Trục Vương

Quyển 6 - Chương 18




Chương 18:

Yến Tư Không ngây dại. Mười bảy năm không gặp, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhìn hình xăm trêи trán Nguyên Nam Duật, y nhớ năm đó đệ ấy đã chịu tội thay mình, mặc dù trong lòng có hận cũng không có gì đáng trách, nhưng nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc này, tại sao Nguyên Nam Duật lại nói không nhớ rõ?

Sao đệ ấy có thể không nhớ rõ?

Nguyên Nam Duật thở dài: "Ta nói thế không phải vì không biết nói sao. Năm mười mấy tuổi, ta bị đày đi Tây Bắc, lâm bệnh nặng ở mỏ đá, rồi bị người ta ném xuống hố chờ chết. May mắn được sư phụ cứu giúp, ông ấy là truyền nhân dược cốc Khuyết thị, đoạt mạng ta về từ tay của Diêm vương, đến khi tỉnh lại thì...không còn nhớ gì trước đây nữa."

Yến Tư Không như nghẹn ở cổ họng, nửa ngày không thốt ra được một câu, y chỉ biết cừng đờ nhìn chằm chằm Nguyên Nam Duật.

Cái tên dược cốc Khuyết Thị, giang hồ không ai không biết. Khuyết thị hội tụ những đỉnh cao của y thuật thiên hạ, tương truyền rằng có yêu lực sinh tử nhân, nhục bạch cốt*, y thư viết ra là quy tắc vàng cho kẻ hành y trong thiên hạ.

*Sinh tử nhân, nhục bạch cốt: phục sinh người chết, xương mọc từ thịt.

Nguyên Nam Duật được truyền nhân của Khuyết thị cứu? Duật nhi của y không còn nhớ y?

Phong Dã nghiến răng: "Tên phải đi bằng hai chân lưu vong ngàn dặm, chịu khổ ở mỏ đá, cửu tử nhất sinh vốn nên là ngươi, là ngươi ép hắn phải đi đày thay ngươi!"

Yến Tư Không ngẩn ra, lập tức rống to: "Không phải! Tình giữa chúng ta như thân huynh đệ, đệ ấy muốn chịu tội thay ta nên đã đánh ngất ta, lúc ta tỉnh lại thì đệ ấy đã bị...bắt đi..."

Phong Dã nheo mắt, cười lạnh: "Rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận, ngươi trả ơn Nguyên Mão có ơn dưỡng ɖu͙ƈ ngươi bằng cách ép hắn chịu tội thay ngươi!"

"Nói bậy!" Yến Tư Không nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ như máu, giận dữ trừng như chuông: "Phong Dã, cho dù ngươi hận ta thì sao có thể ngậm máu phun người? Duật nhi không nhớ gì cả, ai nói với ngươi những lời này? Đây chỉ là phỏng đoán ác ý!"

"Ta không phải ngươi." Môi mỏng Phong Dã khẽ nhếch: "Ta sẽ không hãm hại ai vô cớ."

"Từ đầu chúng ta đã phỏng đoán, nhưng không dám tin hoàn toàn, cho đến khi..." Nguyên Nam Duật rủ mắt, hàng mi cậu khẽ run: "Ta, muốn kể với ngươi từ đầu!"

Yến tư Không đau lòng như cắt: "Đệ nói đi!"

Tại sao lại vậy? Phong Dã, Nguyên Nam Duật, tại sao hai người y trân trọng nhất trêи đời này lại hiểu lầm y như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Sư phụ cứu ta, truyền cho ta võ công, dạy cho ta y thuật, coi ta như bản thân, nhưng ta vẫn muốn tìm người nhà của mình. Đầu mối ta có duy nhất chỉ có giọng nói quê hương Liêu Đông ta." Nguyên Nam Duật kìm lòng không đặng vuốt ve bờ môi: "Chỉ là giờ không còn nghe rõ nữa."

Ngừng một lát, cậu lại nói tiếp: "Cho đến mấy năm trước, sau khi lo ma chay cho sư phụ, ta mới bắt đầu lên đường tìm quê hương. Ta đến Liêu Đông, mất hai năm đi từng thành trì Liêu Đông, trải qua vô vàn trắc trở mới tra rõ thân thế của mình ở Quảng Ninh..." Nguyên Nam Duật hít sâu một hơi, thanh âm khẽ run: "Ta là Nguyên Tư Không --- Năm đó bị lưu đày vì làm loạn pháp trường."

Yến Tư Không rưng rưng nước mắt, y nhớ lại năm đó mình trước đài hành hình, vô luận y có khàn cả giọng đến đâu, vô luận y có lí luận thế nào cũng không ngăn nổi đại đao to lớn vung xuống cổ cha y. Suốt đời này y sẽ không quên nỗi thống khổ và tuyệt vọng ấy.

Nguyên Nam Duật lấy tay lau nước mắt: "Ta biết mình có huynh đệ, có tỷ tỷ, có nương, ta biết cha ta chết thế nào, ta biết Nguyên gia đã chuyển nhà rời đi nên đã lên đường tìm manh mối, tìm người thân của mình. Nhưng lúc ấy lại nghe nói phụ tử Phong gia bị giam oan nên liền đến kinh sư."

Yến Tư Không thầm nắm chặt thành quyền.

"Khi đó, triều dã chấn động, lòng người bàng hoàng. Ở Tây Bắc Phong gia vang danh trung nghĩa, lập công cái thế, được bách tính kính yêu hết mực, vậy mà lại bị giam oan...Mặc dù ta không rõ chân tướng, nhưng ta tin chắc cha ta bị oan, cho nên không muốn thấy trung thần chịu oan nữa. Ta một thân một mình, chỉ có công phu và một bầu nhiệt huyết nên quyết định cứu người mà ẩn núp ở kinh đô, kết quả, cái tên "Yến Tư Không" liên tục xuất hiện trong quán trà tiệm rượu." Nguyên Nam Duật thấp giọng: "Bọn họ bảo ngươi có tài Quản Trọng, có dáng Phan An, nhưng là người không biết xấu hổ."

Yến Tư Không mím môi.

Sắc mặt Nguyên Nam Duật ngày một tái nhợt, giờ đây cậu cũng chẳng dễ chịu gì: "Ta rất hiếu kỳ với người có tên giống ta này nên đã tìm cơ hội gặp một lần, cho đến khi ta thấy mặt của ngươi..." Cậu hít sâu một hơi: "Ngươi cũng biết khi ta thấy mặt ngươi đã khϊế͙p͙ sợ thế nào. Ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi hẳn phải là huynh đệ của ta, nhưng vì sao ngươi cũng tên Tư Không, vậy thì ta là ai? Thế nên ta theo dõi ngươi, điều tra ngươi, biết được ngươi muốn cướp ngục liền âm thầm giúp đỡ ngươi."

"Đệ là Nguyên Nam Duật..." Yến Tư Không thấp giọng nỉ non: "Đệ là Nguyên Nam Duật mà."

"Ngươi mới là Nguyên Nam Duật." Phong Dã lạnh lùng nói: "Năm đó khi buôn muối lậu với Xà Chuẩn ở vùng duyên hải Giang Nam ngươi đã dùng tên "Nam Ngọc", đến nay Xà Chuẩn vẫn gọi ngươi là Nam Ngọc. Ngươi vào triều làm quan, vì sợ người ta biết mình là tội thần nên chỉ còn cách dùng tên của hắn."

"Nói bậy..." Đầu óc Yến Tư Không choáng váng, trước mắt mơ hồ, gần như không còn sức để lớn tiếng phủ nhận những lời xằng bậy.

Nguyên Nam Duật lắc đầu: "Ngươi còn cố cãi làm gì? Ta vốn định sau khi cứu Phong Dã sẽ tìm ngươi hỏi rõ, nhưng khi ấy lục soát ghê quá, lúc nào hắn cũng có thể bị phát hiện, không còn cách nào khác, ta đành phải dẫn hắn mau chóng rời kinh sư..." Cậu nhìn Phong Dã: "Lúc hắn thấy ta, ta mới biết chúng ta quen nhau hồi nhỏ, nhưng hắn lại chưa từng biết ta còn một huynh đệ giống với ta như đúc."

Phong Dã trừng mắt với Yến Tư Không: "Ngươi còn nhớ buổi chiều hôm đó không? Cái chiều ta và Tư Không trèo lên cây bạch quả ở Nguyên phủ, chúng ta đã từng gặp một lần. Sau khi vào phòng, ta đã cảm thấy người kia không

phải Tư Không, y phục khác, thanh âm cũng hơi khác, vẻ mặt là kỳ quái nhất, nhưng khi ấy ta còn quá nhỏ, lại vốn không biết sự tồn tại của ngươi nên không suy nghĩ gì nhiều. Cho đến khi ta gặp được hắn, ta mới biết thì ra có hai người, cái kẻ gãy chân nằm trêи giường, tay bị than làm bỏng, là ngươi."

"Không phải, không phải, lúc đó..." Yến Tư Không nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm đó, giải thích lại cực kỳ phức tạp, hơn nữa ý thức y ngày càng rời rạc, y đã bị giày vò đến thở dốc thôi cũng khó, chỉ đành nói không lưu loát: "Lúc đầu bị bỏng là đệ ấy, ta không muốn để ngươi phát hiện nên đã tự làm bỏng tay mình, lòng bàn tay của đệ ấy cũng có..."

Phong Dã nở nụ cười ác độc: "Phải." Hắn nắm tay phải của Nguyên Nam Duật lên, đưa bàn tay về phía Yến Tư Không: "Có không!"

Yến Tư Không tập trung nhìn, trêи mặt cắt không còn giọt máu, môi cũng trở nên trắng bệch. Lòng bàn tay phải Nguyên Nam Duật toàn những vết chai dày, vốn không nhìn ra vết sẹo bỏng!

Nguyên Nam Duật xòe hai tay mình ra, nói: "Lúc sư phụ phát hiện ra ta, vì phải khiêng nhiều đá nên trêи tay không còn chỗ da nào lành lặn, rốt cuộc có bị bỏng hay không...ta cũng không biết nữa."

Yến Tư Không nhắm mắt lại, lệ ở khóe mắt thầm lặng rơi.

Phong Dã từng bước tới gần Yến Tư Không, hắn túm tóc y, ép y phải ngẩng cổ, âm lãnh nói: "Khi đó chúng ta đã hoài nghi ngươi mạo danh, nhưng dù cho nhiều chứng cứ ở trước mặt như vậy, ta vẫn không muốn tin, ta không muốn tin ngay từ đầu ngươi đã lừa gạt, lợi dụng ta..." Âm cuối của hắn phát run, khuất nhục và thống khổ to lớn khiến hắn gần như nghiến răng hàm đến bật máu, hắn khàn giọng gằn từng chữ: "Cho đến khi, Nguyên Thiểu Tư xuất hiện, xác nhận suy đoán của chúng ta."

Yến Tư Không khϊế͙p͙ sợ nhìn Phong Dã.

"Đúng, đại ca của các ngươi, Nguyên Thiểu Tư, nửa năm trước, khi ta nổi dậy ở đất Thục, hắn nghe danh nên đã đến gia nhập phản quân, hắn kể hết tất cả của năm đó!" Phong Dã dùng sức nắm tóc Yến Tư Không, con ngươi hung ác như hận không thể xé tan y ra nuốt vào trong bụng: "Phong Dã ta đối đãi ngươi thật lòng thật dạ, dung túng sủng ái ngươi đủ điều, ngươi báo đáp ta thế nào? Ngươi báo đáp ta thế nào hả! Ngươi có trái tim không!"

"Hắn không đáng tin, từ nhỏ Nguyên Thiểu Tư đã ghét ta, hắn không đáng tin mà!" Nước mắt Yến Tư Không rơi như mưa, từng câu bác bỏ đều yếu ớt và bất lực khôn tả, từng câu của Phong Dã và Nguyên Nam Duật đều như chứng cứ xác thực khôn cùng. Tại sao lại vậy chứ? Trêи đời này lại còn cần người xác thực mình là mình sao? Vì sao lại có chuyện hoang đường bực vậy? Vì sao những chuyện thế này cứ xảy ra trêи người y!

"Huynh ấy không đáng tin, ngươi thì đáng tin à." Nguyên Nam Duật nhíu mày, nét mặt cô đơn: "Đại ca và ngươi mới là thân huynh đệ. Năm đó tuy rằng huynh ấy biết chuyện ngươi ép ta chịu tội thay nhưng không kịp khuyên can, mấy năm nay luôn dằn vặt lương tâm. Giờ huynh ấy đang dẫn binh đưa lương về, khi nào huynh ấy trở về rồi, ngươi còn...gì muốn nói thì nói sau."

Nước mắt Yến Tư Không tuôn ra như suối trào, giờ khắc này y đã thực sự hiểu được cái gọi là chết tâm. Cuộc đời y chính là cuộc đời của một kẻ lần lượt bị tước mất những gì một người nên có, từ gia đình, người thân, lý tưởng, thanh danh, tình yêu, và có vẻ như ông trời cảm thấy vẫn chưa cướp đủ nên bây giờ ngay cả thân phận y cũng muốn đoạt mất?

Y là Yến Tư Không, y mới là Yến Tư Không mà!

Vì sao phải làm vậy với y, bởi vì y làm nhiều chuyện ác nên gặp báo ứng sao?

Phong Dã nhìn nét mặt thống khổ của Yến Tư Không, tâm cũng như dao cắt. Hắn bóp cổ Yến Tư Không, thầm siết chặt. Hắn hận, hắn hận, trong đầu như có một giọng nói đang thúc giục hắn, không bằng kết thúc tất cả đi, kết thúc cái kẻ làm hắn khắc cốt ghi tâm, kết thúc cái kẻ làm hắn đứt từng khúc ruột khúc gan này đi.

Yến Tư Không rưng rưng nhìn hắn, con ngươi như có trăm loại cảm xúc, cuối cùng đều hóa thành tro bụi. Y không muốn phản kháng nữa, y đã quá mệt mỏi rồi.

Nguyên Nam Duật vội xông lên đẩy tay Phong Dã ra. Phong Dã bị đẩy sang một bên, hắn quay lưng lại, nắm chặt song quyền, móng tay gần như lõm vào thịt, nước mắt chuyển động trong hốc mắt nhưng vẫn không chịu rơi.

Nguyên Nam Duật đứng trước mặt Yến Tư Không, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực, coi như năm đó chịu tội thay ngươi, ta cũng sẽ không vì vậy mà hận ngươi, dù sao cũng là Nguyên gia đã cứu ta, ta xem như trả ơn cho Nguyên gia, nhưng ngươi...Cách làm của ngươi, những chuyện ngươi đã làm...Ngươi tội gì phải vì báo thù mà trở nên như vậy."

Tội gì vì báo thù mà trở nên như vậy? Đúng vậy đấy, có ai muốn trở thành rắn rết âm độc nham hiểm, không chừa thủ đoạn? Có ai muốn trở thành gian tặc thất tín bội nghĩa, vạn người thóa mạ chứ?

Yến Tư Không thấp giọng cười hai tiếng, đi cùng với đó là ho khan kịch liệt, tiếng cười của y như một kẻ hấp hối, đã yếu ớt lại khàn khàn, y dùng con mắt mờ nhòe nhìn Nguyên Nam Duật, thần trí đã đến vực suy tàn, yếu ớt nói: "Duật nhi, ta là Nhị ca...Ta là...Nhị ca mà..."

Nguyên Nam Duật cắn môi, trong lòng đấu tranh khôn cùng, cậu không nhìn nổi dáng vẻ chật vật và đáng thương như vậy của Yến Tư Không, nhưng sau nhiều lần bị Nguyên Thiểu Tư và Phong Dã cảnh cáo kẻ này giảo hoạt như thế nào, cậu lại không dám nhìn vào đôi ngươi bi thiết ấy, ánh mắt bắt đầu dao động.

Hai mắt Yến Tư Không dần trống rỗng, cho đến khi mất đi tiêu cự. Thân thể y mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.