Trục Vương

Quyển 7 - Chương 30




Chương 30:

Bình minh ngày hôm sau, Yến Tư Không nhận được tin tướng quân Trương Dung bị vây, chết trận tại chỗ, quân Phong gia đánh trận Thái Nguyên thiệt một vạn năm, bị bắt ba nghìn, bị thương gần vạn.

Đây là thất bại lớn nhất từ khi Phong Dã xuất chinh đến nay. Nếu không tính lần đầu tấn công vào Mậu Nhân thì đây là lần thất bại đầu tiên của Phong Dã, cũng chính là lần đầu thất bại của Yến Tư Không y.

Yến Tư Không nhìn Phong Dã mê man, nhẹ nhàng dùng khăn tẩm rượu lau trán cho hắn, đầu ngón tay khẽ chạm vào làn da sốt cao chỉ cảm thấy nóng bỏng. Y đã canh bên giường cả đêm, y phải canh đến khi nào Phong Dã mở mắt mới thôi.

Đời này Yến Tư Không y thắng rất nhiều, bại cũng rất nhiều, được rất nhiều, mà sai cũng chẳng ít. Trước đây y cho rằng y và Phong Dã có thể bách chiến bách thắng, cho dù đánh trận binh lực khác xa, cho dù chiến trường lắm điều khó đoán, nhưng lần thất bại này lại đặc biệt khiến y hối hận và không cam lòng cực kỳ.

Bọn họ không chỉ bại vì tự đại và khinh địch, y dám khẳng địch bọn họ đã thành công chia rẽ La Nhược Tân và Uông Muội, hai kẻ này đều là những kẻ dễ nổi nóng, tuyệt sẽ không bắt tay chung chiến thuyền, khả năng duy nhất là có người ngoài cuộc phát hiện ra kế ly gián này, rồi tương kế tựu kế bày bẫy bọn y.

Trước khi hôn mê Phong Dã có nói trong thành Thái Nguyên có cao nhân, không sai, vị cao nhân ấy, có lẽ vừa vặn mang họ Thẩm.

Nếu họ chỉ bị phục kϊƈɦ thì nhiều nhất là bởi vì liên tục lập nhiều chiến công mà thiếu tỉnh táo, khinh thường La Nhược Tân và Uông Muội, cái cốt khiến bọn họ hoài nghi Thái Nguyên có "cao nhân" là cuộc truy binh lần hai sau khi đã rút quân ấy.

Rút quân là một khâu cực kỳ quan trọng trong chiến tranh. Giống như tiến công, nó cần trận hình thứ tự, quân kỷ nghiêm minh và tướng lĩnh sáng suốt, cho dù phải lui binh trong hoàn cảnh thế nào, cho dù là đang chạy trốn thì cũng phải biết dùng trọng binh bọc hậu để ngừa truy binh.

Binh pháp có nói "quy sư vật yểm, cùng khấu mạc truy *" chính là đạo lý này, nhưng không phải tất cả đều quy sư** hết, nên giặc cùng đường cũng không được truy, cho dù đối phương tan tác thảm bại, chạy bán sống bán chết cũng đừng mang theo suy nghĩ hốt trọn cả mẻ.

*Địch quân thua chạy thì đừng chặn đánh, giặc tới đường cùng chớ nên đuổi theo.

**Có thể hiểu là mất hết chí chiến đấu

Phong Dã danh chấn thiên hạ, La Nhược Tân chắc chắn phải biết Phong Dã sẽ dùng quân ngự hậu ứng chiến truy binh, nhưng kẻ này hám công to, mãi mới rửa được nhục, đánh bại quân Phong gia cực kỳ dũng mãnh, rồi lại còn bắn trọng thương Lang vương, đương nhiên gã cảm thấy bây giờ quân Phong gia đang như chó chết chủ, nhất định phải đuổi theo giáng một đòn mạnh mẽ, thế nên gã đã phái truy binh đi đánh với kỵ binh tinh nhuệ của Phong Dã, song kẻ đánh được quân Phong Lang uy chấn tứ hải ít nhất đương thời chưa tồn tại trêи đời, và quả nhiên chúng không thảo phạt được, đành hậm hực bỏ về.

Nếu trận chiến này dừng lại tại đây thì bình thường, nhưng Thái Nguyên lại phát lệnh truy binh lần hai mới là nguyên nhân khiến Phong Dã nói "Thái Nguyên có cao nhân".

Sau khi thất bại trong cuộc truy binh lần một, đương nhiên họ sẽ không ngờ được La Nhược Tân lại phái người truy tiếp lần hai, vậy nên bọn họ mới điều kỵ quân Phong Lang chặn phục binh trêи đường thay cho lính thường, sợ rằng đến chính La Nhược Tân cũng không ngờ mình lại có thể cho quân đi truy kϊƈɦ lần hai, mà lần truy kϊƈɦ này quân Phong gia không còn trọng binh ngự hậu nữa mới bị thương vong nặng nề.

Truy lần đầu thì không nên truy, vì truy ắt cá chết lưới rách, nhưng nếu La Nhược Tân cố tình truy thì điều này cho thấy rõ cao nhân trong thành Thái Nguyên không ngăn được gã, còn lần truy binh thứ hai chính là thần lai chi bút*, chắc chắn không phải do La Nhược Tân nghĩ ra, nhất định là có người chỉ điểm.

*Thần lai chi bút: tác phẩm của thần

Yến Tư Không nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến một người --- Thẩm Hạc Hiên.

Triều đình chắc chắn không còn ai dùng được nên y nghĩ đến ngay kẻ duy nhất từng chặn được Phong Dã này. Tuy kẻ này không biết ăn nói, cương trực quật cường, còn dám chỉ thẳng mặt hoàng đế, song e cũng là kẻ duy nhất trêи đời này ngang tài ngang trí với Yến Tư Không y.

Yến Tư Không hối hận vì mình đã có nhiều cơ hội diệt trừ Thẩm Hạc Hiên mà không chịu xuống tay, thậm chí còn tự tay thả kình địch mới để bọn họ thất bại thảm hại trận Thái Nguyên.

Con người ta sẽ phải trả giá thật lớn cho sai lầm của mình, nhưng cái y không muốn nhất chính là khiến Phong Dã phải chịu thay y.

Nhìn Phong Dã mê man trêи giường bệnh, Yến Tư Không yên lặng cầm tay hắn, đặt nó bên má mình, trong lòng chỉ mong Phong Dã mau chóng hồi phục, rồi như Phong Dã từng nói, những gì bọn họ đánh mất nhất định sẽ đòi lại gấp đôi.

-----------------------------------------

Đã bị thương lại sốt cao không ngừng, Phong Dã mê man khoảng hai ngày mới hạ nhiệt, bản thân cũng yếu ớt tỉnh lại.

Hắn vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt tiều tụy và ánh mắt lo lắng của Yến Tư Không. Toàn thân vô lực, lồng ngực đau nhức, nhưng hắn vẫn cố vươn tay về phía y.

Yến Tư Không nắm tay hắn, bản thân như trút được gánh nặng: "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh."

"Ta...ngủ bao lâu rồi?" Phong Dã mở miệng ra mới phát hiện giọng mình khàn không thành tiếng, cổ họng còn khô rát hơn.

Yến Tư Không rót cho hắn chén nước, cẩn thận nâng đầu hắn dậy, giúp hắn uống, rồi đáp: "Hai ngày. Ngươi bị sốt."

"Đã lâu không bị bệnh." Phong Dã thấp giọng nói.

"Ngươi bị thương đương nhiên người sẽ yếu đi." Yến Tư Không vuốt ve mặt Phong Dã, ôn nhu nói: "Tên không bắn vào chỗ yếu hại, ngươi sẽ khỏe lại nhanh thôi."

Phong Dã nhếch miệng: "Hồi trẻ ta còn bị thương nặng hơn, đây đã tính là gì."

Yến Tư Không trầm mặc, trêи người Phong Dã có bao nhiêu vết thương, y là người rõ nhất.

Phong Dã hít sâu một hơi, ánh mắt u ám: "Quân ta tổn thất bao nhiêu?"

Yến Tư Không trầm ngâm một hồi, báo tình hình thương vong đúng như thực.

Sắc mặt Phong Dã càng tái nhợt hơn, môi lắp bắp, rõ ràng đang kiềm nén lửa giận. Đây là lần thất bại đầu tiên của Lang vương danh chấn thiên hạ, phẫn nộ, nhục nhã, không cam lòng còn dày vò hắn đau đớn hơn cả thể xác.

"Là chúng ta tự đại khinh địch." Yến Tư Không nhỏ giọng nói.

"Ta thấy không chỉ vậy." Phong Dã lạnh nhạt đáp.

Đúng lúc này, thị vệ bước vào trướng: "Yến đại nhân, tổng binh Thái Nguyên..." Hắn thấy Phong Dã đã tỉnh liền vội vàng quỳ xuống đất, vui vẻ nói: "Lang vương ngài tỉnh rồi."

Phong Dã trầm giọng: "Tổng binh Thái Nguyên làm sao?"

"Dạ..." Thị vệ nâng rương gỗ trong tay lên: "Tổng binh Thái Nguyên phái người...đưa tới cái này." Hắn càng nói càng nhỏ, rương gỗ nhỏ này rất dễ gợi cho người ta nghĩ đến "thứ đó" bên trong, hắn biết không nên để Phong Dã đang bị thương thấy, lại không ngờ Phong Dã đã tỉnh.

Yến Tư Không mắng: "Ngươi lui xuống trước đi, không thấy Lang vương đang mệt à?"

"Vâng."

"Đứng lại." Phong Dã chống giường định dậy.

"Phong Dã, ngươi đừng động đậy, sẽ tác động đến vết thương." Yến Tư Không định đè hắn xuống, lại không dám dùng lực, thấy hắn muốn đứng dậy, không thể làm gì khác hơn là đỡ hắn dậy, giúp hắn lót gối mềm sau lưng.

Phong Dã run rẩy chỉ vào rương gỗ: "Mở ra."

"Phong Dã..."

"Mở ra!"

Thị vệ không biết làm sao, đành phải cẩn thận mở rương gỗ.

Trong rương, chính là đầu của Trương Dung.

Phong Dã giận sôi máu, vẻ mặt dữ tợn, toàn thân phát run.

"Phong Dã." Yến Tư Không xoay mặt hắn lại, để hắn nhìn về phía mình: "Tướng quân Trương Dung chết trận sa trường, anh dũng trung trinh, ngươi phải báo thù cho hắn, báo thù cho quân Phong gia, đừng trúng kế bọn chúng."

Phong Dã ra sức thở hổn hển, vô cùng đau đớn: "Trương Dung theo ta từ đất Thục, trung dũng song toàn, nhiều lần lập chiến công..."

"Ta biết, ta sẽ thay ngươi trợ cấp người nhà của hắn." Yến Tư Không nói với thị vệ: "Lui xuống đi, lệnh nội vụ chuẩn bị tang lễ cho Trương tướng quân."

"Khoan..." Phong Dã hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: "Trong đó có thư, đưa ta."

Trong rương quả nhiên có một phong thư. Thị vệ dâng lên, rồi lui xuống.

Yến Tư Không chậm rãi mở thư ra, trêи đó chỉ viết một bài thơ ngắn.

Tham phu tuẫn tài, liệt sĩ tuẫn tiết

Khoa giả tử quyền, phẩm thứ mỗi sinh

Tri loạn phủ nguy, tòng ngô sở chí

Đạo bất tương đồng, bất tương vi mưu

**Tạm

dịch:

Tham phu chết theo của, liệt sĩ chết theo danh

Tham danh chết theo quyền, phàm phu thường tham sống

Trị loạn an nguy, là theo chí người

Tư tưởng khác thì mưu cầu khác

Đề tên --- Thẩm Hạc Hiên.

Phong Dã nghiến răng nghiến lợi: "Quả, nhiên, là hắn!"

Yến Tư Không chỉ cảm thấy máu sôi sùng sục, trêи mặt lập tức cắt không còn giọt máu.

Thẩm Hạc Hiên, bởi vì yêu tài, ta mới lần lượt tha ngươi, ngươi chẳng những không cảm ơn, mà còn thiết kế hại ta, hại Phong Dã, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ cho tên ngu trung nhà ngươi đầu thai lần nữa!

Phong Dã vo tròn lá thư, ném vào mặt Yến Tư Không, cả giận nói: "Đây chính là hậu quả của việc ngươi lòng dạ đàn bà!"

Yến Tư Không rủ mắt, trầm giọng đáp: "Là lỗi của ta, ta hối hận vì đã không giết hắn."

"Ngươi..." Phong Dã ho khan kịch liệt.

"Phong Dã!" Yến Tư Không lo lắng đỡ hắn, rất sợ hắn tác động đến vết thương, nhưng đã muộn, y thấy được máu đã rịn ra vải lụa trắng, khoang mũi Yến Tư Không chua xót, y dùng sức cắn môi, như thể chỉ có đau đớn mới giúp y xoa dịu oán hận với bản thân.

Phong Dã ho nửa ngày mới thôi. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Yến Tư Không, thấy y đã cắn môi đến bật máu, nhất thời không đành lòng, hắn vươn tay, nhẹ tách khớp hàm của y ra.

Yến Tư Không đỏ mắt nhìn hắn.

Phong Dã nhẹ giọng nói: "Hiếm thấy ngươi nhận sai, hiếm thấy ngươi hối lỗi."

Yến Tư Không nhìn Phong Dã phờ phạc mà lòng khó chịu cực kỳ.

Phong Dã ôm y vào lòng: "Nói ngươi nghe, Phong Dã ta không sợ bại, không sợ thua, sớm muộn gì ta cũng chém hết kẻ địch cản đường gục dưới chân ngựa ta. Thái Nguyên cũng được, kinh sư cũng thế, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Tên tiểu nhân lấy oán trả ơn này không ngăn được quân Phong gia của ta!"

Yến Tư Không gật đầu: "Không sai, không ai ngăn được quân Phong gia." Ánh mắt y kiên nghị mà băng lãnh: "Phong Dã, ta nhất định giúp ngươi chiếm hạ Thái Nguyên."

Phong Dã vùi sâu mặt vào hõm cổ Yến Tư Không, nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự ấm áp nhỏ bé, tựa như làm vậy hắn mới có thể tạm thời quên đi đau đớn và thất bại, xấu hổ và giận dữ. Trêи đời này không còn ai cho hắn được như vậy nữa.