Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 47: Quốc lộ (1)




Không hề nghi ngờ, phía trước có người hỗ trợ mở đường.

+

Thích Miên không chút do dự chuyển đầu xe chạy vào đường cao tốc. Mục đích đối phương có lẽ giống họ, hơn nữa đối phương hẳn là đã sớm đi ngang qua nơi này, cho nên mặt đường vốn dĩ được dọn sạch lại xuất hiện vài nhóm thây ma, tuy rằng làm giảm tốc độ nhưng lại vừa lúc giúp Giang Hành Chu tập luyện dị năng mới của mình, anh không cần xuống xe mà xuyên hồ lô cả đám dị chủng và thây ma, tróc tinh hạch trong đầu chúng ra, bỏ đám tinh hạch còn dính đầy máu thịt vào cái giỏ tre ở ghế sau.

1

Bởi vậy, hai bên đường mọc bò theo họ là tầng tầng bụi gai đen, bước đầu xuất hiện rừng gai đã từng đi theo Giang Hành Chu đời trước.

Cho đến chạng vạng, lúc họ chạy đến thành phố Cam Châu, làn đường bị nghẽn phía trước đã không còn được mở lại. Bọn họ gặp "người mở đường".

Khu phục vụ thành phố Cam Châu, một chiếc xe buýt và một xe bán tải đậu cùng nhau, truyền đến tiếng người mơ hồ. Thích Miên nhìn sắc trời liền biết được họ định qua đêm ở khu phục vụ, cô nghĩ nghĩ rồi cũng hướng xe vào.

Thích Miên giương mắt nhìn, xung quanh một đống lửa trại rất nhỏ có bảy tám cái lều chen chúc, cô không khỏi xì một tiếng: "Không ai bỏ trứng gà vào chung một cái rổ, nửa đêm mà một con thây ma hay dị chủng phá vây vào thì toàn bộ chơi đến đủ."

Thích Miên bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt một người đàn ông đứng trên nóc xe buýt, cô chớp chớp mắt, cười: "Đương nhiên nếu có một người gác đêm mạnh mẽ thì thây ma hay dị chủng gì đều là hổ giấy."

Không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được chiến hữu cùng bị mắc kẹt ở thành phố Quan Châu, cuối cùng cùng nhau phá vây, cũng cùng nhau tiến vào quân đội ở căn cứ Phương Nam.

"Xôn xao ——" Bên tai vang lên một tiếng vang.

Thích Miên vội vàng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Hành Chu mỉm cười, ánh mắt bình tĩnh, quét ra ngoài đống cửa kính bị vỡ: "Dị năng không khống chế tốt, không cẩn thận làm vỡ rồi. Xe ở khu phục vụ không ít, chúng ta đi tìm một chiếc xe khác."

Thích Miên vẻ mặt mộng bức mà nhìn nhánh cây múa may bên người anh.

Dị năng này của Chu ca quả nhiên thật mạnh, mạnh đến nỗi bây giờ vẫn chưa ổn định, đây chính là muốn trở thành đế vương hay sao!

Xe Thích Miên tiến vào, mười mấy người đang quây quần một chỗ chuẩn bị dùng cơm cùng lúc ngừng nói chuyện, người thanh niên trên đỉnh xe buýt không tự chủ mà ngồi thẳng lưng lên, nhưng vẫn không ngăn trở cô. Chỉ khi Thích Miên muốn dừng xe lại, anh mới hô một câu: "Dừng cách chúng tôi 100 mét."

Tựa hồ là sợ Thích Miên không nghe được, anh thoáng nâng tay lên, lan can kim loại ở khu phục vụ vặn vẹo, ngăn trở giữa Thích Miên và họ, phô trương ra vũ lực mình có.

Thích Miên thuận theo, dừng xe lại ở xa xa, còn giơ tay lên một cái "OK".

Bành Lăng Tân nhẹ nhàng thở ra, buông tay xuống, lan can cũng tự nhiên ngã xuống, hình thành một đường chắn giữa hai bên. Anh không sợ đánh nhau, đoàn xe đi chậm, trên đường có người thấy họ đủ thứ người lão nhược bệnh tàn thì muốn ra tay, đều bị anh và Nút đánh tan, đến bây giờ anh còn chưa gặp được người có dị năng mạnh như anh và Nút, gặp phải dị chủng đánh không lại thì họ sẽ chạy trốn.

Nhưng có thể không đánh vẫn tốt hơn, họ chỉ muốn bình an trở lại thành phố Ngọc Xuân, sau đó anh sẽ đi căn cứ đế đô để cứu nữ thần của mình, hiện tại không phải hao phí dị năng là tốt nhất.

Đối phương chỉ hai người cũng dám lên đường, không phải ngốc thì chính là có bản lĩnh thật sự.

Anh hạ mắt xuống, ý bảo mọi người tiếp tục chuẩn bị bữa tối. Người ngồi vây quanh lửa trại nhẹ nhàng thở ra, dì Ngụy phụ trách nấu cơm lấy ra một cái nồi thiếc, treo lên cái giá sắt Bành Lăng Tân vừa tạo ra.

Nói là bữa tối, kỳ thật căn bản không hẳn là bữa tối. Dì Ngụy lấy ra bốn miếng bánh nén khô, hâm nóng một chút nước khoáng, bỏ bánh khô vào trong nấu một hồi, bánh trong nồi thật nhanh biến thành cháo, mỗi người thay phiên cầm cái muỗng ăn từng miếng nhỏ, khiêm nhường lẫn nhau, từ từ ăn bữa tối thực sự khó nuốt này.

Tầm mắt Bành Lăng Tân dừng ở xe bán tải, ngồi trên xe là một thiếu nữ ôm một con gà đen thật béo, anh cất giọng kêu: "Nút, ghế sau xe còn một cái bánh kem và một bịch sữa, em không ăn thì nó sẽ hư."

Nút nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thanh âm ngốc ngốc, từ từ trả lời lại: "Đó là của anh, anh muốn em ăn sao?" Đôi mắt con gà đen cũng đảo tròn nhìn về phía anh.

Bành Lăng Tân: "Anh không uống sữa."

Nút lại nghĩ nghĩ: "À —— là anh nhường cho em sao?"

Bành Lăng Tân đã quen với bộ dáng ngốc manh của cô, lắc đầu: "Không phải nhường, thật là anh không thích ăn bánh kem và sữa."

Nút hoang mang nhìn anh, nhìn không ra được kết quả gì nên không suy nghĩ nữa, để con gà lên trên đầu, đi ra phía sau lấy bữa tối. Bánh kem vừa mềm xốp lại ngọt, cô rất thích ăn, mà cô ăn cũng không nhiều, một cái bánh một bịch sữa, vừa vặn.

Bành Lăng Tân nhảy xuống nóc xe, những người khác lập tức nhường chỗ, đem toàn bộ nửa phần cháo bánh quy nhường ra, Bành Lăng Tân nhíu mày: "Đã nói không cần nhịn, sau này chúng ta lại đi sưu tập vật tư là được."

Vài người vội vàng xua tay, cười cười nói: "Thật sự no rồi, no rồi."

Trong lòng Bành Lăng Tân hơi bế tắc, anh ngẩng đầu nhìn siêu thị trong khu phục vụ đã bị anh dùng thanh kim loại phong kín. Nơi đó rõ ràng có vật tư, nhưng lại có một con dị chủng cấp ba và bốn năm con cấp hai, thây ma biến dị, ngay cả anh và Nút cùng nhau cũng không nắm chắc phần thắng, hơn nữa nếu hai người họ xảy ra chuyện thì không thể đem một đám người lão nhược bệnh tàn này an toàn đến thành phố Ngọc Xuân.

Thôi đành chờ đến khu phục vụ tiếp theo, nếu không có nữa thì không đi đường cao tốc mà vào các thị trấn lục soát. Trong đội có con nít có thai phụ, đều không thể thiếu dinh dưỡng.

Nghĩ như vậy, anh lại cầm nồi lên, định ăn tiếp.

Ngay vào lúc này, cách họ một trăm mét, truyền đến hương vị canh thịt nồng đậm, thấm vào trong ruột gan, làm người hít thở không thông.

Bành Lăng Tân: "............"

Nút quay đầu: "A ——"

Mọi người: "Hít! Hít!"

Thích Miên vô cùng thành kính mà nhìn chăm chú vào đám nồi chén Giang Hành Chu mang tới.

Trong nồi lẩu là nước tinh lọc từ tinh hạch la tử, dùng Dưa Dưa khởi chút lửa trại, lợn rừng họ đánh được xắt nhỏ, rửa hai lần, thêm vài lát gừng, nước, ít củ mài, tất cả bỏ vào nồi ninh từ từ. Bên kia lại lấy cái nồi sắt, cho ít dầu, để lên ít cá đã ướp, chiên đến hai mặt vàng rộm giòn xốp, rải lên bột ớt và gừng băm nhuyễn, cuối cùng rưới thêm chút rượu gia vị lên trên, mùi hương cơ hồ bay ra cả mười dặm.

Chuẩn bị này đó xong xuôi, nồi cơm nấu nãy giờ cũng đã chín. Rõ ràng chỉ có hai người, lại là mạt thế, thế mà giống như một bữa tiệc dã ngoại thật lớn.

Thích Miên thỏa mãn phát ra tiếng thở dài, Giang Hành Chu nhìn bộ dáng cô xoa xoa bụng, cúi đầu cười, hơi nóng bốc lên che đi khóe môi lạnh lẽo.

1

Không thể lấy được trái tim cô ấy, vậy trước làm dạ dày cô ấy không thể rời mình đi.

Dưỡng cho no sẽ không chạy.

Anh nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "Còn có chút cá be bé bằng ngón tay cái, sẵn hôm nay có thời gian, chút nữa anh chiên giòn lên để em ăn vặt."

Thích Miên điên cuồng gật đầu, cảm động muốn rơi lệ.

Bên này họ vui vẻ như đang nấu cơm dã ngoại, chỉ khổ đám người bên kia, một đám duỗi cổ nuốt nước miếng, có mấy người thật sự nhịn không nổi muốn vào trong lều ngủ, nghĩ rằng ngủ đi sẽ không cảm thấy đói bụng, kết quả mùi hương kia giống như có mắt, chuyên tiến thẳng vào lỗ mũi.

"Đừng nhìn, bọn họ sẽ không cho chúng ta ăn." Bành Lăng Tân gian nan quay đầu, xoa xoa khóe miệng, sợ có vết nước miếng chảy. Anh cũng thèm nha, từ sau mạt thế đã không ăn được thứ gì tốt, càng không được ăn món nóng sốt, nhưng hiện tại loại thế đạo này, sao có người chịu chia thức ăn cho.

"A! Chị Nút đi qua......" Một đứa trẻ trong đội kinh hô.

Bành Lăng Tân vội vàng quay đầu nhìn lại, trước mắt tối sầm.

Đây nào là đi qua, quả thực là đã tới nơi rồi!

Nút đội con gà đen đi qua tới, thiếu nữ gầy yếu lại mảnh khảnh, động tác nhìn qua thật chậm, thực tế lại cực nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt Thích Miên và Giang Hành Chu.

Cô nhìn chằm chằm nồi canh, nuốt nước miếng: "Em có thể nếm thử sao?"

Nghĩ nghĩ, cô nhớ tới cái người dùng kim loại kia nói mạt thế không có chuyện ăn mà không trả tiền, muốn cái gì cũng phải đổi, vấn đề là nhiều hay ít thôi. Cô lại mở miệng: "Em có thể đổi ——"

Không chút do dự giơ tay nắm con gà đen, con gà như nhận ra được ý nghĩ của cô, cuồng loạn kêu thảm thiết.

Nút kiên định nói: "Thịt gà, ăn ngon, ăn siêu ngon."

Gà đen: "............"

Gà đen gáy than thở khóc lóc, một đôi móng gà màu đen bắt chặt lấy tóc cô, Nút nhíu mày quát lớn: "Nghe lời."

Gà đen: Nghe cô cái quỷ!!!

Thích Miên:......

Tư thế này thật trùng hợp với lúc trước Giang Hành Chu muốn bóp ch.ết Dưa Dưa. Thích Miên run rẩy một chút, còn chưa mở miệng, Bành Lăng Tân đã đuổi tới, thập phần cảnh giác: "Nút, đừng tùy hứng."

Chưa nói tới đối phương có nguyện ý đổi hay không, con gà của Nút là vũ khí cũng cô ấy, nếu bị ăn luôn vậy chiến lực sẽ bị yếu đi, anh một người không bảo vệ được nhiều người như vậy, chắc chắn là phải bỏ lại một ít người.

Anh hừ lạnh một tiếng. Hơn nữa hai người này cố ý làm nhiều đồ ăn như vậy, hiển nhiên chính là muốn câu bọn họ, bụng dạ khó lường!

Nút phát hiện thật sự rút không được con gà xuống, lại nghe Bành Lăng Tân nói như vậy, không cấm chán nản gục đầu xuống, ủy khuất mà nhìn hơn nửa nồi đồ ăn còn dư lại, sắp khóc tới nơi.

Từ khi lão cha rác rưởi vứt bỏ cô, đã lâu cô không được ăn đồ ăn bình thường.

Thích Miên bị biểu tình của cô gái làm cho thật buồn cười, lại thấy Bành Lăng Tân cũng đã tới, vô tội chớp chớp mắt, tung ra vấn đề: "Các người muốn đi đâu? Chúng tôi muốn đi Trường Nam, không biết có thuận đường hay không?"

Bành Lăng Tân không chút do dự nói: "Không tiện đường, chúng tôi đến thành phố Ngọc Xuân, phía trước sẽ tách ra ngay."

"À —— thì ra như vậy." Thích Miên kéo dài giọng, đáp án không ngoài ý muốn chút nào, bởi vì Bành Lăng Tân là người Ngọc Xuân, bọn họ coi như cũng là đồng hương cùng tỉnh, "Chúng tôi nấu hơi nhiều, các người nếu muốn thì có thể lấy đi ăn."

Giang Hành Chu thần sắc tự nhiên, ở bên cạnh chậm rì rì chiên cá. Anh nhìn ra tới Thích Miên muốn mượn sức nên mới cố ý nấu nhiều như vậy.

Hai mắt Bành Lăng Tân sáng ngời, nước miếng Nút càng trực tiếp chảy xuống, tay đưa ra nắm một con cá chiên, cắn nuốt luôn xương, Bành Lăng Tân cũng không kịp ngăn cản.

Bành Lăng Tân:......

Suy xét đến đoàn xe còn con nít và thai phụ, anh không hề do dự: "Vậy cảm ơn." Lập tức bưng nồi lên đi.

Có cái gì thì sau hãy nói, nếu đối phương quá phận một hai phải đưa ra yêu cầu không đáp ứng nổi, vậy đánh một trận là được, đánh xong thì không cần thanh toán luôn.

Thích Miên thở dài: "Chúng tôi lúc trước đi qua Lĩnh Nam thu được không ít vật tư, trên xe còn có gà vịt ngỗng cá, phỏng chừng ăn không hết thì sẽ lãng phí. Đáng tiếc chúng ta không tiện đường, bằng không tôi rất thích dị năng kim loại của anh, vậy là xe trên đường đều do anh dọn dẹp đi?"

Bành Lăng Tân lau nước miếng, chém đinh chặt sắt: "Không, chúng ta có thể rất tiện đường!"