gì, đâu có nói không cần con. Điểm này con phải học mẹ con, từ nhỏ bị khi dễ cũng không hé răng, lớn hơn một chút bị đánh vỡ đầu còn có thể cao hứng nói với ba "đánh trở lại"."

"Sách, nhìn qua nhu nhu nhược nhược, trên thực tế còn cứng đầu hơn ba."

Đứa nhỏ bị treo trên không trung, giãy giụa nửa ngày không xuống được, trong lòng tức giận cố ý chọc: "Hư, mẹ hư, mẹ không muốn ba, ba, không thể quay về."

Người đàn ông quay đầu lại, bắn một cái lên trán cô nhỏ: "Sao lại nói mẹ như vậy, không lễ phép. Cô ấy chỉ là xảy ra chút ngoài ý muốn."

Ngữ khí bỗng nhiên nghẹn ngào: "Nếu ngọc nát, khẳng định cô ấy gặp thương tổn càng nghiêm trọng hơn."

......

Hồi ức vẫn còn trước mắt, ngọc đỏ chứng minh mỗi một chữ người đàn ông nói đều đúng.

Khó trách ông ấy cuối cùng vẫn trở về, tuy rằng so với định sẵn còn bị khổ gấp trăm lần.

Nút đưa nửa khối ngọc cho Giang Hành Chu, lấy cành thực vật khô héo bên cạnh, ủy khuất bẹp miệng: "Ba hư."

"Đây là cái gì?" Thích Miên trấn an vỗ nhẹ tóc cô gái.

Nút chỉ lên vị trí xương quai xanh của Thích Miên: "Gốc bụi hoa. Loại hoa này có thể thế mệnh chết giả, hoa chỉ có thể nữ dùng, nhưng gốc ông ấy có thể ăn, ăn thì có thể sống thêm nửa năm. Nhưng mà giống như đóa hoa, chỉ có một cái có thể thế mệnh."

Nút: "Cho nên, mẹ bị cảm nhiễm, vẫn giữ lại được thần trí."

Đóa hoa kia ông đưa cho Hình Y Vân dùng, gốc lại không hề hữu hiệu.

Chỗ xương quai xanh bị Nút vỗ lên, cành hoa giống như hình xăm đang lặng yên không tiếng động mà giãn nở ra.

Nút giơ gà lên, con gà một ngụm nuốt vào rễ cây khô héo: "Trước khi chết ba có tới đây, nhưng không chết ở chỗ này. Em muốn tiếp tục tìm, cho đến khi tìm được thi cốt, nhặt xác cho ba."

2

Cô nhẹ giọng: "Nếu ba không chết ở chỗ này, vậy ba sẽ chết ở nơi nào?"

......

Đội ngũ xuyên qua khu biệt thự, tới căn cứ thành phía nam.

Hiện giờ đế đô chia năm xẻ bảy, căn cứ trung ương khá lớn, trừ bỏ đầm lầy bắc bộ khó có thể sinh tồn, ba mặt kia đều có căn cứ xung quanh.

Nhưng so với Tần Chiếu chiếm cứ thành đông, chiếm cứ thành tây không biết tên họ, căn cứ thành nam nội đấu nghiêm trọng, bản chất đã bị chia năm xẻ bảy, vô số căn cứ nhỏ với lãnh đạo khác nhau.

Lâm Ân hiển nhiên sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, đi ngang qua các căn cứ nhỏ, xuyên qua toàn bộ thành nam trở về căn cứ trung ương.

Căn cứ trưởng căn cứ trung ương tên Ngô Duy, chuyên quản lý hành chính sự vụ, công việc phòng vệ do Lâm Ân phụ trách, giống như việc của Thích Miên ở căn cứ Phương Nam đời trước.

Ngô Duy lễ phép bắt tay mấy người biểu đạt hoan nghênh, lại nhìn về phía Lâm Ân, nôn nóng: "Căn cứ Phương Nam liên tục phát tin tức dò hỏi, không có cậu ở đây tín hiệu vô cùng hỗn loạn, chúng ta không thể xác định đối phương có nhận được hay không."

Lâm Ân nhăn mày lại: "Chút nữa tôi qua ngay, trước dẫn họ về chỗ ở đã."

Ngô Duy như trút được gánh nặng, vội vội vàng vàng rời đi.

Thích Miên hơi kinh ngạc: "Là anh dùng tinh thần dựng lên mạng thông tin cả nước?"

Vừa dứt lời, cô đã cảm thấy hẳn là như thế. Dị năng tinh thần của Lâm Ân vô cùng mạnh, có thể tạo thành vũ khí công kích dị chủng, vừa mạt thế đã nghe nói đế đô có người tạo thành mạng lưới liên lạc, đại khái chỉ có anh ta mới có thể làm được.

Quả nhiên, Lâm Ân cười nói: "Cũng chỉ đưa ra ý kiến hướng tới các thành phố là chủ yếu, chi tiết hơn là mọi người cùng nhau hoàn thành."

Nói là nói như vậy, phạm vi thông tin tinh thần này, cường độ không thể khinh thường, thậm chí sau khi anh rời đi một khoảng thời gian ngắn vẫn còn bảo trì được ổn định.

Nếu không phải chênh lệch với khả năng cận chiến của Lâm Ân, Thích Miên hoặc là Giang Hành Chu cũng không thể chống lại anh.

Thích Miên tự đáy lòng khen: "Anh thật rất mạnh."

Lâm Ân khiêm tốn cười, đưa bọn họ đến cửa một chung cư: "Các người ở đây, mấy người bạn kia của cô, tôi đã cho người đi căn cứ phía đông chỗ Tần Chiếu tìm, nhưng căn cứ phía đông vẫn không có quá nhiều liên lạc với chúng tôi, cho nên có lẽ sẽ chậm một chút."

"Được, đa tạ."

Nút ôm gà đi xem phòng, Giang Hành Chu lập tức đi tới phòng bếp, Lâm Ân không đi, nhìn thời gian: "Chạng vạng tôi cho xe lại đây đón cô."

Thích Miên chinh lăng một chút, sau một lúc lâu mới gật đầu.

Chung cư không nhỏ, là một căn nhà hai tầng, bọn họ ba người ở vô cùng dư dả.

Nút đã chọn xong phòng, mãn nhà đi bắt con gà phải tắm cho nó.

Thích Miên lên lầu, mới dỡ xuống trúc đao, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng "cùm cụp".

Khóa cửa bị đóng lại.

Chủ nhân mèo thân cao chân dài, vững như ngọc thụ, dựa vào cánh cửa nhìn cô, ánh mắt sâu kín.