Chương 7:
Lúc Trần Mộc đi đón hai người Hoắc Lễ, Yến Tư Không cũng cho gọi Ngô Lục Thất đến, lệnh cậu tung tin đồn nhảm trong thành Trung Khánh, bảo rằng Sở vương đổ cái chết của mẫu phi lên người Văn quý phi và Thái tử, một ngày nào đó hồi kinh sẽ dùng đầu của họ tế vong hồn mẫu phi.
Ngô Lục Thất vừa đi thì Tề Mạn Bích tới. Đây không phải lần đầu nàng tới vấn an Yến Tư Không, nàng luôn luôn biếu y đồ ăn cái mặc, hỏi han ân cần y, rất sợ chiêu đãi y không chu toàn, đúng chuẩn thái độ bà chủ nhà tiếp đãi long trọng vị khách là Yến Tư Không.
Song Yến Tư Không liếc mắt là có thể nhìn thấu ngay suy nghĩ nàng. Nàng biết rõ tình cảm Trần Mộc dành cho y không dừng lại ở mức quân thần, nhưng cũng biết một nam nhân không thể nào lay động được địa vị của mình, cho nên nàng muốn lấy lòng y, có vậy, vô luận tương lai Trần Mộc lấy ai làm Vương phi, thậm chí là Hoàng hậu, nàng vẫn có địa vị bên cạnh hắn.
Nữ nhân này rất thức thời, nhưng vẫn chưa đủ thông minh. Đại nghiệp Trần Mộc vừa mới khởi bước, còn xa mới đến lúc nàng tính toán tranh sủng ở hậu cung, xem ra nàng còn vội vào kinh hơn cả Trần Mộc.
Tuy vậy, là một tiểu thϊế͙p͙ của Trần Mộc, nhìn chung Yến Tư Không cũng khá hài lòng với nàng, nếu nàng có thể bớt mấy lời dối trá lôi kéo y làm y mất thời gian đối phó, vậy thì càng tốt hơn.
Hàn huyên một hồi, Tề Mạn Bích mới hỏi dò: "Tiên sinh có từng nghe, năm ngoái Trần Xuân có con, năm nay lại sinh một nhi nữ, hắn còn nhỏ hơn Vương gia nhà chúng ta hai tuổi."
"Đúng vậy, hoàng thất nhất định phải nhiều con nối dõi, có vậy mới không để người ngoài thừa cơ, ta cũng từng khuyên điện hạ phải mau chóng sinh con."
Tề Mạn Bích thở dài, tủi thân nói: "Có lẽ điện hạ ghét bỏ xuất thân ta, ta....hức!"
"Phu nhân đừng buồn, điện hạ bận rộn đại sự cả ngày, xao nhãng một thời gian thôi." Yến Tư Không nói bóng gió: "Điện hạ không để bụng, phu nhân muốn để tâm, người phu nhân sinh ra có thể là trưởng nữ và trưởng tử của điện hạ, sao điện hạ lại không thích chứ?"
Tề Mạn Bích che miệng cười: "Kỳ thực, ta cũng nghĩ như vậy, tiên sinh nói thế ta an tâm hơn phần nào, ta không cầu hài tử ta có thể trở thành thế tử hay quận chúa, ta chỉ muốn có một đứa con với điện hạ để đôi ta giống như bao đôi phu thê bình thường khác, ta đã thỏa mãn rồi."
Yến Tư Không chỉ cười không nói.
Tề Mạn Bích còn muốn nói thêm thì đột nhiên Nguyên Nam Duật đến cầu kiến.
Trước đây Tề Mạn Bích chưa từng gặp mặt Nguyên Nam Duật, nhưng cũng đã nghe nói nam nhân ấy quấn lụa trêи trán, có bộ râu quai nón lớn che đi nửa khuôn mặt, hắn là hộ vệ của Yến Tư Không, cũng là giáo đầu quân Sở vương hiện tại.
Nguyên Nam Duật thi lễ với hai người, Tề Mạn Bích nhìn Nguyên Nam Duật, "ồ" lên: "Trần giáo đầu trông thật trẻ, hình như...còn hơi giống tiên sinh."
Yến Tư Không cảnh giác, y cười nhạt nói: "Hửm, thế sao? Có người nói hai người sống chung với nhau lâu, dung mạo sẽ càng ngày càng giống nhau."
Nguyên Nam Duật lớn tiếng nói: "Người thô thiển như tôi nào đánh đồng được với đại nhân, để phu nhân chê cười rồi."
Tề Mạn Bích cười: "Có vẻ không phải vậy đâu*, ta không quấy rầy tiên sinh bàn chính sự nữa."
*Câu gốc là 又像又不像, nghĩa là có vẻ đúng nhưng thực tế không phải vậy.
"Phu nhân đi thong thả." Yến Tư Không tiễn nàng xong mới quay về, thấp giọng hỏi: "Có tin gì mới à?"
"Sáng sớm nay ta nhận được tin Chúc Lan Đình mật báo, triều đình đã bí mật hạ chỉ các phủ đạo tập kết binh lực, đồng thời trưng binh và thu thuế trắng trợn khiến dân gian oán hờn khắp nơi, nhưng có vẻ rất nhanh thôi sẽ có một lượng binh mã lớn được tập kết, song không biết là muốn dùng để đối phó Lang vương hay Sở vương."
Yến Tư Không trầm tư nói: "Nếu để đối phó Phong Dã thì không cần phải âm thầm hạ chỉ, với tình hình hôm nay, Phong Dã và Trần Mộc chưa kịp hợp binh là thời cơ tốt nhất để công phá liên minh. Tên chó hoàng đế đang muốn tiên lễ hậu binh*, nếu Hoắc Lễ không thể khiến Sở vương quy hàng thì sẽ thừa dịp Sở vương còn yếu kém mà xuất binh thảo phạt."
*Tiên lễ hậu binh: ngoại giao trước, quân sự sau
"Triều đình làm việc xưa nay không quả quyết, mà không ngờ lần này lại mạnh tay đến vậy."
"Tên chó hoàng đế đã đao kề trêи cổ, lão sợ dẫm phải vết xe đổ của Phong Dã, sợ hòa đàm thực chất là để kéo dài thời gian, trái lại còn tạo cơ hội cho kẻ địch lớn mạnh."
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Kéo được thì cứ kéo, kéo không được thì cố thủ, Vân Nam là địa bàn của Sở vương, núi non hiểm trở, dễ thủ khó công." Yến Tư Không đi lại trong phòng, cười lạnh: "Nếu lão tiến đánh Sở vương, đánh mãi không được sẽ bị hao binh ở đất này, đó chính là thời cơ tốt để Phong Dã xuất binh."
"Ý của ngươi là, dùng Sở vương để giữ chân đại quân của triều đình?"
"Đúng, ta hiểu rõ nhất binh lực và tài lực của triều đình, cuộc chiến ở Liêu Đông đang căm go, triều đình chắc chắn không đủ sức tiến quân cả Đại Đồng và Vân Nam."
Nguyên Nam Duật suy tư nói: "Nếu triều đình minh tu sạn đạo, ám độ trần thương* thì sao? Trông có vẻ sẽ công Sở vương, nhưng kỳ thực là muốn liên hợp với Chahar để tấn công Lang vương."
*Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương: là một thành ngữ Hán, ý chỉ giấu ý đồ thật, dùng hành động ngoài để mê hoặc đối phương, từ đó khiến đối phương xem nhẹ ý đồ thật mà xuất kỳ chế thắng.
Yến Tư Không gật đầu: "Cũng có ít khả năng này, cho nên Phong Dã phải mau chóng thu phục Chahar, đám mọi rợ thô mãng này tính tình cổ quái khó lường phải vừa đấm vừa xoa."
Nguyên Nam Duật cau mày nói: "Ta lo cho Phong Dã, tính tình hắn cuồng ngạo, cực kỳ hiếu thắng, Chahar giết sứ thần của hắn, hắn nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, e rất khó chủ động cầu hòa với Chahar lần nữa."
"Trước đây hắn còn tự phụ và dễ nổi nóng hơn, giờ làm người cầm đầu đã đỡ đi nhiều rồi." Yến Tư Không không khỏi nghĩ tới lần đầu hai người kề vai chiến đấu, gần như lúc nào cũng trái ý nhau, hiện tại cũng khó mà phân biệt ai đúng ai sai, may mà đánh thắng trận, song y vẫn không đồng ý với tính to gan và mạo hiểm của Phong Dã. Y trầm giọng nói: "Hiện tại ta cũng không giúp được Phong Dã, hắn đi tới ngày hôm nay tất phải có bản lĩnh, cứ chờ tin từ hắn đi!"
Nguyên Nam Duật không nhịn được nói: "Ngươi...không lo cho hắn chút gì sao?"
Yến Tư Không không đổi sắc nhìn về đằng trước, một lát sau mới đáp: "Không."
"Vậy ngươi không định trở về Đại Đồng à?"
Yến Tư Không nhìn Nguyên Nam Duật, hỏi ngược lại: "Đệ thực sự cảm thấy ta nên trở về sao?"
"Nếu ngươi không trở về, Phong Dã nhất định sẽ nghĩ ngươi có ý đồ khác, quan hệ giữa hắn và Sở vương vốn đã mong manh, tất cả đều nhờ vào nút thắt là ngươi, ngươi không cảm thấy nước cờ này quá nguy hiểm à?"
Yến Tư Không bình tĩnh nói: "Phong Dã đã sớm nhận định trong lòng ta còn mang ý đồ khác nên mới phái đệ đi theo ta, cho nên, đệ định trả lời hắn thế nào?"
Nguyên Nam Duật biến sắc, giọng nói cũng trầm đi: "Một người là người ta thề tận hiến, một người là huynh đệ của ta, ngươi hy vọng ta trả lời hắn thế nào?"
Yến Tư Không hiểu rõ tính ngay thẳng và trung thành của Nguyên Nam Duật cho nên y chưa từng cố gắng lôi kéo đệ ấy về phe mình, bằng không chỉ riêng với sự tin tưởng lời đánh giá của Phong Dã về độ gian xảo của y cũng đã đủ để khiến Nguyên Nam Duật phòng bị và tránh xa mình. Nếu đổi lại thành người khác, y đã sớm nghĩ cách diệt trừ kẻ đó, nhưng cớ sao cứ mãi là Nguyên Nam Duật, Phong Dã đã chọn người thích hợp nhất để giám sát mình, có thể thấy Phong Dã cảnh giác với mình bao nhiêu.
Nguyên Nam Duật thấy y không nói lời nào liền thấp giọng: "Ta hi vọng các ngươi có thể thẳng thắn, kề vai chiến đấu với nhau, nhưng suy nghĩ của ngươi...ta thật sự không nhìn thấu nổi."
Yến Tư Không cười khổ: "Có đôi khi, ta cảm thấy để đệ không nhớ gì cả cũng tốt."
Mặc dù câu nói này không đầu không đuôi, nhưng Nguyên Nam Duật lại cảm giác như mình nghe hiểu, ít ra, cậu nghe được sự bất đắc dĩ sâu sắc trong từng câu chữ ấy.
Trong phòng im ắng đến ngột ngạt.
Yến Tư Không khẽ nói: "Ta sẽ trở về, triều đình phái sứ thần đến đàm phán hòa bình với Sở vương, Phong Dã đã như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Nếu ta không trở về, chẳng biết hắn sẽ nghi ngờ thế nào nữa." Y hít sâu một hơi: "Nhưng không phải hiện tại."
"Ta phải xong việc chỗ Sở vương trước, chuyện đàm phán chắc chắn không thể thành, hơn nữa..." Yến Tư Không nheo mắt lại: "Sở vương không dễ khống chế như ta nghĩ, nếu bây giờ nó xuất binh sẽ không ngoài hai kết quả, một là binh bại, hai là triệu tập thêm nhiều phiên vương khác mưu phản cùng, đây đều không phải điều ta muốn. Ta muốn giữ chân nó ở Vân Nam, thứ nhất để nó tiêu hao binh lực của triều đình, thứ hai để nó luôn trong thế yếu, không thể không dựa vào binh lực của Phong Dã." Có đôi lời Yến Tư Không không nói hết, với y quan trọng nhất chính là khiến Trần Mộc ỷ lại vào y.
Nguyên Nam Duật gật đầu: "Nhưng nếu Sở vương không chống nổi đại quân của triều đình thì sao?"
"Với địa thế dễ thủ khó công như Vân Nam, chỉ cần ta thủ vững không xuất binh thì triều đình tuyệt đối không công nổi nửa khắc. Chờ đến lúc mấu chốt, Phong Dã vây Nguy cứu Triệu, xuất binh vùng Trung Nguyên sẽ giải quyết được tình hình nguy cấp của Vân Nam."
-----------------------------------------------
Trong tiệc Trần Mộc chiêu đãi khách quý là Hoắc Lễ và ngoại công của hắn, Yến Tư Không không thể lộ diện, song y mua được người hầu thϊế͙p͙ thân của Trần Mộc, biết được kha khá họ đã thảo luận những gì.
Tuy Hoắc Lễ tính tình đạm bạc, nhưng rất có tài ăn nói, lại đức cao vọng trọng, làm thuyết khách quả thực thích hợp, mà Hứa đại nhân thì không cần phải nói, là ngoại công ruột của Trần Mộc, chỉ cần lấy Huệ phi ra là có thể chèn ép hắn dễ dàng.
Yến Tư Không không sợ Trần Mộc dao động, y vừa hay gửi mật báo đúng lúc cho Trần Mộc, trêи đó có viết triều đình đang tập kết đại quân chuẩn bị tới Vân Nam dẹp loạn nó, tuyệt đối không thể trúng kế hoãn binh của họ.
Trần Mộc quả thực chưa từng dao động quyết tâm làm Hoàng đế, nhưng không nằm ngoài dự đoán của Yến Tư Không, Hoắc Lễ nhắc tới ngộ biến tùng quyền* của Chiêu Vũ đế, tức phế Trần Xuân, lập lại Trần Mộc làm Thái tử, đó là điều kiện mê người đến nhường nào. Trận đánh vào kinh đô nói rằng núi đao biển lửa cũng không ngoa, có ai dám vọng ngôn nói mình bất bại, huống hồ họ còn là mưu phản, nếu có thể đoạt lại vị trí Thái tử mà không cần phải ép ai, sau đó hồi kinh rồi bức vua thoái vị, dù có mạo hiểm, nhưng vẫn dễ hơn là đánh từ Vân Nam.
*Ngộ biến tùng quyền: kế tạm
Yến Tư Không chỉ sợ Trần Mộc có suy nghĩ này, Trần Mộc cũng thực sự do dự trước đề nghị, Yến Tư Không cũng không vội phản bác hắn mà nói: "Ta đã sớm nghĩ đến những chuyện này, trước đây ta cũng nhắc nhở điện hạ rồi, song điện hạ vẫn trúng độc Hoắc các lão. Điện hạ có bao giờ nghĩ tới, ngày điện hạ trở về là ngày người rơi vào miệng cọp chưa?"
"Đương nhiên là con nghĩ tới rồi, nhưng nếu phụ hoàng chiêu cáo trước thiên hạ, ông ấy cũng không thể thích là đổi ý, hơn nữa hoạn quan suy tàn, phần lớn đại thần trong triều ủng hộ con."
"Đấy là nếu điện hạ toàn mạng đến lúc về kinh sư."
Trần Mộc nhíu mày lại: "Tiên sinh nói cũng có lý, con đã suy nghĩ nhiều ngày, thực sự băn khoăn vô cùng."
"Không bằng vậy đi, thần hiến một kế thăm dò cho điện hạ."
"Kế gì?"
"Vụ Trần Xuân ám sát năm đó do Mạnh đại nhân Mạnh Đạc điều tra, bây giờ Tạ Trung Nhân trong tay ông ấy, nếu Mạnh đại nhân thẩm vấn chuyện này, ép chính miệng Tạ Trung Nhân thừa nhận Văn quý phi thiết kế hãm hại điện hạ và Huệ phi nương nương, xem bệ hạ xử lý Văn quý phi thế nào."
Trần Mộc nói: "Kế hay! Cứ làm vậy đi!" Rồi hắn chần chừ: "Nhưng bây giờ Trần Xuân là chỗ dựa duy nhất cho Tạ Trung Nhân bảo toàn tính mạng, Tạ Trung Nhân chắc chắn sẽ không chủ động thừa nhận đâu, hơn nữa tại sao Mạnh Các lão phải điều tra chân tướng chuyện này chứ, nhất là, phụ hoàng sẽ không để ông ấy điều tra."
"Điện hạ bảo Hoắc Lễ và Hứa đại nhân dâng thư yêu cầu tra rõ án này, xem như đây là điều kiện nghị hòa của điện hạ. Hoắc Các lão tận trung vì nước nên chắc chắn đồng ý, Hứa đại nhân thì đương nhiên muốn báo thù cho Huệ phi nương nương. Nếu bệ hạ không đồng ý thì điện hạ biết ngay bệ hạ vẫn muốn bao che Văn quý phi và Trần Xuân như trước, còn nếu bệ hạ đồng ý tra rõ chân tướng Văn quý phi và hoạn quan cấu kết với nhau, song vẫn không trừng phạt thì kết quả cũng chẳng khác."
Trần Mộc lạnh giọng nói: "Được, cứ làm theo lời tiên sinh nói đi!"
Chương 8: