Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 119: Người bình thường toàn ác (3)




Ngoài sân, đội ngũ dị năng giả bắt đầu tranh đấu, dị năng đủ màu nổ tung khắp trong không khí.

"Giết con quái vật kia đi!"

"Đại nhân Tần Chiếu, chúng ta phải nói cho đại nhân Tần Chiếu biết!"

"Đại nhân bao che cho hắn!"

"Đại nhân hồ đồ hay sao, ngài nghe chúng tôi nói đi."

Đám người trở nên đặc biệt không sợ sệt gì, bọn họ tựa hồ đã quên mất trong nhà chính là thần minh của họ, là người họ đã từng vô cùng sợ hãi.

Tần Chiếu cảm giác được, đội ngũ dị năng giả của hắn cứ từng người từng người bị chết đi.

Dị năng nhật nguyệt phúc trạch đại đa số người ở đây, vốn nên khống chế toàn bộ thế cục, nhưng khi hắn nghĩ đến vận dụng dị năng trên diện rộng, trong đầu lại đau nhức lên, làm tinh thần hắn càng thêm hỗn loạn.

Tần Chiếu dần dần mất đi khống chế đối với mọi người.

Đầu hắn đau muốn nứt ra, lúc này, bụi gai quay trở về.

Cô ấy mau trở lại!

Tần Chiếu vui vẻ, cửa sân đã bị công phá.

Người từ cánh cửa nhỏ hẹp vọt vào, nắm đao nắm rìu, giống như bị mê hoặc, hướng về phía người cách đây không lâu họ còn quỳ lạy gọi là thần minh.

Bộ dáng bọn họ dũng mãnh không sợ chết, ngay cả Tần Chiếu nhìn cũng sửng sốt.

Trong mắt mỗi người đều nhuốm đỏ, trong lòng Tần Chiếu sinh ra một cảm giác bất tường.

"Đại nhân, các huynh đệ sắp chịu đựng không nổi, ngài từ cửa sau rời đi." Cả người đầy máu, cấp dưới quỳ trên mặt đất khẩn cầu.

Tần Chiếu tức giận không thôi, ngoại trừ trước mặt Thích Miên ở căn cứ đế đô, hắn có bao giờ phải chịu qua loại tức giận như thế này?

Vừa muốn động thủ, cái trán lần thứ hai lại đau nhức.

Trước mắt hắn giống như hóa thành vô số cây kim, mỗi khi tầm nhìn hắn lóe sáng qua những hình ảnh đó, ánh sáng sẽ tấn công đại não, làm hắn khó có thể kềm chế được.

Dị năng giả thấy hắn lảo đảo, càng thêm tuyệt vọng: "Đại nhân, trốn đi! Bằng không sẽ chết ở chỗ này."

Khi anh ta nói lời này, kỳ thật không có bất luận hy vọng gì.

Từ khi nghe được hiệu lệnh giết từ Tần Chiếu, anh ta đã biết Tần Chiếu phẫn nộ đến cực điểm, Tần Chiếu độc tài lại tự đại, tuyệt đối không cho phép có người mạo phạm đến uy nghiêm của mình.

Hắn coi thường sinh mệnh không ai bằng, mà sinh mệnh này bao gồm cả sinh mệnh của chính hắn, đánh không lại, hắn sẽ dùng mệnh đi đổi, hắn không sợ tử vong.

Hắn không đi, toàn bộ dị năng giả cũng không thể đi, họ đều sẽ bị chôn cùng với hắn.

Đám dị năng giả trong lòng đầy tuyệt vọng, lại nghe được phía trên truyền đến một lệnh đầy bình tĩnh: "Mở đường."

Cả đám mừng rỡ, lập tức thay đổi trận hình, phá vây ngược về phía sau.

Đám người tiến công đã bức họ đến phía sau, đội ngũ dị năng giả tạo thành tường người gian nan chống cự.

Ngoài cửa phía cửa sau cũng có người đè tiến vào, dị năng giả dùng sức ngăn cản.

Ngoài tường vươn vào trong rất nhiều đôi tay, mỗi một bàn tay đều hướng tới Giang Hành Chu, mọi người xô xô đẩy đẩy, nhanh chóng đẩy nhau tiến tới.

Một người đi đầu đụng chạm đến Tần Chiếu.

Tần Chiếu đột nhiên xoay người, ánh mắt lạnh băng.

Hắn nâng tay lên, phía sau từ từ dâng lên một đôi nhật nguyệt, ánh sáng chiếu khắp, không gian vặn vẹo.

Trước mặt hắn triển khai một bức tường ánh sáng, hình thành một tấm chắn rực rỡ lóa mắt.

Người bị ánh sáng chiếu đến kêu thảm thiết, che mắt lại, nằm lăn lộn trên đất kêu r.ên, lại bị người phía sau đạp lên người mà tiến lên tiếp.

Làn da bị ánh sáng đốt trọi, ánh mắt sung huyết đầy tơ máu, đau đớn làm đám đông hơi hoãn lại.

Tần Chiếu quát chói tai: "Thối lui!"

Luồng sáng quét ra, mọi người ngã xuống về phía sau, không ít người quỳ lạy xuống, còn có người bởi vì kinh sợ xoay người chạy trốn.

Dị năng giả nhân cơ hội đẩy cửa sau ra, phóng ra ngoài.

Lúc Tần Chiếu và Giang Hành Chu vừa bước lên ngạch cửa, vầng nhật nguyệt treo cao phía chân trời đột nhiên tối đi, giống như bóng đèn lập lòe, không trung lúc sáng lúc tối.

Thời gian như đọng lại, động tác mỗi người đều chầm chậm, trước mắt Tần Chiếu xẹt qua một cái đá, động tác chậm rãi kéo dài trước mắt hắn.

Ánh mắt Tần Chiếu lộ ra chút kiêng kị, lúc hắn bị tù trong căn hộ cao tầng ở căn cứ đế đô, lúc bị người kia áp chế, hắn đã từng có cảm giác này, giống như hắn bị cách ly ở một không gian độc lập.

Giống như có giác quan cảm nhận được gì đó, Tần Chiếu đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Người đàn ông mặc đồ đen đứng ở căn nhà cao bên cạnh, thân thể cao gầy như cây tùng đĩnh bạc, mái tóc dài trắng bạc cũng giống như bị thời gian kéo ra, chậm rãi bay bay ——

Sắc mặt hắn cực kỳ tái nhợt, đôi mắt lại đỏ đậm, tuyệt đẹp giống như được khảm đá quý, dung mạo so với phụ nữ càng yêu dị hơn.

Ngón trỏ và ngón giữa khép lại, nhẹ nhàng để giữa mày, từ giữa mày cuồn cuộn tràn ra khí thể màu đen.

1

Khí đen bò lên trên bầu trời, bao phủ vầng nhật nguyệt, nhật nguyệt thật mau giống như bị che một tầng sa mỏng, chớp chớp, lúc sáng lúc tối.

Yết hầu Tần Chiếu hít thở không thông, ánh mắt lại sáng đến kinh người.

Nhìn đi, nhìn đi, hắn biết ngay mà ——

Bày ra toàn bộ bốc cục chính là hắn, thứ mặt người dạ thú, dối trá xảo trá, muốn hại chết Miên Miên, muốn kéo toàn bộ thế giới vào địa ngục.

Ánh mắt Tần Chiếu tràn đầy khát vọng chiến đấu, "Dị năng giả thật có thể mạnh đến cỡ này hay sao? Mày làm sao đạt được sức mạnh cường đại lại tà tính như vậy, trì hoãn thời gian, áp chế nhật nguyệt, mày so với Giang Hành Chu càng không giống người."

Hàm Lâm Ân thoáng trễ xuống như ra vẻ nở một nụ cười, giọng lại thật trầm, ở khoảng thời gian trôi chầm chậm nghe có vẻ trống rỗng: "Đưa hắn cho tao."

"Hắn?" Tần Chiếu thật mau hiểu được Lâm Ân nói là ai, hắn nhìn thoáng qua Giang Hành Chu, chớp mắt, giọng thật vô tội, "Hình như là một lựa chọn không tồi."

Hắn làm như muốn làm thật, gật đầu, giọng có chút nhảy nhót: "Hắn bị chết trong tay mày, vậy không còn ai đoạt Miên Miên của tao nữa."

Lâm Ân cười gật đầu: "Đúng vậy, tao giúp mày xử lý sạch sẽ, cô ấy là của mày."

Tần Chiếu cũng cười: "Vậy mày muốn hắn làm gì? Tao rất tò mò. Mày muốn hắn chết? Các ngươi có thù oán gì, đuổi theo hắn lâu như vậy, còn diễn nhiều trận diễn như thế, không mệt sao?"

"Chuyện này mày không cần biết." Lâm Ân vươn ra cánh tay khác, "Đưa cho tao. Mày đánh không lại tao, mày biết mà."

Tần Chiếu ngửa đầu nhìn nhật nguyệt nhiễm khí đen, than một tiếng dài: "Nếu mày nói cho tao sớm hơn một ngày, tao đã làm giao dịch này với mày."

Tay hắn chợt ép xuống, nhật nguyệt đột nhiên bộc phát lên ánh sáng cực lớn, khí đen trong nháy mắt biến mất.

"Đáng tiếc hiện tại, hắn là người tao phải bảo hộ!"

1

Vầng nhật nguyệt rạng rỡ đến cực điểm, tay phải Lâm Ân đang chống giữa mày bị không gian vặn vẹo lôi kéo, cả người hắn như bị đánh vào, lảo đảo ngã ra ngoài.

Cùng với tay rời khỏi mày Lâm Ân, thời gian một lần nữa lại lưu động, đá đang bay thong thả chợt nhanh chóng nện lên tường, xung lượng thật lớn làm nó xuyên thấu qua cả mặt tường.

Đang ở sân nhà của mình, Tần Chiếu vô cùng nhanh nhẹn xuất hiện trước mặt Lâm Ân, lòng bàn tay đảo qua trong không khí, năng lượng vô hình vặn vẹo, tay quyền súc lại đấm Lâm Ân.

Sức mạnh trong tay hắn khi chạm đến Lâm Ân thì bùng nổ, Lâm Ân lạnh mắt, ngón trỏ ngón giữa lại lần nữa để giữa mày, khí đen tràn ra cắn nuốt sắc trắng, hai loại năng lượng va chạm nhau phát ra tiếng ma sát rin rít, tinh thần Lâm Ân đột nhiên phản công.

Căn nhà dưới chân họ bị ảnh hưởng, vỡ ra nát bấy.

Lâm Ân bị buộc phải nhảy lên cao hơn, đứng trên một bức tường, thân hình thẳng tắp, giống như trận đánh này chỉ làm hắn thay đổi vị trí chứ không bị ảnh hưởng chút nào khác.

Ánh mắt như băng sương, năng lượng giữa mày càng lúc càng khuếch tán rộng.

Tần Chiếu thuấn di đến bên cạnh người Giang Hành Chu, áp xuống ngụm máu tanh dâng lên trong cổ họng, kéo lấy Giang Hành Chu tông cửa xông ra ngoài: "Đi mau!"

Giang Hành Chu hoảng hốt ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn: "Hắn...... là ai?"

"Là một tên quái vật quá mạnh."

Nhật nguyệt trên đỉnh đầu Tần Chiếu lần thứ hai bị khí đen bao phủ, lần này khí đen xâm nhập vào giữa trung tâm, mỗi bước đi của Tần Chiếu đều gian nan đau đớn.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy vầng đen phía sau Lâm Ân chậm rãi dâng lên, hướng tới đỉnh vầng nhật nguyệt, thu gọn thành mũi nhọn như thanh kiếm, đâm xuống.

Vầng nhật nguyệt bị khí đen che lấp rơi xuống, xoay tròn như lốc xoáy, thu thành một điểm sáng nhỏ, nổ tung.

Lâm Ân cười nhạt một tiếng: "Hấp hối giãy giụa."

Ngón tay hắn lại nhẹ nhàng điểm giữa mày, thời gian lần thứ hai ngưng trệ, ánh sáng nổ mạnh vẫn đọng lại một chỗ, bắn ra tia sáng như pháo hoa, pháo hoa treo lơ lửng trong không khí.

Hắn duỗi tay đụng vào pháo hoa, nhoáng tay lên nhẹ nhàng, pháo hoa kịch liệt co rút lại, giống như thời gian chảy ngược, cuối cùng súc lại điểm sáng là đôi nhật nguyệt lúc ban đầu.

Động tác hắn chậm rãi như thơ, dường như đây chỉ là một việc bâng quơ, hắn chỉ cầm kéo ôn nhu tỉa hoa chiết cành.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng để phía trên vầng nhật nguyệt.

Đôi mắt đỏ sậm màu máu nhiễm đầy khí đen, từng sợi từng sợi phiêu tán ra ngoài.

Hắn ngẩng đầu lên, khí đen ăn mòn vầng nhật nguyệt, chúng từ từ cũng biến đen, cuối cùng hoàn toàn trầm luân, biến thành vầng nhật nguyệt đen ngòm.

Vầng nhật nguyệt đen hóa thành tia khói đen bay vào miệng mũi hắn, Lâm Ân phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Thời gian của Tần Chiếu và Giang Hành Chu không dừng lại, hai người ngã dúi dụi, Tần Chiếu phun ra thật nhiều máu, trong máu thậm chí có vài mảnh nhỏ nội tạng.

Vầng nhật nguyệt trong cơ thể Giang Hành Chu cũng bị ảnh hưởng, vội vàng muốn phá tan lồng ngực anh để quay lại trong cơ thể Tần Chiếu, bị Tần Chiếu hung hăng ấn trở về.

"Cmn." Tần Chiếu lau máu trên khóe miệng, "Đồ bi/ến thái, không thể đánh lại, dị năng giả sao lại mạnh như thế."

"Anh trước...... Khụ!" Yết hầu Giang Hành Chu bị ký sinh dị chủng đâm thủng, máu tươi trong miệng trào ra, anh che miệng lại.

Bởi vì Tần Chiếu kiệt lực, đôi cá nhật nguyệt cũng ảm đạm đi rất nhiều, dị chủng nhân cơ hội quay cuồng, muốn cướp lấy thân thể Giang Hành Chu.

Tần Chiếu hung tợn nhìn chằm chằm ngực Giang Hành Chu, lại ấn đôi cá nhật nguyệt vào nửa tấc: "Tôi còn sống một ngày, cậu cũng đừng muốn chết!"

Mặt Giang Hành Chu đã nhiễm màu chết chóc, anh dùng sức đâm vào yết hầu, trên vai, cả người đều là máu, bức cho dị chủng không dám lỗ mãng.

"Chạy! Đi tìm Miên Miên." Thấy Lâm Ân đã hấp thu hết đôi nhật nguyệt, Tần Chiếu đẩy mạnh Giang Hành Chu đi.

Giang Hành Chu thất tha thất thểu đứng lên, bụi gai đen muốn sinh trưởng để ngăn cản Lâm Ân, bị Tần Chiếu dùng sức mạnh còn sót lại bức lui đi.

Tần Chiếu xoay người, đối mặt Lâm Ân. Mất đi che chở của vầng nhật nguyệt, sức lực hắn không còn mấy.

Lâm Ân thở phào một hơi, tiến chậm đến, nhẹ nhàng vỗ tay: "Thật là cảm động vô cùng, rõ ràng thích Thích Miên như vậy, còn phải vì cô ta mà bảo hộ tình địch của mình."

Tần Chiếu bị hắn nuốt mất nhật nguyệt, tâm tình cực kém, âm dương quái khí trào phúng: "Cảm tình của con người, tự nhiên là loại quái vật như mày không thể hiểu."

Sắc mặt Lâm Ân tối tăm.

Tần Chiếu lập tức phát giác ra mình đã dẫm lên được nỗi đau của Lâm Ân, càng thêm hăng say: "À, mày đã là quái vật, nói vậy từ nhỏ đến lớn cũng không được ai từng yêu đi? Chỉ có thể dựa vào ngụy trang thành con người mới có thể đạt được ít cảm tình hèn mọn."

"Thật trùng hợp, điểm này tao cũng có chút kinh nghiệm, nhưng mà so với mày vẫn may mắn hơn." Tần Chiếu châm chọc, "Tao có cha có mẹ, có Miên Miên yêu tao, tao cũng yêu cô ấy, không giống mày, khoác da người, giả dạng làm người, lại vĩnh viễn không có người chân chính thích mày."

Lâm Ân giận cực, tinh thần lực màu đen như mũi tên rời cung, phóng đi.

Giữa đám tinh thần lực cuốn thành gió xoáy đen, Tần Chiếu đạp chân, mượn lực vọt tới.

Hắn dùng thân thể va chạm với tinh thần lực đen, sau khi va chạm, Lâm Ân không phát hiện được thân ảnh của Tần Chiếu đâu cả.

"Đi tìm chết đi!"

Chút sức lực cuối cùng bị Tần Chiếu dùng hết, hắn lóe ra trước mặt Lâm Ân, một tay ấn lên gáy.

Sức mạnh nổ tung!

Cái đầu bao trùm ánh sáng trắng nổ tung, Tần Chiếu thật vui vẻ, giây tiếp theo, tròng mắt biến thành sợ hãi vô cùng tận.

Từ cái đầu bị bể một nửa, từ từ mọc ra một đầu quái vật đen cùng xúc chi.

Nửa khuôn mặt Lâm Ân chậm rãi chuyển qua, nở nụ cười tàn khuyết nhìn Tần Chiếu: "Bị mày phát hiện."

Đôi môi chỉ còn một nửa cháy đen mấp máy, Tần Chiếu còn chưa kịp định thần lại đã bị Lâm Ân bóp chặt cổ, treo giữa không trung.

Da mặt Lâm Ân chậm rãi co lại, tự chữa trị.

Hắn cười cười, mặt mày cong lên: "Làm chi phải hà tất, vì một người không yêu mày mà đua như vậy."

Tần Chiếu quơ quào giãy giụa giữa không trung, kiệt lực duỗi tay muốn đụng tới Lâm Ân.

Lâm Ân nâng tay lên, thong thả ung dung vén mái tóc dài, cùng khuôn mặt vặn vẹo vì bị nổ mạnh: "Mày không dễ giết, Thích Miên có nói cho tao biết."

Hít thở không thông, đôi mắt Tần Chiếu lồi hẳn lên.

"Cô ta tự mình cũng không hiểu."

Lâm Ân gõ gõ thái dương, làm ra vẻ như đang nói một bí mật, "Tao phải dùng phương pháp đời trước cô ta giết mày ——"

Dưới chân hắn mọc ra đám sợi đen dài, nhanh chóng bò lên chân, eo, theo cánh tay hắn bò đến trên người Tần Chiếu, rót vào trong miệng mũi hắn.

Đám sợi trong thân thể Tần Chiếu nhanh chóng sinh trưởng, thật mau đã tràn đầy phổi, mạch máu, chiếm mỗi một tế bào.

"À, mày cũng không biết nha." Lâm Ân cười, "Cô ta mới là người trọng sinh thứ thiệt, đời trước vì một người phụ nữ tên Kim Mộng mà nhốt mày vào trong một cái rương thiếc, trong rương rót đầy sáp, phổi, khí quan, đại não của mày đông lại, cứ như vậy ngày ngày tháng tháng tiêu hao đi, cho đến một năm sau mày mới chết."

Miệng mũi Tần Chiếu đồng thời toát ra chất lỏng màu đen đặc sệt.

Lâm Ân cười khẽ: "Nhưng mà lúc này đây không giống ——bọn nhỏ của tao, đều là kịch độc."

Đám sợi nhanh chóng bao lấy Tần Chiếu, sinh trưởng chống lên trên mặt đất, giống như một cây bằng đá, lởm chởm.

Lâm Ân buông tay ra. Tần Chiếu vẫn duy trì tư thái treo trên không, bị đám sợi chống đỡ.

Cuối cùng chỉ còn mũi miệng và nửa cánh tay còn lộ bên ngoài, tròng mắt hắn xoay một vòng, khóe miệng bỗng gian nan cong lên một chút, lộ ra nụ cười thật ác liệc.

Cánh tay hắn đột nhiên dò ra, moi trụ mặt Lâm Ân.

"Oanh!"

Tinh hạch trong đầu Tần Chiếu nổ tung, tia dị năng cuối cùng chảy ra, ấn toàn bộ lên mặt Lâm Ân.

"A a!" Lâm Ân đột nhiên không kịp phòng ngừa, gương mặt còn chưa chữa trị xong lần thứ hai nổ tung, lần này triệt triệt để để, trước sau đều bị huỷ hoại hoàn toàn.

Thất khiếu Tần Chiếu chảy ra máu đặc sệt, thật mau lại bị chất nhầy đen nảy lên lấp đầy, bàn tay hắn run lên thật lâu, cuối cùng bốn ngón tay hướng vào lòng bàn tay, chỉ còn ngón giữa dựng lên, hung hăng hướng tới Lâm Ân.

"Xấu tàn bạo."

1

Lâm Ân tức muốn hộc máu, phẫn nộ duỗi tay ra, đám sợi đen thấm nhanh hơn, chút cánh tay cuối cùng của Tần Chiếu cũng bị sợi bao phủ.

Lâm Ân lung lay, sờ s/oạng nửa ngày, mới miễn cưỡng hướng cái mũi, lỗ tai, ấn tròng mắt vào trong hốc mắt đến vị trí đối ứng.

Lâm Ân oán hận búng tay một cái, thời gian dừng lại lần thứ hai lưu động trở lại. Dị năng giả còn tiếp tục chiến đấu, người tiến công còn kêu gào, nhưng bất luận là người họ tấn công, hay muốn bảo hộ, đều đã biến mất không thấy.

Trên mặt đất chỉ còn lại một cái cây lởm chởm màu đen, còn có trên mặt đất dịch màu đỏ sậm tràn đầy, và dấu vết bụi gai dính máu.

Lâm Ân nhìn dấu vết bụi gai, đang muốn truy theo, trên mặt bỗng nhiên rớt xuống thứ gì.

Hắn cúi đầu nhìn, trước "mắt" lại tối sầm.

Tròng mắt hắn từ hốc mắt rớt ra.

Trước mặt hắn vang lên giọng một người phụ nữ thét chói tai, một người dân thấy ngũ quan hắn rớt vào dị.ch n.hờn đen đậm, cô ta hoảng sợ lui về phía sau.

Tiếng thét ngang qua "tai" hắn lại vô cùng chói lói, giọng Tần Chiếu giống như lại vang lên.

"... Chỉ có thể dựa vào ngụy trang thành con người mới có thể đạt được ít cảm tình hèn mọn."

"...... Khoác da người, giả dạng làm người."

"Lại vĩnh viễn không có người chân chính yêu mày."

"......" Ngọn lửa đen bốc lên cao, chất nhầy đen dưới chân Lâm Ân tràn ra.

Giữa tiếng thét cuồng loạn, người phụ nữ bị chất nhầy vươn lên kéo xuống, chân, eo, ngực, miệng, mũi...

Lâm Ân rốt cuộc từ trên mặt đất sờ đến được tròng mắt, một lần nữa ấn vào hốc mắt, giãn cổ ra.

Lửa đen trong giây lát đã tỏa ra bốn phía, không ít người bị chất nhầy đen làm tan rã, càng nhiều người thét chói tai, chạy đi.

Lâm Ân bước nhanh đuổi theo vết máu của bụi gai trên mặt đất.

......

Thích Miên từ cơn mê, bừng tỉnh.

Cô không thể tin được mình đã mơ thấy gì, cô thấy đời trước, người câm nhỏ mà cô cho rằng đã chết đứng phía sau cô, bên người anh là bụi gai vờn quanh, giống như ngai vua bao anh vào giữa.

Cùng với bụi gai, anh mang theo thi thể La Minh bị dị biến chết ngay khi mạt thế bắt đầu, đi đến căn cứ đế đô, muốn đem thi thể cha mẹ La cùng về nhà, lại bị người căn cứ đế đô lấy thi thể này làm mồi, phục giết.

Cuối cùng anh hủy diệt toàn bộ căn cứ đế đô, dị chủng hoành hành, anh trở thành vị vua dị chủng trong thành.

Thích Miên cầm đao, đầu vẫn choáng váng, chạy khập khiễng trên nền tuyết, càng chạy càng nhanh, đến cuối cùng tinh hạch trong đầu bắt đầu nứt ra vài đường nhỏ.

Sao lại là anh ấy, anh ấy sao lại là người câm nhỏ!

Nhưng mà, từng việc từng việc xẹt qua trước mắt, hình thái sau khi bị dị chủng cảm nhiễm, anh ấy càng lúc càng gầy, còn có cảnh trong mơ, chấp niệm của anh ấy đối với gia đình họ La, làm cho giấc mộng hoang đường này càng trở nên vô cùng chân thật.

Cô cơ hồ đã hiểu được ——

Đây không phải mộng, là chân tướng "cái chết" của người câm nhỏ đời trước!

Giang Hành Chu chính là người câm nhỏ, người câm nhỏ chính là vua dị chủng!

1

Thích Miên như bay đi, đến cuối cùng, thân hình cô nhanh tới nỗi không lưu lại dấu chân trước mặt tuyết.

Rõ ràng căn cứ Thành Đông gần trong gang tấc, rõ ràng trên thực tế thời gian cô chạy về cũng không dài, nhưng trong đầu Thích Miên, thời gian lại như cả đời.

Bước chân Thích Miên ngừng lại trước màn khí đen đầy trời.

Căn nhà đã bị thiêu hủy, khí đen tràn ngập, nơi nơi đều là đất đá vụn, trên mặt đất đầy vết máu.

Thích Miên choáng váng, cô nhảy vào trong nhà.

Một cái "cây" lớn màu đen xuất hiện trước mắt, trên cây kết thân thể một người, đồng tử Thích Miên co cụm lại.

Từ bên trong đám sợi, dọc theo vài sợi mỏng manh, tí tách rơi xuống ánh sáng nhỏ bé.

Nhận thấy được Thích Miên đã đến, điểm sáng không tha mà nhào tới, nhu tình đến bi thương.

Thích Miên lập tức hiểu được, đây là dị năng nhật nguyệt của Tần Chiếu.

1

Thích Miên bay qua, đao cắt bàn tay, máu tươi nhiễm đỏ trúc đao, trúc đao châm lửa, bức lui khí đen và chất nhầy, chặt đứt đám sợi.

Cái "kén" lung lay sắp đổ, Thích Miên ôm kén vào trong ngực, tay không xé rách đám sợi, chất nhầy đen từ trong chảy ra.

Đám sợi nhìn thật mềm mại, kỳ thật cứng cỏi như lưỡi dao. Tay Thích Miên bị cắt đến máu tươi đầm đìa, cô càng bạo nộ, xé mở miệng vết thương càng rộng hơn.

Đám sợi thấy máu, hoảng sợ lui về phía sau.

Cô liều mạng xé mở, rốt cuộc nhìn thấy mặt Tần Chiếu.

"Tần Chiếu, Tần Chiếu." Cô chụp đánh lên mặt hắn, ý đồ muốn đuổi đám chất nhầy trong miệng trong mũi hắn ra.

Cô càng thêm hoảng loạn: "Tần tiểu dương! Tần tiểu dương!"

Mí mắt Tần Chiếu run lên một chút, gian nan xốc lên, trước mắt vẫn đen nhánh một mảnh.

Đôi mắt hắn bao trùm chất nhầy đen thật dày, hắn không nhìn thấy gì cả.

Hắn muốn nói chuyện, liều mạng ho khan, chất lỏng đen từ trong phổi sặc cả ra.

Thích Miên cắt mạch, rót cho hắn máu của mình, chất nhầy đen thoái nhượng một chút, rốt cuộc thanh âm Tần Chiếu lọt ra được một ít.

Tần Chiếu trợn tròn mắt, kỳ thật hắn cũng nhìn không thấy Thích Miên, nụ cười hồn nhiên lại vô tội: "Anh...... chưa bao giờ...... được ôm như vậy."