Chương 22:
Chưa đầy hai ngày, trinh sát hồi báo, triều đình sắp xếp bốn vạn binh mã ở thành Diên Chân, kết hợp với tám vạn binh mã của Thái Nguyên, quân Phong gia phải đối mặt với kẻ địch hơn xa mình rất nhiều, hơn nữa chúng đều có thành thủ, chiến cuộc không hề có lợi với quân Phong gia.
Bởi mấy năm liên tục gặp thiên tai lớn nhỏ nên nhân dân hai vùng Tây Nam và Đông Nam bị thiệt hại nặng nề. Triều đình không chỉ không thu được thuế, mà còn phải chi bạc cứu trợ thiên tai, hơn nữa ba vùng chiến sự Liêu Đông, Đại Đồng và Vân Nam đã kéo triều đình vào cảnh hấp hối, họ tập kết được ba mươi vạn binh mã rồi chịu bỏ thuế nuôi quân lớn như thế cho vùng Giang Nam và Trung Nguyên có thể thấy triều đình đã lâm vào cảnh bí quá hóa liều, cuối cùng mới quyết một trận sinh tử.
Cho nên thời điểm phân tích chiến cuộc, Phong Dã và Yến Tư Không đều cho rằng triều đình tạm thời không có khả năng phái viện binh cho vùng Trung Nguyên nữa, nhưng nếu Diên Châu gặp nạn, Thái Nguyên nhất định tới cứu ngay, cho nên đánh trận Diên Châu không chỉ cắt đứt đường lương thực, mà hơn hết là dụ được quân Thái Nguyên rời thành, chia binh đánh bại, bằng không nếu công thành, bọn họ chắc chắn tất bại vô nghi.
Tuy nhiên, chủ công Diên Châu hay lấy Diên Châu làm mồi nhử để dụ phục kϊƈɦ viện binh Thái Nguyên, hoặc giả là lên một kế hoạch khác, hai người đã tranh cãi nửa ngày trời.
Trong tay họ tổng cộng có mười vạn binh mã, trừ số binh hy sinh trêи trại Thượng Phong và số binh hậu cần khổng lồ ra thì thực tế binh dùng được chỉ có chín vạn người.
Mặc dù đánh với tám vạn đại quân Thái Nguyên ở đồng bằng nhưng trêи chiến trường muôn vàn biến hóa, không ai dám chắc thắng hay thua, huống hồ đối phương còn có thành trì bảo vệ. Nếu họ tập trung binh đánh Diên Châu thì quân Thái Nguyên sẽ thừa dịp họ bị Diên Châu cầm chân mà phục kϊƈɦ, còn nếu bọn họ chia ra một đội nhỏ dụ công Diên Châu, binh còn lại thì mai phục Thái Nguyên, như vậy lỡ bốn vạn binh Diên Châu dốc toàn lực lượng thì họ sẽ bị tấn công từ hai phía.
Trong tình hình đó, rõ ràng cách an toàn hơn cả là lệnh Nguyên Nam Duật điều binh từ Khánh Dương tới tương trợ, nhưng hai người lại bất đồng quan điểm.
"Ngươi và ta đều đã thống nhất hiện giờ triều đình không thể phân binh tới cứu viện, vậy tại sao ngươi còn sợ Khuyết Vong vừa đi, Khánh Dương bị thừa cơ tập kϊƈɦ?"
"Ta không chỉ sợ Khánh Dương bị thừa cơ tập kϊƈɦ thôi đâu. Lấy Khánh Dương làm trung tâm, hai thành Phượng Tường và Bình Lương chỉ mất ba ngày hành quân, Khuyết Vong đang chờ thời cơ chiếm hai thành này. Tuy tổng binh hai thành này cộng lại chỉ một vạn, nhưng trong tay Khuyết Vong cũng chỉ có ba vạn sĩ tốt, ngươi bảo đệ ấy giữ chân Diên Châu, đệ ấy biết để lại bao nhiêu người thủ Khánh Dương? Khánh Dương là căn cứ quan trọng của quân ta, không thể lấy ra mạo hiểm được."
Phong Dã trầm tư.
"Ta còn một nỗi lo nữa." Yến Tư Không nói: "Khi chúng ta dốc toàn lực chiến đấu, tám vạn quân Thái Nguyên chầu chực sẵn chỉ cần phân binh một đội, dù chỉ vài ngàn binh mã đánh lén đại doanh quân ta, vô luận có được hay không thì chúng ta vẫn phải trở về cứu, đến lúc đó thất bại trong gang tấc không nói, mà còn ảnh hưởng nặng nề đến tinh thần quân ta."
Phong Dã sờ cằm, suy tư đáp: "Ta sẽ không để trống đại doanh đâu."
Yến Tư Không nghiêm mặt: "Diên Châu không đủ uy hϊế͙p͙, nhưng khi kết hợp với Thái Nguyên thì có khoảng mười hai vạn binh mã. Nếu ta xuất kϊƈɦ toàn quân, đó chính là đưa Khánh Dương và đại doanh quân ta vào nguy hiểm, cho nên, Khuyết Vong không thể rời khỏi Khánh Dương."
Phong Dã nhíu mày: "Nói vậy khác nào bảo chúng ta không có cách chiếm Diên Châu."
"Nếu Khuyết Vong bất động, ít ra Phượng Tường và Bình Lương còn không dám xuất binh, chúng ta không phải thụ địch từ ba phía. Diên Châu và Thái Nguyên đã khó đối phó rồi, chúng ta phải đảm bảo kẻ địch chỉ có mình bọn họ, bằng không một khi xảy ra biến cố, hậu quả rất khôn lường."
Phong Dã đi nửa vòng bàn cát: "Quân của Khuyết Vong vô cùng quan trọng, có lẽ chúng ta không đến mức bị Thái Nguyên và Diên Châu giáp công đâu."
"Phong Dã." Yến Tư Không đi tới trước mặt hắn: "Ngươi ta quen biết đã nhiều năm, từ trận Kinh Châu đã không chỉ đồng mưu một lần. Nếu ngươi thật sự nắm chắc thì ngươi sẽ phản bác ta, tự quyết định hết, nhưng lần này ngươi lại không hề làm vậy. Kỳ thực trong lòng ngươi cũng đang lo cái ta nói, đúng không?"
Phong Dã trầm mặc nhìn Yến Tư Không: "Đương nhiên, đây là trận chiến khó nhất mà ta từng đánh, cũng là trận chiến cực kỳ quan trọng, nó quyết định con đường Bắc phạt của ta có dừng bước tại đây hay không, ta nào không lo nỗi băn khoăn của ngươi, chỉ là ta cảm thấy..." Mắt hắp híp lại: "Vô hiểm bất lợi."
"Ngươi không thể lúc nào cũng cầu thắng trong nguy hiểm được." Yến Tư Không vuốt ve mặt Phong Dã, ngẩng đầu nhìn hắn: "Thủ thành Thái Nguyên La Nhược Tân là nhi tử đại tướng La Hồng tiền triều, không phải hạng tài trí bình thường. Bây giờ trong tay ngươi đã nắm mười vạn đại quân, chỉ một sơ suất nhỏ cũng có thể là sai lầm lớn. Ta xin ngươi, hãy thận trọng đi, chúng ta chắc chắn sẽ nghĩ ra được thượng sách."
Nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Yến Tư Không, trong lòng Phong Dã bình tĩnh hơn phần nào, hắn nói: "Ngươi có thượng sách gì?"
Yến Tư Không trầm tư nói: "Vô luận ra sao, phải đảm bảo đại doanh an toàn..."
Phong Dã nắm tay Yến Tư Không, vô thức chà mặt mình lên lòng bàn tay ấm áp ấy, hắn nhìn đi nhìn lại bản đồ cát, đột nhiên lẩm bẩm: "Đại Đồng."
"Cái gì?"
Phong Dã kéo Yến Tư Không đến gần mình: "Thúc thúc vẫn luôn chiêu binh cho ta, bây giờ có thể xuất thêm hai vạn quân tới đây viện trợ ta, làm vậy ta không cần Khuyết Vong rời Khánh Dương nữa."
Yến Tư Không tỏ vẻ nghi hoặc: "Ta để binh mã ở lại Đại Đồng là vì phòng bị Chahar. Đám mọi rợ đó đã mặt dày lại vô phép, không có đại quân ở đó chỉ sợ chúng nổi lòng tham rồi gây họa."
"Ta hiểu. Mấy ngày trước ta có nhận được một mật báo, triều đình lại âm thầm phái sứ giả tới Chahar, có vẻ vẫn không thôi quyết tâm lôi kéo Nadakhan, tuy vậy, họ đã bị thích khách thúc thúc ta nửa đường giết chết. Bây giờ tình hình Đại Đồng rất ổn định, đề phòng cẩn thận là ổn. Ta cho rằng, chỉ cần Hà Sáo còn, thúc thúc còn, là tất cả không thành vấn đề."
Yến Tư Không do dự một hồi, cuối cùng gật đầu: "Đánh Khánh Dương tổn thất nhiều hơn chúng ta tưởng, mà binh mã triều đình cũng nhiều hơn chúng ta nghĩ, bây giờ binh lực quả thực không đủ. Không bằng cứ tin tưởng tướng quân vậy, nhưng phải xem ý ông ấy thế nào nữa, nếu ông ấy cảm thấy điều thêm hai vạn binh nữa không ảnh hưởng gì đến toàn cục thì ta có thể thử một lần."
"Được, ta lập tức phái người đưa thư."
"Giả sử Phong tướng quân có thể xuất hai vạn binh tới viện trợ..." Yến Tư Không nhìn chằm chằm bản đồ, lại than thở: "Giờ chúng ta quay trở về vấn đề vừa rồi, ta nên công ai trước đây?"
"Ta cho rằng, nên giả vờ tiến công Diên Châu, dụ Thái Nguyên xuất binh rồi mai phục, sau đó trở về tấn công lại Diên Châu."
"Ta lại nghĩ ngược lại, nên giả vờ công Thái Nguyên, dụ Diên Châu tấn công đại doanh trống của chúng ta, rồi mai phục."
Đôi mày kiếm của Phong Dã nhíu lại: "Yến Tư Không, sao ngươi cứ thích làm trái ý ta thế?"
Yến Tư Không mỉm cười: "Đâu có, ta chỉ nói ý kiến hữu ích thôi mà, hơn nữa, nếu ta nói nhảm thì ngươi đã chẳng để ý tới ta."
Phong Dã nhéo cằm y: "Ngươi biết là tốt, dụ bọn họ tới đại doanh vẫn có thể xem là kế hay, ta chỉ lo...một là lo họ không mắc lừa, hai là lo biến khéo thành vụng."
"Nếu họ mắc câu thật thì đại kế bí mật đánh úp doanh trại địch sẽ thành. Ngươi nói đúng, phải làm sao để bọn họ tin chúng ta bỏ Diên Châu để công Thái Nguyên mới là quan trọng."
Phong Dã gật đầu: "La Nhược Tân không phải người thường, thực lực Diên Châu và Thái Nguyên đã quá rõ, làm gì có ai bỏ công Diên Châu đi chọi đá với Thái Nguyên, làm vậy hắn nhất định sẽ sinh nghi. Ta phải dụ địch thế nào để La Nhược Tân tin, đồng thời đại doanh cũng phải để lộ sơ hở cho bọn chúng thừa dịp."
Yến Tư Không mỉm cười: "La Nhược Tân chỉ thông minh chứ không phải quá thông minh, hơn nữa trời sinh tính đa nghi, mà thông minh sẽ bị thông minh hại, chúng ta có thể chơi trò mèo vờn chuột với hắn."