Sau khi trở lại phòng ngủ, thể xác và tinh thần của Yến Tư Không đều mỏi mệt, vừa ngã xuống giường đã ngủ mê man.
Tỉnh lại lần nữa thì trời đã chạng vạng, Yến Tư Không ngồi trên giường, nhìn ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ đờ đẫn một lúc lâu, nhất thời không phân rõ rốt cuộc mình còn trong mơ hay không.
Y muốn ra ngoài đi bộ để minh mẫn đầu óc. Lúc đi tới trước giá áo, đập ngay vào mắt là chiếc áo lông gấu xa xỉ, đó là áo Phong Dã tặng cho y, để săn được con gấu lớn như thế, khi đó Lang vương thân thống lĩnh mười vạn quân đã đích thân ngồi thủ trong núi sâu giá rét ba ngày.
Y dùng tay vuốt ve tấm lông mềm mại dày dặn. Khoác cái áo lông thế này, dù có ở Liêu Đông lạnh khắc nghiệt cũng không sợ. Mỗi lần khoác nó lên người, thứ y cảm nhận được không chỉ là sự ấm áp mà áo lông mang lại, còn cả tình cảm Phong Dã dành cho y.
Nếu Phong Dã cứ tệ bạc với y thì hẳn y đã hết hi vọng từ lâu. Nhưng hắn cứ mặt thì tỏ ra tình sâu như biển, mặt khác lại nghi kỵ căm hờn, lúc nóng lúc lạnh, tốt xấu thất thường, khiến y chẳng biết ứng đối ra sao, hơn nữa bản thân còn áy náy và tình nghĩa trước kia, y không hận nổi Phong Dã, nhưng cũng không thể gỡ bỏ khúc mắc trong lòng.
Phong Dã thống khổ và vật lộn, y thấy rõ, nhưng khát vọng báo thù và dã tâm quyền lực đã vượt xa những gì y thấy được, khiến y trước nay vẫn luôn tự huyễn bản thân, không muốn, không dám nhìn, đến lúc xác nhận thì đã rơi vào tình cảnh không thể cứu vãn.
Y thường nhớ về người thiếu niên kia. Thiếu niên ấy mặc dù kiêu căng bướng bỉnh, nhưng cũng ngây thơ đơn thuần, một thiếu niên chưa từng thất vọng nản chỉ, chưa từng thống khổ tuyệt vọng.
Y hi vọng Phong Dã sống mãi trong khoảnh khắc đó biết bao, y thích Phong Dã như vậy hơn, y thà rằng mình chắn hết mưa gió cho Phong Dã, cũng không muốn hắn dằn vặt trong bóng tối như y, sau đó trở nên như bây giờ.
Phải chăng khi y giúp Phong Dã thuần phục ngựa dữ trong lễ săn xuân năm đó đã sai rồi? Trong miệng thì nói không cần phải quen biết, nhưng đáy lòng lại mơ hồ Phong Dã tới tìm y, chính y đã quấn Phong Dã vào cừu hận của mình, rồi lừa gạt, lợi dụng Phong Dã.
Nhưng cho dù không có y thì sự sụp đổ của Phong gia cũng tựa như sự hưng thịnh của nó, là điều không thể tránh khỏi. Y chỉ hận bản thân vô dụng, bại dưới tay hoạn quan, y không bảo vệ được ai, từ Nguyên Mão, Nguyên Nam Duật, Phong Dã, y chẳng bảo vệ được ai hết!
Yến Tư Không vung tay hất đổ giá áo.
Y đứng bất động tại chỗ, liên tục thở hổn hển, trái tim khó chịu như bị ngâm trong nước, từng cái hô hấp đều phải dùng hết sức lực.
Y lảo đảo đẩy cửa, bước ra ngoài. Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, buốt như dao cắt lên da thịt. Nhưng so với lạnh, y cảm thấy bản thân tỉnh táo hơn, y cần cái buốt giá như vậy giúp y thanh tỉnh.
Trong lòng có đau đớn bao nhiêu chăng nữa, có oán hận thế nào đi nữa, cũng vô dụng. Đau đớn xong, oán hận xong, y vẫn còn việc chưa hoàn thành, y còn khát vọng, y cần phải…sống sót.
Y ngẩng đầu nhìn trời đêm thanh lãnh, hai chân cứ quét trên nền đất, chẳng biết là muốn đi đâu, chỉ biết là đi thôi. Y hi vọng ánh trăng vời vợi trên chín tầng mây kia, kẻ chiếu rọi toàn bộ nhân gian ấy, có thể chỉ cho y một con đường trong cái lúc mờ mịt nhất này.
Khi y vô thức bước ra khỏi tiểu viện, thì từ trong bóng tối có hai bóng người bước ra chắn trước mặt y. Họ cung kính nói: “Yến đại nhân, đã khuya thế này, ngài muốn đi đâu?”
Yến Tư Không choàng tỉnh, kinh ngạc nhìn hai người. Y có biết hai kẻ này, đều là tinh binh thủ hạ của Phong Dã: “Các ngươi…vì sao lại ở đây?” Lúc hỏi câu này, trong lòng đã có đáp án.
“Hai người chúng tôi phụng mệnh Lang vương bảo vệ Yến đại nhân. Yến đại nhân, ban đêm trời lạnh, ngài lại mặc ít ỏi như vậy, cẩn thận sinh bệnh. Ngài vẫn nên về phòng nghỉ ngơi sớm thì hơn.”
Yến Tư Không lạnh lùng nhìn hai người: “Là bảo vệ ta, hay theo dõi ta, hay giam lỏng ta?”
Hai người hai mặt nhìn nhau, kính cẩn nói: “Đại nhân nói quá lời, Lang vương lệnh hai chúng tôi đi theo bảo vệ đại nhân. Yến đại nhân đi chỗ nào, bọn thuộc hạ liền bảo vệ chỗ đó, chỉ là hiện tại đã khuya, Yến đại nhân còn muốn đi đâu thì chi bằng đợi trời sáng hẵng đi ạ.”
“Theo dõi ta…” Yến Tư Không lẩm bẩm.
“Thỉnh đại nhân về phòng nghỉ ngơi, đừng để thân thể bị cảm lạnh.”
Yến Tư Không bình tĩnh nói: “Nếu ta vẫn muốn ra ngoài thì sao?”
“Vậy bọn thuộc hạ đương nhiên phải đi theo bảo hộ, chỉ là thỉnh Yến đại nhân mặc áo ấm vào trước.”
Yến Tư Không nở nụ cười gằn, xoay người vào phòng.
Phong Dã cho rằng y sẽ bỏ trốn?
Y có thể trốn đi đâu? Đi tìm Trần Mộc sao? Cho dù y không muốn Phong Dã đoạt ngôi, y cũng không có khả năng trợ giúp Trần Mộc thảo phạt Phong Dã.
Trong lòng Phong Dã, y lạnh lùng tuyệt tình đến mức đấy cơ à?
Giữa bọn họ, quả nhiên, ngoài chấp niệm và khúc mắc ra thì chẳng còn gì cả.
———————————————————
Yến Tư Không ngồi suốt cả đêm, cho đến bình minh. A Lực mang thức ăn tới, y chỉ ăn vài miếng đã quăng đũa, bảo A Lực thay y phục cho y.
Khi A Lực nâng giá áo dậy, hắn có hơi tiếc phủi bụi cho áo gấu. Yến Tư Không liền nói: “Không mặc cái áo đấy.”
A Lực nhìn Yến Tư Không khó hiểu.
Yến Tư Không nhấn mạnh: “Không mặc nó.”
A Lực ngờ vực, chỉ biết cất cái áo lông đi, lấy ra cho y một cái áo choàng khác. Đợi y mặc áo xong, liền dẫn theo A Lực rời phòng.
Đám ‘hộ vệ’ mà Phong Dã phái tới đã đổi thành nhóm khác, có lẽ là nhóm làm nhiệm vụ ban ngày, cứ yên lặng đi theo y.
A Lực kéo tay áo Yến Tư Không, bảo y để ý đằng sau, Yến Tư Không bèn lắc đầu: “Không cần quan tâm.”
Nguyên Nam Duật ở phủ trạch không xa, bây giờ đang là sáng sớm, lúc y tới, đến cả người gác cổng còn ngáp ngủ, phần lớn người làm vẫn đang nghỉ ngơi.
Người gác cổng cung kính nói: “Ôi, Yến đại nhân, sao ngài tới sớm thế, tướng quân chúng ta còn chưa dậy.”
“Dẫn ta đi gặp đệ ấy, ta có việc gấp cần tìm.”
“Vâng.” Thuộc hạ bên cạnh Nguyên Nam Duật đều biết hai người thân thiết nên cũng không nhiều lời, trực tiếp dẫn y đến thẳng phòng ngủ của Nguyên Nam Duật.
Yến Tư Không gõ cửa: “Khuyết tướng quân, đúng vậy, là Yến Tư Không.”
Trong phòng lập tức truyền tới lời đáp lại: “Tư Không? Ngươi vào đi.”
Yến Tư Không bảo A Lực chờ ở bên ngoài, bản thân thì bước vào.
Nguyên Nam Duật ngồi ở trên giường đưa lưng về phía y, hiển nhiên là vừa mới dậy, cậu ngáp một cái: “Không có người khác à!”
“Chỉ có ta.”
Bấy giờ Nguyên Nam Duật mới xoay mặt lại, tóc cậu rối tung, vừa khéo che đi hình xăm trên trán. Nhìn qua, Yến Tư Không tựa như thấy được chính mình.
Nguyên Nam Duật thấy vẻ mặt Yến Tư Không khác thường, nhịn không được sờ hình xăm trên trán: “Tóc của ta có che hết không?”
“Có.”
Nguyên Nam Duật cười: “Xem ra ta nên bắt chước hiệp sĩ giang hồ, thả tóc cho phóng lãng.”
“Trước đây chẳng phải đệ là hiệp khách sao?” Yến Tư Không ngồi bên cạnh Nguyên Nam Duật: “Nhưng hiện nay đệ đã là tướng quân danh chấn thiên hạ rồi.”
Nụ cười Nguyên Nam Duật dần biến mất, cậu rầu rĩ nói: “Ngươi tới tìm ta sớm thế, nhất định là có chuyện quan trọng gì rồi. Là chuyện xấu sao?”
Yến Tư Không trầm giọng đáp: “Ta không biết với đệ có phải chuyện xấu hay không.”
“Rốt cuộc là làm sao?”
Yến Tư Không nhìn Nguyên Nam Duật: “Đệ lưu lạc giang hồ, lang bạt khắp nơi, tại sao lại bằng lòng dốc sức cho Phong Dã, rời bỏ sự tự do tự tại?”
Nguyên Nam Duật ngẩn người, chợt đáp: “Thân ta ở giang hồ, lòng vẫn hướng về giang sơn. Trước đây ta vào kinh vì đã hạ quyết tâm phải cướp ngục Tĩnh Viễn vương. Hưng vong thiên hạ, thất phu hữu trách*, nếu không có bản lĩnh, cứ trơ mắt nhìn trung thần tướng giỏi bị nịnh thần hãm hại, vậy còn gọi gì là anh hùng hảo hán. Sau đó ta cứu Phong Dã ra, ta biết chắc chắn hắn sẽ thừa kế y bát của Tĩnh Viễn vương, liền quyết định đi theo hắn, trừ gian diệt ác, cứu quốc cứu dân.”
* Thất phu hữu trách: dân thường còn có trách nhiệm
“…Vậy hẳn đệ biết hắn định trừ gian diệt ác, cứu quốc cứu dân thế nào phải không?”
Nguyên Nam Duật ngẩn người: “Tại sao ngươi lại hỏi thế? Lẽ nào tất cả những gì chúng ta làm không phải vì vậy sao?”’
Yến Tư Không nhẹ giọng nói: “Duật nhi… Ta biết đệ không thích ta gọi đệ như vậy, nhưng ta gọi đệ như vậy, trong lòng mới nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cho nên hãy để cho ta gọi… Hôm qua ta và Phong Dã đã xảy ra tranh chấp.”
“Vì sao?” Nguyên Nam Duật căng thẳng.
Yến Tư Không lẳng lặng nhìn vào mắt Nguyên Nam Duật, nói rõ ràng: “Bởi vì hắn muốn làm Hoàng đế.”
Nguyên Nam Duật chỉ chớp mắt một cái, nhất thời không nói gì.
Trông hết phản ứng của cậu, Yến Tư Không run rẩy, nở nụ cười thảm: “Thì ra, đệ cũng biết à?”
Thì ra chỉ có y là chẳng hay biết gì sao?
Người tâm tư kín đáo, ánh mắt sắc bén như y, muốn nhìn thấu một người quả thực dễ như trở bàn tay, nhưng y lại bị lừa, cứ liên tục, hết lần này tới lần khác không nhìn ra người thân cận nhất! Không phải, thực ra y đã sớm đoán ra, chỉ là y không muốn nghi ngờ Phong Dã mới lừa mình dối người mà thôi.
Nguyên Nam Duật thở dài: “Tư Không, Phong Dã cũng chưa nói với ta, nhưng kỳ thực ta đã đoán ra rồi. Từ cổ chí kim, có nam nhân nào không muốn làm hoàng đế? Phong Dã dẫn chúng ta chinh chiến vào sinh ra tử, không biết bao lần ngậm đắng nuốt cay, bây giờ tay hắn nắm trọng binh, có thể đối đầu với triều đình, mà Trần gia lại giết cả nhà hắn, hắn không muốn soán ngôi xưng đế còn không phải hắn hơn.”
“Cho nên, đệ cũng bằng lòng giúp hắn xưng đế à?” Yến Tư Không thấp giọng nói.
“Có gì là không thể?” Nguyên Nam Duật hỏi ngược lại: “Luận tài học, luận năng lực, luận gan dạ sáng suốt, Phong Dã đều là rồng phượng trong loài người. Hoàng đế tại vị dốt nát ngu xuẩn, quan viên ngồi không ăn bám, phiên vương đuôi to khó vẫy, vương triều Trần thị sắp chấm dứt rồi.”
Yến Tư Không trầm giọng: “Đệ cũng biết loạn bát vương Tây Tấn* rồi đấy.”’’
*Loạn Bát vương (Bát vương chi loạn; chữ Hán: 八王之亂) là loạn do 8 vị vương họ Tư Mã thuộc hoàng tộc nhà Tây Tấn gây ra từ năm 291 tới năm 306, thời Tấn Huệ Đế (Tư Mã Trung). Loạn Bát vương làm nhà Tây Tấn suy yếu trầm trọng và khởi nguồn cho sự làm loạn của các tộc người “Hồ” tại Trung Nguyên mà sử gọi là Ngũ Hồ Thập lục quốc, dẫn đến việc làm mất nhà Tây Tấn.
Nguyên Nam Duật nhíu mày, trầm mặc.
“Chư hầu khắp nơi hỗn chiến khiến dân chúng lầm than, giang sơn rạn nứt, man di ngoại bang trước đây cúi đầu phục tùng ta thừa cơ xấm lấn, bọn chúng hung tàn dã man, mất đi nhân tính, ra sức chà đạp con dân người Hán chúng ta.” Ngữ điệu của Yến Tư Không nghe thì tưởng như bình lặng, nhưng ẩn dưới chính là mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt: “Bên bờ Dịch Thủy, hài cốt thiếu nữ bị gọi là ’Lưỡng Cước Dương’*, chất cao như ngọn núi nhỏ.”
*’Lưỡng Cước Dương (dê hai chân): không phải chỉ dê, mà nói về người bị coi như thức ăn, đặc biệt trong khung cảnh chiến tranh, dân chúng lầm than, khó sinh kế phải nấu người lên ăn. Trong <Kê Lặc Thiên> của Tống Trang Xước có viết: Đàn ông già yếu bị gọi là ‘Nhiêu Bả Hỏa’ (ý nói thịt già cần nhiều đuốc), phụ nữ trẻ tuổi là ‘Bất Tiện Dương’ (thịt ngon hơn dê), trẻ con là ‘Hòa Cốt Lạn’ (thịt trẻ con mềm, lúc nấu đun được cả thịt lẫn xương), gọi chung là ‘Lưỡng Cước Dương’.
Nguyên Nam Duật vò chăn: “Chúng ta chắc chắn sẽ không để man di đặt chân vào Trung Nguyên nửa bước.”
“Nếu thiên hạ đại loạn còn do đệ quyết định sao?” Yến Tư Không bắt lấy cánh tay Nguyên Nam Duật: “Vì sao ta kiên trì dìu dắt Trần Mộc lên ngôi? Bởi vì chỉ có người họ Trần mới được ngồi lên ngôi vị đó, mới có thể ổn định chư hầu các phương, còn một khi Phong Dã xưng đế, bọn họ khởi binh cần vương, thiên hạ tất loạn. Lúc đó thời cuộc phát triển thế nào, ai có thể đoán trước!”
Nguyên Nam Duật nheo mắt lại, thấp giọng nói: “Chỉ cần không phải Trần Mộc là được!”
“Cái gì?”
“Phong Dã không bốc đồng và thiển cận như ngươi nghĩ đâu. Thế cục chưa ổn định, hắn chắc chắn không xưng đế tùy tiện, đổi lại là ta, ta cũng sẽ không hành động ngu xuẩn như thế, tuy nhiên…” Nguyên Nam Duật nhìn Yến Tư Không thật sâu: “Hắn sẽ không bao giờ để Trần Mộc lên ngôi, ngươi nên hiểu điều đó.”
“Cho dù không phải là Trần Mộc thì cũng nên là các hoàng tử khác.”
“Nếu ngươi nghĩ được vậy thì đương nhiên tốt.” Nguyên Nam Duật lặng lẽ đẩy tay Yến Tư Không ra, cậu mấp máy môi: “Trước nay, ngươi kiên trì muốn lập Trần Mộc. Nếu ta là Phong Dã, tìm một đứa trẻ chẳng phải dễ khống chế hơn sao?”
Yến Tư Không sững sờ nhìn Nguyên Nam Duật, khí huyết dâng lên, tắc nghẽn trong ngực: “Duật nhi, đệ đang…nghi ngờ ta sao?”
Nguyên Nam Duật cắn răng: “Không phải ta hoài nghi ngươi, ta chỉ đang nhắc nhở ngươi, chúng ta là huynh đệ, Phong Dã và ngươi còn gắn bó nhiều năm, cho dù Trần Mộc là đệ tử của ta, bây giờ Phong Dã đã không cần nó nữa, mà nó còn có khả năng liên hợp với triều đình đối phó với Phong Dã thì ngươi nên bỏ nó đi!”
“Đệ cho rằng mọi chuyện đơn giản thế sao?” Yến Tư Không cao giọng: “Phong Dã đang lấy danh nghĩa phò tá Sở vương để mưu phản. Nếu hai người trở mặt thì sẽ dẫn tới chư hầu nổi dậy thảo phạt Phong Dã!”
“Đây là chuyện sớm muộn thôi. Bây giờ chúng ta hùng cứ Trung Nguyên, cách kinh đô chỉ vài ngày đường ngựa.” Nguyên Nam Duật nghiêm mặt nói: “Tư Không, ta thấy cách tốt nhất hiện tại chính là mau chóng đánh hạ kinh đô, nâng đỡ ấu chủ xưng đế.”
“Ngây thơ!” Yến Tư Không nhìn Nguyên Nam Duật không dám tin: “Tại sao mới đánh thắng mấy trận, các ngươi đã khinh địch rồi? Kẻ các ngươi đối mặt, là hoàng gia chủ tể giang sơn này hơn hai trăm năm, là vương đứng đầu thiên hạ danh chính ngôn thuận, cho dù được Trần Mộc tương trợ cũng chưa chắc có thể đánh hạ kinh đô, mà hiện nay Trần Mộc sắp trở mặt, bảo toàn tính mạng còn khó, đệ còn sinh ra suy nghĩ hoang đường như thế?”
Nguyên Nam Duật hơi biến sắc: “Chúng ta từ đất Thục tới đây có con đường nào là không hung hiểm vạn phần? Không làm thì sao biết kết cục ra sao?”
“Đã làm thì phải làm cho cẩn thận.” Yến Tư Không lắc đầu: “Trước nay Phong Dã giống như một con bạc, thưở thiếu thời hắn còn bốc đồng và điên cuồng hơn, trưởng thành rồi đã biết đường thu liễm, nhưng mỗi lần đánh cược hắn lại cược lớn hơn, một khi thua, ta sợ hắn không gánh nổi. Tính đệ vốn không phải như thế, sao cũng trở nên thế này rồi?”
“Vậy ta phải làm sao?” Nguyên Nam Duật tỏ ra giận dữ: “Ta thề chết theo Phong Dã nên toàn tâm tín nhiệm và phục tùng hắn, nếu hắn đã quyết xưng đế thì ta cũng nghĩa vô phản cố*!”
*Nghĩa vô phản cố: đạo nghĩa không cho phép chùn bước.
Yến Tư Không buồn bã nhìn Nguyên Nam Duật, trong ánh mắt ẩn chứa tâm tình khó tả.
Nguyên Nam Duật hít sâu một hơi: “Tư Không, ta không muốn tranh chấp với ngươi. Chúng ta là huynh đệ, tại sao không thể nắm tay đồng lòng?”
“Ta cũng muốn nắm tay đồng lòng.” Yến Tư Không thủ thỉ: “Nhưng ta sợ, ta sợ trở thành tội nhân thiên cổ.”
Nguyên Nam Duật vuốt ve khuôn mặt Yến Tư Không: “Ngươi và Phong Dã, một văn một võ, đều là nhân tài tuyệt thế, ta tin chúng ta có thể đạt thành sở nguyện, thật đấy!”
Yến Tư Không khẽ lắc đầu.
Nguyên Nam Duật lại thở dài: “Tư Không, ngươi, ngươi chờ ta rửa mặt, ta muốn nói rõ ràng với ngươi, ta không muốn ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ chúng ta.”
Yến Tư Không trầm mặc.
Nguyên Nam Duật nhảy xuống giường, đi tới gian ngoài, chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách truyền vào.
Yến Tư Không đứng dậy, nhìn xung quanh, ánh mắt liền rơi trên hộc tủ trước giường. Cửa tủ khép hờ, y có thể nhìn thấy bên trong chất đầy mặt nạ giống nhau như đúc.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Yến Tư Không lại nhanh chóng cầm lấy một cái mặt nạ, đút vào tay áo.
“Khuyết Vong, ta về trước.”
Nguyên Nam Duật xoay người lại: “Ngươi, ngươi khoan hẵng đi, chí ít ăn với ta một bữa đã, chúng ta bàn thêm, có lẽ ngươi đã hiểu lầm Phong Dã.”
Yến Tư Không lắc đầu: “Lang vương bảo ta nghĩ cho rõ, ta không nghĩ được nên mới tới tìm đệ, xem ra bây giờ, ta phải đích thân nghĩ cho kỹ rồi.”
“Tư Không…”
“Trở về.” Yến Tư Không cúi đầu, mau chóng rời đi.