Trục Vương

Quyển 8 - Chương 10






Lại một mùa Trung Thu.

Đối với người Hán mà nói, ngoài tết xuân ra thì Trung Thu là lễ quan trọng nhất. Trăng tròn trêи trời chiếu rọi cảnh đoàn viên nhân gian. Vào ngày này, các tướng sĩ xa quê sẽ cực kỳ nhớ người thân xa cách hàng ngàn dặm.

Dân chúng trong thành Diên Châu đều đang chuẩn bị đón tết, tuy thành Thái Nguyên bị vây nhưng tạm thời không thể cướp được cát tường hỉ nhạc dân gian. Bọn họ hồn nhiên không hay, dưới vẻ ngoài yên tĩnh, một cuộc đại chiến thay đổi quốc vận Đại Thịnh sắp sửa nổ ra như một trận đại hồng thủy.

Yến Tư Không đứng trêи gác đại doanh, ngắm nhìn thành Thái Nguyên đằng xa, tựa như đang thấy được dáng vẻ thê thảm và đẫm máu của nó mấy giờ tới. Y nghĩ về vô số sinh mạng mà mình đã gánh trêи lưng suốt chặng hành trình, không một ai y quen, nhưng bọn họ đều bởi vì y mà chết, mà lòng y chỉ còn lại sự tê dại.

Không biết Phong Dã đến bên cạnh từ lúc nào, hắn nhẹ giọng nói: "Hôm qua Khuyết Vong đã khởi hành từ Khánh Dương, chẳng bao lâu nữa là tới đây, chúng ta cũng chuẩn bị xong rồi, giờ chỉ cần chờ tín hiệu từ Chu Khắc."

Yến Tư Không gật đầu, không đáp.

"Ngươi đang ngắm trăng sao?" Phong Dã ngẩng đầu nhìn trăng tròn to lớn trêи bầu trời.

Yến Tư Không hơi ngẩng đầu lên, ngâm khẽ: "Thử sinh thử dạ bất trường hảo, minh nguyệt minh niên hà xứ khan?*"

*Trích từ Dương Quan Khúc của Tô Đông Pha, bản dịch của Hải Đà:

Kiếp ấy đêm nao tình nở đẹp

Chốn nào trăng sáng hẹn cùng say?

"Sang năm, chúng ta sẽ ngắm trong Tử Cấm thành."

Yến Tư Không bật cười, cảm khái: "Kỳ thực vô luận ở đâu con người ta thấy đều cùng một mặt trăng. Sơn hào hải vị, cẩm y ngọc thực, cũng như hoa nở hoa tàn. Lúc còn sống nhà cửa xa hoa cỡ nào, sau khi chết dù lăng tẩm khí phái đến đâu thì chốn dung thân cũng chỉ trong một tấc. Cả đời tranh danh trục lợi rốt cuộc vì cái gì?"

Phong Dã phì cười: "Nói về tranh danh trục lợi, có mấy ai qua được ngươi? Ngươi cảm ngộ như thế có phải đạo đức giả quá không?"

"Đúng thế, cảm thấy đạo đức giả thật." Yến Tư Không tự giễu: "Khi lưu lạc đầu đường, trong lòng ta nghĩ rằng chỉ cần một miếng cơm là đủ, hiện tại chắc đã ăn quá no rồi."

"Đời người cầu có lẽ là..." Phong Dã trầm ngâm: "Sống một cuộc sống tựa thần tiên."

"Sống tựa thần tiên?" Yến Tư Không quay đầu nhìn Phong Dã, ánh mắt cơ trí mà sâu thẳm lúc sáng lúc tối dưới ánh trăng: "Trêи đời này thật sự có thần tiên sao? Cho dù có, ta cũng không muốn cưỡi mây đạp gió, hồng y vũ thường*, trường sinh bất lão."

*Hồng y vũ thường: chỉ quần áo của thần tiên.

"Vì sao?"

"Bởi vì người chính là người, người không thoát khỏi được phiền muộn và bệnh lão nên mới ảo tưởng ra một "con người" hoàn mỹ vô khiết, đó chính là thần tiên trong tưởng tượng của nhân gian. Thực tế có thần tiên hay không, người căn bản không biết, mà cho dù có thì cũng không phải thứ mà nhân loại có thể tưởng tượng ra được. Người muốn tu thành thần tiên là chỉ hy vọng "tiêu dao tựa thần tiên" mà thôi."

Phong Dã cười nói: "Suy cho cùng, ta tin thiên mệnh, nhưng không sợ quỷ thần. Nếu muốn "tiêu dao tựa thần tiên" còn phải dựa vào kiếm trong tay."

Yến Tư Không cười khổ, lẩm bẩm: "Đã sống trêи đời thì còn nói thế nào tiêu dao?"

Phong Dã nhẹ nhàng cầm tay y: "Thứ ngươi muốn không phải tiêu dao, mà là quyền khuynh thiên hạ, đúng không?"

"Đúng." Yến Tư Không nhìn phương xa, ánh mắt sáng ngời.

"Ta sẽ cho ngươi." Phong Dã trầm giọng nói: "Ngươi muốn gì, ta sẽ cho ngươi hết."

Trái tim Yến Tư Không chợt đập loạn, y cũng nắm thật chặt tay Phong Dã.

--------------------------------------

Trong đêm tối, một tiếng động lớn vang dội từ thành Thái Nguyên xa xôi, kèm theo đó là ánh lửa chiếu sáng màn đêm và khói đặc ngút trời. Nó tựa như tiếng trống trận đầu tiên khởi đầu một cuộc chiến, đánh thẳng vào lòng người.

Phong Dã dẫn mười vạn tướng sĩ dốc toàn bộ lực lượng, đại quân đen kịt như giông lốc, mang theo sát khí u ám cuốn đến thành Thái Nguyên, không lãng phí chút thời gian nào, mà công thành ngay lập tức.

Kho vũ khí bị hủy, ít nhất đã diệt được súng đạn của triều đình, trong đó pháo là vũ khí có lực sát thương lớn nhất, đặc biệt vào lúc công thành, đạn pháo ở khắp nơi, nổ như pháo tết, giờ không còn pháo, binh sĩ của họ có thể giảm mạnh thương vong trong tình huống phải công thành.

Quả nhiên, sau khi bắn hơn mười viên đạn pháo trêи cổng thành, tiếng pháo quân Thái Nguyên dừng lại, mà đại pháo Phong Thần của quân Lang vương vẫn liên tục nổ ran, tứ tung gỗ đá. Sĩ tốt giơ khiên lên, hướng về mưa tên, rồi đặt ván gỗ xuống, vượt qua thành hào bảo vệ thành.

Tiếng nổ trong thành Thái Nguyên vẫn chưa dứt, kho vũ khí tan hoang đã không còn khả năng cứu vãn, về tường thành kiên cố cao chót vót đã thành một mảnh hoang tàn.

Nhưng dù sao Thái Nguyên cũng là Thái Nguyên, mặc dù không còn đại pháo nhưng tường cao hào sâu và mấy vạn tướng sĩ đông nghịt vẫn khiến quân Lang vương không thể công lên lầu thành ngay.

Hào thành sâu lại rộng, khó leo thang mây, chỉ có thể dựa vào tướng sĩ nhóm leo thang trúc, nhóm đánh cổng thành. Dưới tường thành, thây chất thành núi, dần dần hình thành thế kiến phụ*, bọn họ giẫm lên thân thể đồng bạn, ngày càng tiến gần đến thành lâu.

*Thế kiến phụ: đông như kiến

Phong Dã và Yến Tư Không đứng đằng sau, nhìn các tướng sĩ nhốn nháo như cỏ dại, thây người rải rác ở khắp nơi, máu chảy thành sông, mà lòng đau xót. Tổn thất càng nhiều thì càng không thể lui, bằng không họ đã chết vô ích.

Yến Tư Không trầm giọng nói: "Đã đến lúc."

Đã đến lúc Nguyên Nam Duật xuất quân.

Lính truyền lệnh thổi kèn hai dài một ngắn, thanh âm bén nhọn xuyên qua lửa đạn, truyền vào trong đêm rõ ràng.

Chưa đầy bao lâu, Đông Nam truyền đến tiếng la giết, Nguyên Nam Duật dẫn bốn vạn tướng sĩ bất ngờ xông ra, tiến thẳng đến cửa thành Đông phòng thủ yếu kém, phát động đợt tiến công tàn nhẫn.

Kỳ thực từ cái khắc kho vũ khí bị phá hủy, binh lính thành Thái Nguyên đã mất hết chí chiến đấu, Thái Nguyên đã định sẵn thất bại.

Trải qua đợt chiến đấu kịch liệt cả đêm, hai bên tổn thất nặng nề. Bình minh, Nguyên Nam Duật dẫn đầu công phá cửa thành Đông, đánh vào trong thành, mà Uông Muội thì dẫn một đội quân đột phá vòng vây, chạy trốn.

Phong Dã lệnh Tiền Thốn Hỉ lĩnh năm nghìn binh đuổi theo, còn hắn mang những người còn lại vào thành, khống chế hoàn toàn Thái Nguyên.

Lúc phá thành, Phong Dã vui đến đỏ con mắt, tay nắm dây cương lộ rõ khớp xương, Yến Tư Không cũng thở dồn dập, trong lòng mãi chưa thể bình tĩnh.

Thái Nguyên, bọn họ đã đánh bại Thái Nguyên!

"Lang vương!" Trong hỗn loạn, một người đeo mặt nạ, toàn thân đầy máu me chạy tới.

"Khuyết Vong!" Hai mắt Phong Dã sáng ngời, vội ra đón.

Khuyết Vong chắp tay quỳ xuống đất. Phong Dã đỡ cậu dậy, không quan tâm trêи người cậu dính máu mà ôm chặt lấy cậu: "Huynh đệ tốt! Không hổ là đệ nhất tướng quân Phong gia!"

Nguyên Nam Duật rất phấn khích, nhìn vào giáp ngực có thể thấy lồng ngực cậu đang phập phồng kịch liệt cỡ nào: "Lang vương anh minh!"

Phong Dã cười ha hả. Đó là nụ cười vui sướиɠ và đắc ý thật tâm. Tiếng cười vang dội trời đất.

Yến Tư Không chạy đến bên cạnh Nguyên Nam Duật, lo âu hỏi: "Đệ có bị thương không?"

Xung quanh toàn người, Nguyên Nam Duật không muốn tỏ ra quá thân mật, song cậu vẫn không nhịn được mà nắm chặt tay y: "Ta không sao, mấy tháng không gặp, Yến đại nhân có khỏe không?"

"Đương nhiên ta khỏe." Yến Tư Không cũng cầm tay cậu, run rẩy nói: "Duật...Khuyết tướng quân cực khổ rồi."

Nguyên Nam Duật lắc đầu, vành mắt phiếm hồng: "Chỉ cần đánh

thắng, cực khổ hơn nữa có là gì. Khi nghe tin các ngươi bại trận, ta đã mất ngủ mấy đêm..."

Phong Dã vỗ vai y: "Bây giờ chúng ta đã thắng, thắng hoàn toàn." Rồi hắn cao giọng nói: "Đệ nhất hùng quan Trung Nguyên cũng chỉ thường thôi!"

Các tướng sĩ hô to: "Lang vương anh minh!"

Bảo Thái Nguyên chỉ thường thôi đương nhiên là lời ngông cuồng, bọn họ đánh suốt cả đêm, hao tổn gần nửa binh lực, từ ngày đầu Phong Dã khởi binh tới giờ chưa từng chết nhiều người như thế. Nếu Nguyên Nam Duật không đến, bọn họ có lẽ...có lẽ đã bại trận thật. May là thắng, cũng là thắng thảm.

Nhưng chỉ cần thắng thì tạm thời không phải lo binh mã và lương thảo nữa. Bọn họ tọa chủ Thái Nguyên trông về kinh sư, hiện tại lại tiến thêm một bước dài đến hoàng thành rực rỡ ấy.

Mặt trời lấp ló phơi bày thảm cảnh ác chiến cả đêm qua dưới nắng vàng, quả xứng với một bức tranh luyện ngục trần gian. Mặc dù Yến Tư Không đã quen với chiến trường, nhưng y vẫn cảm thấy khó chịu như nghẹt thở, song hy sinh cho chiến thắng vẫn tốt hơn là giá đắt phải trả khi thất bại.

Không lâu sau, Tiền Thốn Hỉ trở về, hắn ôm quyền quỳ xuống đất, xấu hổ nói: "Thuộc hạ vô năng, để Uông Muội và Thẩm Hạc Hiên chạy mất, thỉnh Lang vương trách phạt."

Phong Dã đã bắt được La Nhược Tân bệnh tật nằm giường, nhưng lục soát cả thành không thấy Thẩm Hạc Hiên mới biết gã đã chạy mất. Hắn nói: "Đừng tự trách, hắn muốn chạy, người thường chưa chắc bắt được." Rồi hắn sờ cằm: "Thẩm Hạc Hiên vậy mà lại chạy sao?"

Yến Tư Không cũng cảm thấy khó tin: "Với tính tình của hắn, khi phá thành, cho dù không tự sát để tạ ơn quân thì cũng phải chờ chúng ta tới bắt hắn, mắng chửi vài câu rồi lấy cái chết thủ tiết, hắn lại bỏ thành chạy mất ư?"

Phong Dã nheo mắt lại: "Có lẽ Uông Muội thuyết phục được hắn. Nhưng vô luận ra sao, kẻ này không trừ, lòng ta bất an. Phái trinh sát điều tra cho ta."

"Vâng."

"La Nhược Tân xử trí thế nào?" Yến Tư Không hỏi.

Phong Dã không khỏi nghĩ đến thất bại và sỉ nhục mà mình phải chịu ở Thái Nguyên, hắn lạnh lùng nói: "Chém đầu thị chúng."

Yến Tư Không nhớ tới lần cuối gặp Thẩm Hạc Hiên, nhớ tới Trần Mộc từng nhắc Thẩm Hạc Hiên trung thành với nó, rồi hôm nay hắn còn bỏ thành chạy lấy người, mà lòng mơ hồ bất an. Có lẽ những gì y hiểu về Thẩm Hạc Hiên mới chỉ ở bề nổi, có lẽ trải qua nhiều biến cố như thế, Thẩm Hạc Hiên đã không còn là Thẩm Hạc Hiên ngày xưa. Nhưng như lời Phong Dã nói, ngày nào còn chưa trừ kẻ này, ngày đó họ không thể an tâm.

Lần này họ mất nửa năm, dùng liên hoàn kế ăn mòn Thái Nguyên từ bên trong, cuối cùng mới phá thành. Nếu sau này lại là địch với Thẩm Hạc Hiên nữa, bọn họ, còn khả năng thắng không?

Yến Tư Không có loại dự cảm xấu. Y cảm thấy mình sinh ra đã bất phàm, tất thành đại nghiệp, ở trêи người Thẩm Hạc Hiên y cũng thấy một vận mệnh tương đương. Y đọ sức với Thẩm Hạc Hiên có thể đã định trước từ lúc làm quan, hiện tại, cũng còn xa mới kết thúc.