Trục Vương

Quyển 6 - Chương 10




Chương 10:

Trời mới tờ mờ sáng, quan Kinh đã chỉnh trang xong quan phục, rời nhà, đến Hoàng cung tham gia buổi chầu.

Bấy giờ sắc trời âm u mịt mờ, hơn nửa kinh thành vẫn còn chìm trong giấc ngủ, quan Kinh ở ngoại thành xa xôi, nửa đêm đã phải lật đật xuất phát. Bánh xe ngựa lăn trêи đường lát đá xanh, vang lên từng tiếng nặng nề lặp đi lặp lại. Chợt có một hòn đá nhỏ bắn lên, đập vào thùng xe, dọa quan lão gia đang gật gà gật gù bên trong giật mình tỉnh giấc.

Lâm triều là nhiệm vụ bắt buộc của các quan Kinh từ tứ phẩm trở lên. Hạ qua đông đến, ngày nào cũng như ngày nào.

Vẫn là lúc đó, vẫn lễ nghi đó, vẫn quy củ đó, người cũng là họ, triều phục vẫn thế, nếu trong triều không có chuyện gì to tát thì đến cả nội dung trêи triều đại để vẫn nguyên xi.

Nhưng hôm nay đã định sẵn sẽ không giống như trước.

Cái sự khác biệt này bắt nguồn từ triều phục mà Yến phủ chuẩn bị cho chủ nhân.

Triều phục lấy màu đen làm chủ, màu đỏ thẫm làm phụ. Đuôi chim trêи mũ quan, đai lưng và hoa văn triều phục đều phân theo phẩm cấp và chức năng nên vô cùng được chú trọng, không thể sai một ly. Dù vậy, triều phục đều là kiểu đại bào tay rộng, bụng áo thùng thình, ngụ ý "Phục chương chi mỹ, vị chi hoa, lễ nghi chi đại, cố xưng hạ."*

*Phục chương chi mỹ, vị chi hoa, lễ nghi chi đại, cố xưng hạ: Học sĩ Khổng Dĩnh Đạt giải thích trong sách Xuân thu tả truyện chính nghĩa: Trung Quốc có lễ nghi to lớn, nên gọi Hạ. Có quần áo đẹp, cũng gọi Hoa.

Triều phục cần sạch sẽ chỉnh tề, cho dù là ai cũng không được khinh nhờn.

Nhưng cũng có tình huống, có thể vào triều mà không mặc triều phục.

Bây giờ Yến Tư Không đang được A Lực hầu hạ mặc pháp bào màu đỏ bên ngoài sam y, mũ ô sa trêи đầu đổi thành mũ Hải Trãi. Quan phục Hải Trãi trước đây chỉ Ngự sử được mặc, nghe đồn thời thượng cổ thần thú Hải Trãi trung trinh ngay thẳng, biết phân rõ thiện ác đúng sai nên quan viên chấp pháp mặc nó để thể hiện sự quyết tâm thực thi pháp luật một cách liêm minh.

Truyền thống mặc quan phục này đến nay đã bị cấm từ lâu, quan viên phải đội mũ ô sa thống nhất, nhưng vẫn còn một tình huống cực đoan có thể đội nó lên, đi cùng với đó là phải mặc kèm với pháp bào đỏ tươi như máu để thể hiện quan viên muốn làm chuyện hệ trọng danh chấn thiên hạ, cửu tử bất hối trêи lâm triều --- tử đạn.

Cái gọi là tử đạn, là tố cáo bằng cách đánh cược bản thân để chứng minh tính chân thực của bản vạch trần. Chỉ cần có một câu là vu khống đều sẽ phải trị tội. Khi quan viên mặc pháp bào đỏ và đội mũ Hải Trãi, tất cả những người bị tố cáo, chỉ cần là ở kinh, miễn là còn sống, đều phải đứng đầu hàng, nhận mọi chất vấn của hoàng thượng và trăm quan.

Người bình thường khó có quyết tâm cá chết lưới rách như thế, cho nên lễ tử đạn trang trọng thế này đã mấy chục năm chưa xuất hiện. Hành động ngày hôm nay của Yến Tư Không chắc chắn sẽ ghi vào sử xanh -- Vô luận là khen hay là chê.

Khi Vạn Dương nghe được tin chạy tới thì đã thấy bóng lưng Yến Tư Không chỉnh đốn xong trang phục. Nàng ngây người: "Ngươi..."

Yến Tư Không xoay người lại. Đỉnh mũ khắc hình con Hải Trãi với hung tướng dữ tợn tựa như có thể nuốt sạch bóng tối và tội ác trêи thế gian, song sắc mặt của y lại trầm tĩnh như nước, chỉ có đôi đồng tử đen láy là đang lên kế hoạch cho một cơn bão quét sạch mọi thứ xung quanh.

Y mặc pháp bào, dáng người cao lớn mà mảnh mai, tấm áo đỏ tươi như màu máu đỏ điểm cho tuấn nhan như ngọc càng thêm thanh lãnh mà trang nghiêm, một sự trang nghiêm không giống người phàm khiến người ta phải quỳ lạy dưới chân, không dám khinh nhờn dù chỉ là một chút.

Từ lần đầu thấy Yến Tư Không, Vạn Dương biết lời đồn ngoài kia không phải giả. Y là nam nhân đẹp nhất mà nàng từng gặp ngoài biểu ca ra, nhưng hết lần này tới lần khác y lại...hết lần này tới lần khác y lại là kẻ vô tình vô nghĩa, không biết xấu hổ.

Trái tim nàng trùng xuống: "Ngươi muốn tố cáo ai?"

Yến Tư Không gằn từng chữ: "Tạ, Trung, Nhân."

Vạn Dương như bị sét đánh, nhìn người trước mắt như một kẻ xa lạ, tựa như đây là lần đầu họ gặp nhau. Nực cười đây lại là Phò mã đã thành thân với nàng ba năm! "Ngươi, ngươi muốn tố cáo Tạ Trung Nhân?"

"Còn rất nhiều hoạn quan khác nữa." Yến Tư Không im lặng một hồi: "Hơn một trăm ba tám người."

"...Vì sao?"

Có vẻ cảm thấy câu hỏi này hơi nực cười nên Yến Tư Không khẽ nhếch môi: "Hoạn quan làm nhiều việc ác, ai ai cũng muốn giết, phu nhân còn hỏi "vì sao"?"

Vạn Dương khẽ cắn môi mỏng: "Không phải ngươi là một trong số đó à?"

"Phu nhân nói rất đúng, cho nên, ta cũng muốn tố cáo chính mình." Yến Tư Không bước sang bên cạnh, để Vạn Dương thấy vật đằng sau.

Là một cái gông.

A Lực cầm gông, nhìn Yến Tư Không do dự.

Yến Tư Không trịnh trọng dùng hai tay nâng tấu chương dày đến nửa thước: "Đến đây, đeo cho ta."

Vạn Dương bước nhanh lại gần, nhìn chòng chọc y: "Yến Tư Không, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Yến Tư Không ôn nhu nói: "Phu nhân đừng vội, cẩn thận động thai."

Được Yến Tư Không nhắc nhở, Vạn Dương mới sực nhớ ra nghe tin đã vội vã tới, quên luôn đeo bụng giả mang thai. May mà thân thể nàng gầy nhỏ nên không thấy được. Nàng ôm bụng theo bản năng, đột nhiên, nàng như bừng tỉnh, không dám tin chỉ vào Yến Tư Không: "Ngươi...Thì ra ngươi vì..."

Yến Tư Không vỗ lưng nàng trấn an: "Phu nhân sẽ cầu tình cho ta chứ?"

Đôi ngươi sâu hút xoáy sâu vào mắt Vạn Dương khiến nàng sợ run người, nàng lắp bắp: "Yến Tư Không, ngươi là người hay là quỷ..."

"Dạo bước nhân gian là người, dạo bước cõi âm là quỷ." Yến Tư Không nhếch môi cười, cúi người nhỏ giọng nhắc nhở bên tai nàng: "Người đoán xem, khi ta xuyên kinh thành đến Ngọ môn, bước qua cầu Kim Thủy, đặt chân vào cung điện nguy nga với rường cột chạm trổ đó, là nhân gian hay là vực quỷ?"

Vạn Dương cả kinh lui mấy bước về sau, ánh mắt nhìn Yến Tư Không tràn đầy sợ hãi.

"Lần này vi phu đi, sinh tử khó liệu, hi vọng người nể tình hai ta đã kết tóc se duyên mà cầu tình cho ta." Yến Tư Không giơ tay lên lần nữa, ra lệnh: "A Lực."

A Lực giúp Yến Tư Không đeo gông nặng lên tay, tiếng sắt va chạm giòn tan vang vọng bên trong phòng, không khí vốn đã nặng nề lại càng u ám hơn khiến người ta khó mà thở dốc.

"Hóa ra lại nặng như thế..." Yến Tư Không lẩm bẩm. Thứ này, Nguyên Mão mang nó đến pháp trường, Phong Dã mang nó xuống tù ngục, Nguyên Nam Duật còn ở tuổi mười ba dùng thân thể nhỏ gầy vác nó đi qua con đường lưu đày ngàn dặm xa xôi.

Khổ sở và dày vò y chịu có tính là gì?

Ẩn núp mười bảy năm, mười bảy năm qua, y nằm mơ cũng muốn đeo thứ này lên cổ của kẻ thù, mà bây giờ, y đang thực hiện nó.

Không gì có thể ngăn cản y.

Vạn Dương cứ trơ mắt nhìn Yến Tư Không gánh gông xiềng, hai tay cung kính dâng tấu chương "tử đạn", từng bước một đi ra ngoài.

Yến Tư Không không ngồi xe ngựa, bởi vì giờ khắc này y đang mang tội trêи mình nên cứ vậy đi bộ về phía hoàng cung.

Trêи đường, y gặp bách tính sáng sớm đã lao động và rất nhiều quan viên vào triều giống như y. Họ đều dùng ánh mắt khϊế͙p͙ sợ nhìn y. Càng tới gần hoàng cung thì lại càng nhiều người, tất cả mọi người đều bị cách ăn mặc và vẻ mặt trang nghiêm của y chấn nhϊế͙p͙, lại không một ai dám lên trước hỏi thăm.

Trong cung truyền đến tiếng đồng hồ Cảnh Dương vang vọng như sấm rền. Mấy trăm năm qua, triều đại luân phiên, giang sơn đổi chủ, song tiếng chuông đại biểu cho uy nghiêm của một đế quốc lại chưa từng bị gián đoạn.

Mọi người nối đuôi nhau qua Ngọ môn như thường lệ, họ tập trung hết trước điện Thái cực. Thái giám Ngự tiền vung roi lên, ba tiếng giòn vang, quân đội đập giáo xuống đất theo nhịp đều đặn. Thanh âm rung chuyển cả đất trời. Quan viên tách ra thành hai hàng bước qua cầu Kim Thủy, tiến vào đại điện.

Mà ở đó, Yến Tư Không một thân hồng bào, tay đeo xiềng xích cực kỳ chói mắt trong đám trăm quan. Mọi người xì xào, bàn tán.

Khi Yến Tư Không bước qua ngưỡng cửa cao ngất ở điện Thái cực, đột nhiên y dừng chân.

Quan viên sau lưng đều dừng lại theo bước chân y, một quan viên hàng khác cũng không khỏi dừng lại để giữ hàng ngũ chỉnh tề, hắn hơi nghiêng đầu, cẩn thận thúc giục: "Yến đại nhân?"

"Chà, mũi đao san sát." Con mắt vô hồn của Yến Tư Không nhìn cung điện xa hoa trước mặt, nhẹ giọng cảm thán.

Người nọ khó hiểu: "...Ở đâu?"

"Dưới chân."

Nói rồi, Yến Tư Không bước qua cánh cửa, ưỡn thẳng ngực, từng bước vào.

Thời điểm Chiêu Vũ đế thấy Yến Tư Không, sắc mặt lão chợt thay đổi. Hình như lão đã đoán ra được Yến Tư Không muốn làm gì, khí lạnh xông lên tận óc, lòng bàn chân lại bất chợt toát mồ hôi, sinh ra xung động muốn chạy trốn.

Lão ngơ ngẩn nhìn trăm quan hành lễ, hơn nửa ngày mới khẽ run hỏi Yến Tư Không: "Yến khanh, ngươi định... làm gì?"

Yến Tư Không bước ra khỏi hàng, trực tiếp quỳ gối trêи đất, y nâng tấu chương thật dày trong tay lên, thứ giấy trắng mực đen đang gánh vác trêи mỗi tờ mỗi trang chính là

những tội ác máu tanh nhất dơ bẩn nhất trêи đời này. Y cất cao giọng nói: "Thần, Yến Tư Không, tố cáo gian hoạn Tạ Trung Nhân và một trăm ba tám thủ hạ phạm ba trăm bảy mươi tư hạng tội lớn." Rồi y hơi dừng lại: "Bao gồm cả thần."

Toàn triều khϊế͙p͙ sợ!

Chiêu Vũ đế đổ vật trêи ghế rồng, hai mắt trợn trừng, nửa ngày không nói nên lời.

Yến Tư Không nói tiếp: "Ngoài tấu chương tố cáo ở đây, thần còn một xe chở bằng chứng phạm tội, đã để người làm kéo đến chờ ngoài Ngọ Môn, có thể nộp cho Tam Pháp ti bất cứ lúc nào."

Y và Xà Chuẩn đã mất mười mấy năm dày công thu thập các bằng chứng phạm tội của hoạn quan ở khắp nơi trong khoảng hai mươi năm trở lại đây. Chứng cứ phạm tội rõ ràng, hoàn toàn có thể kiểm tra, trông thấy mà giật mình.

Xung quanh vang lên tiếng hít khí lạnh, đủ loại quan ôm bụng thấp thỏm, có kẻ đã sợ đến lẩy bẩy bắp chân.

Bấy giờ, Mạnh Đạc bước ra, trầm giọng nói rằng: "Bệ hạ, Yến đại nhân đã đội mũ Hải Trãi, mặc pháp bào đỏ, chứng tỏ quyết tâm phải "tử đạn". Theo tổ chế, bệ hạ nên mang Tạ Trung Nhân đang bị giam trong lao đến điện Thái Cực, nghe lời vạch tội lão." Hắn nhìn xung quanh: "Về phần những quan viên còn lại, ngoài những người ở xa và không đủ phẩm cấp để vào triều ra, thì có vẻ đều có mặt cả rồi!"

Chiêu Vũ đế há hốc miệng, vẻ mặt dữ tợn, lão giơ tay lên, hạ chỉ: "Đem...tội thần Tạ Trung Nhân, dẫn lên điện Thái Cực."