Chương 41:
Yến Tư Không trốn tránh thị vệ cả dọc đường, lặng lẽ ẩn nấp dưới chân tường phòng giam. Trong phòng trực đang đốt đèn sáng trưng, truyền đến vài tiếng reo hò và mùi rượu nồng nặc.
Yến Tư Không chỉ có thể nhìn thấy mấy cái bóng chồng lên nhau qua cửa sổ giấy, không phân rõ rốt cuộc có bao nhiêu người. Phòng giam Phong Kiếm Bình nằm ở dưới lòng đất, muốn đến phòng giam đó phải đi qua căn phòng này, nhưng trong ngoài phòng này đều có người gác cả.
Chỉ chốc lát sau, thị vệ tuần tra xách đèn lồng đi tới, Yến Tư Không ngồi xổm xuống, ẩn mình trong bóng đêm, sau đó lặng lẽ lui theo chân tường về phía Tây Nam, lui thẳng đến khi lưng chạm vào một khóm cây, liền dùng tay lặng lẽ đào lớp đất tơi xốp, moi ra được một cái túi vải, bên trong chính là y phục mà lính canh bị y mua chuộc chuẩn bị cho.
Tiếp đó, y nhìn ánh trăng, chờ đợi.
Vừa qua giờ Sửu, trong đêm đột nhiên bùng lên ánh lửa, rất nhanh, khói mù giăng bốn phương trời, càng ngày càng mạnh, do A Lực đốt phòng chứa củi.
Chưa được bao lâu, đã nghe có người hô to: "Cháy rồi."
Trong đêm đen, rất nhiều lính canh ngục chạy đến phòng chứa củi, đám trong phòng trực cũng vội chạy theo.
"Cháy rồi, có chuyện gì vậy!"
"Phòng chứa củi bị cháy, mau dập lửa đi!"
"Ba người các ngươi trông chừng ở chỗ này, mau, mấy người các ngươi đi theo ta ---"
Tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng xa, Yến Tư Không vòng qua mái hiên, khẽ ló đầu ra, chỗ cửa chỉ còn lại một thủ vệ đang nhón chân nhìn về phía phòng chứa củi.
Yến Tư Không thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, nhanh chóng đánh vào gáy. Ánh mắt người nọ chợt lóe kinh ngạc, đến âm thanh còn chưa kịp phát ra đã bị Yến Tư Không dùng tay bịt miệng, lòng bàn tay có chứa phấn mê hồn Xà Chuẩn chuẩn bị cho y, nó do một dược sư giang hồ nổi danh điều chế thành, hít vào với khoảng cách gần như vậy trong nháy mắt sẽ không còn ý thức.
Thủ vệ kia ngã xuống, Yến Tư Không liền lôi người vào tối. Y hít sâu một hơi, lấy thuốc nổ có chứa phấn mê hồn từ trong ngực ra, chọc thủng cửa sổ, ném vào.
Bên trong truyền đến tiếng kêu: "Thứ gì...thuốc mê, khụ khụ, là thuốc mê đấy!"
"Mở cửa mau!"
Cửa phòng trực bị hất văng, hai lính canh ngục cầm kiếm xông ra ngoài. Yến Tư Không như ma quỷ bay ra từ trong đêm, một tay đánh vào gáy lính canh đi đầu. Tên lính còn lại vội vung kiếm đâm tới, Yến Tư Không liền nghiêng mình tránh thoát, một phát bắt được tay kẻ kia, kéo về phía trước, tiếp theo dùng đầu gối đá mạnh vào bụng trêи. Thức ăn và rượu người nọ vừa ăn lập tức phun ra ngoài, hôi chua khó ngửi. Yến Tư Không nhíu mày, lại dùng khuỷu tay đánh vào giữa lưng hắn, hắn mới hoàn toàn ngất lịm.
Yến Tư Không lôi cả hai vào phòng trực, cởi sợi dây bên hông xuống, trói chặt chúng lại, sau đó lấy chìa khóa, tay cầm đèn, bước xuống thềm đá.
Các phòng giam trong lòng đất của Chiếu Ngục có thông với nhau nhưng trêи mặt đất lại có hai cửa vào Nam Bắc, phụ tử Phong gia vừa vặn bị nhốt trong phòng giam sâu nhất của cả hai hướng Bắc Nam, bên trong còn có người canh gác. Trêи đường Yến Tư Không đánh ngất hai lính canh, cuối cùng cũng tìm được Phong Kiếm Bình.
Phong Kiếm Bình ngồi dựa vào tường, áo tù nhân loang lổ đầy vết máu, khuôn mặt yếu ớt mà tang thương. Đại tướng quân uy hùng ngày xưa đánh đâu thắng đó, oai phong một cõi giờ đây đã khó còn tìm thấy tung tích trêи người ông. Thiều hoa dịch lão, anh hùng trì mộ*, công huân cái thế lại nhận được kết cục đặng chim quên ná, đặng cá quên cơm, chao ôi sao mà đắng cay lòng người.
Tóc ông tựa như được chải chuốt cẩn thận, không chút rối bời, trông tư thế ngồi đoan chính ấy hiển nhiên đã sớm chờ đợi điều gì đó.
Yến Tư Không kéo khăn che mặt, quỳ ở ngoài song: "Điện hạ, Không...đến chậm rồi."
Sắc mặt Phong Kiếm Bình bình tĩnh, không chút mảy may: "Lẽ nào chỉ có mình ngươi đến cướp ngục sao?"
"Bọn họ đi cứu Phong Dã rồi."
"Vậy là tốt."
Yến Tư Không lấy chìa khóa, mở cửa lao ra: "Điện hạ vẫn di chuyển được chứ? Giờ tôi liền..."
"Hẵng khoan." Phong Kiếm Bình phất tay ngăn y lại: "Ngươi nghe ta nói mấy câu đã."
"Điện hạ, thời gian chúng ta không còn nhiều, phải rời đi ngay thôi."
"Không vội." Phong Kiếm Bình chỉnh lại vạt áo loang lổ vết máu: "Tư Không, đến giờ Phong gia vẫn chưa thể làm gì cho ngươi, để ngươi chịu nhục như thế, ủy khuất cho ngươi rồi."
Viền mắt Yến Tư Không hơi nóng lên: "Tôi không thể cứu được hai người, là tôi vô năng."
"Nhan Các lão và ta còn không đấu lại được hoạn tặc, ngươi có thể làm gì chứ, suy cho cùng...là bệ hạ muốn mạng của ta, không đổ oan cho ai được."
Yến Tư Không nghiến răng nói: "Điện hạ trung can nghĩa đảm một đời, lập công danh cái thế vì Đại Thịnh, được bách tính kính yêu. Hôn quân thiển cận, đố kị người tài, tất gặp báo ứng!"
Phong Kiếm Bình cười khổ: "Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, chẳng qua là ta không cam lòng chịu oan, hơn cả là không bỏ được phòng tuyến Đại Đồng ta thủ vững nhiều năm."
"Chờ khi điện hạ rời khỏi nơi này quay trở về Đại Đồng rồi, nhất định trở lại như xưa thôi!" Yến Tư Không vội la lên: "Điện hạ, không thể kéo dài thêm nữa." Y vội mở khóa.
Phong Kiếm Bình thấy y sắp mở cửa phòng giam ra, lại bình tĩnh nói rằng: "Ta không đi."
Yến Tư Không đã bước chân vào nhà lao, nghe vậy liền đờ người.
Phong Kiếm Bình cười nhạt nói: "Con người chỉ có một lần chết, ta từng thề rằng phải hoành đao lập mã, chết trận sa trường, dốc hết máu nóng cho giang sơn Đại Thịnh ta, bây giờ lại bị kẹt trong lao tù, ngậm oan mà chết, đời người đúng là không lường trước được điều gì."
"Điện hạ đang nói gì vậy?" Yến Tư Không đi tới muốn đỡ ông dậy: "Tôi lập tức cứu người..."
"Đừng tới đây." Phong Kiếm Bình đột nhiên rút một thứ gì đó từ sau lưng ra, để ở trước ngực.
Yến Tư Không giật mình, rõ ràng là một cây trâm gỗ đã bị mài cho nhọn hoắt.
Phong Kiếm Bình đưa lên cổ: "Lui ra ngoài."
"Điện hạ..."
"Lui ra ngoài." Thanh âm Phong Kiếm Bình rất thấp, lại không giận mà tự uy.
Yến Tư Không nắm chặt song quyền, đành phải lui từng bước ra ngoài song sắt.
Phong Kiếm Bình lẳng lặng nhìn Yến Tư Không: "Phong Dã không thể chết, nó là huyết mạch cuối cùng của Phong gia, nó tài khí ngút trời tất thành một đại hãn tướng. Gốc rễ vương triều đã hỏng, nó là hy vọng của dân chúng. Mà ta...ta sẽ không bước khỏi lồng sắt này nửa bước."
"Điện hạ!" Yến Tư Không gầm nhẹ: "Người tội gì phải làm thế!" Y lẩy bẩy cả người, da đầu tê dại từng cơn, nỗi sợ như kiến bò, lan tràn toàn thân.
"Nếu ta bỏ trốn sẽ chứng minh là ta mưu phản thật. Phong Kiếm Bình ta có thể chết nhưng tuyệt đối không thể chịu nhục hàm oan."
"Điện hạ..." Yến Tư Không quỳ rầm xuống, rưng rưng nói: "Phong Dã vẫn đang chờ được đoàn tụ với người. Hắn đã không còn nương, không còn đại ca, người còn định để hắn không còn cha sao!"
Trong mắt Phong Kiếm Bình anh ánh nước, môi ông run rẩy: "Trêи người ta toàn vết thương cũ, bây giờ lại còn liên tiếp chịu hình, sớm đã dầu hết đèn tắt, dẫn theo một tên phế nhân thì chạy trốn thế nào được, nơi đây đã là chỗ về của ta rồi."
"Chỉ cần thoát khỏi nơi này, có lẽ thiên hạ sẽ nằm trong bàn tay hai phụ tử người, điện hạ không thể buông tay dễ dàng như vậy được!"
Phong Kiếm Bình lắc đầu: "Các ngươi từng khuyên ta đừng hồi kinh, cũng từng khuyên ta hành động trong lễ săn xuân, trong lòng ta hiểu hết nhưng Phong Kiếm Bình ta không làm được phản thần. Ta chết, Phong Dã mới không còn rào cản."
"Người..." Yến Tư Không vừa giận vừa vội: "Không nghĩ tới Tĩnh Viễn vương uy chấn thiên hạ cũng chỉ là một tên nhu nhược mua danh bán trực! Chính người muốn là hiền thần thiên cổ, vậy mà lại để nỗi thống khổ nhất, cơn đau đớn nhất cho nhi tử duy nhất của mình. Người có thể yên tâm mà đi sao!"
Phong Kiếm Bình gượng cười: "Ngươi không cần phải khích ta, Phong Dã khác với ta, nó không ngu trung, cũng không để ý tiếng xấu truyền đời. Nó còn trẻ như vậy, vẫn có cơ hội để lập lại thời thái bình thịnh thế, nó không nên bị liên lụy bởi ta."
"Nếu người ra đi ở đây, người bảo Phong Dã sẽ sống qua ngày thế nào!" Yến Tư Không gào đến lạc giọng.
Phong Kiếm Bình lấy một xấp vải từ trong ngực ra, đặt ở bên cạnh: "Tư Không, ngươi đa mưu túc trí, co được dãn được, tương lai chắc chắn là một nhân vật khuấy động cả phong vân. Ta biết ngươi ở đây là vì báo thù, vậy nên ta đã viết một bức thư máu, chờ đến ngày chân tướng rõ ràng rồi, nó sẽ thành thứ ta khai báo với người trong thiên hạ. Giờ ta giao nó cho ngươi!"
Yến Tư Không đấm mạnh vào song sắt, thuận thế quỳ xuống, nức nở: "Điện hạ, tôi xin người, Phong Dã chỉ còn mình người thôi, xin người theo tôi đi, Phong Dã vẫn đang chờ người mà, hắn đang chờ người đấy, phụ tử hai người có thể đoàn tụ ngay bây giờ mà."
Con ngươi Phong Kiếm Bình xám như tro tàn: "Tư Không, ta giao Phong Dã cho ngươi."
Trong hành lang gấp khúc truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thanh âm Phong Dã khản đặc vang vọng từ đằng xa: "Phụ thân?"
Yến Tư Không đột nhiên lạnh cả người, y thấy Phong Kiếm Bình nhắm hai mắt lại, lệ nóng trong nháy mắt khẽ rơi, chợt đâm mạnh cây trâm gỗ vào ngực.
"Không---" Yến Tư Không trợn trừng mắt, vừa lăn vừa bò vào phòng giam.
Máu tươi trào khỏi ngực như vỡ đê, tựa như bông quỳnh đang nở rộ chợt úa tàn trong nháy mắt, nó thản nhiên mang tất cả sức sống rời đi, không khí cũng trở nên đóng băng đến nghẹt thở.
Yến Tư Không liên tục điểm mấy huyệt nhưng vẫn không ngăn được máu đỏ tuôn trào.
"Phụ thân!" Phong Dã ôm vết thương, lảo đảo xuất hiện trước phòng giam, cũng tận mắt thấy cảnh Phong Kiếm Bình hấp hối. Hắn lao vào lồng sắt như một kẻ điên, bò đến trước mặt Phong Kiếm Bình, gào đến tê tâm liệt phê: "Phụ thân ---"
Yến Tư Không nhìn tay và máu đỏ trêи người trong ngây ngốc, tầm mắt chỉ còn lại sắc hồng khiến người ta sợ hãi.
"Lang nhi...của ta..." Phong Kiếm Bình run rẩy vươn tay, phủ lên mặt Phong Dã: "Có thể gặp lại con..., phụ thân nhắm mắt được rồi."
"Phụ thân, sao người phải như thế! Người đừng chết, con van người, phụ thân, chúng ta phải chạy trốn, chúng ta còn phải đánh lại, phụ thân!" Nước mắt Phong Dã tuôn như mưa, hắn cố gắng dùng tay che ngực Phong Kiếm Bình lại, máu tươi cứ vậy chảy đầm đìa qua các kẽ tay.
"Ta không thể...đi...Bình thường ta trong sạch....Chết cũng phải trong sạch...Lang nhi...Con phải sống tiếp...Con phải bảo vệ xã tắc, phải quét sạch man di, phải...phải cứu vớt bách tính thiên hạ..."
Phong Dã rống to: "Con muốn người thấy, con muốn người thấy con giết sạch gian tặc, con muốn người thấy con rửa sạch oan khuất cho Phong gia! Phụ thân, con muốn người thấy cơ mà!"
"Ta...thấy được..." Phong Kiếm Bình ngắm nhìn khuôn mặt của Phong Dã, đó là luyến tiếc còn sót lại của ông trêи thế gian. Ông cứ nhìn như vậy, cứ nhìn cho đến khi đồng tử dần rời rạc.
"Phụ thân ---" Phong Dã ôm Phong Kiếm Bình, khóc rống bi thương.
Xà Chuẩn vọt vào nhà tù, vội la lên: "Thế tử, bây giờ không phải lúc để đau buồn, ngươi phải sống để báo thù cho điện hạ, mau lên thôi, không còn kịp nữa rồi!"
Phong Dã mắt điếc tai ngơ, nửa năm qua, từ trong mây rơi xuống vực sâu, từ nắm binh quyền đến nhà tan cửa nát, những gì hắn chịu, là phẫn nộ, là căm hận, là thống khổ, là tuyệt vọng đều bùng nổ vào thời khắc này.
Xà Chuẩn nháy mắt cho thủ hạ, mấy người đi lên cố gắng kéo Phong Dã ra. Phong Dã bị giam gần nửa năm, thân thể gầy yếu, suy nhược vô cùng, lại không biết lấy sức lực từ đâu mà đánh văng đám người nọ.
Yến Tư Không nhào tới, nức nở: "Phong Dã, điện hạ đã đi rồi, chúng ta cũng phải đi thôi, ngươi phải ngươi sống tiếp, ngươi phải..."
Lời còn chưa dứt, Yến Tư Không đã bị đẩy mạnh ra, cú đánh đó có mang theo nội lực, đẩy y văng xa hơn trượng. Sau lưng đập vào song sắt, đau đến mức khiến y phải nhăn mặt.
Phong Dã chậm rãi quay đầu, như một con mãnh thú bị ép vào đường cùng, lạnh giọng nói: "Ngươi đã nói gì...với phụ thân?"
Yến Tư Không chỉ cảm thấy tim như bị bóp chặt, y run rẩy nói: "Điện hạ...điện hạ không muốn mang danh tạo phản để đào tẩu. Phong Dã, ngươi đang hoài nghi ta cái gì!"
"Ta, hoài nghi ngươi cái gì ư?" Nước mắt ràn rụa hòa vào vết máu, toàn thân Phong Dã vừa dữ tợn lại vừa chật vật: "Ngươi giải thích chuyện binh phù thế nào? Ngươi giải thích chuyện quay lưng nịnh nọt Tạ Trung Nhân cầu xin hoàng đế tứ hôn ngươi ra sao? Phụ thân đang sống sờ sờ lại chết trước mặt ngươi, ngươi giải thích thế nào hả!"
Yến Tư Không như bị sét đánh, y nhìn Phong Dã không chớp mắt, trong lúc bất chợt lại cảm thấy hắn chẳng khác nào một kẻ điên, chẳng khác nào một con quỷ hung ác. Đây là Phong Dã của y ư?
Chương 42: