Chương 12:
Lúc Yến Tư Không gặp Phong Dã ở nha môn, hắn đang nghị sự với vài tướng lĩnh chủ chốt. Yến Tư Không cứ vậy bước thẳng vào, y thấy được Nguyên Nam Duật, Nguyên Thiểu Tư và thủ hạ đắc lực của Phong Dã đều ở đây, hơn nữa còn có thúc thúc của Phong Dã – nghĩa đệ của Phong Kiếm Bình Phong Trường Việt, năm đó chính lão đã liều mình dẫn hai nghìn quân Phong gia trung thành tẩu thoát khỏi Đại Đồng mới có cái gốc cho Phong Dã Đông Sơn tái khởi*.
*Đông Sơn tái khởi: Thua keo này bày keo khác.
Người này là cô nhi gia gia Phong Dã nhận nuôi, hiện đã tuổi gần đất xa trời, nhưng thân thể vẫn cường tráng, tính tình ngay thẳng trung trinh. Tuy quân Phong gia do Phong Dã chỉ huy nhưng Phong Dã vẫn cực kỳ kính trọng lão.
Thấy Yến Tư Không, vẻ mặt mấy người trong phòng đều phức tạp, tiếng xấu về y ai trong đây cũng biết, rồi Phong Dã lại còn có tư tình với y, quả thực trơ trẽn.
Song những người khác không ưa Yến Tư Không thì không dám nói thẳng, nhưng Phong Trường Việt lại không giống vậy, lão hừ lạnh, nói một cách khinh bỉ: "Phò mã gia có gì muốn làm à?"
Trước nay Yến Tư Không luôn coi trọng lễ nghĩa, y chắp tay đáp: "Phong tướng quân, ta tới tìm Lang vương là có chuyện muốn bàn bạc."
"Ngươi tìm Lang vương thì về phủ chờ là được, phiền gì phải chạy tới tận đây?"
Nguyên Nam Duật hơi nhíu mày, Nguyên Thiểu Tư thì thầm cười lạnh.
Phong Trường Việt thẳng thừng mỉa mai y thị tẩm Phong Dã, tuy vậy mặt y vẫn không đổi sắc, chỉ từ tốn đáp: "Ta không biết Lang vương đang nghị sự, đã vậy ta xin cáo lui trước."
"Khoan." Phong Dã nói, hắn nhìn mọi người xung quanh: "Hôm nay nói cũng được kha khá rồi, thúc thúc, không bằng giải tán đi."
Phong Trường Việt cố tình thở hắt một hơi, lớn tiếng nói: "Lang nhi, chuyện thúc thúc bàn với con, con nhất định phải suy nghĩ thật kỹ."
"Con hiểu."
Mọi người dần tản đi, Phong Dã chống hai tay lên án, bình tĩnh nhìn Yến Tư Không: "Tìm ta có việc gì?"
"Phong tướng quân đang nhắc tới chuyện gì?"
Phong Dã lảng tránh: "Ngươi không cần biết."
Yến Tư Không cũng không hỏi nhiều, y bước đến trước án, cúi đầu nhìn địa đồ Tây Bắc: "Chẳng lẽ các ngươi đang bàn bạc tấn công Chahar!"
"Đám man cẩu kia rượu mời không uống, còn dám giết sứ thần ta, ta không đánh chúng chẳng phải để người trong thiên hạ cười chê à?"
"Hiện tại ta không thể đánh Chahar, chúng không có nơi ở cố định, giờ còn sắp vào đông, đất đai cằn cỗi, là tối kỵ binh gia. Hơn nữa, một khi ngươi động binh ắt gặp triều đình tiền hậu giáp kϊƈɦ."
"Đàm không thành, chỉ có thể đánh." Phong Dã lạnh nhạt nói: "Bằng không giữ bọn chúng lại chỉ tổ thành đại họa."
"Kỳ thực Chahar và triều đình chưa chắc đã vội như ngươi nghĩ. Triều đình nhận lời Chahar cho nhân dân hai bên giao thương với nhau, nhưng giờ Hà Sáo đã bị ngươi chiếm đóng, Chahar thì lại thèm chảy nước dãi với Hà Sáo mà bó tay, còn triều đình thì sao, đã hứa song vô phương thực hiện, bây giờ còn bị Nadakhan ép phong cống, hiện là lúc xem ai bình tĩnh hơn."
Phong Dã nhíu mày: "Sao ngươi biết Nadakhan yêu cầu triều đình phong cống?"
"Ta không chỉ biết chuyện này, mà ta còn biết Chahar chỉ thẳng mặt ta làm sứ giả mới chịu hòa đàm."
Phong Dã sa sầm mặt mày, giọng điệu chuyển lạnh: "Ai nói cho ngươi biết?"
"Ở ẩn trong núi ta còn có cách biết được tình báo, huống hồ chúng ta đang ở Đại Đồng." Yến Tư Không nói hời hợt: "Lang vương không cần phải truy cứu là ai nói với ta, ta đã biết hết tất cả rồi, đây chẳng phải là nguyên nhân ngươi không chịu thương nghị chuyện này với ta sao?"
Phong Dã xoay người, lạnh nhạt nói: "Với tính tình của ngươi, chắc chắn yêu cầu đi sứ."
"Đúng."
"Không thể." Phong Dã quả quyết: "Ngươi đừng mơ ta phái ngươi tự dưng đi chịu chết. Hừ, mấy chuyện vô nghĩa không đâu."
"Nếu đi chịu chết thật thì ta đã không đi, nhưng ta đã đi thì việc này sẽ có khả năng chuyển biến tốt."
"Nadakhan có biết ngươi là ai đâu? Hắn muốn người từ ta, rõ ràng đó là ý của triều đình!" Phong Dã lạnh lùng nói: "Ngươi phạm đại tội mưu phản, một khi rơi vào tay họ, đừng nói là Phò Mã, cho dù ngươi có là hoàng tử thì cũng phải rơi đầu."
"Phong Dã, vì sao ngươi chắc chắn Nadakhan sẽ giao ta cho triều đình?"
"Gã muốn lấy ngươi để triều đình phong cống."
"Ngươi có thể cho Nadakhan giao thương, triều đình có thể cho Nadakhan phong cống, như vậy xem ra ngươi và triều đình ngang nhau cả thôi." Yến Tư Không nhẹ giọng nói: "ʍôиɠ Nadakhan rốt cuộc đặt bên nào còn chưa biết được mà!"
"Năm đó phụ thân giết không ít người Chahar, rồi Nadakhan lại giết sứ thần của ta, thái độ ngang ngược như vậy mà ngươi nghĩ có thể đàm à?"
"Vẫn đàm được." Yến Tư Không chắc chắn nói: "Thứ nhất, Nadakhan sợ ngươi đánh gã, chỉ dựa vào đám lính nhỏ lẻ, hủ qua độn giáp* của chúng căn bản không phải đối thủ của ngươi, nhưng triều đình thì lại không đánh được bọn chúng. Thứ hai, triều đình đáp ứng phong cống, với quốc khố hạn hẹp như hiện nay vốn không thể thỏa mãn lòng tham, song nếu Hà Sáo mở cửa giao thương để dân vùng biên giới tự do giao dịch, chỉ riêng việc đó thôi cũng đủ để nuôi sống cả đám. Thứ ba, Nadakhan đang do dự, chỉ cần chúng ta cho hắn thấy rõ mặt lợi và hại, rất có thể hắn sẽ trở giáo theo ta."
*Hủ qua độn giáp: vũ khí nghèo nàn
Phong Dã nheo mắt lại: "Ta không giỏi ăn nói như ngươi, nhưng ta biết, đã là người do dự thì hành động khó lường, vì vậy càng nguy hiểm hơn. Không bằng diệt gọn Chahar, vĩnh tuyệt hậu hoạn."
Yến Tư Không tận tình khuyên nhủ: "Ngươi có thể đánh bại gã, nhưng không có khả năng tiêu diệt gã, cho dù có thể cũng phải mất năm năm đến mười năm. Không đánh mà thắng mới là cảnh giới tối cao của binh pháp, đi sứ nguy hiểm, chẳng lẽ chiến tranh không có sao? Nếu cùng là hiểm đều không thể ngăn cản bước chân của chúng ta, lý nào ta lại không thử chứ?"
Phong Dã quay đầu sang chỗ khác: "Không được."
Yến Tư Không cao giọng nói: "Phong Dã, ta nhất định sẽ thuyết phục được Nadakhan, một cái mở miệng của ta có thể sánh ngang với thiên quân vạn mã."
"Ta đã bảo không được!" Phong Dã xoay người, giọng điệu không cho phép nói thêm: "Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đi mạo hiểm."
Trong lòng Yến Tư Không nhất thời mềm nhũn, y bước tới cạnh Phong Dã, lưỡng lự chốc thoáng mới nhẹ giọng nói: "Ngươi...đang lo lắng cho ta sao?"
Ánh mắt Phong Dã hơi dao động, hắn nghiêm mặt lại, cứng rắn nói: "Giữ ngươi lại bởi vì còn tác dụng lớn, ta sẽ không để ngươi chết vô cớ trong tay man di."
"Yến Tư Không ta đi qua núi đao mưa kiếm nhiều năm, có hung hiểm nào là chưa thấy, sao có thể chết trong tay mọi rợ chứ?" Yến Tư Không ngẩng đầu, nhìn vào mắt Phong Dã: "Phong Dã, để ta đi đi, ta sẽ trở về, hơn nữa còn mang tin tốt trở về."
Phong Dã nheo mắt lại: "Được, nếu ngươi thật sự muốn đi thì ta đi với ngươi."
Yến Tư Không cả kinh, bật thốt: "Ngươi điên rồi sao?"
"Ta thấy ngươi mới điên rồi." Phong Dã nghiến răng: "Cứ muốn đi chịu chết."
"Ta còn việc chưa thành, làm gì có chuyện muốn đi chết, ta dám đi là đã nắm chắc trong lòng, ngươi đi mới là tận diệt!" Yến Tư Không cảm thấy sợ hãi, trước nay Phong Dã to gan lớn mật, lần đi bình phản loạn Lương vương năm ấy, hắn mới chỉ mười chín tuổi mà đã dám dùng chiêu hiểm nhất, đánh hung nhất, kiếm tẩu thiên phong*, binh đi cờ hiểm, câu nào nói ra cũng cần phải có dũng khí chết người, đây tuyệt không nói quá. Y vốn tưởng Phong Dã gặp biến cố, bây giờ thống lĩnh hơn mười vạn đại quân đã biết cách trầm ổn, xem ra nhìn bên ngoài là vậy, nhưng trong xương vẫn là một con sói.
*Kiếm tẩu thiên phong: Dùng cách khác người để giải quyết vấn đề.
"Ai nói ta lấy thân phận Lang vương để đi." Phong Dã khẽ hừ: "Thế nhân đều biết bên cạnh ta có một tướng quân che mặt, là cánh tay đắc lực của ta."
"Ngươi...ngươi lấy thân phận Khuyết Vong đi?"
"Không sai, ngươi muốn đi sứ không phải không có lý, nhưng ta nhất định phải đi chung với ngươi. Thứ nhất, ngươi không hiểu rõ Chahar, nhưng ta đánh với người ʍôиɠ Cổ hai mươi năm, vô cùng hiểu tính tình
bọn họ. Thứ hai, nếu có chuyện gì xảy ra, không cần phải gửi tới gửi lui Đại Đồng bàn bạc, nhanh hơn triều đình nhiều. Thứ ba..." Phong Dã nhìn Yến Tư Không: "Có ta bên cạnh, ngươi sẽ an toàn hơn."
"Không được, ngươi là người đứng đầu tam quân, ngươi không thể đi mạo hiểm." Yến Tư Không quả quyết nói.
Phong Dã nhướn mày: "Vừa nãy ngươi thuyết phục ta như nào? Có cần ta phải lặp lại từng chữ không?"
Yến Tư Không lập tức nghẹn lời, y không ngờ Phong Dã lại dùng chính lời y để phản bác y.
Phong Dã lại nói: "Trong thông văn Nadakhan gửi ta cũng có viết gã sẽ chấp nhận theo quy tắc của Trung Nguyên, hai quân giao chiến không chém sứ giả, trước đây bởi vì sứ thần của ta mạo phạm gã trước nên gã mới chém đầu dưới cơn nóng giận. Lần này đi sứ, kỳ thực chỉ có mình ngươi là mạo hiểm, hơn mười vạn đại quân của ta đóng giữ ở Đại Đồng, gã không dám giết chúng ta đâu."
Yến Tư Không hơi nhíu mày, kế này ngoài việc Phong Dã sẽ gặp nguy hiểm ra thì vẫn có thể xem là một kế hay. Sứ thần triều đình tới đàm phong cống, nhưng phong cống ở mức nào cũng không phải họ có thể làm chủ, lại phải cách xa xôi nghìn dặm bàn bạc đối sách với triều đình, muốn nên việc thì phải đến tháng. Còn y và Phong Dã có thể ra quyết định ngay lập tức, xét điểm này thì họ có lợi hơn triều đình.
Nhưng y vẫn lo lắng cho an nguy của Phong Dã, nếu Phong Dã mà gặp chuyện không may thì tất cả liền đi tong.
Phong Dã bá đạo nói: "Nếu ngươi nằng nặc đòi đi thì ta phải cùng đi, còn không, ai cũng đừng hòng đi hết."
Yến Tư Không do dự một lúc lâu mới bất đắc dĩ nói: "Được rồi."
Phong Dã vươn tay, nâng cằm y lên: "Ngươi thật sự nắm chắc chứ?"
"Thật sự."
"Vậy thì tốt." Phong Dã nói: "Ngày mai ta sẽ hồi âm Nadakhan, phái ngươi đi sứ Chahar, hai ngày sau, khi đi săn ta sẽ giả bộ chân bị thương rồi tĩnh dưỡng ở phủ, tất cả sự vụ trong quân tạm để thúc thúc làm thay."
Yến Tư Không hít sâu một hơi, tuổi trẻ y lưu lạc, từng ra Bắc vào Nam, đôi chân này đã bước hơn nửa giang sơn Đại Thịnh, nhưng chưa từng ra quan ngoại. Lần này đi sứ quả thực như lời Phong Dã nói, nguy hiểm trùng điệp, giả sử đàm phán không thành, Nadakhan chắc chắn sẽ giao y cho triều đình tranh công.
Bây giờ mặc dù triều đình vẫn chưa có bằng chứng xác thực, nhưng lời đồn đã phủ khắp mọi nơi. Nếu không có công chúa Vạn Dương, y sớm đã bị triều đình cách chức xét nhà từ lâu, cũng may thay "người thân" duy nhất của y chỉ có một đứa trẻ sơ sinh, hơn nữa còn là một quận chúa, không tiện để dùng uy hϊế͙p͙ y, cho nên cái triều đình mong muốn tất nhiên là bản thân y, cùng với đầu của y.
Song, chỉ cần có thể thuyết phục được Chahar, chẳng bao lâu sau Phong Dã sẽ cử binh tiến quân vào Trung Nguyên. Khi bọn họ dẫn ngàn vạn quân tiến vào kinh thành, còn ai dám tố cáo Yến Tư Không y nữa?
-------------------------------------------
Phong Dã bắt tay vào chuẩn bị ngay, Yến Tư Không cũng tỉ mỉ nghiên cứu quan hệ giữa các bộ lạc Chahar và thư qua lại giữa Phong Dã và Nadakhan để lên kế hoạch cho thật đầy đủ.
Vài ngày sau, Phong Dã dẫn một đám người lên núi săn. Săn thú là chuyện thường ngày hắn yêu thích nhất, lúc nào hắn cũng muốn đi săn, nhưng lần này, Lang vương thông thạo cung mã lại "vô ý" ngã từ trêи ngựa xuống, gãy một chân, được đại phu chẩn đoán phải nằm trêи giường một thời gian, không được đi lại tùy tiện. Tam quân sẽ do Phong Trường Việt quản lý thay, còn Phong Dã chỉ xử lý sự vụ trong phủ.
Lúc này, Thẩm Hạc Hiên và Phùng Tưởng rốt cuộc cũng được giải đến Đại Đồng, họ bị nhốt trong ngục ở đây. Sau khi Yến Tư Không nhận được tin, không hề trễ nãi thêm giây nào, cùng ngày y lệnh người chuẩn bị rượu và thức ăn thượng hạng đến gặp Thẩm Hạc Hiên.