Trục Vương

Quyển 5 - Chương 16




Chương 16:

Tin Tạ Trung Nhân tặng lễ hậu cho Yến Tư Không đương nhiên truyền vào tai Nhan Tử Liêm rất nhanh, nhưng Nhan Tử Liêm vẫn giữ bình tĩnh. Người đầu tiên tìm đến, là Phong Dã.

Hai người đã không gặp nhau mấy ngày, nay vừa gặp, nhớ nhung nồng nàn liền tưởng chừng như sắp bật ra khỏi mắt, nhưng bây giờ lại không phải thời điểm để bày tỏ tình cảm. Hành động của Tạ Trung Nhân đã khiến Phong Dã đánh hơi được cái gì đó.

"Ngươi đã gặp lão." Phong Dã vuốt ve gò má trơn bóng nõn nà của Yến Tư Không, ngữ điệu khẳng định, giọng nói ôn hòa. Hắn biết mặt đối mặt trò chuyện với Tạ Trung Nhân ở khoảng cách gần đối với Yến Tư Không mà nói không phải chuyện dễ dàng gì.

Yến Tư Không gật đầu: "Đã gặp."

"Lão có làm khó ngươi không?"

"Không có, chỉ là..." Yến Tư Không khẽ cắn môi dưới, nhìn chằm chằm vào con ngươi sâu thẳm của Phong Dã, run rẩy nói: "Ta rất muốn giết lão, mỗi lần nói với lão đều tưởng tượng phải giết lão như thế nào. Lão già nua như thế, yếu đuối như thế, ta nghĩ ta chỉ cần một cái tay thôi cũng có thể bẻ gãy cổ lão..." Y nói hết lời cuối, răng đã nghiến đến ken két, trong mắt hằn đầy tơ máu.

"Ta hiểu mà." Phong Dã vuốt ve mái tóc Yến Tư Không: "May thay ngươi không phải người dễ kϊƈɦ động."

Yến Tư Không hít sâu một hơi, thở dài: "Đúng vậy, vì báo thù, ta chịu nhục hơn mười năm, sao lại không chịu được một chốc."

Phong Dã trấn an: "Sớm muộn gì lão cũng chết trong tay ngươi, mà còn là chết không yên lành."

Trong mắt Yến Tư Không lóe lên tia ngoan độc.

"Chuyện tặng lễ, tên hoạn tặc đó có dụng ý gì?"

Sắc mặt Yến Tư Không tái xanh: "Lão tìm ta nói một tràng lời điên rồ, nửa là uy hϊế͙p͙, nửa là cảnh cáo."

"Muốn lôi kéo ngươi?"

"Không, không chỉ vậy, lão muốn thông qua ta thăm dò quan hệ giữa ngươi và lão sư, càng muốn lợi dụng ta để ly gián hơn, lại còn để lộ với ta Hoàng thượng thầm bất mãn với lão sự, có ý đồ khuyên ta và lão sư phủi sạch quan hệ với Phong gia."

Phong Dã nheo mắt: "Tính toán tốt đấy, đáng tiếc lão lại không biết chúng ta đều muốn mạng của lão."

"Chẳng qua, có vài việc có lẽ lão cũng không phải đe dọa."

"Rốt cuộc lão nói cái gì?"

"Lão không nói rõ, nhưng hiển nhiên chuyện cắt giảm quân bị sẽ không cho chúng ta thương lượng, còn cả bệ hạ ngày càng bất mãn với lão sư. Lão sư đức cao vọng trọng, môn sinh cũ lại trải rộng khắp triều đình, trước đây bệ hạ kính ba phần với lão sư, chuyện lớn nhỏ trong triều đa phần đều do Nội các làm chủ, chỉ vì chuyện lập Thái tử mà bệ hạ và phái quan tri thức do lão sư đứng đầu tranh chấp kịch liệt, về sau liền lạnh nhạt với lão sư hơn rất nhiều, cho đến nay..." Yến Tư Không rầu rĩ nói: "Ta lo lần này lão sư cũng không thể trở ra toàn thân."

"Nhan Các lão quyền cao chức trọng, lại có quan viên tri thức toàn triều như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, muốn dao động địa vị của lão, nói nghe thì dễ, ngươi đừng để Tạ Trung Nhân hù dọa."

"Nói là vậy, nhưng có là địa vị cực cao thì cũng vẫn là thần." Yến Tư Không nặng nề nói: "Ta không tin lão sư không cảnh giác chút nào, ta nghĩ đây chính là nguyên nhân cho tới giờ ông ấy vẫn khuyên các ngươi lùi bước. Ông ấy lo lắng tình hình vượt qua khả năng của ông ấy."

"Trêи đời này vốn không có chuyện gì là nằm gọn trong lòng bàn tay." Phong Dã trầm giọng nói: "Lão đã và đang ngồi ở vị trí đó nên tỉnh ngộ mới đúng...Chúng ta đều hiểu rõ điều này, cho nên, sẽ không ngồi chờ chết."

Yến Tư Không nhìn Phong Dã, giọng có phần thấp thỏm: "Lần này ngươi tới vì mang tin tốt gì đến sao?" Cái y chỉ, đương nhiên là đại sự bọn y tính toán.

Phong Dã đứng dậy, đưa lưng về phía Yến Tư Không, nhìn tranh chữ trêи tường, không nói lời nào.

Yến Tư Không thở dài: "Điện hạ không chấp nhận, phải không?"

Thanh âm Phong Dã lạnh lẽo: "Ông ấy chưa từng không quả quyết, chỉ có lần này, từ đầu đến cuối ông ấy vẫn mang trong lòng hi vọng dành cho tên hôn quân kia."

"Nếu chờ đến lúc điện hạ tỉnh ngộ, sợ rằng đã trễ."

Phong Dã xoay người: "Thái độ Nhan Tử Liêm thế nào?"

"Chỉ cần điện hạ đồng ý." Con ngươi đen nhánh của Yến Tư Không sâu không thấy đáy: "Ta nói với ông ấy biết chúng ta có thể bắt chước binh biến Mã Ngôi để thanh quân trắc*, chỉ cần chúng ta cướp được quyền là tất cả nằm gọn trong lòng bàn tay."

*Thanh quân trắc: Thanh trừ kẻ gian, nịnh thần bên cạnh vua.

"Không có phụ thân, chúng ta không thuyết phục được Triệu Phó Nghĩa, càng không thể điều động quân Phong gia." Phong Dã oán hận nói: "Lão hôn quân đó muốn diệt Phong gia, tội gì ông ấy phải giữ cái lòng ngu trung vì lão chứ!"

Yến Tư Không vuốt lưng Phong Dã: "Đừng loạn, ta tin giờ phút này điện hạ chắc chắn cũng đang dày vò cực kỳ. Ngươi và điện hạ là người một nhà, lời của ngươi chưa chắc ông ấy không quan tâm, chúng ta vẫn còn thời gian."

"Không nhi." Phong Dã xoay người, giữ bả vai Yến Tư Không, mặt mày tràn đầy khó xử: "Ta kính trọng phụ thân, không muốn ngỗ nghịch ông ấy, nhưng ông ấy cứ u mê không tỉnh ngộ như thế, chỉ sợ rằng sẽ bỏ lỡ cơ hội giải thoát của chúng ta."

Yến Tư Không nặng nề gật đầu: "Nếu như lần này điện hạ nhượng bộ, chỉ cắt giảm quân bị sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một khi mất đi phần lớn binh quyền, về sau cũng chỉ mặc người ta chém giết, những điều này, ta không tin điện hạ không nghĩ tới. Có lẽ so với binh quyền, cái điện hạ không bỏ được, chính là cái danh trung nghĩa của ông ấy."

Phong Dã cười khổ: "Ngươi nói đúng, ông ấy chinh chiến cả đời vì Đại Thịnh, không nghĩ đến cuối cùng cái giành được lại là bêu danh phản thần."

Yến Tư Không thở dài nói: "Xét về điểm này, điện hạ không thông suốt bằng lão sư, trong mắt lão sư trước có nước mới có quân, có khi trung nước và trung quân chưa hẳn đã song toàn."

Phong Dã thấp giọng nói: "Ta nghĩ mình nên đi tìm Triệu Phó Nghĩa, ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn quân Phong gia tan tác rã rời, ngươi cảm thấy sao?"

Yến Tư Không cúi đầu xuống, cau mày, trong lòng rất do dự.

"Không ổn, dù sao ngươi cũng tuổi nhỏ, khó mà có được sự tin tưởng của Triệu tướng quân, hắn há lại nghe vài ba câu của ngươi? Vả lại, cho dù ngươi thật sự thuyết phục được hắn, nếu như để điện hạ biết sẽ chẳng biết chuyện gì xảy ra. Cách này thật sự là hạ hạ sách."

"Hạ hạ sách cũng là sách, nếu không, ngươi có thượng sách gì?"

Yến Tư Không ngẫm nghĩ: "Ngươi có cách điều động hai ngàn quân Phong gia ngoài thành không?"

"Ta có thể trộm binh phù của phụ thân."

"Hai ngàn binh mã này mà sử dụng thích đáng, không cần Triệu Phó Nghĩa cũng có thể thành công. Chúng ta chỉ cần khống chế một mình Hoàng thượng thôi là đủ rồi."

"Ngươi định làm gì?"

"Nếu Thái tử kết hợp trong ngoài với chúng ta...Dù sao, nó có thể ra vào tùy ý bên cạnh Hoàng đế."

Phong Dã không đồng tình: "Một đứa trẻ miệng còn hôi sữa há có thể đồng mưu đại sự thế này."

"Năm đó khi ta lập thệ báo thù còn nhỏ tuổi hơn nó." Yến Tư Không nói: "Nó có tài làm đế vương, đừng coi thường dũng khí của nó, hơn nữa, chúng ta không hẳn phải cho nó biết chúng ta định làm gì, nó biết lại thành ra không an toàn, nhưng nó cực kỳ tín nhiệm và ỷ lại vào ta, chắc chắn sẽ nghe lời ta."

Vẻ mặt Phong Dã nặng nề, hắn thở dài một hơi, lùi về sau mấy bước, ngồi xuống ghế, mệt mỏi xoa mặt: "Đây là mưu phản đấy, là chuyện hiểm nguy bực nào, sao chúng ta lại chỉ trông vào một thiếu niên?"

"Đương nhiên không thể trông cậy hết vào nó." Yến Tư Không vươn tay, khẽ xoa vành tai của Phong Dã: "Chúng ta còn lão sư, còn tinh binh của Phong gia, quan trọng nhất là...Ngươi ta có nhau."

Phong Dã ngẩng đầu, nhìn y không chớp mắt, mi tâm nhăn lại hơi giãn ra.

Yến Tư Không ngồi lên đùi hắn, dựa vào lồng ngực nở nang kia, nở nụ cười lạc quan: "Phong Dã à, trong lòng ta thật sự rất mệt, hận không thể tỉnh lại sau một giấc ngủ say, phát hiện cả đời này chỉ là giấc mộng, ta có làm một đứa trẻ chăn trâu ở nông thôn cũng không muốn làm Yến Tư Không."

"Nếu thật sự là một giấc mộng, chẳng phải chuyện chúng ta gặp nhau không tồn tại nữa sao?" Phong Dã nắm tay Yến Tư Không, khẽ vuốt ve lòng bàn tay y: "Ta không cho phép.""

"Nếu thật sự là một giấc mộng thì phần lớn đều là ác mộng." Yến Tư Không dùng bàn tay tỉ mỉ vuốt ve gương mặt hắn: "Chỉ có ngươi là mộng đẹp khiến ta không muốn tỉnh."

Phong Dã nhếch môi cười: "Ta cũng vậy, ta tỉnh dậy cũng nhớ ngươi, nằm mộng cũng nhớ ngươi, ta càng hi vọng chúng ta không phải lâm vào tình cảnh gió tanh mưa máu, hục hặc với nhau như này, mà chúng ta sẽ chỉ nghĩ về nhau, ngâm gió ngợi trăng cùng nhau...Không nhi, chúng ta có thể vượt qua khoảng thời gian này không?"

Yến Tư Không ngắm nhìn đôi mắt sáng ngời của Phong Dã, trái tim lập tức bị đau thương và bất đắc dĩ lấp đầy. Có ai không muốn vô ưu vô lo, thần tiên quyến lữ như thế chứ? Y ôm mặt Phong Dã, dịu dàng hôn lên, nhỏ giọng nói: "Có thể."

"Bao giờ?"

"Ta không biết, nhưng nhất định có thể."

"Vì sao?"

"Bởi vì..." Mũi Yến Tư Không chua xót, y run giọng nói: "Bởi vì tất cả sự nỗ lực của chúng ta đều bởi vì ngày đó."

Phong Dã ôm Yến Tư Không vào trong ngực, dùng sức, dùng sức ôm thật chặt, ngửi mùi hương ấm áp mà quen thuộc trêи người y: "Ta tin ngươi, ngươi đã lừa ta rất nhiều lần, nhưng chuyện này, ta vẫn tin tưởng ngươi."

Yến Tư Không chôn mặt vào hõm cổ Phong Dã, tóc đan tai cài: "Ngươi là người duy nhất trong lòng ta, về chuyện này, cả đời ngươi không phải hoài nghi."

Phong Dã nở nụ cười thỏa mãn: "Được."

"Ta sẽ chọn ngày tiến cung, bây giờ chắc Thái tử đã chuẩn bị kỹ cho ngày săn đông, chuyện này nhất định phải làm cẩn thận không sơ suất. Về phía ngươi, nếu điện hạ thay đổi quyết định phải báo cho ta ngay."

"Được." Phong Dã nâng niu người trong ngực, nói khẽ: "Không nhi, nếu có ngày Phong gia ta nắm đại quyền,

ngươi công lao vĩ đại, ta nhất định phải dẫn ngươi cùng ta hưởng giang sơn tuyệt mĩ này, về phần tiểu Thái tử kia...cứ nghe lời là được."

Trong mắt Yến Tư Không lóe lên ánh khác lạ.

Từ lâu y đã nhìn ra dã tâm và dũng khí của Phong Dã trêи hẳn Phong Kiếm Bình, mà đồng thời hắn cũng không chịu sự trói buộc của lễ giáo, chỉ sợ chẳng cái gì không dám làm. Cái tính ngông cuồng này là con dao hai lưỡi, may mắn thay, y khống chế được.