Yến Tư Không chợt cảm thấy trái tim mình rơi thẳng xuống vực sâu, trong phòng đốt than ấm áp mà y lại tựa như phơi mình giữa tam cửu hàn đông*, lạnh cóng đến từng sợi lông tóc.
*Tam cửu hàn đông: Tam cửu là ngày giá lạnh nhất trong một năm. Cách tính ngày Tam cửu, là từ ngày 9 đến ngày 27 tháng 1 sau tiết Đông chí, vậy thì Tam Cửu năm nay kể từ ngày 9 tháng 1 cho đến ngày 27 tháng 1 là quãng thời gian giá lạnh nhất trong năm tại khu vực miền Bắc Trung Quốc
Phong Dã nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Yến Tư Không.
Yến Tư Không kinh ngạc nhìn Phong Dã. Hai người chỉ cách nhau một cái bàn mà y lại đột nhiên không thấy rõ mặt hắn. Cuối cùng thì gương mặt kia đã rũ bỏ hoàn toàn lớp thiếu niên ngây ngô, trở nên nghiêm nghị và góc cạnh rõ ràng, khiến y cảm thấy xa lạ. Y mở miệng, nhẹ giọng đáp: "Được." Sau đó liền cúi đầu, gắp một miếng cơm cho vào miệng.
Phong Dã khẽ mím môi, trầm giọng nói: "Ta biết ngươi không muốn, nhưng dù sao ta cũng phải lấy vợ sinh con. Hơn nữa, nếu không phải trước đây ngươi thả Thẩm Hạc Hiên thì nay đã không để lại hậu họa."
Yến Tư Không lại cúi đầu "ừ" một tiếng nữa. Mấy ngày nay, y cảm nhận được Phong Dã đang tức giận là hoàn toàn chính xác. Nếu không phải y thả Thẩm Hạc Hiên thì sẽ không có trận bại Thái Nguyên, và sẽ không mất nhiều thời gian và binh mã như thế mới công được thành, sâu hơn nữa, có lẽ Phong Dã đang trách y vì cố tình đến Vân Nam giúp đỡ Trần Mộc.
Chỉ là, Phong Dã không nói ra mà thôi, nhưng y thông minh bực nào, sao không cảm giác được. Hôm nay hắn nói thẳng thừng như thế, là bởi vì muốn trút giận sao?
"Huống...Huống hồ ngươi sớm đã lấy Vạn Dương, còn có nữ nhi." Giọng điệu Phong Dã ẩn chứa sự gấp gáp, không biết những lời này đang muốn thuyết phục Yến Tư Không hay là hắn.
Yến Tư Không ngẩng đầu lên, lại không nhìn Phong Dã: "Lang vương anh minh."
Phong Dã cả giận nói: "Đừng dùng cái giọng giễu cợt đó gọi "Lang vương"!"
Yến Tư Không hít sâu một hơi, nhẹ đáp: "Ngươi muốn lấy vợ sinh con, nối dõi tông đường, ta đã từng ngăn cản ngươi chưa? Bất hiếu có tam, vô hậu là lớn nhất, ngươi không thể có lỗi với liệt tổ liệt tông Phong gia."
Phong Dã siết chặt tay: "...Đúng."
"Vậy thì tốt." Yến Tư Không nói: "Bây giờ lấy nữ nhi Dũng vương, ngươi như hổ mọc thêm cánh, không phải sợ Trần Mộc phản bội nữa. Khi nào đánh vào kinh đô, nhiều hoàng tử như thế, ngươi cứ thoải mái mà chọn một đứa nghe lời. Ta nói ngươi anh minh, có gì là giễu cợt?"
Phong Dã nghiến răng: "Ngươi nói hay như thế, vậy được, vì sao ngươi không dám nhìn ta?"
Yến Tư Không nghe vậy, do dự một hồi, cuối cùng cũng nâng mắt lên nhìn Phong Dã. Đôi ngươi y trầm tĩnh mà sâu thẳm, như đại dương bí ẩn mênh ʍôиɠ: "Ta chỉ có chuyện không rõ."
"Nói."
"Dũng vương không thể nào giờ mới nhớ ra mình có nữ nhi, hơn nữa gã cũng không biết ngươi chỉ có thϊế͙p͙ không có thê, gã đề nghị kết thân từ khi nào? Có phải từ trước khi chúng ta đánh Thái Nguyên không?"
Phong Dã không đáp.
Yến Tư Không gật đầu: "Chẳng lẽ ngươi sợ ta có ý đồ khác nên vẫn luôn giấu ta?" Y chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, khó chịu đến mức hô hấp khó khăn.
Phong Dã trầm giọng nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, sau khi ta chiếm thành Thái Nguyên, Dũng vương mới đề nghị."
Yến Tư Không gượng cười: "Vậy thì tốt. Ngươi lấy vợ sinh con vốn là chuyện vui, sao ta lại không muốn chứ. Nữ nhi Dũng vương và ngươi môn đăng hộ đối, ngươi lại cần sự giúp đỡ của Dũng vương, đừng lạnh nhạt với nàng ấy như Saren, chuyện chuẩn bị cho hôn lễ cần nhanh chóng, chớ để Dũng vương nghe điều tiếng rồi đổi ý."
"Ta đã chuẩn bị rồi." Phong Dã lạnh lùng đáp.
Yến Tư Không như nghẹn ở cổ họng, hai mắt y tối lại, trong lòng chết lặng, chỉ thấp giọng nói: "Tốt." Rồi y đứng dậy: "Ta còn chút việc, lui xuống trước."
"Đứng lại." Sắc mặt Phong Dã âm trầm: "Ngươi...có trách ta không?"
Yến Tư Không đứng bất động tại chỗ, một lúc lâu sau mới lạnh lùng đáp: "Phong Dã, ngươi ta không còn trẻ để tiếp tục ngây thơ hồ đồ nữa, nữ nhi tình trường chưa từng có sức nặng trong lòng ta, ngươi lấy Saren hay quận chúa, chỉ cần có lợi cho ngươi, ta không có ý kiến gì cả."
"Đúng vậy." Đôi mắt Phong Dã tràn đầy oán giận: "Chỉ cần ta cho ngươi binh mã quyền to, giúp ngươi đạt được ước muốn, ngươi liền không có ý kiến gì cả, đúng không?"
Yến Tư Không cười khẩy, không phải y muốn cười, mà hiện tại y quả thực cảm thấy nực cười: "Lại nữa rồi, tại sao người thú thê là ngươi mà lần nào ngươi cũng chỉ trích ta?"
"Bởi vì ta nhìn dáng vẻ nhẹ tựa mây bay của ngươi liền hận!" Phong Dã lớn tiếng nói.
"Vậy ngươi muốn ta làm sao? Khóc lóc van xin không cho ngươi thú thê à?" Yến Tư Không vẫn tiếp tục cười: "Ngươi sẽ đồng ý với ta sao?"
Cơ mặt Phong Dã giật giật, trêи trán nổi gân xanh, hiển nhiên là đang ẩn nhẫn gì đó.
"Ngươi sẽ không, hơn nữa nếu ta làm thật, ngươi sẽ chất vấn ta vì sao ta lại được lấy Vạn Dương." Yến Tư Không hít sâu một hơi, trái tim lạnh như sắp không còn khả năng đập nữa: "Phong Dã, ta ở bên ngươi động tí là phạm lỗi, nếu ngươi không thể vượt qua được rào cản trong lòng, ta liền rời khỏi Thái Nguyên, thủ Khánh Dương giúp ngươi."
"Ngươi dám!" Hai mắt Phong Dã đỏ đậm: "Ngươi dám rời khỏi ta nửa bước, ta tuyệt đối không tha cho ngươi."
Yến Tư Không nhìn Phong Dã, chỉ cảm thấy mệt mỏi và không biết làm sao, y uể oải nói: "Tất cả do Lang vương làm chủ!" Rồi y đẩy cửa, dứt khoát bước vào trong gió lạnh.
Phong Dã nhắm mắt lại, ngã vật xuống ghế. Lang vương luôn lãnh khốc uy nghiêm trước người khác, bây giờ trêи mặt đầy đau thương.
------------------------------------------------
Trong thành Thái Nguyên bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn của Phong Dã.
Tướng sĩ tam quân đều sướиɠ run người. Dù sao Phong Dã đã hai mươi bảy, bình thường các nam tử quý tộc mười lăm đã kiếm bạn tình, mười sáu mười bảy sẽ thành thân, mấy năm nay Phong Dã không nhà không cửa, còn suốt ngày cùng ăn cùng ngủ với một nam nhân. Nếu không nể địa vị hắn, chẳng ai dám nói hắn ngoài Phong Trường Việt ra thì không biết có bao nhiêu điều tiếng lọt vào tai hắn rồi.
Song, những kẻ này chỉ không dám tỏ thái độ với Phong Dã, còn Yến Tư Không lại không tránh được xì xào. Nữ nhi Dũng vương không giống Saren, nàng là quận chúa do hoàng đế thân phong, lại là chính thê của Phong Dã, Phong Dã nể mặt Dũng vương không thể lạnh nhạt với quận chúa, khi ấy, chẳng lẽ lại vẫn giữ Yến Tư Không trong phòng ngủ mình à?
Vô luận Yến Tư Không có chiến công và trí tuệ phi phàm thế nào thì nhơ danh của y vẫn luôn khiến mọi người chán ghét, rất nhiều người chờ xem chuyện cười của y.
Ngày đó, Nguyên Nam Duật không nhịn được đến gặp Yến Tư Không, ban đầu nói vòng vo tam quốc, tào lao nửa ngày trời.
Yến Tư Không mất kiên nhẫn nói: "Đệ có chuyện gì thì cứ nói thẳng, giữa huynh đệ chúng ta còn chuyện gì phải giấu sao?"
Nguyên Nam Duật khổ sở đáp: "Lang vương sắp thú thê, ngươi...có ổn không?"
"Nam tử hán đại trượng phu, có mấy ai không lấy vợ? Cả đệ nữa đấy, giờ vẫn còn độc thân, không ai khuyên được." Yến Tư Không oán giận nói: "Chẳng lẽ đệ không muốn có một tri kỉ chu đáo ân cần, bản thân có con nối dõi sao?"
"Ngươi chuyển đề tài lên ta làm gì?" Nguyên Nam Duật nhíu mày: "Ngươi không quan tâm thật ư?"
"Có gì mà phải quan tâm chứ?" Vẻ mặt Yến Tư Không bình tĩnh: "Nữ nhi của ta cũng sắp hai tuổi rồi, mà Lang vương chẳng lẽ lại để Phong gia không ai thừa tự sao? Đệ hỏi câu này, thật là kỳ quái."
Nguyên Nam Duật than thở: "Tư Không, ta quả thực...không hiểu nổi các ngươi."
"...Ngay cả ta còn không hiểu, đệ hà tất phải cố hiểu làm gì." Yến Tư Không vờ ung dung nói: "Nhưng, lời ta vừa nói là thật. Đệ bằng tuổi ta, giờ đệ đã ba hai rồi, tại sao mãi chưa chịu thành thân? Nếu không phải đệ thân thiết với một cô nương lầu Hồng Thúy Khánh Dương thì ta đây còn nghi ngờ đệ có phải cũng "đoạn tụ" hay không đấy."
Nguyên Nam Duật cười gượng: "Ngươi biết cả chuyện đấy cơ à?"
"Đương nhiên ta biết rồi." Yến Tư Không than thở: "Ta hiểu hồi nhỏ đệ lang bạt giang hồ, quen với cuộc sống phiêu bạt bất định, giờ bảo đệ an cư lạc nghiệp trái lại giống như trói buộc đệ. Nhưng nói chung đệ vẫn phải có con nối dõi!"
Nguyên Nam Duật lắc đầu: "Tư Không, ngươi không hiểu đâu. Ta mất trí nhớ, không nhớ tổ tiên, không nhớ phụ mẫu thân sinh, nó khiến ta trở thành một kẻ không gốc gác, tựa như...cả thế gian này chẳng ai có quan hệ với ta, thế nên ta mới không có ý định nối dõi tông đường, kéo dài nhang khói."
Trong lòng Yến Tư Không chua xót. Nếu Nguyên Mão biết hai nhi tử của mình, một đứa hẹp hòi thiếu mưu, một đứa không tông không tích, chẳng biết ông sẽ đau lòng cỡ nào. Y mất mác nói: "Vậy đệ...cứ định sống thế sao?"
"Ta cũng không biết." Nguyên Nam Duật nắm tóc, lại nở nụ cười: "Nói đến lại thấy kỳ, bây giờ ta đã tuổi thành gia lập thất, nhưng vẫn cảm giác mình còn trẻ lắm. Có lẽ ta vẫn chưa trưởng thành hẳn, hiện tại chỉ muốn phò tá Lang vương nên nghiệp lớn, khi nào công thành danh toại, tính đến đại sự cả đời vẫn chưa muộn. Huống hồ, ta vẫn chưa gặp được nữ tử khiến ta động lòng mà."
Yến Tư Không trêu chọc: "Cô nương lầu Hồng Thúy..."
Nguyên Nam Duật cười ha hả: "Ngươi bớt chọc ta đi."
Yến Tư Không cũng cười theo.
Nguyên Nam Duật nhìn nụ cười trêи mặt Yến Tư Không, nét mặt tươi tắn hơn phần nào, trong lòng thở dài, nhịn không được khuyên: "Tư Không, nếu trong lòng ngươi thấy khó chịu thì đừng che giấu nữa, cứ nói với ta. Mặc dù chúng ta không cùng huyết thống, nhưng ta với ngươi tướng mạo giống nhau. Tuy ta quên hết tất cả, nhưng trong lòng ta thực sự coi ngươi là huynh đệ, ngươi hiểu chứ? Ta cảm thấy ngươi mới là người thân duy nhất của ta."
Yến Tư Không cảm động, kiềm lòng không đậu tháo mặt nạ Nguyên Nam Duật xuống, cầm tay cậu: "Trong lòng ta, đệ luôn là thân huynh đệ của ta. Trong thời loạn lạc hiện giờ mà ta vẫn có thể gặp lại đệ, dù ta có chịu nhiều đau khổ hơn nữa, cũng cảm thấy ông trời vẫn còn thương hại ta."
Nguyên Nam Duật nói chắc chắn: "Huynh đệ chúng ta, nhất định sẽ theo Lang vương kiến công lập nghiệp, ghi danh sử sách."
-------------------------------
Mắt thấy thời tiết ngày càng lạnh, hôn lễ của Phong Dã lại được định vào mùng chín tháng Chạp, quan Nội vụ liền bận ngập đầu ngập cổ.
Nhưng Phong Dã và Yến Tư Không lại chỉ chuyên tâm luyện binh, trữ lương, dò hỏi tình báo, chưa từng lơ là.
Hiện tại Thẩm Hạc Hiên chắc đã đến Vĩnh Châu, mà nếu Trần Mộc hồi âm cho Yến Tư Không thì bức thư đó hẳn đã lên đường. Yến Tư Không không bỏ qua bất kỳ động tĩnh nhỏ nào, hôm nào cũng suy đoán tâm tư các nơi.
Mà từ lần tranh cãi nảy lửa hôm đấy, hai người gần như chưa từng gặp mặt, cho dù có gặp thì cũng chỉ bàn chính sự cùng mọi người.
Yến Tư Không nghe người trong phủ lén châm chọc y "thất sủng", y cũng chỉ cười cho qua, lười tính toán.
Một buổi tối nọ, Phong Dã bất ngờ đến thư phòng của y, vẻ mặt nghiêm túc, : "Vĩnh Châu có tin gì không?"
"Vẫn chưa, triều đình thì sao?" Yến Tư Không bình tĩnh đáp, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Đang tìm người thám thính, nhưng rất khó tra ra được tin chính xác."
Yến Tư Không gật đầu: "Đây là chuyện lớn, đương nhiên phải tuyệt mật."
Phong Dã nhìn chằm chằm Yến Tư Không: "Áo gấu ta cho ngươi đâu?"
"Mới đông thôi, chưa lạnh đến vậy." Phong Dã cao to lực lưỡng đứng trong phòng mình nhất thời khiến Yến Tư Không cảm thấy bí bách. Để làm dịu đi, y liền hỏi: "Đã lâu không gặp Hồn nhi, trời lạnh như thế, không mang sói con về phủ à?"
"Không cần, phải trải qua mùa đông lạnh giá bọn chúng mới trở thành những con sói chân chính, Hồn nhi sẽ chăm sóc chúng." Hai mát Phong Dã sáng lên: "Ngươi nhớ chúng thì ta dẫn ngươi đi thăm."
"Không cần." Yến Tư Không nhanh chóng nói: "Ta biết bọn chúng khỏe là được rồi. Ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, không thể phân thân, làm việc cả ngày, Lang vương cũng nên về nghỉ sớm đi."
Phong Dã nhíu mày: "Ngươi đang đuổi ta sao?"
Yến Tư Không không đáp.
"Cho dù ta thú thê nạp thϊế͙p͙, ngươi vẫn là người của ta, điều này sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi, ngươi hiểu không?"
Yến Tư Không hít sâu một hơi, đè nén bản thân, thấp giọng nói: "Hiểu rồi."
Phong Dã tiến đấn gần, vươn tay muốn xoa mặt y. Y lại hơi nghiêng đầu, tay Phong Dã liền cứng đờ giữa không trung.
Phong Dã lập tức kéo y vào lòng, ôm thật chặt.
Yến Tư Không chẳng hề giãy dụa, trước nay y chưa từng thích phí công vô ích.
Phong Dã dán bên tai y, gằn từng chữ: "Không cho phép ngươi cự tuyệt ta."
"...Không dám."
Con ngươi Phong Dã lóe tia hung ác, hắn đẩy y ra, phất áo bỏ đi.