Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 116: Người bình thường toàn ác (1)




Vầng nhật nguyệt ngăn chặn dị chủng trong cơ thể Giang Hành Chu, thần trí anh thoáng khôi phục, tiếng thở dốc thật mạnh.

Thích Miên nhìn Tần Chiếu, nội tâm ngũ vị tạp trần.

Tần Chiếu vết thương chồng chất, thanh âm vừa vô tội lại nhảy nhót: "Đây là nhật nguyệt đồng huy —— chỉ cần anh tồn tại một ngày, anh ta sẽ không phải chết."

Đôi mắt tinh lượng, tràn ngập chờ mong: "Anh nói rồi, anh sẽ bảo vệ tốt các người...... Chỉ cần em dẫn anh đi, Miên Miên, chúng ta chú định là ở bên nhau."

Giang Hành Chu nổi xung lên, hung ác ấn hắn xuống, hai mắt anh đỏ tươi: "Hô, hô."

Một quyền đánh xuống, Tần Chiếu bị đánh lệch cả đầu. Giang Hành Chu thậm chí lấy tay muốn móc hai vầng nhật nguyệt ra.

Tần Chiếu khiêu khích nhìn Giang Hành Chu, không có bất luận động tác ngăn trở nào, như hắn dự đoán, Thích Miên đã hành động trước, cô kéo anh ra khỏi Tần Chiếu.

Giang Hành Chu còn chưa thể hoàn toàn tự khống chế, muốn công kích Tần Chiếu lần thứ hai, bị Thích Miên đè lại.

"Chu ca......" Thích Miên nhìn anh, một lúc lâu không nói gì cả.

Cô lau máu trên mặt anh: "Em hy vọng anh sống sót."

"Chờ Nút tỉnh lại, em ấy khẳng định có biện pháp giải quyết dị chủng trong người anh, đến lúc đó chúng ta sẽ giải trừ khế ước này."

Cổ họng Giang Hành Chu phát ra tiếng gầm nhẹ phẫn nộ.

Thích Miên khẽ vuốt gò má anh, trào nước mắt: "Nếu anh thật sự không muốn...... Nếu anh thật sự không muốn..."

Giọng cô thật nhẹ: "Chúng ta sẽ từ bỏ tất cả, anh đi đâu thì em đi đó, nếu anh thật sự dị biến, em sẽ cùng với anh."

Tần Chiếu không dám tin tưởng mà ngẩng đầu nhìn Thích Miên.

Con ngươi đỏ tươi chấn động, Giang Hành Chu thống khổ nhìn Thích Miên, cánh tay run rẩy ôm cô vào trong lòng ngực, tiếng hô hô dừng lại.

1

Chợt không còn chút sức lực nào, đầu anh rũ xuống vai Thích Miên, cả người ngã xuống, được Thích Miên ôm chặt lấy.

Ngón tay Thích Miên ấn lên gáy anh, ngón tay cô hơi sáng lên, rót dị năng vào não, tạm thời đánh xỉu Giang Hành Chu.

Bụi gai bị mất khống chế, tất cả thu nạp lại, từ bên ngoài rốt cuộc có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống bên trong.

Thích Miên cố dìu anh đi ra ngoài, không bao xa cô phát hiện có một ít bụi gai sinh ra từ chỗ lưng, một đường uốn lượn leo về phía trước, không biết muốn đi hướng nào.

Tim Thích Miên chợt lạnh, cô giơ tay dò thám trong óc Giang Hành Chu, trái tim càng lạnh hơn, trầm hẳn xuống.

"Bụi gai bị những thứ khác hấp dẫn." Thích Miên nhìn bụi gai kia.

Bụi gai đối với Giang Hành Chu chỉ sợ cũng như xúc tua đối với dị chủng, cùng cộng sinh với nhau. Bụi gai hiện tại không màng tất cả cũng muốn hướng tới, là gì?

"Em đi tìm, thật mau sẽ trở lại." Thích Miên thở hổn hển.

Cô cần thiết phải mau chóng lên.

Tần Chiếu há miệng muốn nói cùng đi, lại chớp mắt, nghĩ đến đi theo Thích Miên cũng vô dụng, hiện tại đi theo Giang Hành Chu mới là thượng sách bắt lấy được tâm Thích Miên.

Vẻ mặt ngoan ngoãn: "Anh lưu lại nơi này, em yên tâm, anh sẽ bảo vệ tốt anh ta."

Tần Chiếu nhìn quanh khắp nơi, nhìn thấy đám dị năng giả căn cứ Thành Đông đang đứng đó sợ hãi. Đối mặt với bọn họ, hắn lại quay về hình tượng lạnh nhạt ác liệt: "Lại đây."

Tần Chiếu chỉ huy người cẩn thận nâng Giang Hành Chu đưa đến một căn nhà trệt cạnh đó, có bụi gai, không thể đem anh đi quá xa.

Thích Miên rút đao ra, nhìn bụi gai bò trên mặt đất, đi về phía trước.

"Đội trưởng Thích!" Thiếu niên đuổi tới, nhìn thấy dây leo từ lưng Giang Hành Chu, cậu lập tức hiểu được ý định của Thích Miên, bước nhanh đi theo.

Bụi gai kết thành một vòng thật lớn, phá vỡ mặt đất mà ngầm bò đi tới.

Thích Miên cầm đao chạy theo càng nhanh, thiếu niên dẫn người theo phía sau, chỉ chốc lát đã truy đến thở hồng hộc, mắt thấy được chỉ qua một chỗ rẽ sẽ bị mất dấu, thiếu niên quýnh lên, không nghĩ ngợi gì, dùng dị năng phá xuyên qua đám phòng ốc, đuổi theo.

Mới vừa qua khỏi căn phòng kia, cậu chợt dừng gấp, suýt nữa là bị rơi xuống vực.

Thích Miên dùng sống dao cản lại, tay thiếu niên múa may trong không trung, gian nan lấy lại thăng bằng.

Thiếu niên há hốc miệng: "Sao bên ngoài lại là vực sâu?"

"Căn cứ Thành Đông vốn dĩ ở độ cao hơn so với đế đô, phía bắc dựa vào vực sâu làm thành lá chắn thiên nhiên." Trong miệng Thích Miên thở ra đã là khí trắng, "Cậu nghe thấy âm thanh gì không?"

Thiếu niên ngơ ngác: "A?"

Thích Miên nhíu mày lắng nghe một lát, xoay người nhảy xuống, thân thể nhẹ nhàng như con hạc trắng, đi theo bụi gai mọc thành cụm đang trườn xuống dưới.

Thiếu niên: "............" Chạy vội làm chân hơi đau.

Cậu mang theo một đám dị năng giả căn cứ đế đô đang há hốc miệng, chân run rẩy, một người tiếp một người, bắt lấy bụi gai từ từ leo xuống.

Có dị năng giả không cẩn thận bị bụi gai đâm thủng tay, máu tươi trào ra lập tức bị bụi gai hấp thu, anh ta không cấm được thật bồn chồn: "Bụi gai này...... thật tà."

Mấy người liếc nhau, trong lòng có cùng ý tưởng.

Bụi gai của dị năng giả sao lại hút lấy máu người?

Vị Giang tiên sinh kia...... Anh ta vẫn là người sao?

Ý nghĩ như vậy cứ lặp đi lặp lại trong đầu nhưng không ai nói ra, hiện tại họ đang đi theo Thích Miên, Thích Miên có bao nhiêu kiên trì với Giang Hành Chu, họ đều thấy được.

Mấy người lục tục dọc theo dây leo xuống tới đáy vực.

Thiếu niên rốt cuộc nghe được âm thanh như Thích Miên nói —— đó là âm thanh một dòng nước, ở phía trên không nghe rõ ràng nhưng tới đây thì có thể tinh tường nghe được, còn có tiếng dòng suối chảy, trên đường chảy qua phiến lá cây làm lá phát ra tiếng vang rào rạt.

Thiếu niên lúc này mới hiểu ra vì sao Thích Miên cảm thấy không đúng.

Từ lúc mạt thế đến, không khí lạnh tới thật nhanh, mãi cho đến hiện tại đã mấy tháng qua tuyết còn chưa tan, dòng suối, ao hồ ở đế đô đã đông lạnh thành băng, khó có thể có mặt nước mở, càng không thể nói có dòng nước chuyển động.

Ở căn cứ đế đô sử dụng nước là từ dị năng giả hệ thủy, còn có dị năng giả hệ hỏa hoặc nồi hơi làm nóng nước mới có thể duy trì có nước uống.

Vậy mà ở dưới vực này lại còn dòng suối chảy, không cần nói cũng hiểu có sự kỳ quặc ở đây.

Bọn họ theo bụi gai đi về hướng có tiếng nước, cũng là hướng Thích Miên vừa biến mất.

"Đội phó anh xem!" Có một dị năng giả kinh hô.

Mọi người đồng thời ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt anh ta, toàn bộ đồng thời hít hà một hơi.

"Đây......" Đồng tử thiếu niên súc lại, "Đây không phải thác nước!"

Phía trước, bụi gai nấn ná tạo thành một cái võng thật lớn, mũi nhọn hướng lên phía trên. Giữa bụi gai, chất lỏng chảy tí tách, bởi vì gai đen cho nên lúc đầu không thấy rõ đó là cái gì ——

Cho đến khi tầm mắt một đường hướng từ từ lên trên mới thấy được một dị chủng như con rắn xấu xí, to lớn, lúc này mới thấy được rõ ràng chất lỏng chảy xuống là nước bọt chảy ra từ cái miệng khổng lồ của nó!

"Này này này......" Có dị năng giả bị hình ảnh thật đáng sợ này làm cho hoảng tới chân nhũn ra, té ngã trên mặt đất.

Chân cẳng thiếu niên cũng run, nhưng thật mau cậu phát hiện ra một màn làm cho cậu càng sợ hãi hơn: "Đội trưởng Thích!"

Thích Miên thế nhưng đang leo lên bụi gai!

Trong lúc Thích Miên leo lên, bụi gai run rẩy không ngừng, dị chủng hình rắn hình như có cảm giác được, cái miệng khổng lồ rung động mạnh.

Cậu không hề nghĩ ngợi, cất bước tiến lên, bám vào bụi gai muốn đi lên, ý định trợ giúp cho Thích Miên.

Nhưng tốc độ cậu quá chậm, còn chưa tới giữa, Thích Miên đã leo lên tới gần miệng rắn, đầu rắn từ từ xoay tròn, mắt thấy nó sắp sửa đụng rớt Thích Miên.

Thiếu niên trở nên can đảm tột bực, cậu giơ tay lên, không chút nghĩ ngợi chém ra vài tia sáng, cắt đứt mấy cây gai, chỉa thẳng vào đầu rắn!

Giây tiếp theo, Thích Miên giành trước, một bước xoay người, chém vào tia sáng cậu phát ra, đánh rơi chúng!

Tia sáng và dị năng trọng lực chạm vào nhau, tia sáng hoàn toàn không phải đối thủ. Dị năng trọng lực hoàn mỹ tránh đi bụi gai, lại làm tia sáng tán loạn, thiếu niên cũng bị ảnh hưởng theo, cậu kêu lên một tiếng, rơi xuống.

"Đội phó!" Dị năng giả còn treo ở phía dưới kinh hô.

Thiếu niên ở độ cao không thấp, hơn nữa phía dưới bị nước bọt con dị chủng làm ô nhiễm, nếu rơi xuống trúng vào nước bọt thì không chết cũng tàn, mặt thiếu niên đầy ngạc nhiên, tựa hồ đang tự hỏi Thích Miên vì sao.

Cơ thể cậu chợt nhẹ lại, trọng lực Thích Miên trong nháy mắt đã phóng tới, duỗi tay giữ chặt lấy thiếu niên.

Thiếu niên treo giữa không trung, đầy mặt khó hiểu: "Đội trưởng Thích......?" Vì sao muốn giết cậu rồi lại cứu?

Sắc mặt Thích Miên không phải rất đẹp: "Vừa rồi cậu làm gì?"

"Tôi, tôi......" Thiếu niên luống cuống, "Tôi thấy dị chủng kia muốn công kích cô, tôi sợ cô gặp nguy hiểm..."

Thích Miên hiểu được, sắc mặt thư hoãn lại một chút, nhưng vẫn có chút không tốt lắm: "Không nên động thủ, bụi gai này không thể bị thương."

Thiếu niên ngẩn ra nửa ngày mới hiểu ra được, cậu ngẩng đầu lên nhìn, thấy được đoạn gai ban nãy cậu dùng tia sáng chém tới đang chảy ra máu đỏ tươi.

Bụi gai này sao giống như người...

Cậu bỗng nhiên ngây ngốc ra.

Chẳng lẽ bụi gai này đã thành một bộ phận của Giang tiên sinh, vậy Giang tiên sinh thật sự vẫn là... người hay sao?

Ý niệm này một lần nữa hiện lên trong đầu, thiếu niên trong lòng không rét mà run.

Nhưng khi nhìn Thích Miên, lại tựa hồ cô không có bất kỳ cảnh giác nào với chuyện này.

Rõ ràng Giang tiên sinh rất có thể đã không phải là một người chân chính, rõ ràng trong khoảng thời gian này khi Thích Miên dẫn dắt họ, chẳng sợ cô gặp dị chủng còn giống người, cô cũng chưa bao giờ tâm mềm, nhưng khi Giang tiên sinh biến thành dị chủng, cô ấy lại thiên tư như vậy.

Cô ấy rõ ràng biết đến, bọn họ cũng đều biết, dị chủng...... đã không phải là người thật sự.

Cô ấy sao lại có thể cố tình xem nhẹ chuyện này, nó nguy hiểm đến cỡ nào.

Nếu thật sự cô ấy vì Giang tiên sinh trở thành địch với họ, Thích Miên cường đại như vậy, trên thế giới này còn có ai có thể địch lại hai người?

Đội trưởng Lâm, anh ấy có thể chứ?

Chỉ có đội trưởng Lâm, có phải chỉ có đội trưởng Lâm hay không?

Trong đầu thiếu niên chuyển qua ngàn vạn ý tưởng, Thích Miên đã một lần nữa đẩy cậu ra khỏi bụi gai: "Cậu không cần đi lên cùng với tôi."

"Không!" Thiếu niên kích động phản bác, thấy Thích Miên nhíu mày, cậu lập tức bổ sung, "Tôi không thể để một mình cô mạo hiểm."

Lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, ngực như có gì dâng lên, đột nhiên tràn đầy bi thương.

Cô ấy thật sự yêu anh ta, từ mạt thế đến nay đã có quá nhiều bi kịch.

Nhưng mà, cậu vẫn cần phải biết, Giang Hành Chu rốt cuộc có còn là con người hay không.

Nếu Giang Hành Chu đã không còn là người, chẳng sợ đội trưởng Thích bị thương tâm, oán hận cậu, cậu cũng cần phải giúp cô ấy quyết định.

Cậu đã gặp qua quá nhiều người bởi vì không đành lòng xuống tay với thân nhân, với người yêu, làm dị chủng dị biến, cuối cùng ngược lại gây lên thảm kịch còn lớn hơn.

Cậu không thể để đội trưởng Thích sa vào cảm xúc này.

Thích Miên không nhìn ra tâm tư thiếu niên, giọng nói có chút bất đắc dĩ, cường điệu lần nữa: "Vậy đi theo sau tôi, cẩn thận một chút, không cần phóng ra dị năng."

Thiếu niên không thể tin được: "Không cần dị năng? Dị chủng rắn kia sẽ ăn chúng ta mất!"

"Rắn?" Thích Miên nhíu mày, hiểu ra, "Đó không phải rắn, phía trên thực an toàn."

Suy nghĩ thêm một chút, cô thấy thiếu niên ra vẻ không tán đồng, chỉ cảm thấy giải thích cũng vô dụng: "Tôi mang cậu lên xem."