Chương 33:
Có lẽ biết lần này Yến Tư Không đi không thể trở về sớm được, dù sao chuyến này đi Vân Nam núi non trập trùng, đường xá xa xôi lại hiểm trở, mà mưu đồ của bọn họ dữ nhiều lành ít, ai dám nói ly biệt hôm nay, tương lai nhất định có thể gặp lại.
Mặc dù ngoài miệng Phong Dã bằng lòng thả y đi, nhưng trong lòng thực ra đấu tranh cực kỳ. Ngoài Nguyên Nam Duật và Ngô Lục Thất theo hầu, hắn lại tỉ mỉ chọn lựa thêm mười tên thủ hạ trung thành, võ công cao cường nữa. Bây giờ đang là thời điểm cần dùng người, Phong Dã lại phái tinh binh đại tướng dưới trướng mình đi, đủ để thấy hắn lo lắng nhường nào.
Những ngày tiếp theo, hôm nào Phong Dã cũng tới phòng Yến Tư Không cùng ăn cùng ngủ với y. Dịch quán canh phòng nghiêm ngặt, ngoài Ngô Lục Thất ra, không ai được gặp Yến Tư Không. Nhưng trêи đời vốn chẳng có tường nào không lọt gió, lời đồn y cấu kết với Lang vương đã đồn đến tận kinh đô, dù sao từ sau khi Phong Dã xuất hiện, tin đồn hai người đoạn tụ vẫn luôn là chuyện cười ở tiệm rượu quán trà, mà Mậu Nhân và Kiềm Châu liên tiếp bị công phá không thể không khiến người khác hoài nghi.
Yến Tư Không hiểu rõ điều đó, nhưng để Phong Dã hành động tránh nghi ngờ thì không có khả năng. Phong Dã trời sinh ngạo mạn bướng bỉnh, không câu nệ lễ tiết, cũng không để bụng người khác biết, thậm chí còn ước gì người trong thiên hạ biết hết cả đi. Bây giờ Hà Sáo đã nằm gọn trong tay, hắn lại càng không có gì phải kiêng kỵ hơn.
Có lẽ thời gian bên nhau không còn nhiều nên Phong Dã dịu dàng với Yến Tư Không không ít, hai người không hề đề cập đến ân oán mập mờ trước kia, đó là khoảng thời gian hòa bình nhất từ sau khi gặp lại tới giờ.
Cho dù bận rộn việc quân thế nào, hôm nào Phong Dã cũng ăn với Yến Tư Không ít nhất một bữa cơm, buổi tối thì chắc chắn phải qua đêm ở phòng y, vô luận là điên loan đảo phượng hay chỉ ôm nhau say giấc nồng.
Đếm không hết những buổi sớm Yến Tư Không tỉnh lại trong lòng Phong Dã, lúc đó tựa như trở về nhiều năm trước đây, giá rét trời đông thậm chí không thể xâm nhập nửa phân bởi vì nhiệt độ hai người ôm nhau tựa như có thể đánh tan mọi giá rét.
Ví như hôm nay, sau đêm mây mưa điên cuồng, Yến Tư Không ngủ thẳng đến khi trời sáng, vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt Phong Dã ngủ say gần trong gang tấc.
Mái tóc đen dài xõa tung như vẩy mực, hàng lông mày rậm nghiêng mình như núi xa, sóng mũi cao như vách đá, môi mỏng đỏ như tô son, nó hệt như thiếu niên vô cùng tuấn mỹ trong trí nhớ của y, song y biết, khi đôi mắt kia mở ra, y sẽ không nhìn thấy ôn nhu và thâm tình trong ký ức nữa. Thế nên y ngừng thở, cũng không nhúc nhích, dùng đôi ngươi tỉ mỉ vẽ lại từng tấc da trêи khuôn mặt người kia, vì sợ đánh thức Phong Dã rồi, mình cũng tỉnh khỏi giấc mộng Nam Kha.
Cũng không biết qua bao lâu, hàng mi Phong Dã run lên, hắn sắp tỉnh. Yến Tư Không cũng như vừa tỉnh mộng, nhanh chóng nhắm mắt lại.
Khi mắt không thể thấy, tai mũi sẽ trở nên nhạy cảm cực kỳ. Y nghe được tiếng sột soạt khe khẽ, cũng cảm nhận được ánh mắt chuyên chú đang băn khoăn trêи mặt y, còn ngửi thấy được mùi xà phòng thơm ngát trêи người Phong Dã nữa.
Phong Dã đang nhìn y, tựa như y vừa nhìn Phong Dã.
Yến Tư Không kiềm nén trái tim đang đập loạn, thân thể nóng hệt như sắp bốc hỏa, y quả thực muốn chửi bản thân ngu xuẩn, y đang làm gì? Đang suy nghĩ gì đây?
Qua một lúc lâu, Phong Dã mới thấp giọng nói: "Ngươi đã tỉnh rồi phải không!"
Yến Tư Không quả thực như được đại xá, y mở mắt ra. Đối diện với y là đôi mắt cợt nhả của Phong Dã, đôi mắt ấy sâu mà hẹp, có lẽ đôi mắt đẹp nhất, sắc nhất mà y từng thấy.
Phong Dã vươn tay ôm lưng y, để y tựa vào lòng mình.
Hai người đều không mặc y phục, hai lồng ngực nóng bỏng nhất thời dán vào nhau, nóng hừng hực.
Yến Tư Không miệng đắng lưỡi khô, y đặt hai tay lên lồng ngực dày rộng của Phong Dã, miễn cưỡng kéo ra một khoảng cách, thấp giọng nói: "Dậy thay y phục thôi!"
"Gấp gì chứ?" Bàn tay to lớn của Phong Dã vuốt ve tấm lưng trơn mịn của Yến Tư Không. Lưng y thon dài mà chắc khỏe, bờ vai cong mềm như Tây Bắc trập trùng, bao phủ trêи đó là bắp thịt hơi nhô lên, chúng hệt như đồng cỏ trêи đất đai màu mỡ. Ngón tay của Phong Dã như con tuấn mã rong ruổi không biết mệt trêи thảo nguyên xanh tươi, cảm nhận được từng nhiệt độ, từng rung động trêи vùng đất ấy, quả thực đắm say lòng người.
Yến Tư Không bị ôm trong lòng Phong Dã, không dám lộn xộn. Giờ hai người đang xích lõa kề nhau, với tính tình của Phong Dã sẽ không quan tâm hiện là ngày hay đêm.
Phong Dã khẽ hôn lên má Yến Tư Không, giọng nói khàn khàn vang bên tai y: "Vì sao ngươi phải giả vờ ngủ?"
"..."
"Chẳng phải ta từng hỏi ngươi, nếu có ngày chúng ta giúp Sở vương trở thành tân đế, ngươi dưới một người trêи vạn người, quyền khuynh triều đình và dân gian, ngươi còn muốn gì nữa?"
Yến Tư Không giật mình.
Phong Dã lẳng lặng nhìn chăm chú hai mắt y: "Nói cho ta biết, phải làm sao ngươi mới có thể thỏa mãn?"
"Ta làm tất cả không phải vì thỏa mãn ta."
"Vậy thì là gì? Vì dân vì nước sao?" Phong Dã giễu cợt: "Trước mặt ta ngươi còn giả bộ gì? Ngươi từng nói ngươi sống vì báo thù, vì báo thù mà ngươi có thể hy sinh tất cả, bây giờ ngươi báo được thù thì lại muốn quyền to. Yến Tư Không, ta muốn nghe ngươi nói thật, ngươi, rốt cuộc muốn đến bao nhiêu mới có thể thỏa mãn."
Yến Tư Không rủ mắt, y đã không muốn nói lý tưởng của mình cho Phong Dã nữa, bởi vì Phong Dã sẽ không hiểu y, cũng sẽ không chấp nhận trước kia y bị cừu hận nhấn chìm. Nhưng nếu y không đáp, Phong Dã sẽ không tha, vậy nên y không thể làm gì khác hơn là bình thản đáp: "Ta muốn thi hành pháp chính* của mình, phục hưng thái bình thịnh thế, quốc thái dân an. Ta muốn chọn đúng người có thể trao quyền, không phải chí nhân tồn chính cử, nhân vong chính tức**, mà ta muốn tạo ra một dân gian trộm cướp tất tru, ban đêm không cần phải đóng cửa. Tu tề trì bình vốn là lý tưởng ban đầu của ta."
*Pháp chính: pháp luật và chính trị
*Chí nhân tồn chính cử, nhân vong chính tức: Trích từ <<Lễ ký - Trung Dung>>, ý chỉ một người khi tại chức thực thi chính sách riêng, khi mất đi hoặc có người khác lên thay thì chính sách đó bị cải cách hoặc không được thực thi nữa.
Phong Dã lấy tay dịu dàng vén tóc dài vương xuống mặt y, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú và trắng nõn ấy, nói: "Muốn làm những thứ đó, trừ phi ngươi là hoàng đế." Trong lúc nói chuyện, bàn tay Phong Dã lần mò từ cột sống trượt xuống nơi người ta khó mở miệng kia.
Trong lòng Yến Tư Không cả kinh, không chỉ bởi vì bàn tay hư hỏng của Phong Dã, mà hơn hết là bởi vì câu hắn vừa nói kia. Y hít sâu một hơi: "Thiên hạ không phải thiếu hiền thần, mà là minh chủ. Ta chưa từng mơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế." Tay y vòng ra sau lưng bắt lấy cổ tay Phong Dã, nhưng căn bản không ngăn cản được.
Phong Dã vùi mặt mình vào hõm cổ Yến Tư Không, khẽ cắn xương quai xanh nhô ra của y, giọng điệu không vui rõ rệt: "Cho nên, Sở vương chính là minh chủ trong lòng ngươi?"
"...Đúng vậy." Yến Tư Không thở dốc ngày một nặng nề hơn, đầu ngón tay Phong Dã đi đến đâu tựa như châm lửa đến đó: "Ta, ta làm thị độc thái tử bốn năm, vô cùng hiểu rõ tính tình nó. Nó thông minh cơ trí, cần cù hiếu học, bởi vì thuở nhỏ bị ức hiếp trong cung nên có thể hiểu và quan sát được nỗi khổ của dân chúng, càng không phải nói đến nó là trưởng hoàng tử, thiên tử danh chính ngôn thuận tương lai, nó nhất định sẽ trở thành...A..." Yến Tư Không kêu lên hoảng hốt, liên tục vặn vẹo mình trong lòng Phong Dã.
"Thành gì cơ?" Phong Dã bất cần khiêu khích cơ thể Yến Tư Không.
"Trở thành...minh quân thánh chủ..." Yến Tư Không đỏ bừng mặt, thân thể còn chưa khỏe giờ lại bắt đầu như nhũn ra: "Phong Dã, đừng..."
"Không được phép nói đừng với ta." Phong Dã hôn cổ Yến Tư Không, tiếp tục nói: "Ngươi chọn nó, chẳng lẽ không phải vì nó dễ thao túng à?"
"Ta cũng... tính như vậy, ưm...Dù sao nó vẫn còn nhỏ, tạm không thể thoát khỏi...lòng bàn tay chúng ta..."
Phong Dã nâng chân Yến Tư Không lên, nghiêng người đỉnh vào: "Cho dù nó trưởng thành hay còn nhỏ đều phải nằm trong lòng bàn tay ta." Giọng điệu vô cùng cuồng ngạo.
"Phong Dã, bây giờ là ban ngày...A..."
"Vậy thì sao?" Sức mạnh Phong Dã khiến người ta sợ hãi: "Một ngày nào đó ta sẽ vào kinh, ta muốn núi non sông ngòi, mây mưa sấm chớp, ngày sáng đêm tối, đều là của ta...Ngươi cũng vậy."
Trong biển tình, Yến Tư Không miễn cưỡng tỉnh táo chợt cảnh giác với lời của Phong Dã, nhưng rất nhanh sau đó y không thể suy nghĩ được gì thêm.
------------------------------
Vào một đêm trắng sáng sao thưa, Yến Tư Không và Nguyên Nam Duật dẫn các tướng sĩ xuất phát.
Khi nhóm mười ba người lặng lẽ giục ngựa khỏi thành, trong đầu Yến Tư Không nghĩ không phải là đoạn đường hung hiểm khó dò phía trước, mà là cái ôm ấm áp, hữu lực của Phong Dã trước khi đi. Y không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua thành Kiềm Châu, vậy mà chợt thấy trêи tường thành ấy một bóng dáng cao to. Y ngẩn người, nhìn chăm chú, nhưng làm sao cũng không nhìn rõ nổi.
Đó là Phong Dã sao? Phong Dã tới tiễn y sao?
Y luôn muốn rời xa Phong Dã, nhưng vừa bước chân ra khỏi thành y lại nghĩ tới bao giờ hai người mới có thể gặp lại, nhưng y lại không biết rốt cuộc họ có muốn gặp lại hay chăng.
Nếu nhân sinh có thể bắt đầu lại, y tuyệt đối sẽ không gặp Phong Dã, bởi vì trêи đời này chẳng có ai có thể khiến y vừa phẫn hận thống khổ rồi lại nhớ nhung da diết đến thế.
"Hắn đến tiễn chúng ta đấy." Thanh âm Nguyên Nam Duật theo gió lạnh thổi vào tai Yến Tư Không.
Yến Tư Không lập tức quay đầu lại đáp: "Nhìn không rõ."
Nguyên Nam Duật im lặng một hồi, rồi nói tiếp: "Là hắn."
Yến Tư Không không đáp, y càng rời xa Phong Dã, ánh mắt càng lãnh khốc và kiên nghị hơn.
Đi xứ xa, hành trình ngày một gian nan, sứ mệnh cũng ngày một nặng nề. Y vốn tưởng rằng Phong Dã là người duy nhất y có thể trông cậy, hai người sẽ sóng đôi đồng sinh đồng tử, nhưng giờ đây Phong Dã đã tự tay chặt đứt nhân duyên, y cũng phải bỏ nhi nữ tình trường ra đằng sau, có vậy y mới có thể đúc thành một thân tường đồng vách sắt.
---Hoàn quyển 6---