Trục Vương

Quyển 6 - Chương 2




Chương 2:

Yến Tư Không vừa bước vào phủ, người làm đã hối hả ra đón, vẻ mặt xen lẫn sợ hãi và không biết làm sao: "Công tử, cuối cùng ngài cũng về."

Yến Tư Không hờ hững hỏi: "Sao thế, phu nhân lại giận à?"

Người làm cười khổ, gật đầu: "Ngài mau tới khuyên đi!"

"Không vội." Yến Tư Không trở lại phòng ngủ, người làm thay triều phục cho y. Y ngồi xuống uống ly trà, chờ khi tĩnh tâm rồi mới lên tinh thần đi ứng phó với tổ tông của Yến phủ --- công chúa Vạn Dương.

Hai người thành hôn được một tháng thì chia phòng, từ đó về sau, Vạn Dương ngay cả làm trò cũng lười diễn, ở quý phủ lúc thì vênh mặt hất hàm, lúc thì châm chọc khiêu khích y. Y càng thân thiết với Tạ Trung Nhân, nàng càng ra vẻ thù địch.

Bình thường Yến Tư không cứ mặc cho nàng nháo, "chuyện nhà" hai người đã sớm trở thành chuyện cười trong tiệm rượu quán trà từ lâu, thậm chí còn truyền đến tai Chiêu Vũ đế. Nhưng Chiêu Vũ đế cũng chẳng quản được vị Hoàng nữ được nuông chiều này, trái lại còn khuyên Yến Tư Không nên nạp thϊế͙p͙. Yến Tư Không lợi dụng ngay chỗ Chiêu Vũ đế hổ thẹn mà dần chiếm được sự sủng ái của đế vương, giờ so với Tạ Trung Nhân y mới là nhân vật "nóng" nhất ngự tiền.

Xuyên qua hành lang gấp khúc, từ xa Yến Tư Không đã nghe thấy tiếng đổ vỡ.

Bước vào phòng, chén trà vừa khéo vỡ nát bên chân y, nước trà bắn ướt cả giày.

"Công, công tử..." Người làm run rẩy nhìn Yến Tư Không.

Vạn Dương xoay người, lạnh lùng trợn mắt với y: "Hôm nay ta hồi cung thỉnh an mẫu phi, không ngờ bà lại khuyên ta sinh tử, có phải ngươi lại lắm lời gì với phụ hoàng không?"

Yến Tư Không bình tĩnh đáp: "Phu nhân nói quá lời, chuyện nhà giữa nàng và ta, sao ta lại đi quấy rầy bệ hạ, nhưng bệ hạ quan tâm Yến gia có hậu không cũng là chuyện thường tình."

"Chắc chắn ngươi đã nói gì đó với phụ hoàng!"

Yến Tư Không hờ hững: "Chưa từng."

Vạn Dương giận tới mức run người. Ba năm qua, nàng và Yến Tư Không luôn sống trong tình cảnh như vậy, cho dù nàng có mưa cuồng gió bão, Yến Tư Không vẫn cứ thái độ gió thoảng mây bay.

Yến Tư Không lại nói: "Chỉ là, hôm trước bệ hạ khuyên ta nạp thϊế͙p͙..."

"Không cho!" Vạn Dương không chút nghĩ ngợi, đáp dứt khoát.

Yến Tư Không gật đầu: "Ta nghĩ phu nhân cũng chẳng đồng ý đâu."

Đám tôi tớ bên cạnh không dám thở mạnh, nhưng trong lòng có phần bất bình thay cho Yến Tư Không. Cho dù là công chúa cành vàng lá ngọc, nếu đã gả làm thê người ta cũng không thể điêu ngoa, bá đạo như thế. Bản thân đã không nối dõi cho phu gia, mà ngay cả nạp thϊế͙p͙ cũng không cho phép, đúng là làm người ta giận sôi máu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vạn Dương đỏ bừng: "Ngươi âm hiểm ti tiện như thế, nếu có con nối dõi chẳng phải sẽ thêm một tai họa cho Đại Thịnh sao?"

Mọi người hít một hơi, lời này phải chăng quá ác độc rồi?

Vẻ mặt Yến Tư Không vẫn ung dung như thường: "Phu nhân nói không phải không có lý."

Đôi mắt xinh đẹp của Vạn Dương tràn đầy thất vọng và thống khổ: "Ngươi thú ta chẳng phải vì thăng quan phát tài à? Hiện tại tất cả đã như ngươi mong muốn. Thân ta là công chúa, không thể tự chọn phu quân, thân làm phu nhân của ngươi, không thể ngăn ngươi nối giáo cho giặc, chí ít ta sẽ không để ngươi như ý nguyện, ta muốn Yến gia ngươi từ đây không người hương khói."

Yến Tư Không nhìn Vạn Dương mà trong lòng thầm thở dài. Thân ở hoàng gia, nàng không phải người thân bất do kỷ, nhưng đúng như nàng nói, mạng của nàng không tự làm chủ được. Mỗi khi y muốn lạnh lùng với nàng hơn, nhưng khi nhìn gương mặt ấy lại không nhịn được kiếm tìm vết tích của Phong Dã ở bên trêи, để rồi cũng lại nhịn không được mà mềm lòng.

Yến Tư Không cho lui người làm, từ tốn khuyên nhủ: "Điện hạ, tuy rằng người và ta không có duyên phu thê, nhưng ta sẽ kính trọng người, chăm sóc người, người muốn gì, chỉ cần ta có nhất định sẽ thỏa mãn. Người thấy thế nào vui vẻ thì cứ sống thế vậy, không cần phải phiền não vì ta."

Vạn Dương cắn môi: "Nếu ta muốn ngươi phân rõ giới hạn với hoạn quan, giữ tự trọng thì sao?"

Yến Tư Không rủ mắt xuống: "Ta gian khổ học tập hai mươi năm vì công danh lợi lộc, bây giờ Tạ công công quyền khuynh triều dã*, ta đương nhiên phải người khôn giữ mình, sao có thể lấy trứng chọi đá được."

*Triều dã: triều đình và dân gian.

"Ngươi cấu kết với hoạn quan làm việc xấu khiến người đời phỉ nhổ, đây chính là công danh lợi lộc ngươi muốn sao? Ngươi từng có cốt khí chưa hả!" Vạn Dương đỏ mắt mắng.

Yến Tư Không bâng quơ đáp: "Điện hạ cành vàng lá ngọc, sống trong muôn vàn sủng ái, sẽ không hiểu được đâu."

Vạn Dương nghiến răng nghiến lợi: "Yến Tư Không, ta thật thương hại ngươi." Rồi nàng bước nhanh rời đi.

Hai từ "thương hại" quả thực khiến Yến Tư Không run rẩy hồi lâu, mãi sau y mới lẩm bẩm: "Không hiểu cũng tốt."

--------------------------------------

Dùng bữa tối xong, người làm đến thông báo, có Chúc Lan Đình tới cầu kiến, sau đó liền dẫn người tới thư phòng.

Yến Tư Không vừa thấy mặt hắn là biết ngay hắn đến vì chuyện Địch tướng quân.

Quả nhiên, người làm vừa cài cửa lại, Chúc Lan Đình lập tức vỗ mạnh bàn công văn.

Yến Tư Không rót cho Chúc Lan Đình một chén trà: "Chúc thống lĩnh đừng nóng, bàn của ta không đảm bảo chịu nổi một chưởng của ngài đâu."

Chúc Lan Đình trầm giọng nói: "Yến Tư Không, ngươi biết rõ Địch tướng quân đi là chịu chết, vì sao không ngăn cản?"

"Tạ Trung Nhân thổi gió nhiều năm bên tai bệ hạ, muốn điều binh đến Liêu Đông, kẻ lợi dụng đúng cơ hội lần này không phải Địch tướng quân mà là Triệu tướng quân." Đôi ngươi Yến Tư Không trầm tĩnh mà cơ trí: "Ta hỏi ngươi, nước Kim đánh chiếm Liêu Đông, Địch tướng quân và Triệu tướng quân, ai nắm phần thắng hơn?"

Chúc Lan Đình suy nghĩ một hồi: "Triệu tướng quân."

"Không sai, đại quốc mênh ʍôиɠ ta gần như không còn tướng tài nữa, người có thể chống lại đại quân Trác Lặc Thái chỉ có hai vị tướng quân này, mà Địch tướng quân xuất thân từ Giang Nam, đóng quân vùng Trung Nguyên, chưa từng trải qua thời tiết khắc nghiệt phương Bắc, lại thêm tuổi tác đã cao; Triệu tướng quân xuất thân từ Tây Bắc, đang tuần tráng niên, quan trọng nhất là, mười bảy năm trước hắn từng xuất binh truy đánh Trác Lặc Thái, Trác Lặc Thái kiêng kỵ hắn kiểu gì cũng muốn rửa nhục trước kia, với tâm trạng như vậy sẽ dễ phạm sai lầm nhất. Vô luận so sánh thế nào, Triệu tướng quân cũng nắm phần thắng hơn Địch tướng quân."

"Vậy tại sao trước đó không để Triệu tướng quân đi?" Chúc Lan Đình nheo mắt lại: "Lẽ nào, ngươi muốn để Hàn Triệu Hưng bại?"

"Hàn Triệu Hưng bại là kết cục đã định sẵn." Trong con ngươi Yến Tư Không vụt qua vô số suy nghĩ: "Ta không ngăn được bệ hạ tiếp viện cho Hàn Triệu Hưng, nhưng ngay từ đầu Tạ Trung Nhân đã muốn để Triệu tướng quân đi, lão muốn nắm binh quyền quân Cảnh vệ mà lão vẫn luôn kiêng kỵ vào trong tay, là ta trong lúc lão và bệ hạ ngầm tính toán đã đổi Triệu tướng quân thành Địch tướng quân."

Chúc Lan Đình cúi đầu: "Ngươi đang muốn chờ Hàn Triệu Hưng bại sẽ phái Triệu tướng quân đi dọn dẹp tàn cục."

"Chỉ có Hàn Triệu Hưng bại, Triệu tướng quân mới có thể nắm binh mã Liêu Đông, bằng không nếu hắn mà đi thì hắn chính là Địch tướng quân tiếp theo bị Hàn Triệu Hưng tính kế hại chết." Yến Tư Không nói: "Hàn Triệu Hưng, rất giỏi mảng này."

"Yến Tư Không à Yến Tư Không." Khuôn mặt Chúc Lan Đình hơi vặn vẹo: "Trong lòng ngươi rõ hết tất cả, vậy mà vẫn có thể nhìn Địch tướng quân đi chịu chết, nhìn tướng sĩ Liêu Đông, bách tính vô tội hi sinh, ngươi...lẽ nào không còn cách khác sao?"

Yến Tư Không lạnh lùng nhìn Chúc Lan Đình: "Nếu ta nói cho ngươi biết, Thái Ninh là quê nhà của ta thì sao?"

"Cái gì?" Chúc Lan Đình kinh hãi.

"Chẳng phải ngươi luôn muốn biết thân thế của ta sao? Nhắc đến Thái Ninh chắc ngươi cũng đoán được đại khái rồi, cũng hiểu vì sao ta lại hận Hàn Triệu Hưng và Tạ Trung Nhân đến vậy." Yến Tư Không nhìn xoáy sâu vào mắt Chúc Lan Đình: "Chúc thống lĩnh, thắng lợi phải trả giả đắt, hi sinh một Địch tướng quân và quân dân một thành lại có thể đổi một thống soái thực sự có khả năng giúp Liêu Đông đánh bại nước Kim!"

Chúc Lan Đình hít sâu một hơi, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Mấy năm nay ngươi ngày càng khiến ta khó nhìn thấu, ta vẫn luôn suy nghĩ năm đó ta tha cho ngươi là đúng hay sai."

Yến Tư Không cũng trầm mặc.

Năm đó Chúc Lan Đình phụng chỉ truy lùng Phong Dã, đương nhiên hắn sẽ nghĩ tới Yến Tư Không, thậm chí tìm được bằng chứng Yến Tư Không và Xà Chuẩn cướp ngục.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn làm bộ không biết chuyện xảy ra, chỉ vì đáy lòng hắn cũng tin tưởng Phong gia trong sạch, hơn hết là bởi vì Yến Tư Không muốn lật đổ Tạ Trung Nhân, quyết tâm dìu dắt Trần Mộc lên ngôi vị.

Chẳng qua Yến Tư Không bây giờ lãnh khốc âm hiểm đến mức hắn phải kiêng dè, từ một học trò nghèo với hai bàn tay trắng chỉ mất vỏn vẹn bảy năm, mới tuần thành gia lập thất đã trở thành Thị Lang chính tam phẩm, từ được hưởng hết lợi lộc ở chỗ Nhan Tử Liêm sau khi quay đầu theo Tạ Trung Nhân vẫn được hưởng vinh hoa phú quý, mà nay bệ hạ sủng ái y muôn vàn, danh tiếng át hẳn Tạ Trung Nhân. Hắn tỉ mỉ nhớ lại con đường Yến Tư Không đã trải qua mà cảm thấy sợ thay tâm trí của người này.

Tự đáy

lòng Chúc Lan Đình hiểu rõ, Yến Tư Không chính là một con chồn hoang hai chân. Làm bạn với người như vậy, ai mà không sợ bị cắn trả, cho nên ba năm qua, hắn như giẫm trêи băng mỏng.

Yến Tư Không thở dài, hờ hững nói: "Chúc thống lĩnh, ta biết trong lòng ngươi tràn đầy ngờ vực vô căn cứ với ta, trêи đời này vốn không ai hiểu ta, càng gần gũi với ta sẽ càng không tin tưởng ta. Nhưng có một việc, ta muốn ngươi hiểu rõ, đó chính là ta hận Tạ Trung Nhân, ta với lão thù không đội trời chung, ta chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc rễ độc này cho mình, cho triều đình, cho người trong thiên hạ, đây không phải là nguyên nhân khi ấy ngươi tha cho ta sao?"

Chúc Lan Đình do dự một lát, gật đầu.

"Hàn Triệu Hưng chắc chắn sẽ đại bại, trong hình hình đó, bệ hạ tất phải thay Triệu tướng quân, hơn nữa nhất định sẽ giận chó đánh mèo Tạ Trung Nhân, khi ấy, chính là cơ hội tốt chúng ta chờ đợi nhiều năm." Từ lúc tận mắt thấy kết cục của Nhan Tử Liêm và Phong gia, y mới hiểu được, hao tổn tâm cơ diệt trừ hoạn quan chỉ là biện pháp không triệt để, muốn nhổ cỏ tận gốc phải tiêu diệt chỗ dựa lớn nhất của Tạ Trung Nhân -- - Hoàng sủng. Ba năm qua, y hao tổn tâm cơ lấy lòng Chiêu Vũ đế chính là muốn chơi trò rút củi dưới đáy nồi. Chỉ cần Hàn Triệu Hưng bại, Tạ Trung Nhân liền cách cái chết không còn bao xa.

Chúc Lan Đình nói: "Hi vọng lần này có thể thật sự như mong muốn ngươi ta ."

"Ta muốn khiến lão vạn kiếp bất phục." Yến Tư Không gằn từng chữ qua kẽ răng.

Chúc Lan Đình hơi do dự: "Hôm nay ta tới đây còn một chuyện nữa...Có lẽ ta có tin tức về Phong Dã."

Yến Tư Không đờ người, ánh mắt nhìn Chúc Lan Đình đột nhiên trở nên luống cuống.

Phong Dã.

Cái tên này đối với y mà nói chẳng khác nào một thanh kiếm sắc. Vô luận y có đội mũ sắt mặc giáp mây, nó vẫn có thể xuyên tim như thường.