Trục Vương

Quyển 7 - Chương 16




Chương 16:

Ngự sử triều đình cuống quýt quỳ xuống đất: "Đại Hãn, không thể tin lời gièm pha của tên tặc này được, không thể được!"

Nadakhan nhìn cái đầu bên chân, Nhậm Trác chết không thể nhắm mắt nên hai mắt cứ mở trợn tròn. Gã nhìn quanh trong phòng, giờ muốn giết hai người Yến Tư Không thì dễ như trở bàn tay, nhưng...

Nadakhan trầm giọng nói: "Để ta suy nghĩ thêm về việc này, trước bắt hai người này lại cho ta."

"Không cần." Yến Tư Không lấy một tờ công văn trong ngực ra: "Đại Hãn, đây là công văn hợp tác với Chahar mở cửa giao thương do đích thân Lang vương viết, nếu Đại Hãn không muốn ký thì cứ trực tiếp giết chúng ta."

"Ngươi dám ép ta?" Nadakhan nghiến răng nghiến lợi.

"Hai cái đầu cao cấp đã trong tay Đại Hãn, ta sao dám ép ngài. Tại hạ chỉ mong Đại Hãn suy nghĩ kỹ, công văn phong cống đã hóa thành tro bụi, cho dù Đại Hãn có muốn kết đồng minh với triều đình, chờ công văn mới tới Chahar cũng phải tháng sau." Thanh âm Yến Tư Không không lớn nhưng lại đầy nội lực: "Còn Đại Đồng cách Chahar chỉ mất có ba ngày xe ngựa. Nếu nơi đây xảy ra chiến tranh, triều đình chắc chắn sẽ không xuất binh cứu viện, mà chỉ biết nhân cơ hội đoạt Kiềm Châu, đâu rảnh quan tâm đến sống chết của Chahar."

Nadakhan hít một hơi.

Yến Tư Không nói tiếp: "Sao Đại Hãn không xem trước điều kiện giao thương rồi hẵng đưa ra quyết định?"

Nadakhan do dự, phất tay áo.

Thị vệ nhận công văn từ tay Yến Tư Không, sau đó trình lên.

Nadakhan đọc lướt công văn, người cũng dần bình tĩnh lại. Quả thực như lời Yến Tư Không, gã không hề bị lỗ, quan trọng nhất là, không kết liên minh với triều đình thì triều đình cũng sẽ không lãng phí binh mã tới đánh gã, còn nếu không kết liên minh với Đại Đồng thì rất có thể Lang vương sẽ xuất binh để diệt trừ hậu hoạn.

Nhậm Trác chết, công văn phong công bị đốt đã dồn Nadakhan vào chân tường.

Yến Tư Không nheo mắt lại, dẫn dụ: "Đại Hãn đừng do dự nữa."

Turku cũng lấy can đảm, nhỏ giọng nói: "Đại Hãn, con thấy Lang vương tốt hơn triều đình, phong cống một năm chỉ có một lần, còn phải chờ thêm mấy tháng nữa lận, còn mở giao thương thì lập tức..."

"Câm miệng." Nadakhan nghiêm nghị liếc Turku.

Turku lập tức im bặt.

Nadakhan lắc tờ công văn, lớn tiếng nói: "Công văn này cũng chỉ có tiếng Hán, không có tiếng ʍôиɠ Cổ cho nên nó không hiệu lực."

"Do tại hạ sơ suất." Yến Tư Không nhếch môi cười: "Tại hạ sẽ phái người nhanh chóng trở về Đại Đồng, bù lại bản công văn tiếng ʍôиɠ Cổ, đảm bảo chưa đến hai ba ngày."

Nadakhan nhìn chằm chằm Yến Tư Không một lúc, cuối cùng, thở dài...

-----------------------------

Yến Tư Không và Phong Dã trở về trướng. Sau khi cho lui người làm, Yến Tư Không đang căng

cứng người như có vật gì bị kéo ra khỏi thân thể, hai chân y bắt đầu nhũn ra.

Phong Dã lanh tay lẹ mắt ôm lấy y, thấp giọng nói: "Làm sao vậy? Sợ à?"

Yến Tư Không nhìn hắn: "Ngươi không sợ sao?" Sau lưng y đã đẫm mồ hôi, tóc tai chỗ nào cũng ướt, sắc mặt thì càng tái nhợt hơn. Y nắm thật chặt cánh tay rắn rỏi của Phong Dã, dồn hết trọng lực vào hắn để lấy lại sự bình tĩnh trong lòng.

Y và Phong Dã vừa mới bước qua Quỷ Môn quan. Nếu như bọn họ không trấn áp được Nadakhan thì hiện tại hơn nửa là đầu bọn họ đã rơi xuống đất cùng đầu Nhậm Trác. Y đã chuẩn bị kỹ cho số phận của mình từ lâu, nhưng nghĩ đến Phong Dã có thể sẽ chết trong đại doanh quân địch theo y, một bầu nhiệt huyết và hoài bão sẽ tan thành cát bụi, là y lại run lên vì sợ hãi.

Phong Dã đỡ y ngồi xuống giường, tự tay cởi mặt nạ xuống, trêи mặt cũng lấm tấm mồ hôi. Hắn nói: "Ta cũng rất căng thẳng, nhưng ta hiểu người ʍôиɠ Cổ hơn, trong lòng họ luôn coi thường người Hán suốt ngày lễ giáo đạo đức, rồi động chút là khom lưng thở dài. Họ kính nể những chiến sĩ dũng mãnh không sợ chết. Hành động của ta và ngươi hôm nay khiến gã cảm thấy Lang vương không giống với những người Hán khác, vì dù có liên minh với ai thì Chahar đều kém binh lực hơn, thế nên liên minh với Lang vương có thể giúp gã dễ chịu hơn một ít."

Yến Tư Không dần dần bình tĩnh lại, y cười nhạt: "Ngươi đang khen chính mình đó à?"

Phong Dã nhếch môi, kiêu căng nói: "Ta không đáng khen sao? Nếu không có ta to gan dùng kế này, lần này chắc chắn có đi mà không có về. Trước khi chúng ta tới đât, họ đã ký công văn, rõ ràng là giăng bẫy chờ chúng ta tới nhảy."

Yến Tư Không chắp tay nói: "Lang vương túc trí đa mưu, tại hạ bội phục." Câu này y thật sự chân thành, vì quả thực y bội phục sự dũng cảm và quyết đoán của Phong Dã. Trí tuệ, gan dạ và quyết đoán của hắn đều được chiến trường khó lường rèn giũa nên. Mặc dù sách lược hai người khác nhau trời vực, một kẻ bảo thủ, một kẻ cấp tiến, nhưng cuối cùng vẫn có thể bắt tay hợp tác, hỗ trợ lẫn nhau, phải nói đây hẳn là định mệnh.

Phong Dã yên lặng nhìn Yến Tư Không, con ngươi sáng ngời: "Tuy nhiên, cũng phải nhờ ngươi nhanh trí ứng biến, từng bước ép Nadakhan phải ký công văn." Nếu không có Yến Tư Không hao hết miệng lưỡi hôm trước và tùy cơ ứng biến hôm nay, chỉ dựa vào việc giết một sứ thần thì không thể làm nên trò trống.

Yến Tư Không cũng nhìn lại Phong Dã không chớp.

Hai trái tim rung động khó nên lời, bọn họ không khỏi nhớ về nhiều năm trước đây, nhờ đâu mà họ lại yêu đối phương đến thế, không chỉ vì địa vị và dung mạo, mà còn là trí dũng khiến người ta cảm phục.

Bọn họ khó kìm lòng mà chậm rãi gần kề, cuối cùng hai cánh môi ấy nhẹ nhàng tìm đến nhau. Phong Dã ôm chặt Yến Tư Không vào lòng, nồng nàn hôn cánh môi mềm mại, và từ sau khi hai người gặp lại, đây cũng là lần đầu Yến Tư Không đáp lại. Y ôm cổ Phong Dã, cẩn thận đón nhận cái hôn cháy bỏng này, thậm chí còn chủ động đưa lưỡi ra, quấn quýt với Phong Dã.

Đây không phải là cái hôn sắc ɖu͙ƈ, cũng không phải cái hôn cướp đoạt hay đòi hỏi, nó đơn giản chỉ là một cái hôn, một cái hôn khiến họ khó thể xa rời.

Hai người hôn triền miên hồi lâu, như thể thầm thổ lộ hết những nỗi nhớ nhung và khát vọng chôn sâu trong trái tim, đó là nhớ nhung và khát vọng được tâm linh tương thông, được lưỡng tình tương duyệt*.

*Lưỡng tình tương duyệt: tâm đầu ý hợp

Cho đến khi bên ngoài trướng truyền đến một loạt tiếng bước chân, hai người mới tách ra như vừa tỉnh cơn mơ.

Trong mắt Phong Dã lóe lên hoảng loạn, còn Yến Tư Không cũng cảm thấy hai gò má nóng bỏng.

Bọn họ chỉnh đốn lại dáng vẻ rất nhanh, Phong Dã cũng đeo mặt nạ lên lần nữa.

Người tới tìm là Turku, so với đêm nâng ly cạn chén hôm ấy hiện tại hắn còn nhiệt tình hơn, thậm chí còn mang theo rất nhiều thứ đến lấy lòng, dẫu sao Chahar và Lang vương đã kết thành đồng mình, sau này tài phú kiếm được từ giao thương Hà Sáo đều phải nhờ cả vào Lang vương rồi.

Yến Tư Không đã viết xong công văn tiếng ʍôиɠ Cổ, sai người ra roi thúc ngựa gửi về Đại Đồng, đóng ấn xong mới gửi lại Chahar. Tuy chuyện này kỳ thực không cần thiết, nhưng nếu y đã lấy nó ra chỉ trích Nhậm Trác thì bản thân cũng nên tuân theo.

Nadakhan nghe lời bọn họ giết đám Ngự sử và văn thư trong trướng hôm đó, chỉ để những người còn lại trong đoàn sứ thần về kinh đô, để tránh cho triều đình quá tức giận. Song sở dĩ đám người ở trong trướng không được sống là bởi vì bọn họ đã thấy tất cả, mặc dù chân tướng ngày hôm ấy đã truyền ra từ lâu, nhưng bọn họ không thể thả người tận mắt thấy, có bằng chứng rõ ràng trở về triều đình được.

Tuy vậy, một khi triều đình nhận được tin Nadakhan kết đồng minh với Lang vương chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, trừng phạt những kẻ có liên quan, bằng không khó mà nguôi ngoan cơn giận của nhiều người.

Yến Tư Không biết phủ đệ của y không giữ được nữa, Vạn Dương và tiểu quận chúa có thể sẽ được đón về cung, người làm trong phủ đều là người theo hầu công chúa và người Hoàng đế ban cho, không cần phải chôn cùng y, chỉ có A Lực là sẽ gặp nguy hiểm, nhưng tính toán thời gian hiện tại thì chắc Xà Chuẩn cũng đã lén đưa A Lực rời đi rồi.

Không còn mấy ngày nữa là công văn Đại Đồng gửi về đến Chahar. Nếu song phương đã kết thành đồng minh, Nadakhan cũng bỏ cái ngạo mạn lúc trước, trở nên nhiệt tình hẳn với bọn họ, hầu như đêm nào cũng mở tiệc ăn mừng. Vẫn là doanh trướng ấy, vẫn là rượu ngon ca múa ấy, nhưng tựa như "Hồng Môn Yến" đêm đó chưa từng xảy ra, không còn ai nhắc về nó nữa, trong bữa tiệc chỉ còn lại tiếng reo hò.

Nhưng cũng có người nghiêm mặt từ đầu tới cuối, đó chính là Wool bị Phong Dã đá bay nửa chiếc răng.

Yến Tư Không biết tại sao cước đó của Phong Dã lại "vô cớ" đá vào miệng Wool, Phong Dã theo đường nhìn Yến Tư Không thấy được vẻ mặt Wool đang cáu giận mới ghé vào bên tai y nói: "Tìm được cơ hội, ta sẽ cắt đầu lưỡi của hắn."

Yến Tư Không nhịn cười, nhỏ giọng đáp: "Không cần, hắn không đáng để ý."

-------------------------------------

Phong Dã và Yến Tư Không mang quà đáp lễ của Nadakhan kỳ khai đắc thắng trở về Đại Đồng. Bọn họ đi không lâu, Phong Trường Việt và Nguyên Nam Duật cũng che giấu vô cùng tốt, nên chẳng ai phát hiện ra Lang vương bọn họ thực tế không ở Đại Đồng.

Phong Dã vừa hồi phủ liền triệu tập Phong Trường Việt Việt và các tướng sĩ thân tín đến hội nghị, nói là hội nghị thực ra lại dọn rượu và thức ăn lên, ăn mừng lớn một phen.

Trong bữa tiệc, Nguyên Nam Duật đã uống đến ngà ngà say ôm Yến Tư Không, lớn miệng nói: "Ngươi, các ngươi thật lợi hại, ta nghe mà còn phải lau mồ hôi."

Yến Tư Không cười nói: "Đệ lau mồ hôi? Lúc đó ta còn tắm trong mồ hôi cơ."

Nguyên Nam Duật cười ha hả.

Yến Tư Không như trút được gánh nặng mà uống hăng say. Rốt cuộc y cũng giúp Phong Dã dẹp bỏ cản trở cuối cùng trêи con đường tiến công vào Trung Nguyên, thứ kế tiếp nghênh đón bọn y mới thực sự là chiến đấu.

Hai mắt ʍôиɠ lung lơ đãng đảo qua Phong Dã đang đối ẩm với mọi người, hình ảnh ấy và hình ảnh tiểu thế tử dương dương tự đắc năm đó chồng lên nhau, mặt trời treo cao chín tầng mây sao sánh bằng hình bóng người. Rượu càng đậm, y cũng càng say...