Chương 43:
Trời còn chưa sáng, tin Chiếu Ngục bị cướp đã truyền khắp cả kinh sư. Chiêu Vũ đế vừa giận vừa vội cũng vừa sợ, sai năm ngàn nhân mã từ Cảnh Sơn trở về truy bắt Phong Dã, lệnh đào sâu ba thước cũng phải tìm ra, như hận không thể lật tung thảm cỏ ngoài thành.
Những bên có liên quan như Hình bộ, Đại Lý tự, quân Cấm Vệ, Chiếu Ngục đều bị liên lụy, riêng giám trưởng Chiếu Ngục đã bị chém đầu ngay trong ngày hôm ấy.
Hôm sau Yến Tư Không mang bộ dáng rượu say chưa tỉnh xuất hiện. Sắc mặt y trắng bệch, hai mắt sưng vù, cả người trông như bị rút cạn hồn phách, nhìn mà không tin đây là Yến Tư Không thường ngày. Thực tế tối hôm qua ở ngực, bụng, eo, cánh tay y đều bị thương nhẹ, lại thêm trong lòng tuyệt vọng khôn cùng, có thể miễn cưỡng che đậy vết thương, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra đã là cực kỳ không dễ.
Lúc "biết được" tin Phong Dã vượt ngục từ trong miệng quản gia thì y rất khϊế͙p͙ sợ, mà công chúa Vạn Dương mới lên chức phu nhân suy cho cùng vẫn còn trẻ, nghe nói Phong Kiếm Bình tự sát còn Phong Dã chạy trốn thì vui buồn đan xen.
Chẳng qua nàng vẫn không có hảo cảm mấy với Yến Tư Không, thấy y không khỏe cũng coi như không thấy, người làm nhìn vào đều bàn tán xì xào.
Yến Tư Không cho mọi người lui xuống, gọi A Lực tới.
Bởi vóc dáng A Lực vạm vỡ hơn người thường, rất dễ bại lộ nên đêm qua vừa lén châm lửa hắn liền chạy ngay. Hắn cũng rất sốt ruột muốn biết tình hình đêm qua thế nào.
Yến Tư Không lặng lẽ kể lại những gì xảy ra đêm qua cho hắn.
A Lực lo lắng khua tay: Có sợ Phong Dã bị phát hiện không?
Yến Tư Không lắc đầu: "Xà Chuẩn làm việc rất chắn chắn nên đã phái người giả làm Phong Dã trốn khỏi kinh thành. Chỗ hắn ẩn náu rất bí ẩn, khi nào không còn nguy hiểm nữa là có thể rời đi."
A Lực gật đầu, lại hỏi: "Thì ra kẻ mặc áo đen không phải người xấu. Rốt cuộc gã là ai? Vì sao lại giúp công tử?"
Yến Tư Không lắc đầu: "Ta đã suy nghĩ cả đêm, thực sự không nghĩ ra rốt cuộc gã là ai? Võ công người này cực cao, hiển nhiên là vẫn luôn theo dõi ta, nắm rõ hành động của chúng ta như trong lòng bàn tay."
A Lực "nói": Xem ra Chúc Lan Đình không nói dối, không phải hắn thật.
"Đúng vậy, đêm qua Chúc Lan Đình cũng truy bắt chúng ta. Thanh âm kia, thân hình kia quả thực không phải của Chúc Lan Đình." Nhắc đến Chúc Lan Đình, trong lòng Yến Tư Không dâng lên nỗi sầu lo, chỉ cần Chúc Lan Đình không ngu tất đoán được chuyện cướp ngục do bọn y làm. Hắn thân là thống lĩnh quân Cấm Vệ, tuy rằng Chiếu Ngục không thuộc sự quản lý của hắn thì ở kinh xảy ra chuyện lớn nhất định cũng bị liên lụy, không biết Chúc Lan Đình sẽ hành động thế nào đây.
A Lực khua tay: Tôi đi tra tiếp nhé?
"Không cần, Xà Chuẩn phải giải quyết ổn thỏa, hiện tại không rảnh để điều tra. Nếu người nọ đã giúp chúng ta thì tạm thời không đáng lo ngại, chờ khi đưa Phong Dã rời thành bình an ta sẽ bàn bạc kĩ hơn."
A Lực gật đầu, lo lắng nhìn Yến Tư Không, muốn nói lại thôi.
Vẻ mặt Yến Tư Không không chút thay đổi, giọng điệu càng bình thản hơn: "Ta không sao, vết thương nhẹ thôi."
A Lực trầm mặc một hồi, dùng ngón tay chỉ vào trái tim.
Yến Tư Không chợt đau lòng. Y hít sâu một hơi, dời mắt nhìn về bức tường trống không, lẩm bẩm: "Không sao..."
Kỳ thực như vậy cũng tốt, từ lúc bắt đầu y và Phong Dã đã không nên dây dưa để rồi tự nhiên rước cho y một nhược điểm trí mạng. Nhưng nếu không có Phong Dã...không có Phong Dã...không biết hiện tại y sẽ thế nào đây.
Bọn họ vốn là người dưng không chung đường lối, lại cố ép mình phải ở bên nhau, quả đã làm trái với ý trời, lần từ biệt này, mỗi người bảo trọng!
A Lực thở dài, mang thuốc đến đầu giường Yến Tư Không rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Yến Tư Không nằm vật xuống giường, nghĩ đến giờ này khắc này Phong Dã chắc cũng đang đổ bệnh trêи giường, trong lòng tràn đầy thống khổ và tuyệt vọng khiến y đau đến khó mà thở dốc.
Phong Dã không giống y, thân là thế tử Tĩnh Viễn vương, cả đời chưa từng chịu oan, khuất phục trước người khác, lại cứ vậy trong độ tuổi đẹp nhất, rơi từ mây xanh xuống vũng bùn, ngồi tù ngậm oan, chịu hết tra tấn và nhục nhã, trong nháy mắt tan cửa nát nhà, mất hết tất cả. Trong suốt khoảng thời gian nửa năm này, y không dám, không nỡ, không muốn suy nghĩ Phong Dã trải qua từng ngày như thế nào, cũng không biết tưởng tượng Phong Dã sau này sẽ tự xử ra sao.
Y vẫn luôn nằm mơ, mơ tới khoảng thời gian đẹp nhất của hai người, mơ tới dáng vẻ hăm hở của Phong Dã, mơ tới khuôn mặt tràn đầy phấn chấn mà đầy cuồng ngạo, mơ tới tư thế oai hùng đánh đâu thắng đó trêи chiến trường của hắn, mơ tới bờ môi ấm áp, bàn tay mạnh mẽ và lồng ngực dày rộng kia, mơ tới hai người từng yêu nhau tha thiết, từng ngọt ngào thế nào.
Đó là một giấc mộng dài, thân tỉnh, còn tâm lại bị vây trong ác mộng, không biết trốn đi đâu.
Yến Tư Không lấy tay che mắt, chỉ cảm nhận được ấm áp truyền từ lòng bàn tay, đau lòng không chịu nổi. Đây là mệnh của y đó, tất cả những người y quý trọng cuối cùng đều sẽ rời khỏi y, Phong Dã có thể sống, đã là...vạn hạnh.
-------------------------------
Nằm trong phòng cả ngày, khi trời sắp sửa tối, cửa lại bị đẩy mạnh ra.
Trong Yến phủ, có ai dám đẩy cửa như vậy, không cần nhìn cũng biết.
Công chúa Vạn Dương bưng cơm canh đi đến, khó chịu để lên bàn, lạnh lùng nói: "Mẫu phi bảo ta mang cơm cho ngươi."
Yến Tư Không thấp giọng đáp: "Đa tạ công chúa, thần không khỏe trong người, không thể đứng dậy tiếp đón, mong công chúa thứ lỗi."
"Ngươi bớt làm bộ làm tịch đi." Vạn Dương nheo mắt lại: "Ngươi biết chuyện biểu ca ta bỏ trốn chưa?"
"Có nghe rồi."
"Huynh ấy sẽ trở lại, huynh ấy là tiểu Lang vương được trời ban sức mạnh phi phàm." Vạn Dương kiêu ngạo nhìn Yến Tư Không: "Chắc chắn huynh ấy sẽ giết sạch hoạn tặc và tay sai của lão, trả thù cho đại bá, ngươi cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa đâu."
Yến Tư Không nhàn nhạt đáp: "Nếu hắn trở về báo thù, chẳng phải bệ hạ sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Vạn Dương giật mình, phủ nhận: "Phụ hoàng bị hoạn tặc làm mờ mắt, biểu ca nhất định sẽ rửa sạch oan khuất cho Phong gia."
"Vạn mong như vậy."
"Ngươi..." Vạn Dương nghe thấy giọng điệu Yến Tư Không tràn đầy trào phúng, lại không biết làm sao, tức đến nghiến lợi nghiến răng.
Cuối cùng Yến Tư Không cũng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp rất giống với Phong Dã kia mà trong lòng chợt mềm mại, y chậm rãi nói: "Điện hạ bị kẹp giữa Phong gia và hoàng gia chắc chắn rất thống khổ. Mấy chuyện tranh đấu triều chính vốn không liên quan đến điện hạ, hy vọng điện hạ sống đơn thuần an vui cả đời là tốt rồi."
Vạn Dương ngẩn người, hừ một tiếng: "Không cần ngươi phải quan tâm." Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.
---------------------------------------------------------
Chiêu Vũ đế lật tung mọi ngóc ngách ngoài thành để tìm kiếm Phong Dã, thậm chí còn phái người men theo tin tức giả Xà Chuẩn thả ra, truy tìm đến tận Đại Đồng, cuối cùng vẫn không có kết quả.
Sau nửa tháng cướp ngục, rốt cuộc Yến Tư Không cũng gặp được Xà Chuẩn, hắn nói vết thương Phong Dã chưa lành nhưng đã rời đi không từ mà biệt, hơn nữa theo người chăm sóc Phong Dã nói, Phong Dã đi theo một người bịt mặt, bây giờ không còn tung tích.
Yến Tư Không kể chuyện mình gặp một người áo đen bịt mặt cho Xà Chuẩn. Hai người đối chiếu thân hình và đặc thù liền xác định đó là cùng một người.
Kể từ đêm Yến Tư Không phát hiện ra sự tồn tại của người nọ, Xà Chuẩn đã phái người đi điều tra rất lâu nhưng vẫn không có kết quả. Người này không chỉ võ công cao cường mà còn giỏi che giấu hành tung, nhưng bọn họ vắt óc suy nghĩ vẫn không nghĩ ra người nọ rôt cuộc là ai, song có thể khiến Phong Dã cực kỳ cẩn thận, đang thân là đào phạm cùng rời đi, cuối cùng hai người suy đoán có lẽ là tử sĩ do thúc thúc của Phong Dã ở Đại Đồng phái đến.
Hai người đã rời đi, ít nhất còn an toàn hơn là ẩn náu trong nhà nông ngoài thành. Trong lòng Yến Tư Không nghĩ, trời cao biển rộng, cuối cùng Phong Dã cũng được tự do. Vạn Dương nói đúng, y tin Phong Dã chắc chắn sẽ dùng cả đời để báo thù cho Phong gia. Về mặt này, y và Phong Dã là cùng một loại người.
Mà y, rốt cuộc cũng có thể hy sinh tất cả để liều mạng với Tạ Trung Nhân.
Bởi vì đời này y không còn gì vướng bận nữa.
--------Hoàn quyển 5------