Chương 22:
Ngô Lục Thất đến thông báo, bảo rằng Lang vương triệu Yến Tư Không đến gặp Nguyên tướng quân. Lúc cậu nói chuyện, đầu không dám ngoảnh, bắp chân run run, đôi ngươi to tròn đen láy thi thoảng lại liếc về phía Phong Hồn bên chân Yến Tư Không.
Phong Hồn cũng dùng con mắt duy nhất nhìn chằm chằm cậu ta.
Yến Tư Không đứng dậy, trong ngực sôi trào máu nóng , rốt cuộc y cũng được gặp Nguyên Thiểu Tư.
Phong Hồn dùng móng móc vào chân Yến Tư Không, Yến Tư Không liền vỗ đầu nó: "Hồn nhi, ta đi một lát sẽ về, ngươi ở trong trướng đừng đi đâu nhé."
Phong Hồn nghe vậy bèn rút móng lại.
Yến Tư Không vừa ra khỏi trướng cùng Ngô Lục Thất, vừa dặn dò: "Đừng cho ai tự tiện vào lều của ta, biết chưa?"
Ngô Lục Thất ngượng ngùng đáp: "Đại nhân yên tâm, ngoài Lang vương ra ai dám vào chứ."
Từ ngày đến đại doanh quân phản loạn, đây là lần đầu Yến Tư Không đi lại trong doanh. Y muốn mượn cơ hội quan sát xem sao, nhưng chỉ bằng vài bước đường ngắn ngủi này mà muốn đoán tình hình đại doanh quả có hơi gượng ép.
Ngô Lục Thất dẫn y tới trước trướng Nguyên Thiểu Tư: "Đại nhân, mời."
Yến Tư Không hít sâu một hơi, ánh mắt trầm tĩnh mà lạnh lùng, y thẳng lưng, thong dong sải bước vào.
Vừa vào trướng, Yến Tư Không đã thấy Phong Dã ngồi ở ghế trung tâm, huynh đệ Nguyên gia thì đứng ở hai bên. Khi gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ấy rơi vào ánh nhìn Yến Tư Không, trong giây lát y đờ đẫn.
Nguyên Thiểu Tư...
Lần gặp mặt cuối cùng giữa hai người là lúc Nguyên Thiểu Tư vẫn còn là một thiếu niên anh tuấn mười bảy mười tám tuổi. Mười bảy năm trôi qua, giờ tuổi hắn không chênh lệch với Nguyên Mão là bao. Trong đám con Nguyên gia, Nguyên Thiểu Tư giống với Nguyên Mão nhất, giờ trêи mặt đã hằn dấu tháng năm, áo giáp trêи mình toát lên khí khái anh hùng lại càng giống ông hơn.
Nếu không rõ bản chất của Nguyên Thiểu Tư mà chỉ dựa vào tướng mạo chính phái và khí chất anh duệ của hắn, trông quả thực dễ cho người ta cảm giác tín phục.
Yến Tư Không nhìn gương mặt ấy không khỏi nhớ tới Nguyên Mão, trong lòng xót xa.
Nguyên Thiểu Tư bước nhanh tới, kϊƈɦ động gọi: "Nam Duật!"
Chưa chờ Yến Tư Không phản ứng, Nguyên Thiểu Tư đã nắm bả vai y: "Nam Duật, không ngờ huynh đệ chúng ta còn có ngày gặp lại!"
Yến Tư Không kinh ngạc nhìn Nguyên Thiểu Tư, trong lòng dâng lên nỗi chán ghét. Nguyên Thiểu Tư dám dùng khuôn mặt cực giống Nguyên Mão để làm chuyện bỉ ổi như vậy, ngay cả kẻ giảo hoạt như y cũng phải tự thẹn không bằng.
Nguyên Thiểu Tư đau đớn nói: "Năm đó đệ đi không từ giã, mười bảy năm không một tin tức gì, chúng ta đều tưởng đệ đã...Chẳng ngờ đệ còn sống, nương và đại tỷ mà biết sẽ vui mừng xiết bao."
Yến Tư Không nhìn Nguyên Thiểu Tư không chớp, từ tốn đáp: "Đại ca, ta là Tư Không, không phải Nam Duật, đừng nói đến cả thân huynh đệ mà huynh cũng không nhận ra nhé!"
Nguyên Thiểu Tư ra vẻ kinh ngạc, hắn liếc Nguyên Nam Duật: "Nam Duật, đệ nói thế là có ý gì?"
"Đại ca nói thế là có ý gì?"
"Nam Duật..." Nguyên Thiểu Tư xót xa: "Đến giờ đệ vẫn muốn giả bộ là Tư Không à? Năm đó Nguyên gia chúng ta tan cửa nát nhà, huynh đệ ba người trời Nam đất Bắc, giờ vất vả lắm mới đoàn tụ lại được, Tư Không cũng nói sẽ không trách đệ, đệ hà tất gì phải như thế?"
"Ta cũng muốn hỏi đại ca hà tất gì phải như thế." Yến Tư Không gỡ tay Nguyên Thiểu Tư từ trêи vai mình xuống, y nhìn Nguyên Nam Duật, rồi lại nhìn Phong Dã: "Giờ Duật nhi mất trí nhớ, Lang vương không rõ chân tướng, tất cả chỉ dựa vào lời mình huynh. Tư Không hay Nam Duật vốn chỉ là một cái tên, ta tên gì không quan trọng, nhưng ta không thể bị oan."
"Đệ..." Nguyên Thiểu Tư thất vọng lắc đầu: "Đệ và ta là thân huynh đệ, tại sao ta phải đổ oan cho đệ làm gì? Năm ấy đệ xông lên pháp trường rồi bị đày lưu vong, sau đó đệ cầu Tư Không chịu tội thay cho đệ, người ngoài không phân biệt được hai người, ta lại...lại vì tình cảm riêng mà không ngăn cản, chỉ vì đệ là đệ ruột của ta..." Hắn hối hận nói: "Mấy năm nay ta cắn rứt lương tâm, đến khi gặp lại Tư Không rồi, biết được các đệ còn sống rồi mới dám ngủ ngon giấc."
Khuyết Vong cúi đầu, tay sau lưng nắm chặt thành quyền, Phong Dã thì hơi hất cằm, lạnh lùng nhìn Yến Tư Không.
Yến Tư Không phì cười: "Đại ca, năm đó đúng là ta nhìn không ra huynh còn giỏi diễn kịch như thế. Ta hiểu tại sao huynh lại nói vậy, nhưng lời nói dối này quá lộ liễu đi. Đại tỷ và nương đều rõ chân tướng, người ở Quảng Ninh tuy rằng không còn mấy ai rõ nhưng chuyện năm đó cũng chẳng thể biến mất hoàn toàn. Là ai từ nhỏ đã vang tiếng thần đồng, là ai từ nhỏ đã vang danh thượng võ? Giờ Lương tướng quân Lương Tuệ Dũng đang chống người Kim ở Quảng Ninh chính là người năm đó đã đưa ta rời khỏi pháp trường, ông ấy biết người xông tới pháp trường rốt cuộc là ai." Y nhìn về phía Phong Dã: "Lang vương, ngài có dám gửi một bức thư cho Lương tướng quân hỏi rõ việc này không?"
Phong Dã đáp: "Được."
Con ngươi Nguyên Thiểu Tư chợt lóe, hắn trầm giọng nói: "Nam Duật, mười bảy năm không gặp, tại sao đệ lại trở nên...Bọn họ đều bảo đệ âm hiểm xảo trá, bánh đúc bày sàng, ta nhớ tình huynh đệ nên không tin nửa câu, nhưng đệ...rốt cuộc là vì sao mà đến cả tổ tông đệ cũng không chịu nhận? Nếu cha ở trêи trời mà biết được, chứng kiến ba người chúng ta nghi kỵ lẫn nhau, ông ấy sẽ khổ sở thế nào!"
Vẻ mặt Nguyên Thiểu Tư nghiêm nghị, ngôn từ nghĩa chính, kết hợp với khuôn mặt cực giống với Nguyên Mão năm đó khiến trong lòng Yến Tư Không phát run. Y không chỉ lui về sau một bước, mà trong lúc ngẩn ngơ khuôn mặt Nguyên Thiểu Tư và khuôn mặt Nguyên Mão chồng lên nhau, y tựa như thấy được Nguyên Mão đang mắng huynh đệ họ đấu đá, điều đó khiến trong lòng y dâng lên nỗi áy náy khó tả.
Nguyên Thiểu Tư thấy chiêu này có hiệu quả, lại bước tới gần hơn, thấp giọng nói: "Lẽ nào đệ đã quên năm đó cha dạy bảo chúng ta thế nào sao? Đệ báo đáp ân tình cha như vậy à?"
Nguyên Nam Duật im lặng tới giờ chợt bước đến, nhẹ giọng nói: "Yến đại nhân, ngươi đã không để ý một cái tên thì sao không bỏ qua chuyện cũ, đừng nhắc lại nữa. Ta đã bảo, ta không oán trách ngươi, ngươi muốn làm Yến Tư Không thì cứ làm Yến Tư Không, ta là Khuyết Vong thì cũng chỉ nhớ mình là Khuyết Vong, mà đại ca thì vẫn là đại ca. Đại ca nói đúng, cái quan trọng nhất chẳng phải ba người huynh đệ chúng ta đã đoàn tụ sao? Huynh đệ chúng ta đồng lòng xứng danh cho cha, báo thù cho cha, cha trêи trời có linh mới ngủ yên được."
Yến Tư Không đờ đẫn nhìn hai người huynh đệ Nguyên gia, chỉ cảm thấy trong lòng ngột ngạt khó chịu khiến y khó thở. Y lắp bắp môi, hai tay nắm chặt vang lên tiếng răng rắc.
Nguyên Thiểu Tư thông minh hơn y tưởng, biết điểm yếu y nằm ở đâu. Đời này cái y không quên được chính là đại ơn của Nguyên gia, mà giờ đây huynh đệ Nguyên gia lại ám chỉ y bất hiếu với Nguyên Mão, nó như một quyền ngay ngực, đánh vừa ngoan lại vừa chuẩn.
Nhưng...cứ bỏ qua vậy sao?
Nếu không có Phong Dã, y có thể bỏ qua, y có thể không để bụng mình là ai, nhưng Phong Dã lại bởi vậy mà đối với y...Trong lòng y âm ẩm đau, y lặng lẽ liếc về phía Phong Dã vẫn mặt không đổi sắc, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười giễu cợt.
Phong Dã, cũng chẳng quan tâm đâu...
Vì sao y vẫn chưa từ bỏ ý định thanh minh cho mình chứ? Cho dù y có chứng minh mình là Yến Tư Không thật thì khoảng cách giữa y và Phong Dã có thể biến mất chăng? Y từng lừa, từng lợi dụng Phong Dã, y còn cưới biểu muội của hắn, mà Phong Dã cũng chẳng chịu thua, những lời mắng nhiếc thấu tim thấu gan ấy, những lời nhục mạ không chút lưu tình ấy có thể coi chưa từng xảy ra sao?
Tội gì y phải phí công kiếm tìm sự trong sạch? E như Nguyên Nam Duật nói, giờ buông tay, huynh đệ đồng lòng mới tốt cho cả ba.
Trong lòng y thống khổ vạn phần mà khóe miệng lại nở nụ cười giễu cợt, y cúi đầu cười: "Được thôi, nói hay lắm, Yến Tư Không ta sống ba mươi năm, chiến thắng hoạn quan âm độc nhất hiểm ác nhất trêи đời này, vậy mà lại nực cười đến thân phận mình không chứng minh được, cũng được thôi..." Y hít sâu một hơi, nở nụ cười thê lương: "Bỏ qua thì bỏ qua."
Nói xong, y không nhìn bất kỳ ai trong trướng nữa, xoay người rời đi.
Trong lòng y hiểu rõ, cho dù là thư của Nguyên Vi Linh hay Lương Tuệ Dũng, một là không gửi bức thư nào hết, hai là có cũng chẳng đến được tay, Nguyên Thiểu Tư tòng quân năm mười sáu, giờ làm tham tướng trong phản quân, nếu chút bản lĩnh này cũng không có thì gã đúng là sống uổng mấy đời.
Y mệt rồi, mệt mỏi hoàn toàn rồi.
--------------------------------------
Trở lại trướng mình, Phong Hồn vẫn nằm ở chỗ cũ, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ra nhìn.
Yến Tư Không tới bên Phong Hồn, nghiêng người ngã gục trêи mình nó, nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân rã rời.
Y thật sự muốn lột da Nguyên Thiểu Tư để hắn không dùng khuôn mặt rất giống Nguyên Mão kia thốt ra những lời khiến y muốn giết người ấy.
Nhưng suy cho cùng thì đó vẫn là nhi tử của Nguyên Mão, là một phần của Nguyên Mão, y có thể làm sao?
Phong Hồn như cảm nhận được cảm xúc của Yến Tư Không, nó dụi đầu vào y.
Yến Tư Không xoay người, vuốt ve mặt Phong Hồn, nhẹ giọng nói: "Hồn nhi, có phải ngươi có khả năng nhớ mùi của một người cả đời không?"
Con mắt trắng xanh của Phong Hồn nhìn Yến Tư Không không chớp.
"Dù ngươi chỉ có một mắt, ngươi vẫn nhận ra ta." Yến Tư Không cười khổ: "Hắn còn không bằng ngươi."
Phong Hồn luôn ngạo mạn lãnh khốc đột nhiên lè lưỡi, ɭϊếʍ mặt Yến Tư Không.
Yến Tư Không giật mình: "Đây là lần đầu ngươi ɭϊếʍ ta
đó." Trước đây Phong Hồn dụi y đã giống như trời ban ân rồi.
Phong Hồn "ư ử" như đáp lại.
Yến Tư Không nằm trêи mình Phong Hồn, nở nụ cười dịu dàng: "Cũng được, ít ra ngươi còn nhận ra ta, cho dù ta có phải Yến Tư Không hay không, cho dù ta là người tốt hay người xấu, là trung lương hay gian nịnh, trong lòng ngươi cũng chẳng có gì khác biệt." Y nén nỗi chua xót trong lòng, thầm thì: "Có lẽ, ngươi mới là người hiểu ta nhất trêи trời này."
Khi Phong Dã bước vào doanh trướng, đập vào mắt chính là bóng lưng cô tịch ghé lên mình Phong Hồn của Yến Tư Không. Tim hắn nhói lên, vẻ mặt hơi thay đổi nhưng bị che giấu đi rất nhanh.
Yến Tư Không không quay đầu lại, kẻ có thể thoải mái bước vào trướng y mà Phong Hồn không phản ứng chỉ có thể là Phong Dã.
Phong Dã bước tới gần, ngồi xổm xuống, ra lệnh: "Xoay đầu lại."
Yến Tư Không bất động một hồi, sau vẫn chậm rãi quay người sang, lãnh đạm nhìn Phong Dã.
"Ngươi còn lời gì muốn nói không?"
"Không còn lời nào để nói." Vẻ mặt Yến Tư Không băng lãnh cực kỳ: "Ngươi cho rằng ta là ai thì ta chính là vậy, bây giờ ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là, ta là Ngự sự tuần án Kiềm Châu, là Phò mã đương triều, ngươi muốn quân Đại Đồng, phải dựa vào ta."
Phong Dã cười nhạt: "Không sai, đây mới là ngươi, trong lòng ngươi, nhi nữ tình trường gì, huynh đệ thân thiết gì, tất cả đều chỉ là quân cờ trong tay. Giờ ngươi muốn đánh cờ thì phải dùng binh mã của ta."
"Không sai, trong tay ta có soái, trong tay ngươi có tốt." Yến Tư Không nhìn xoáy sâu vào mắt Phong Dã: "Sở vương là trưởng hoàng tử, là thái tử danh chính ngôn thuận, là thiên tử tương lai, ta giúp ngươi đoạt được Hà Sáo, giúp ngươi dụ hàng quân Đại Đồng, giúp ngươi tranh giành Trung Nguyên, mà ngươi phải nâng đỡ Sở vương đăng cơ, chúng ta chia đều thiên hạ."
Phong Dã khẽ nhếch môi: "Một lời đã định."
Trong lòng Yến Tư Không ớn lạnh, Phong Dã nhận lời làm y khó tin, bởi vì y không dám trâng tráo khẳng định mình hiểu Phong Dã nữa. Phong Dã đề phòng y cũng như y đề phòng Phong Dã. Hai người đã từng thân mật xiết bao, giờ đây mặc dù gần trong gang tấc nhưng tựa như cách một vực sâu thẳm.
Phong Dã áp sát y: "Ngươi biết tại sao ta lại để Hồn nhi tới canh chừng ngươi không?"
Yến Tư Không nheo mắt lại: "Nó không biết nói."
"Đúng, chỉ có Hồn nhi mới không bị yêu ngôn xảo ngữ của ngươi lừa gạt." Phong Dã cười lạnh: "Bằng không, với sự gian xảo của ngươi, ngủ một đêm quân Phong gia đổi họ cũng khó nói."
Yến Tư Không giễu cợt: "Lang vương danh chấn thiên hạ mà lại sợ một thư sinh yếu đuối, người như ngươi cũng có thể thống ngự tam quân?"
"Sợ ngươi?" Phong Dã dịu dàng vuốt tóc y: "Ta từng đi qua địa ngục, từng gặp yêu ma quỷ quái, từng hiểu cảm giác cha mình dần mất nhiệt độ trong tay, trêи đời này không còn thứ gì có thể khiến Phong Dã ta sợ hãi nữa."
Yến Tư Không rùng mình.
Phong Dã cúi đầu, ɭϊếʍ hôn môi Yến Tư Không: "Từ cái ngày ngậm oan chịu tù, những nỗi đau ta từng chịu, những nỗi khổ ta từng trải, ta muốn đòi lại hết tất cả."
Yến Tư Không đứng dậy muốn bỏ trốn, lại bị Phong Dã bắt được, kéo vào lòng mình, hắn dùng sức hôn lên cánh môi mềm mại kia.
Môi răng triền miên, thân mật là thế, nhưng bốn mắt hai người lại cứ vậy trừng đối phương, tựa như muốn trừng thủng khuôn mặt kẻ đối diện.
Rồi đột nhiên Yến Tư Không dùng sức đạp Phong Hồn, Phong Hồn bất mãn đứng dậy, hai người thuận thế lăn sang một bên.
Lúc này Yến Tư Không mới thoát thân được, y bò dậy, đề phòng nhìn Phong Dã.
Phong Dã hề hước nhìn y như nhìn một con mồi: "Giữa ngươi và ta, rốt cuộc là ai sợ ai?"
"Phong Dã, ngươi coi thường ta quá rồi." Yến Tư Không cười lạnh: "Ngươi từng đi qua địa ngục, ta cũng từng dạo bước cõi âm, ngươi từng gặp yêu ma, ta cũng từng làm bạn với chúng. Để đi tới ngày hôm nay, Yến Tư Không ta không biết đã chết bao nhiêu lần, trêи đời này cũng không còn người hay vật gì có thể làm ta sợ hãi."
"Tốt." Phong Dã nhướn mày: "Kẻ không biết sợ như ngươi lại nghe lệnh ta, quả là trời giúp Phong gia."
Yến Tư Không mím môi không đáp.
Phong Dã vươn tay: "Qua đây."
Sắc mặt Yến Tư Không trầm xuống.
"Qua đây." Phong Dã hung hăng: "Ngươi nghĩ chỉ dựa vào một con soái trơ trọi của ngươi mà thắng được ván cờ này à?"
"Không có soái, ngươi không thể xuất binh."
"Một lần cuối, qua đây." Phong Dã nheo ngươi sói sắc lạnh, chúng nó bắn ra ánh nguy hiểm, không được phép chối từ.
Yến Tư Không thở dài, chậm rãi bước tới.
Phong Dã vươn tay kéo y vào lòng, rồi đặt y dưới người mình, cao cao tại thượng nói: "Tác dụng của ngươi còn cả --- lấy lòng ta. Như mong muốn của ngươi, đừng lãng phí lớp da này."
Yến Tư Không nở nụ cười thanh lãnh, ánh mắt nhìn Phong Dã không còn nhiệt độ nữa.