Chương 26:
Yến Tư Không được nhấc về trướng của Trần Mộc. Trần Mộc truyền thái y đến, chẩn đoán một phen, may mà thương thế cũng không nặng, khi Yến Tư Không rơi xuống đất đã dùng hết sức bảo vệ Trần Mộc và chỗ yếu hại của mình, vết máu ở đỉnh đầu thực tế là trầy da, xương sườn thì có lẽ bị nứt một chỗ, còn lại đều là vết thương ngoài da.
Kỳ thực sau khi cơn đau dần lắng xuống, Yến Tư Không đã điều khiển khí huyết di chuyển trong các kinh mạch, cũng phát hiện mình không có gì đáng lo, mà y vẫn muốn giả suy yếu, vì thực tế trong lòng lo lắng lúc đó mình nhào lên, sợ bị người ta nhìn ra bản thân biết võ.
Trần Mộc vừa tự trách vừa khổ sở, nhớ tới Trần Xuân lại càng tức giận đến phát run.
Yến Tư Không kiên trì động viên nó: "Điện hạ, không nhịn được việc nhỏ ắt sẽ hỏng mưu lớn, lúc đó có nhiều người ở đấy khẳng định đã truyền tới tai bệ hạ từ lâu, chờ chút nữa bệ hạ gọi đến, con phải thận trọng, không được làm theo ý mình."
Trần Mộc nghiến răng nghiến lợi: "Phụ hoàng nhất định sẽ thiên vị nó, nó thật to gan...Nó thật sự muốn giết con sao?" Nó vẫn chưa hoàn hồn từ trong vụ kinh sợ vừa nãy, mặc dù nó biết Trần Xuân mơ ước vị trí Thái tử nhưng dù sao bọn họ cũng là thân huynh đệ, mũi tên vừa rồi Trần Xuân bắn ra thật khiến nó bất ngờ.
Yến Tư Không nắm chặt tay Trần Mộc: "Hiện tại điện hạ không cần phải suy tư vấn đề này. Cho dù nó vô tình hay cố ý thì nó cũng thiếu chút nữa làm điện hạ bị thương, tội này nó trốn cũng không thoát. Trước mặt bệ hạ, con đừng tỏ vẻ căm hận và phẫn nộ, phải kinh ngạc, phải oan ức, phải vô cùng đau đớn, đừng để bệ hạ cảm thấy con lấy việc này chèn ép ngài ấy. Đứng trước quần thần, ngài ấy sẽ tự khắc đòi công đạo cho con."
Trần Mộc hít một hơi sâu, thân thể đương nhiên không kiềm chế nổi mà run rẩy, ánh mắt cực kỳ âm lãnh: "Được."
Yến Tư Không nghĩ thầm, thời điểm đó Phong Dã nhất định sẽ làm chứng cho Trần Mộc, Phong Kiếm Bình và Nhan Tử Liêm cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, đương nhiên phải khiến quần thần tạo áp lực, tất khi đó trong lòng Chiêu Vũ đế cũng sẽ không thoải mái, chỉ hi vọng đừng giận chó đánh mèo Trần Mộc.
Vụ việc này cũng có thể nhìn ra ngày thường Văn quý phi dạy bảo Trần Xuân như thế nào, sợ rằng trong lòng Trần Xuân, kẻ năm đó xông vào hậu cung ám sát nó là do hoàng huynh của nó phái đi. Chỉ là ai cũng không ngờ rằng nó cư nhiên lớn gan làm bậy như thế, đây là bị Chiêu Vũ đế chiều thành không biết nặng nhẹ.
Yến Tư Không dùng nước thuốc ngự y để lại xoa lên mặt, lên tay, lên cổ Trần Mộc để nó thoạt nhìn trông vết thương nặng một chút, cũng căn dặn nhiều lần phải kiềm chế cảm xúc.
Đúng như dự đoán, chỉ chốc lát sau, Vu Cát đích thân đến doanh trướng của Thái tử, bảo rằng bệ hạ truyền gặp.
Trần Mộc liếc nhìn Yến Tư Không, Yến Tư Không dùng ánh mắt kiên định nhìn lại, Trần Mộc gật đầu, đứng dậy rời đi.
Yến Tư Không thở hắt một hơi, thả mình nằm xuống giường nhỏ.
Chưa được bao lâu, một tiểu Nội giám bưng chén thuốc tới, nịnh nọt: "Yến đại nhân quả là thần dũng, trung thành tuyệt đối, che chở điện hạ khi ngài ngã từ trêи lưng ngựa xuống, cũng may chỉ bị thương nhẹ, thực là trong cái rủi còn có cái may."
Yến Tư Không cười nhạt: "Người ta ôm là chân long chi tử, sơn thần, thổ địa đương nhiên phải nể mặt rồi."
"Yến đại nhân nói rất có lý."
Sau khi uống chén thuốc có tác dụng an thần vào, chẳng biết từ lúc nào Yến Tư Không đã đi vào giấc mộng.
----------------------------------------
Lúc tỉnh dậy thì trời đã tối đen, Yến Tư Không mơ hồ thấy đầu giường có một người đang ngồi. Thần trí y chưa tỉnh táo, liền mở miệng gọi: "Phong Dã."
"Tiên sinh? Tiên sinh người đã tỉnh rồi." Trần Mộc cúi người kiểm tra y: "Người nói gì vậy?"
Yến Tư Không lập tức tỉnh lại, y gắng gượng mở mắt ra, thấy gương mặt tuấn tú còn vương nét trẻ con của Trần Mộc gần trong gang tấc, y sợ đến nỗi mồ hôi lạnh ướt sũng cả người: "Điện, điện hạ."
"Người thấy khá hơn chút nào chưa? Có còn đau không?" Trần Mộc ân cần hỏi.
"Tốt lắm rồi." Yến Tư Không đáp: "Điện hạ trở về được bao lâu rồi? Sao không gọi thần dậy?"
"Người bị thương, đương nhiên phải nghỉ ngơi nhiều." Trần Mộc nhét góc chăn vào giúp y: "Buổi tối hơi lạnh, người có thấy lạnh không?"
"Thần không sao..." Yến Tư Không vội la lên: "Phía bệ hạ...Thế nào?"
Nghe vậy, vẻ mặt Trần Mộc trong nháy mắt trầm xuống, hai mắt nó xám như tro tàn, vô thần không cảm xúc, hiển nhiên là thất vọng cực độ.
"Lẽ nào, ngài ấy vẫn còn thiên vị Nhị hoàng tử ư?"
Vẻ mặt Trần Mộc trở nên dữ tợn: "Bên ngoài thì ông ấy quở trách Trần Xuân nhưng trêи thực tế lại che chở nó khắp nơi. Nó có cắn chết người cũng là do vô tình, cuối cùng chỉ phạt nó lễ sinh nhật năm nay đóng cửa ba ngày, chép tay <<Đệ tử Quy>>." Trần Mộc căm hận nói: "Chỉ là trừng phạt nhỏ, sao bù đắp được tiên sinh bị thương."
Yến Tư Không thở dài, trong lòng cũng dự liệu được kết quả như thế, chỉ có thể trấn an: "Ít nhất bệ hạ vẫn trừng phạt Nhị hoàng tử, cho con một câu trả lời, còn thần chịu chút thương tổn ấy thực sự không đáng nói."
"Nhưng nó muốn ám sát Thái tử!" Trần Mộc gầm nhẹ: "Nó bắn tên vào con! Nếu là người khác đã là tội chết!"
"Đúng thế, nhưng nó không phải "người khác"." Yến Tư Không vỗ tay Trần Mộc, nói sâu xa: "Mẫu phi của nó là sủng phi của bệ hạ, nó lại là hoàng tử được bệ hạ sủng ái nhất, điện hạ phải hiểu rõ những điều này."
"Con hiểu, từ lâu con đã hiểu..." Vẻ mặt Trần Mộc lạnh như băng: "Vô luận con có thông minh hiếu học như thế nào thì ông ấy cũng sẽ không cho con tham gia xử lý chính vụ, vô luận con có ra sức để mình xuất sắc hơn những hoàng tử khác ra sao thì ông ấy cũng sẽ không nhìn thẳng con. Đều bởi vì con là nhi tử của một cung nữ nên nhiều năm qua ông ấy chẳng thèm để ý đến mẫu tử con, hiện tại lại trăm phương ngàn kế muốn phế bỏ con, thậm chí còn không tiếc bức tử mẫu phi con, chỉ để đem giang sơn tốt đẹp này cho thằng nhóc Trần Xuân được nuông chiều mà vô năng đó!" Nói hết lời cuối, căm hận tích tụ trong lòng liền trào ra như thoát lũ, âm thanh ngoan độc kia căn bản không thể phát ra từ một thiếu niên.
Vẻ mặt dữ tợn của Trần Mộc khiến Yến Tư Không ngẩn người, trong lòng y là vô vàn cảm xúc, bởi vì y nhìn thấy bản thân của mười mấy năm trước trêи khuôn mặt Trần Mộc, y biết hận thù khiến con người ta trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng y cũng biết sẽ dày vò và dặn vặt thế nào khi để nó trong lòng.
Yến Tư Không đành phải động viên Trần Mộc bình tĩnh. Y đã nói những lời giống vậy vô số lần, có lẽ Trần Mộc nghe cũng chán rồi,
trái lại nó còn quay ra an ủi, ấn y ngồi xuống giường nhỏ, bảo y an dưỡng cho thật tốt.
Yến Tư Không nói: "Bên ngoài hình như có tiếng ca múa?"
"Đúng thế, phụ hoàng đang tổ chức tiệc tối." Trần Mộc cười lạnh.
"Hôm nay ai săn được nhiều nhất?" Hỏi xong, Yến Tư Không liền hối hận, bởi vì y nhớ ra ngay ngoại trừ Phong Dã ra thì chẳng còn ai khác, mà bây giờ Trần Mộc đã có địch ý với Phong Dã.
"...Phong Dã." Trần Mộc nheo mắt lại: "Hôm nay Phong Dã lại muốn tặng hươu cho con, phải chăng có ý làm nhục con?"
"Điện hạ hiểu lầm rồi, Phong gia ủng hộ điện hạ mà."
"Tiên sinh không phải biện bạch cho hắn. Hắn thấy con mà vẫn ngồi yên trêи ngựa, ngạo mạn như thế cơ mà." Trần Mộc hừ lạnh: "Kẻ Phong gia hắn ủng hộ là trưởng hoàng tử, là truyền thống, là tổ chế, không phải là bản thân con. Bất kể là Trần Xuân hay là Phong Dã hắn, đều căn bản xem thường con."
Trong lòng Yến Tư Không có phần lo lắng. Nếu tương lai Trần Mộc đăng cơ, quan hệ giữa nó và Phong gia phải dĩ hòa vi quý*, bằng không triều đình chắc chắn sẽ không có ngày yên bình. May thay Trần Mộc còn niên thiếu, mà lại rất nghe lời y. Y nghiêm mặt nói: "Điện hạ đừng nghĩ như vậy. Từ nhỏ Phong Dã đã lớn lên ở quân doanh, không theo lễ giáo, dã tính khó thuần, tính cách vốn đã cuồng ngạo như thế, tuyệt đối không phải chỉ đối với điện hạ. Điện hạ thử ngẫm lại xem, Phong tướng quân đã từng bất kính với điện hạ chưa?"
*Dĩ hòa vi quý: coi trọng sự yên ổn, hài hòa trong giao tiếp, ứng xử với người khác.
Trần Mộc trầm ngâm: "Chưa từng."
"Chính là vậy, chờ khi Phong Dã lớn thêm mấy tuổi nữa, tự hắn sẽ dần biết nặng nhẹ. Cho dù hắn không biết, điện hạ còn nhớ hôm trước thần và điện hạ đã nhắc đến Lữ Bố không?"
Trần Mộc tựa hồ hiểu Yến Tư Không định nói gì.
"Điện hạ muốn làm người cầm cung, người cầm kiếm, người lái xe, còn Phong Dã trời sinh đã là tướng tài. Nếu điện hạ sử dụng hắn tốt thì đó chính là bản lĩnh của điện hạ, sao có thể chịu thua giới vũ phu chứ?"
Trần Mộc gật đầu: "Tiên sinh nói có lý."
Yến Tư Không cười: "Một ngày nào đó điện hạ đăng cơ sẽ gặp phải đủ loại người còn xảo quyệt hơn Phong Dã gấp mười lần, điện hạ phải cưỡi được họ để cầm lái thiên hạ."
Trần Mộc nhếch môi nở nụ cười: "Khi ấy, con muốn tiên sinh ở bên cạnh con, giúp con thực hiện đại nghiệp dân giàu nước mạnh, uy phục bốn biển."
"Thần chết vạn lần không chối từ."
Ngoài trướng vẫn hân hoan múa vui, dù cho không nhìn thấy vẫn có thể tưởng tượng được khung cảnh chước kim soạn ngọc* trêи yến lúc bấy giờ, mà cái náo nhiệt ấy lại tưởng chừng như không liên quan gì đến doanh trướng Thái tử.
*Chước kim soạn ngọc: Ăn uống xa hoa.
Mười lăm năm sau, Trần Mộc đã quen với vắng vẻ, tuy rằng nó ngày càng không cam lòng chịu vắng vẻ như thế.
Hai người bầu bạn múa vui, thỏa thích hàn huyên đến nửa đêm. Yến Tư Không có thể cảm giác được Trần Mộc ỷ lại và tin tưởng y đã hơn bất kỳ ai trêи cõi đời này, đặc biệt là sau khi Huệ phi chết, Trần Mộc càng coi y là người quan trọng nhất.
Yến Tư Không cảm thấy thỏa mãn với điều này, đồng thời y cũng mơ hồ lo lắng. Nếu như cuối cùng Trần Mộc không thể lên làm Hoàng đế thì tương lai bất luận là ai xưng đế, y cũng đều phải chịu quét khỏi không chút lưu tình.
Chẳng qua, chuyện y cần lo lắng quá nhiều, tạm thời không thể nghĩ sâu hơn.
Sau khi tắt đèn, tuy rằng hai người khuyên nhau đi ngủ sớm, nhưng thực tế lại chẳng ai có thể đánh giấc say.
Ngày mai là ngày cuối cùng của lễ săn xuân, Trần Mộc phải dùng hết toàn lực săn nhiều con mồi hơn, mà Yến Tư Không mắt thấy cơ hội đoạt quyền duy nhất của Phong gia sắp đánh mất, tương lai không biết phải đối mặt với bao nhiêu hiểm nguy, chỉ còn lại đau lòng và lo lắng tràn đầy.