Chương 9:
Chỗ ở mới Chiêu Vũ đế ban cho tọa lạc trêи một khoảng đất cực kỳ tốt trong thành, mặc dù không phải cực kỳ xa hoa nhưng cũng đủ xa hoa, công chúa gả cho không thể nào ở trong căn nhà nhỏ bé mộc mạc thế kia được.
Yến Tư Không cũng không vội chuyển đi, bởi vì trong đống tôi tớ kia chắc chắn có tay chân của Tạ Trung Nhân. Chẳng qua, y vẫn mang A Lực đi xem xét một lần trước, đồng thời cũng dặn dò quản gia, tỷ như thói quen của y, tỷ như muốn làm một mật thất trong thư phòng mình, ngoài ra, nơi này khá gần nhà Thẩm Hạc Hiên, về sau không cần A Lực đến đưa tiền sinh hoạt cho Thẩm phu nhân nữa, quản gia có thể làm thay.
Trêи đường trở về, Yến Tư Không cười nói: "A Lực, ngươi có thích cái phủ lớn hoành tráng đó không?"
A Lực lắc đầu.
"Vì sao?"
A Lực khoa tay múa chân nói: "Nhiều người như vậy, không biết ai là người tốt, ai là người xấu."
"Ai cũng là người xấu." Yến Tư Không bình tĩnh nói.
A Lực nhìn y khó hiểu.
"Chuyện này không thể kéo dài thêm, trước Tết kiểu gì cũng phải chuyển qua. Nhớ kỹ, đừng tin bất kỳ ai ở đó, ai cũng phải đề phòng, nếu có biến động nhỏ nào, phải lập tức báo với ta."
A Lực gật đầu.
"Ta còn cần ngươi làm một việc."
A Lực nhìn y.
"Chuyển sang phủ mới, chỗ đó có quản gia, có rất nhiều tôi tớ, ngươi sẽ không phải người làm duy nhất ở bên ta, nhưng ta chỉ tin mình ngươi, cho nên ngươi vẫn sẽ ở bên cạnh hầu hạ ta. Ta muốn ngươi, bắt đầu giả ngốc."
A Lực ngơ ngác nhìn Yến Tư Không.
"Ta biết ngươi không ngốc, mặc dù ngươi không biết nói, nhưng trong lòng ngươi hiểu hết." Yến Tư Không vỗ vai A Lực: "Nhưng ngươi phải giả ngốc, không cần quá ngốc, chỉ cần ra vẻ thần kinh không bình thường là được. Có như vậy đám người kia sẽ buông lỏng cảnh giác với ngươi, một là sẽ không bắt nạt ngươi, hai cũng tiện cho chúng ta điều tra tình hình, ngươi có thể chứ?"
A Lực dùng sức gật đầu.
Yến Tư Không nhìn chằm chằm khoảng không đằng trước, ánh mắt sâu thẳm mà xa xăm: "Ta có dự cảm năm nay sẽ không trôi qua một cách thuận lợi, ta bảo ngươi đổi vàng bạc thành ngân phiếu chính là để phòng bất kỳ tình huống nào. Ngươi tìm thời gian lén ra khỏi thành, giấu chúng ở một nơi an toàn nào đó đi."
---------------------
Yến Tư Không nghe được tin Chiêu Vũ đế đã hạ chỉ cho bộ Binh chuẩn bị danh sách cắt giảm quân bị Đại Đồng, đồng thời khảo hạch Phong Kiếm Bình cũng đến hẹn. Chuyện này nhìn thì tưởng là hai chuyện không liên quan sẽ chẳng bao giờ đụng chạm nhau, nhưng thực tế lại liên quan ngàn vạn, tựa như nếu người trước không thỏa mãn được hoàng đế thì người sau sẽ không thỏa mãn được Phong gia. Nhưng cắt giảm quân bị nghĩa là cắt giảm quân phí, cắt giảm quân phí nghĩa là cắt giảm binh lực, chuyện này đương nhiên ảnh hưởng đến mạch sống Phong gia, dù chẳng ai lường trước được nhưng Phong Kiếm Bình sẽ nhượng bộ vài phần.
Yến Tư Không vẫn luôn cho rằng Phong Kiếm Bình không nên hồi triều, từ cái khắc ông đặt chân vào kinh đô thì tất cả liền nằm ở thế bị động, nhưng hiện tại nói gì cũng đã quá muộn, chỉ có thể xem tình hình mà hành động thôi.
Sau khi bàn bạc với Phong Kiếm Bình và Nhan Tử Liêm, Yến Tư Không giao phần đề đúng quy đúng củ cho Lưu Ngạn, nhưng Lưu Ngạn lại chèn ép, mãi không giao cho Phong Kiếm Bình, sợ rằng đã bị giật đây, phải đợi cắt giảm quân bị có đầu mối mới quyết định được.
Tuy rằng Yến Tư Không tạm hoàn thành nhiệm vụ nhưng vẫn không dám thả lỏng chút nào, chẳng qua bây giờ còn có người lo hơn cả y, đó chính là Hữu thị lang Thượng thư bộ Binh – Phùng Sấm. Hắn ra trận không được báo trước đã phải hiến dâng sinh mạng cho nhiệm vụ gió tanh mưa máu này, ghế Thượng thư ngồi còn chưa ấm được vài ngày, hiện tại đã như đứng trêи đống lửa, như ngồi trêи đống than.
Khi Văn Hựu Trì ở kinh quả thực có thảo luận vấn đề quân bị Đại Đồng với Tả Hữu thị lang, nhưng còn chưa chờ được kết quả thì đã phải về quê đinh ưu, cho nên Phùng Sấm chỉ có thể dựa vào tấu chương của Chương ngự sử và thái độ của Văn Hựu Trì để phỏng đoán, cho ra một con số cắt giảm khoảng mười vạn quân, bàn bạc nó với Nhan Tử Liêm.
Nhan Tử Liêm thương lượng với Phong Kiếm Bình trước.
Phong Kiếm Bình dứt khoát từ chối: "Mười vạn? Cắt giảm mười vạn quân bị, một năm sẽ phải giảm một trăm vạn quân phí, ta họa chúc đoạn tê*, thắt lưng buộc bụng, thế này chẳng khác nào cắt giảm sáu, bảy vạn người. Sáu, bảy vạn người này sắp xếp thế nào đây?"
*họa chúc đoạn tê = thắt lưng buộc bụng
Nhan Tử Liêm trấn an: "Tướng quân đừng vội. Khi đó Đại Đồng bày bố ba mươi vạn quân là để chống lại bộ tộc Ngõa Lạt, bây giờ Ngõa Lạt đại bại, đã đến lúc ngừng chiến an dân, nghỉ ngơi lấy sức. Sĩ tốt Đại Đồng lên ngựa giết địch, xuống ngựa cày cấy, lương thực tự cung nhiều năm, thực tế không phải lo ăn uống, bớt mười vạn quân bị không có nghĩa là cắt giảm binh lực, ta có thể cắt giảm binh giáp, vũ khí, đồ quân dụng. Nếu một ngày Đại Đồng lại gặp chiến tranh, cái phần quốc khố bị thiệt kia cũng không dám để thiếu quân phí đâu."
"Các lão, ngươi đang giả ngu à?" Phong Kiếm Bình trầm giọng nói: "Chỉ cho người ta ăn no là có thể liều mạng vì ngươi? Chẳng bằng nuôi ba mươi vạn con chó."
Nhan Tử Liêm hơi biến sắc.
Khí thế Phong Kiếm Bình dồn dập, Yến Tư Không ngồi bên cạnh cảm thấy tim mình cũng đang bị chèn ép. Không hổ là đệ nhất danh tướng Đại Thịnh, chỉ không vui thôi mà cũng khiến người ta run sợ trong lòng.
Phong Kiếm Bình nói tiếp: "Coi như có là chó thì cũng phải có thưởng có phạt, người có thể chăm sóc như chó à? Bổng lộc thì sao? Khen thưởng thì sao? Trời nóng phải hạ nhiệt đuổi muỗi, trời lạnh phải đốt củi thêm y, bị bệnh phải chữa, chết phải ủi an, có cái nào không cần bạc? Nếu muốn cắt giảm mười vạn quân bị thì chỉ có một đường là cắt giảm binh lực. Cái gọi là nuôi binh ngàn ngày, dụng binh chốc lát, có ngày biên quan lại xảy ra chiến tranh, chúng sĩ tốt có thể gọi cái tới ngay à?"
"Tướng quân." Nhan Tử Liêm thấp giọng nói: "Ngài đừng vội, cũng không phải là cắt giảm nhiều như thế thật, Phùng thị lang chỉ muốn ta thương nghị với ngài thôi. Có lẽ hắn bẩm chuyện này lên có thể thỏa mãn bệ hạ, nhất là Tạ Trung Nhân, chắc cũng không tìm ra được chỗ nào để hãm hại, nhưng hắn cũng biết ngài nhất định không bằng lòng, cho nên không bằng mỗi bên lùi một bước..."
"Các lão." Phong Kiếm Bình nheo mắt lại: "Nếu cắt giảm quân bị thật, chẳng phải là làm vừa lòng đẹp ý đám hoạn quan sao? Ngươi vừa muốn ta đối đầu với hoạn quan, nâng đỡ Thái tử, vừa muốn ta cắt giảm quân bị để lấp đầy quốc khố, rốt cuộc có ý gì?"
Nói hết lời cuối rồi, giọng Phong Kiếm Bình đã lộ vẻ sắc bén, Yến Tư Không và Phong Dã bên cạnh không dám bật lời nào khỏi cổ họng, thậm chí Yến Tư Không còn không dám nhìn Phong Dã, y biết phụ tử Phong Dã đã bất mãn với Nhan Tử Liêm nên chỉ có thể lảng tránh ánh mắt nóng bỏng ấy.
Nhan Tử Liêm nghiêm mặt nói: "Sao tướng quân lại nói vậy? Chuyện cắt giảm quân bị là ý đã quyết của bệ hạ, bọn ta chỉ có thể cố gắng hòa giải. Hiện tại lão phu và tướng quân đang bị trói trêи một chiến tuyến, chẳng nhẽ lại không suy tính cho ngài, cho Phong gia à? Nếu không có ngài, Thái tử an ổn ngồi trêи ghế Thái tử thế nào đây? Chẳng qua nếu không cắt giảm đến nơi đến chốn, Tạ Trung Nhân chắc chắn sẽ cắt chết không buông, bệ hạ chỉ sợ cũng khó chịu, ta khuyên ngài như vậy cũng vì tốt cho ngài thôi."
Vẻ mặt Phong Kiếm Bình không chút thay đổi, ông đáp: "Các lão cho rằng chuyện này nên thế nào?"
"Mỗi bên lùi một bước." Nhan Tử ɭϊếʍ thấp giọng nói: "Nhưng ta khuyên tướng quân phải nắm chắc trong lòng, ngài đã chọn hồi triều thì không thể trở ra toàn thân, không cắt nổi cái gai trong lòng bệ hạ."
Yến Tư Không lạnh cả người, trêи lưng tựa như có thứ vô hình nào đó leo lên khiến y hoảng hốt.
Phong Kiếm Bình trầm ngâm một hồi, ông liếc sang Phong Dã, Phong Dã há miệng, cuối cùng cũng không mở miệng, thật lâu sau, Phong Kiếm Bình mới nói: "Năm vạn. Nếu cắt giảm năm vạn quân bị là có thể không phải cắt giảm quân lực."
Nhan Tử Liêm lắc đầu: "Tướng quân, lão phu không muốn kì kèo mặc cả với ngài, nhưng ta khẳng định với ngài rằng chuyện này chắc chắn không vừa ý bệ hạ."
Phong Kiếm Bình nắm tay, không nói lời nào.
"Gần ba mươi năm nay tướng quân chưa từng hồi kinh lấy một lần, cả ngày làm bạn với đao kiếm, tự nhận bản thân có thể giữ mình ở nơi hiểm trở, hung tàn nhất thiên hạ, lại quên rằng trêи triều đình đao kiếm vô ảnh, khó lòng phòng bị, trí mạng giống nhau." Nhan Tử Liêm hít sâu một hơi: "Lời của lão phu hôm nay là những lời từ đáy lòng thật, tướng quân không hiểu bệ hạ, cũng không hiểu hoạn quan, nhưng ta hiểu, suy nghĩ cho tướng quân."
Phong Kiếm Bình thở dài, tràn đầy tang thương: "Các lão, phần lớn tướng sĩ xa xứ, ăn gió uống sương với ta ở biên quan, có người đã mấy năm không về nhà, có người thân tàn ma dại, có người chết trận tha hương, hài cốt khó tìm, bọn họ tận trung vì nước, máu chảy đầu rơi, chúng ta há lại tá ma giết lừa*?"
*Tá ma giết lừa = ăn cháo đá bát.
"Tướng quân nói có lý, nhưng việc này đã không còn chỗ để quay đầu." Nhan Tử Liêm khuyên nhủ: "Tướng quân còn phải vì bản thân, chuẩn bị cho thế tử, sớm đưa ra quyết định."
Phong Kiếm Bình mệt mỏi đỡ trán, nói giọng khàn khàn: "Tám vạn."
Nhan Tử Liêm gật đầu: "Tướng quân chịu hy sinh như vậy, lão phu vui mừng, lão phu đi khuyên nhủ bệ hạ ngay."
"Cắt giảm quân bị là chắc chắn ta yếu thế, Các lão không lo đám hoạn quan nhân cơ hội gây khó dễ sao?"
"Lúc nào ta cũng lo lắng, thế nhưng, nếu tướng quân gặp chuyện không may, chúng ta càng mất hi vọng hơn, thái tử cũng sẽ gặp nguy đầy rẫy, kế trước mắt là trợ giúp tướng quân vượt qua kiếp nạn này trước."
Phong Kiếm Bình phất tay áo: "Mà thôi, tất cả trông vào Các lão vậy." Ông khẽ nói: "Ta đóng quân ở Đại Đồng hơn ba mươi năm, nằm mơ cũng hi vọng dẹp tan được Ngõa Lạt, quét sạch được biên quan, bây giờ có cơ hội thực hiện, lại..."
Nhan Tử Liêm cũng hít sâu một hơi: "Tướng quân, lão phu làm quan hơn bốn mươi năm, từ tiểu Hàn Lâm lên Các bái tướng, đã từng muốn gây dựng nghiệp lớn mãi ghi vào sử xanh, bây giờ gần đất xa trời mới hiểu được, sức người không đấu lại trời, ta dùng tất cả thủ đoạn cũng khó mà nâng sóng cuộn gió, ngươi ta đều là giọt nước trong biển cả, tận lực mà thôi."
Phong Kiếm Bình cười khổ nói: "Tận lực mà thôi."
Nhan Tử Liêm đứng dậy: "Lão phu đi trước một bước."
"Con tiễn lão sư." Yến Tư Không đứng dậy theo, y vội liếc Phong Dã, ý bảo Phong Dã tới tìm y, nhưng ánh mắt lại dừng lại một lúc lâu.
Tiễn Nhan Tử Liêm ra sân, Yến Tư Không thấp giọng nói: "Lão sư, chuyện cắt giảm quân bị thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"
"Phùng thị lang đánh giá như vậy, thực tế chênh lệch với mong muốn trong lòng bệ hạ và Tạ Trung Nhân thế nào chẳng ai nói được, trước đây bệ hạ chưa từng làm việc dọa người thế này nên phần lớn ngài ấy chẳng mấy quan tâm, nhưng duy chỉ có chuyện quân bị Đại Đồng là ngài ấy cực kỳ kiên quyết, con biết điều này có nghĩa gì không?"
Yến Tư Không gật đầu: "Bệ hạ cảm thấy uy hϊế͙p͙."
"Đúng vậy, có thể làm bệ hạ cảm thấy bị uy hϊế͙p͙, con phải biết người ngoài đánh giá Phong gia ra sao! Tất cả những chuyện lão sư làm đều vì bảo vệ Phong gia, lúc đặc biệt, chặt tay chặt chân cũng là cách bất đắc dĩ. Giả sử Phong gia mà lật đổ, chúng ta sớm muộn gì cũng bị hoạn quan nuốt mất."
"Học sinh hiểu." Yến Tư Không khó thể phán đoán ngay tình hình có nghiêm trọng như Nhan Tử Liêm nói không, dù sao Chiêu Vũ đế vẫn khen thưởng, ưu ái Phong Kiếm Bình có thừa, ít nhất thì bên ngoài khó thấy vẻ nghi kỵ, nhưng y lúc nào cũng nhắc nhở bản thân, đoán ý một người không thể trông vào hắn nói thế nào, mà phải xem hắn làm thế nào. Có lẽ Nhan Tử Liêm cũng không phải quá quan ngại chuyện quân bị và khảo hạch, mà hơn bốn mươi năm chìm nổi chốn quan trường khiến lão nhạy cảm cực kỳ.
Nếu thực sự như thế, tình cảnh Phong gia...
Yến Tư Không không dám nghĩ tiếp.
Chương 10: