Chương 13:
Thẩm Hạc Hiên biết nguyên nhân tại sao mình bị giải đến Đại Đồng, nên khi gặp Yến Tư Không hắn cũng không bất ngờ mấy, cũng không treo cái mặt khinh bỉ như trong tưởng tượng Yến Tư Không.
Thẩm Hạc Hiên bị giam giữ một năm trời nên đã gầy đi rất nhiều, song y phục trêи người vẫn mộc mạc, sạch sẽ, tóc tai cũng được chải chuốt gọn gàng, khí chất rắn rỏi mà nghiêm nghị không hề bị ngục tù mai một, ngồi trong tù mà cứ vẫn thong dong như đang làm nhiệm vụ bình thường ở nha môn.
Yến Tư Không vái hắn một cái: "Thẩm huynh, đã lâu không gặp."
Thẩm Hạc Hiên lạnh lùng nhìn Yến Tư Không: "Rốt cuộc ngươi cũng tới."
"Thẩm huynh đang chờ ta sao? Thật xấu hổ quá, nếu không bận rộn việc công, ta nên đến thăm Thẩm huynh sớm hơn."
"Ngươi bận giúp Phong Dã thôn tính Kiềm Châu và Đại Đồng, hay là bận giúp Sở vương chiêu binh mãi mã?"
Yến Tư Không cười xòa: "Đúng là chẳng có gì gạt được Thẩm huynh. Người đâu, mở cửa."
Lính ngục mở cửa lao, Yến Tư Không mang rượu và thức ăn, ngồi xếp bằng đối diện với Thẩm Hạc Hiên.
Thẩm Hạc Hiên nhìn Yến Tư Không đặt từng món và rượu lên bàn, lạnh giọng nói: "Yến đại nhân có thể thoải mái đi lại trong đại lao Phong Dã, xem ra được phản tặc coi trọng quá nhỉ."
Yến Tư Không cũng không tiếp lời, chỉ châm hai chén rượu: "Nào, ta mời Thẩm huynh một ly."
Thẩm Hạc Hiên cầm chén rượu lên, dừng hai giây, rồi tạt cả chén rượu vào mặt Yến Tư Không.
Yến Tư Không đã nhắm hai mắt lại nhưng rượu vẫn vào mắt, cay đến độ làm y suýt rơi lệ. Y dùng tay áo lau mặt, cười nhạt: "Rượu này vốn để thỉnh tội với Thẩm huynh, Thẩm huynh muốn uống thế nào thì uống thế đó, giờ "uống" xong rồi, Thẩm huynh muốn mắng thế nào thì mắng đi."
"Mắng một kẻ vô liêm sỉ chỉ tổ lãng phí miệng lưỡi." Thẩm Hạc Hiên mặt không đổi sắc nói: "Ngươi không cần phải tới làm bộ làm tịch trước mặt ta, muốn chém muốn giết thích làm gì thì làm, đừng hòng ta hàng các ngươi."
"Ta cũng không phải tới khuyên huynh."
"Vậy ngươi tới làm gì? Cười nhạo ta?" Vẻ mặt Thẩm Hạc Hiên dữ tợn: "Cười nhạo ta vậy mà vẫn tin tên tiểu nhân hèn hạ nhà ngươi lần nữa, để rồi sơ suất đánh mất Mậu Nhân?"
"Có ta hay không, Mậu Nhân vẫn không chống nổi đại quân của Lang vương, Kiềm Châu cũng vậy, Đại Đồng cũng thế, sớm muộn gì Tây Bắc cũng bị Lang vương bỏ vào túi thôi. Mà có ta, thật ra lại miễn được mấy vạn tướng sĩ chết trận."
"Vô sỉ!" Thẩm Hạc Hiên lạnh lùng nói: "Tên phản tặc bán nước cầu vinh nhà ngươi lại dám nói lớn không biết ngượng như thế. Ngươi nối giáo cho giặc, kéo toàn bộ Trung Nguyên vào nội chiến, có biết bao tướng sĩ đã uổng mạng trêи sa trường, có biết bao bách tính phải trôi giạt khắp nơi, ngươi chết vạn lần cũng không đủ để chuộc lỗi!"
Yến Tư Không cười lạnh: "Nếu không có ta, Phong Dã sẽ không mưu phản sao? Nếu không có ta, Sở vương có thể sống tốt ở Vân Nam sao? Nếu không có ta, chẳng lẽ triều đình lại không đánh mất Hà Sáo và Liêu Bắc khiến đất nước suy thoái, man di hoành hành, giang sơn Đại Thịnh nguy nan như chồng trứng sắp đổ* à?"
* trứng chồng lên nhau; trứng để đầu đẳng (ví với tình thế không chắc chắn, có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào)
Thẩm Hạc Hiên gầm lên: "Ngươi đúng là già mồm! Những gì ngươi làm đang đẩy Đại Thịnh bên bờ diệt vong, đến lúc ấy ngoại tộc thừa loạn xâm lăng, giang sơn người Hán chúng ta sẽ đi tong hết!"
Yến Tư Không nghiêm khắc nói: "Chính bởi vì không muốn giẫm lên vết xe đổ Tây Tấn Bát Vương nên ta mới đi bồi dưỡng Sở vương nối nghiệp đất nước. Sở vương nhân hậu từ bi, tuổi nhỏ đã giỏi thao lược, chắc chắn sẽ giúp triều đình ta tệ tuyệt phong thanh*, bách tính an cư lạc nghiệp. Ta tuyệt đối sẽ không để tên hôn quân đương thời hủy diệt giang sơn người Hán ta!"
*Tệ tuyệt phong thanh: Không tệ nạn, lành mạnh, tươi sáng
"Giải thích của ngươi lừa được ai chứ đừng hòng lừa được ta!" Thẩm Hạc Hiên giận đến xây xẩm mặt mày: "Sở vương mới mười chín tuổi, tin tưởng phụ thuộc ngươi đủ điều, mà Phong Dã tay nắm trọng binh, một khi đặt chân trở lại kinh đô, cho dù người ngồi trêи ngôi vị hoàng đế đó là Sở vương thì người cầm quyền nhất định là ngươi và Phong Dã! Ngươi chẳng qua muốn hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu mà thôi!"
"Đúng!" Yến Tư Không cũng chẳng chịu kém cạnh quát: "Thì sao?"
"Ngươi..." Thẩm Hạc Hiên run rẩy chỉ vào y: "Lòng lang dạ sói! Lòng lang dạ sói!"
Yến Tư Không hít sâu một hơi: "Thẩm huynh, huynh ta quen biết hơn mười năm, huynh thấy ta tham tài hay tham sắc, tham quyền hay tham danh? Những gì ta làm bị người trong thiên hạ thóa mạ, nhưng ta chịu nhục, một tay diệt hoạn quan, rồi cũng là ta không quản nghìn dặm xa xôi tới bên Sở vương, đóng cọc xây thành cho nó. Đời này của ta chưa từng ham muốn hưởng lạc cá nhân. Huynh còn nhớ bữa rượu chúng ta uống cùng nhau trước khi huynh rời kinh không? Lúc đó ta đã tâm sự với huynh về chí hướng của ta, về lý tưởng của ta, những lời ấy tuyệt không dối nửa chữ, chỉ là cách ta thực hiện nó, huynh không thể chấp nhận được thôi."
"Ngươi đại nghịch bất đạo, không có tính người, đừng có treo cho mình cái danh đại nghĩa vì dân vì nước như thế, chỉ khiến ta coi thường ngươi thêm thôi."
"Ta không cần danh hào gì cả, ngoài Thẩm huynh ra, ta cũng chưa từng giải thích với ai, nhưng Thẩm huynh với ta mà nói không giống những kẻ ngoài kia, ta vẫn luôn tin rằng sẽ có một ngày huynh hiểu ta, và có thể cũng chỉ có mình huynh hiểu ta."
Thẩm Hạc Hiên khinh bỉ: "Nực cười."
"Lẽ nào Thẩm huynh không hy vọng Sở vương làm hoàng đế sao? Thẩm huynh dạy dỗ Sở vương nhiều năm, chẳng lẽ lại không biết nó mới thật sự là đế vương tốt à?"
"Ta hy vọng nó làm hoàng đế, ta cũng từng lấy hy vọng đó ra để thúc ép nó, nhưng vì sao nó không chịu hàng triều đình trở về làm Thái Tử? Vì ngôi vị hoàng đế mà không tiếc phạm thượng mưu phản, kẻ bất trung bất hiếu như thế tương lai mà lên làm hoàng đế lấy hiếu trị quốc trị dân thế nào?"
"Nếu nó trở về làm Thái tử, không nói đến việc có toàn mạng đến ngày lên ngôi hay không, thù của Huệ phi nương nương biết báo làm sao? Nếu không báo thù được cho sinh mẫu của mình chẳng phải càng bất trung bất hiếu hơn à?"
"Ngươi đừng có mà già mồm át lẽ phải."
"Suy nghĩ của Thẩm huynh có phải quá đơn giản rồi không? Cứ liên tục lấy lễ giáo rồi đạo đức ra làm tiêu chuẩn cho người trong thiên hạ. Chuyện thiên hạ và hủ nho ra vẻ thanh cao, ngụy thánh chân không chạm đất có gì khác nhau đâu!"
Thẩm Hạc Hiên biến sắc: "Hay cho tên khéo ăn khéo nói đổi trắng thay đen, người âm thầm giúp phản tặc mưu đoạt lãnh thổ Đại Thịnh, rồi lại giựt dây thân vương mưu phản, ở trong miệng ngươi phản lại thành chính nghĩa."
"Ta không dám nói ta chính nghĩa, ta chỉ biết là thiên hạ Đại Thịnh ta không thể bị hủy hoại trong tay của hôn quân và hoạn quan, chỉ có phò tá minh quân thánh chủ mới có thể thực hiện được lý tưởng của ta."
"Ngươi không phải muốn phò tá nó mà là ngươi đang muốn khống chế nó." Thẩm Hạc Hiên chỉ vào Yến Tư Không, hung dữ nói: "Hợp tác với Phong Dã cùng nhau khống chế nó."
"Thiên hạ sẽ mãi là thiên hạ của Trần gia, tương lai đến ngày Sở vương có thể tự đảm đương một phương, chúng ta sẽ rút."
"Cho dù ngươi bằng lòng rút, còn Phong Dã sẽ nguyện ý rút sao?"
"Phong gia trung lương ba đời, nếu muốn làm phản thì tại sao khi Tinh Viễn vương cầm quyền không làm phản luôn đi? Phong Dã là bị hôn quân và nịnh thần bức phản, nếu gặp minh quân thánh chủ, hắn chính là lương tướng trung thần."
"Mấy lời nói nhăng nói cuội này chỉ có trẻ con ba tuổi mới tin."
"Thẩm huynh tin hay không cũng không thay đổi được gì, bây giờ huynh đang bị giam giữ, cho dù có lòng báo quốc cứu dân cũng chẳng có đất dụng võ, nếu cứ chết già trong ngục như thế thì thật đáng tiếc cho một nhân tài kinh thế như Thẩm huynh. Hôm nay ta tới đây không phải để biện luận đúng sai với Thẩm huynh."
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ta tới để chỉ cho Thẩm huynh một con đường sống, hơn nữa còn là một con đường sống không phụ lý tưởng, xứng với thực lực của Thẩm huynh."
"Ngươi mơ tưởng..."
"Ta muốn đưa cả nhà Thẩm huynh đến Vân Nam."
Thẩm Hạc Hiên giật mình.
"Chim khôn lựa cành mà đậu, hiền thần chọn chủ mà hầu, trong lòng Thẩm huynh hẳn rõ ràng ai mới là minh chủ có thể khôi phục Đại Thịnh năm xưa, ai mới có thể cho huynh thực hiện lý tưởng tề gia trị quốc, ghi danh sử xanh."
Thẩm Hạc Hiên trầm mặc.
"Hoặc là, Thẩm huynh bằng lòng cùng đám quan lại ngồi không ăn bám, nồi đất vang rền* chìm xuống đáy nước cùng hôn quân."
*Nồi đất vang rền: Ví von hạng người không có tài mà lại giữ chức vị cao.
Yến Tư Không lại rót một chén rượu nữa kính Thẩm Hạc Hiên, sau đó một mình uống cạn: "Ta sắp phải đi sứ cùng Khuyết tướng quân đến Chahar, chuyến này hung hiểm chưa chắc có thể trở ra toàn thân, nếu Thẩm huynh nghĩ thông thì nói cho ta biết, còn không e đã hết đường cứu vãn."
Y đặt chén rượu xuống, đứng dậy rời khỏi nhà giam.
Y cũng không đoán được Thẩm Hạc Hiên sẽ lựa chọn thế nào, nhưng y đã hết tình hết nghĩa, nếu không bởi yêu tài và niệm tình đồng môn xưa, y sẽ không giữ Thẩm Hạc Hiên đến tận giờ. Còn nếu Thẩm Hạc Hiên vẫn cố chấp không tỉnh thì cứ để gã chết già trong ngục đi!
Gặp Thẩm Hạc Hiên xong, y lại đi gặp Phùng Tưởng, Phùng Tưởng không cố chấp như Thẩm Hạc Hiên, hắn không hàng chẳng qua bởi vì người nhà còn ở kinh đô.
Phùng Tưởng là người không quan trọng, Yến Tư Không vốn chẳng muốn làm khó, y sẽ bàn bạc với Phong Dã thả người này ra để hắn một mình hồi kinh, giúp họ gửi một "bức thư" chấn động toàn thể triều dã.
-----------------------------------
Lúc trở về phủ, mặt và người Yến Tư Không toàn mùi rượu, chỉ muốn thay y phục cho nhanh, song lại bị Phong Hồn đang buồn miệng chặn lại, dí mũi trêи người y ngửi nửa ngày.
Bình thường toàn Phong Dã cho Phong Hồn uống rượu, nhưng nó uống toàn rượu lâu năm, rượu thường không lọt được vào mắt sói nó, Yến Tư Không không biết làm sao, liền gọi hạ nhân mang một bầu rượu như đúc tới, đích thân giúp Phong Hồn uống.
Phong Hồn uống rượu xong liền vây quanh Yến Tư Không, cứ liên tục nhào lên người y, hoàn toàn không còn sự bình tĩnh và lãnh khốc thường ngày. Yến Tư Không thật sự không cản được, bị nó quấn quýt vui đùa nửa ngày đến mệt bở hơi tai.
Cho đến khi mặt trời xuống núi, người làm mời Yến Tư Không tới ăn cùng Lang vương, y mới thoát thân được.
Phong Dã tuyên bố với bên ngoài mình bị ngã gãy chân cần phải tĩnh dưỡng. Để giữ bí mật nên trong phủ cũng phải giả bộ nằm giường, ăn uống đều phải bưng tới tận nơi.
Sau khi Yến Tư Không vào phòng, Phong Dã liền cho lui người làm. Bấy giờ hắn mới đứng dậy xuống giường, giãn gân cốt, ai oán nói: "Nằm cả ngày còn mệt hơn cưỡi ngựa cả ngày."
"Mấy ngày nữa là lên đường rồi, cố chịu chút!" Yến Tư Không nói: "Ngươi đã bàn bạc với Khuyết Vong chưa?"
"Ừ, mặc dù hắn có thể dịch dung thành bộ dáng của ta, nhưng cũng không thể giống hoàn toàn, thanh âm cũng khác, không che giấu được người thân cận, cho nên ta sẽ chọn hai tên người hầu trung thành hầu hạ hắn. Chúng ta đi nhanh rồi về, hơn nữa còn có thúc thúc quản lý nên sẽ không sao đâu."
"Vậy thì tốt."
Phong Dã đi tới cạnh Yến Tư Không, khẽ ngửi: "Sao trêи người ngươi toàn mùi rượu thế? Thẩm Hạc Hiên còn có tâm trạng uống rượu với ngươi à?"
"Không phải, ta cho Hồn nhi uống rượu rồi nó làm đổ lên người ta."
Phong Dã kéo cổ áo y: "Hôi quá, cởi ra đi."
"Để ta về thay..."
"Thay luôn ở đây." Phong Dã giữ vai y, ung dung nhìn.
Yến Tư Không do dự một hồi, song vẫn cởi y phục, có vẻ Phong Dã chê y chậm nên nhanh chóng giật phăng vạt áo y ra, xoay người áp y xuống giường.
"Phong Dã, ngươi vẫn chưa ăn không..."
"Ở đây ta đói hơn." Phong Dã kéo tay Yến Tư Không, để nó phủ lên bộ vị ngang tàng của mình. Yến Tư Không như bị phỏng tay, lập tức rút lại.
Mặc cho hắn áp xuống giường thích làm gì thì làm, trong cơn hỗn loạn, Yến Tư Không vẫn không quên nhắc chính sự: "Phong Dã, ta có việc...cầu ngươi..."
Phong Dã cười nhẹ: "Ngươi muốn ta nhanh hơn, hay mạnh hơn, hay đổi tư thế?"
"Ta...hy vọng ngươi thả Thẩm Hạc Hiên và Phùng Tưởng."
Phong Dã dừng lại, rồi lại dùng sức đâm vào cơ thể Yến Tư Không, chọc cho người dưới thân run lẩy bẩy. Hắn hừ lạnh: "Có phải ngươi không còn nhớ? Ta đã bảo đừng nhắc tới nam nhân khác trước mặt ta, nhất là trong lúc này."
Yến Tư Không ôm cổ Phong Dã, tình nồng ý mật dùng trán cọ cọ gò má người kia: "Thả bọn họ đi!"
Phong Dã bị kϊƈɦ thích thú tính, hắn không trả lời, chỉ biết đưa mình ngày một lún sâu, ngày một mê đắm vào thân thể và linh hồn khó kiểm soát của người dưới thân.
--------------------------------------
Trước khi đi, Phong Dã sai người thả Phùng Tưởng, mà Thẩm Hạc Hiên cũng đồng ý, bằng lòng đến Vân Nam. Lúc đầu Phong Dã không đồng ý, cho rằng để Thẩm Hạc Hiên đi phò tá Trần Mộc sẽ giúp Trần Mộc lớn mạnh và khó khống chế hơn, nhưng cuối cùng hắn vẫn bị Yến Tư Không thuyết phục, Yến Tư Không lo Trần Mộc không quyền không thế, lại còn trẻ, bây giờ nắm quân quyền trong tay, lỡ bên cạnh có kẻ mang ý đồ xấu, hoặc triều đình dùng mưu quyền dụ dỗ, bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc.
Lo liệu xong sự vụ Đại Đồng, Phong Dã mặc áo giáp Nguyên Nam Duật, đeo mặt nạ của cậu. Phong Dã cao hơn Nguyên Nam Duật một chút, nhưng thân hình ai nấy cũng đều khỏe khoắn, mặc giáp nặng trêи mình, lại còn ngồi trêи lưng ngựa nên nhìn cũng không khác nhau quá nhiều. Hắn và Yến Tư Không dẫn ba nghìn hộ vệ và lễ hậu, rời khỏi biên giới phía Tây, tới bộ lạc Chahar.
Hiện Chahar trú đóng ở nơi không xa Đại Đồng là mấy, chỉ mất hai ba ngày đi đường, từ xa đã có thể thấy vô số nhà bạt và súc vật nuôi thả trải rộng trêи thảo nguyên. Trước kia chúng không đóng quân ở đây, sau khi nghị hòa cùng triều đình mới đặc biệt dời đến nơi gần Đại Đồng và Hà Sáo để ra uy với Phong Dã.
Nhi tử của Nadakhan là Turku đích thân ra tiếp đón, thấy một đống rương hậu lễ thì mặt mày hớn hở lắm, cực kỳ khách sáo với bọn họ. Sau khi sắp xếp hộ vệ bọn họ đóng quân cách đó không xa, hắn liền dẫn Phong Dã, Yến Tư Không và hai thị vệ thϊế͙p͙ thân đi gặp Nadakhan.
Trêи đường, Turku giả mù sa mưa với Yến Tư Không bảo rằng chúng rất áy náy khi đã giết sứ thần của Lang vương, sau đó còn nói với họ, sứ thần triều đình ở đây đã lâu cũng rất muốn gặp bọn họ.
Yến Tư Không biết, người bọn chúng muốn gặp là mình cho nên y bình thản đáp, theo lễ nghi bọn họ hẳn nên bái kiến Đại Hãn* trước, còn về sứ thần Đại Thịnh, y tất gặp trêи yến hội sau.
*Cách gọi khác của Nadakhan, tên tiếng trung của Nadakhan là Na Đáp Hãn.
Chương 14: