Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 35: Văn phòng chính phủ huyện




Quả cầu thịt một lần nữa lại bị xé ra, phát ra tiếng kêu đau cực kỳ thảm thiết, Thích Miên nghe ra được đó là thanh âm vặn vẹo của người cao kều, người này muốn chạy giờ đã không được, chỗ hai người đi qua tất cả đều là mưa máu.

Thích Miên chợt thấy không ổn.

Dị năng Giang Hành Chu là phân giải, nhưng hiện giờ mỗi khi anh đánh nhau thì càng ngày càng ít sử dụng đến dị năng, đa số là trực tiếp dùng sức mạnh mà xé.

Hơn nữa...... Trạng thái của anh đã rõ ràng không bình thường.

Cô cầm theo đao thép chạy về hướng tòa nhà chính phủ, bị Vương Binh giữ chặt lại: "Cậu ấy đã điên rồi! Đừng đi! Cậu ấy gϊếŧ thật nhiều người, còn thả những con quái vật đó vào! Cậu ấy đã không nhận ra tôi, cô đi cũng sẽ bị cậu ấy gϊếŧ chết!"

"Anh ấy đang tìm cháu."

Thích Miên vùng ra khỏi tay Vương Binh, thiếu chút nữa là té ngã, trong đầu như bị nứt ra đau đớn. Cô nhíu mày lại nhưng vẫn như cũ chạy ngược lại dòng người, cuối cùng chân đạp lên con sư tử đá bị bể trước cổng tòa nhà huyện, thân thể nhỏ nhắn như gió lốc bay lên cao.


Yết hầu người cao kều hoàn toàn bị bóp nát, Giang Hành Chu đạp lên thân hình hắn đã bị bành trướng lên như quả cầu thịt, duỗi tay vào đống máu thịt, rút ra viên tinh hạch đã lây dính biết bao nhiêu sinh mệnh.

Bởi vì hao tổn tinh hạch quá độ, mắt anh đỏ đậm, từ khóe mắt rỉ ra đường máu, nhìn cả người càng thêm yêu dị.

Lúc Thích Miên cầm đao thép tới, cô nhìn thấy anh vừa đứng lên từ thi thể cao kều, ngón tay nhỏ máu, sắc mặt trắng bệch giống như quỷ.

Thích Miên kinh hãi, nhẹ giọng: "Hành......"

Lời còn chưa dứt, đôi mắt đỏ bừng kia đã dời tới nhìn cô chăm chú, trong nháy mắt cả thân người như bay đến trước mặt cô, bàn tay xòe ra, ngón tay không chút cho dự vươn tới cổ Thích Miên.

!!!

Thích Miên nhanh chóng lùi về phía sau, đao thép đưa đến trước ngực như muốn ngăn cản, bị dị năng từ lòng bàn tay anh lan tràn ra phân giải thành một đám mạt sắt nhỏ vụn rơi lả tả trên người cô.


Đồng tử Thích Miên co rút lại —— anh đã tiến đến cấp hai!

Vốn dĩ Giang Hành Chu cách đến cấp hai chỉ một khoảng nhỏ, hiện giờ chiến đấu kịch liệt đã làm đột phá giới hạn, khó trách tại sao người cao kều lại bị anh dùng tay mà xé nát, mà Giang Hành Chu cũng vì khi thăng cấp tinh thần không được ổn định mà rơi vào mất khống chế!

"Chu ca! Là em!"

Thích Miên hô to, Giang Hành Chu đã công kích tới lần thứ hai, Thích Miên cắn răng, dưới chân xuất hiện trường trọng lực.

Dị năng: Áp chế!

Dị năng Giang Hành Chu bị áp chế trở về cấp một, động tác anh đình trệ trong giây lát, Thích Miên nhân cơ hội này lấy đà, nhảy lùi lại ra xa mấy chục mét.

Lại không nghĩ Giang Hành Chu cũng đạp chân nhảy lấy đà, tốc độ không chậm hơn cô chút nào, đuổi sát theo sau!

Thích Miên không thể không trút thêm dị năng vào cây đao cụt, chống chọi lại dị năng của anh, lúc chạm vào nhau đột nhiên bùng nên xung lượng thật lớn.


Hai bên văng ra, Giang Hành Chu bị hất lên bức tường tòa nhà đối diện, Thích Miên ngã vào trong phế tích căn nhà văn phòng, da thịt trên tay bị bóc đi mất.

"......"

F.ck! (không phải ý tứ này).

Thích Miên không tiếng động mà tuôn ra một tiếng chửi thề, vết thương cũ của cô chưa lành, vừa rồi ở nhà kính trồng hoa lại thêm thương mới, giờ này sắp tới giới hạn nỏ mạnh hết đà. Cả người cô máu tươi đầm đìa, tinh hạch trong não xuất hiện càng nhiều vết nứt, đau nhức tới trước mắt trở nên đen kịt.

Giang Hành Chu từ tòa nhà đối diện đứng thẳng lên, một lần nữa nhảy đến chỗ tường sập của tòa nhà chính phủ, đứng từ trên cao mà nhìn xuống Thích Miên.

Thích Miên giãy giụa bò lên, ngửa đầu nhìn Giang Hành Chu đôi mắt lạnh băng đỏ ngầu.

Giang Hành Chu nhảy lên, vọt tới.
Thích Miên khụ ra một búng máu, tự từ bỏ mà ném đi cây đao chỉ còn cái chuôi, không giãy giụa nữa mà vươn tay ra với anh, như tư thế muốn được anh ôm.

Có lẽ là tác dụng phụ khi bị hao hết dị năng, lại có lẽ ở giờ phút này thân thể đau đớn cùng thương tâm chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể, cô đột nhiên rất muốn khóc, nước mắt liền rơi rào rào xuống, giọng nói vừa suy yếu lại ủy khuất: "Chu ca," cô khổ sở làm nũng, "Em đau quá."

"Nếu anh không tặng em son môi, túi xách, váy đầm, em sẽ không vui."

......

Trong tầm mắt đen nhánh của Giang Hành Chu chợt chậm rãi lộ ra một bóng người mơ hồ nhỏ yếu.

Cô ngửa đầu nhìn anh, cả người đều là máu, tròng mắt đen bóng ướŧ áŧ lại trong trẻo, khuôn mặt tinh xảo đau khổ nhăn lại, nước mắt chảy xuống trên gương mặt dơ hầy, lạch cạch lạch cạch rơi trên mặt đất, lại dường như dừng lại trong lòng anh, làm cả trái tim anh đau thắt lên.
Tim anh như bị ai nắm chặt, cùng với từng giọt nước mắt của cô trở nên rất khổ sở, rất khổ sở.

Giống như đã thật lâu lắm, anh đã từng làm cô bi thương khóc thút thít như vậy, sau lưng cô ấy lửa cháy ngập trời, cô đứng đó nhìn một khối thi thể, thi thể kia có khuôn mặt giống như anh, mà anh thì đứng đây không thể nào tiến lại gần chỗ cô ấy được.

Anh...... Làm cô ấy khóc.

Rõ ràng...... Anh không muốn.

Không muốn, làm cô ấy khóc.

...... Không thể, làm cô ấy khóc.

Dị năng phân giải quét qua đám gạch vụn, trong nháy mắt đám gạch hóa thành bộ phấn. Thích Miên mở to mắt, không tránh không lùi, tựa hồ như đón chờ cái chết.

Lực lượng kia bỗng nhiên thu lại toàn bộ, anh ôm cô ngã gục vào đống đổ nát, siết chặt cô vào trong lòng ngực.

Giữa đám bụi đất mù mịt, anh cố nén đặt nụ hôn lên đôi mắt đang khóc thút thít.
"Đừng khóc."

"Anh sẽ cho em bất kỳ thứ gì em muốn."

Tòa nhà chính phủ an tĩnh lại.

Bởi vì tường thành bị phá, vô số thây ma và dị chủng dũng mãnh tiến vào, căn cứ rơi vào yên tĩnh sau cơn kích động điên cuồng. Trên đường phố không có một người sống nào, mà người tránh trong phòng cũng không dám phát ra tiếng động.

Những bộ xương trên mặt đất không ngừng phát ra tiếng vặn vẹo kẽo kẹt, từ từ bò dậy, trở thành thành viên thây ma hoặc dị chủng mới trong binh đoàn quái vật.

Trong đống đổ nát đầy bụi của tòa nhà, một thân ảnh cao dài chậm rãi đi vào.

Thanh niên một tay ôm một cô gái nhỏ xám xịt, cánh tay bị lộ ra cả xương quàng trên cổ người thanh niên, máu tươi chảy đầy trên cả hai.

Động tác người thanh niên thật thong thả, giống như đang đi tản bộ trong vườn, có con dị chủng cảm nhận được hơi thở của họ thì nhào qua, tay phải anh nhẹ nhàng vung lên, dị chủng tan xương nát thịt, lòi ra tinh hạch trong suốt, được anh cúi người nhặt lên.
Bọn họ gϊếŧ một đường, góp nhặt một đường tinh hạch, cảm thấy đã đủ, cô gái nhỏ nhấn bàn tay xuống dưới một cái, người thanh niên bật cao lên, nhảy lên đến ban công một căn hộ.

Gia đình ở căn hộ này chui vào trốn trong phòng khi thây ma và dị chủng tiến vào thành, đã chịu đựng đợt sóng tập kích đầu tiên, giờ phút này nghe thấy một tiếng vang lớn ngoài ban công, nhìn thấy ngoài cửa sổ rơi xuống hai hình thù không giống như người, cả nhà ôm nhau khóc lóc run bần bật.

Cô gái nhỏ nâng cánh tay trắng như tuyết lên, lễ phép gõ gõ cửa sổ, giọng nói thanh thúy lại mềm mại: "Chúng tôi tiến vào đây, sẽ không thương tổn các người."

Người trong nhà bị dọa đến hai đùi run lẩy bẩy, nước mắt nước mũi tuôn trào, người thanh niên lấy tay ấn một lỗ nhỏ ở ổ khóa trên cửa sổ, vói tay vào trong mở cửa sổ ra.
Giang Hành Chu ôm Thích Miên đi vào trong buồng vệ sinh, Thích Miên đổ ra một đống tinh hạch, vừa rửa sạch máu me bên ngoài, rửa xong thì nhét vào trong miệng anh từng viên một.

Thích Miên nói thầm: "Chu ca anh cũng thật ngốc, sao bọn họ nói em chết thì anh tin ngay."

Ánh mắt Giang Hành Chu trôi đi một chút.

Thích Miên tiếp tục mở miệng toái toái: "Anh cũng không nghĩ em dám để bọn họ bắt đi, khẳng định nắm chắc trong tay, em làm sao chết dễ dàng như vậy, người cấp hai còn bị em áp chế xuống thành cùng cấp, còn người cùng cấp có ai mạnh bằng em đâu."

Lúc cô đang lằng nhằng, có lẽ cảm giác này quá mức quen thuộc, Giang Hành Chu nhẹ nhàng chớp chớp mắt, cảm giác mông lung mà xa xôi nào đó lại cuồn cuộn lên.

Như là hình ảnh nào đó mơ hồ khôi phục lại.

Cô ngồi mặt đối mặt trên đùi anh, hai tay nhẹ nhàng mềm mại đặt trên vai anh, lau miệng vết thương trên má anh từng chút từng chút một, hơi thở nóng bỏng, đôi môi hồng nhuận lúc đóng lúc mở.
Cô đang nói gì đó, anh không nghe được rõ ràng một chữ nào, lại bỗng nhiên cô cúi đầu xuống hôn anh, ánh nến ái muội đến làm người hoa mắt say mê.

Giang Hành Chu nhìn về phía Thích Miên: "Cho nên, em muốn anh bỏ qua chuyện đã thương lượng tốt rằng anh chủ động bị bắt, kết quả lại biến thành em thay thế anh bị bọn họ mang đi?"

Thích Miên nghẹn lại, ánh mắt khó được có chút chột dạ: "Em cảm thấy việc này nhỏ có thể bỏ qua."

"Ở kho lúa đẩy anh ra, làm anh bởi vì lo lắng cho em mà mất khống chế, cuối cùng lúc anh mất khống chế lại gan tới nỗi trực tiếp chạy tới ngăn cản anh." Giọng Giang Hành Chu nặng nề, "Ba chuyện nhỏ này, em chọn một chuyện để bỏ qua đi."

Thích Miên: "......"

Thích Miên thẹn quá thành giận, nâng tay lên một chút, đem đám tinh hạch vừa rửa sạch sẽ nhét toàn bộ vào miệng của anh.
"Nói chính sự." Thích Miên mạnh mẽ nói sang chuyện khác, "Anh nói từ gã cao kều anh đã hỏi ra được trúc đao ở đâu, cho nên nó ở đâu?"

"Ở tầng cao nhất bệnh viện." Giang Hành Chu trả lời, "Sân thượng bệnh viện có một sân bay, bọn họ vốn dĩ muốn đem trúc đao cho vào hộp chở đi, nhưng bởi vì phi cơ trực thăng một tháng mới đến đây một lần, mà lần trước đến là cách đây hai tuần."

Thích Miên kinh ngạc: "Chở đi? Vận chuyển đến nơi nào, còn có người khác muốn cây đao này?"

"Không biết." Giang Hành Chu trả lời, "Hắn nói tựa hồ là cấp trên muốn, hắn chỉ phụ trách để vào hộp. Lúc anh hủy diệt tường thành tiến vào, Lý Dân Quý chạy trốn, hắn bị trọng thương, chỉ có thể mang theo con gái của mình, trúc đao quá nặng hắn mang theo không được."

Trúc đao cũng tương đương với một đứa trẻ bảy tám tuổi.
Nói đến con gái Lý Dân Quý, Thích Miên lại nhịn không được nhớ tới thiếu nữ có dị năng có thể hòa tan tinh hạch ở trong nhà kính, còn có Vương Tiểu Tình ở trong thôn sinh tử không rõ thế nào.

Họ đi đến bệnh viện đang bị cháy, nương theo dị năng Thích Miên mà nhảy lên tầng cao nhất, quả nhiên ở sân thượng ở một góc khuất tìm ra được cái hộp đựng trúc đao.

Thích Miên rót dị năng vào đao, trúc đao truyền đến tiếng vù vù quen thuộc, khuếch tán đi ra ngoài, trọng lực làm một nửa tòa bệnh viện còn lại cũng sụp xuống.

Cũng theo bệnh viện sập, lộ ra một tầng hầm ngầm trống trơn.

Tầng hầm ngầm một mảnh hỗn độn, mẫu máu và dụng cụ đầy đất, còn có không ít dị chủng bị cột lại đang giãy giụa, còn có những thân thể một nửa đã biến dị, nhưng ý thức vẫn còn là của con người...
Thích Miên nhìn những giường bệnh đánh số, không biết có nên tiếp tục gọi những thực nghiệm thể này là con người hay không.

Giữa đám phế tích còn có một cái tủ sắt.

Giang Hành Chu nâng tay, mở tủ sắt ra, bên trong là mấy xấp văn kiện thật dày.

Thích Miên kêu Giang Hành Chu để cô xuống dưới, ngồi xếp bằng trước tủ sắt đọc đám văn kiện, Giang Hành Chu ở một bên tiếp tục rửa sạch dị chủng và thây ma biến dị, thu thập tinh hạch.

Thích Miên lật văn kiện tốc độ thực mau, vừa lật vừa nói: "Có người chỉ đạo bọn họ làm hết thảy mấy chuyện này. Một phần là đồ án xây dựng căn cứ này, bao gồm bệnh viện, tòa nhà chính phủ, sân bay, đủ loại điều lệ. Đám văn kiện này lại là giới thiệu một vài dị chủng, cùng tác dụng của dị năng giả. Văn kiện này là nói về trúc đao, xác thật còn có người biết được đặc thù của trúc đao, trừ bỏ cái này còn có......"
Cô bỗng nhiên dừng lại.

Xách theo thi thể dị chủng, đang đào tinh hạch Giang Hành Chu quay đầu lại: "Còn có cái gì?"

Thích Miên lấy lại bình tĩnh, lặng lẽ giấu đi văn kiện trên tay ra phía sau: "Còn có tư liệu của viện nghiên cứu sinh hóa Lĩnh Nam. Chúng ta cần thiết đi tới nơi này một chuyến, Lý Dân Quý chạy trốn, hắn chỉ có địa phương này có thể đi."

Giang Hành Chu: "Được."

Văn kiện giấu sau lưng Thích Miên đã bị cô gấp đến hằn sâu.

"Phòng thí nghiệm 1 Đế Đô: Thực nghiệm thể A48# Bảng quan sát, tháng 10 ngày 23"

Đối tượng thực nghiệm: Hình Y Vân [ảnh chụp].

Tuổi: 46 tuổi.

Trạng thái hôn nhân: Ly dị.

Thân thuộc: Có một con, Giang Hành Chu (20 tuổi).