Chương 14:
Nghĩ thông suốt những chuyện này, Yến Tư Không càng thêm phẫn nộ mà sầu lo. Quản gia đã nhận lễ, y phải trả về, dù cho đó là trực tiếp không coi Tạ Trung Nhân ra gì, vả lại, bây giờ tin y nhận quà đương nhiên đã truyền khắp cả kinh đô.
Hiện tại chỉ có thể tương kế tựu kế, một mặt nhất định phải trả lại quà, mặt khác y phải đích thân tạ tội với Tạ Trung Nhân. Đây là bước tên hoạn quan đó ép y phải đi, có lý do để lão gặp riêng, sẽ tốt hơn là lão thăm dò mình.
Đôi ngươi sâu thẳm của Yến Tư Không lấp lóe sắc lạnh khác thường trong bóng tối, nắm đấm cũng vò chặt vang lên tiếng răng rắc. Chuyện đã đến nước này thì cứ đi gặp cừu nhân không đội trời chung của y một lần đi...
---------------------------------
Sáng sớm hôm sau, Yến Tư Không dẫn A Lực vào phủ đệ Hoàng thượng ban cho y, một cước đá văng cửa, sải bước vào trong sân.
Chỉ thấy trong sân nhà rộng rãi lần lượt bày mười mấy cái rương lớn sơn đỏ nạm vàng làm từ gỗ lim.
Người gác cổng theo sau, nhìn Yến Tư Không sắc mặt âm trầm và A Lực vóc dáng cao to, dung mạo xấu xí dọa người mà sợ hãi rụt rè nhỏ giọng gọi tiếng công tử.
"Gọi Triệu Phong ra đây cho ta." Thanh âm Yến Tư Không không lớn, nhưng không giận mà tự uy.
"Vâng..."
Người gác cổng vừa đi được hai bước thì thấy quản gia Triệu Phong đã dẫn hai tên nô bộc vội vàng chạy đến. Vừa thấy Yến Tư Không, lão đã bắt đầu cúi lưng chào từ xa: "Công tử trở về, lão nô không thể tiếp đón từ xa."
Yến Tư Không nheo mắt nhìn chằm chằm lão, không hổ là hoạn quan, vẻ dối trá so với Nội giám trong cung chỉ có hơn chứ không kém, khiến người ta chán ghét.
Cái lão Triệu Phong này vốn là một tên thái giám thuộc Ngự Mã giám, được ban cùng với phủ đệ hiện tại của Yến Tư Không. Y đã sớm ngờ đây là người của Tạ Trung Nhân, lại không nghĩ rằng lá gan lớn đến thế.
Yến Tư Không lạnh lùng nói: "Người đâu, bắt tên nghịch bộc này lại cho ta."
Triệu Phong biến sắc, có lẽ không nghĩ tới Yến Tư Không lại dứt khoát như thế, hoàn toàn không để ý tới mặt mũi Tạ Trung Nhân. Lão ta vội quỳ xuống, khẩn cầu: "Công tử bớt giận, lão nô biết trước đây công tử chưa từng khước từ lễ vật nên mới nhất thời hồ đồ, nhận thay công tử. Lão nô không cố ý, công tử bớt giận, bớt giận."
Yến Tư Không cười lạnh: "Triệu Phong, ngươi sống trong cung ba mươi năm nay, gặp tình huống này còn hơn cả ta hằng ngày thấy mặt trời, mà lại không rõ lệ nhận quà sao? Cho dù ngươi không rõ, cũng rõ mình thân là nô tài, kỵ nhất là tự chủ trương. Ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám nhận quà thay ta!"
"Công tử bớt giận, lão nô hồ đồ, lão nô hồ đồ."
Tuy thái độ Triệu Phong khiêm tốn, dập đầu cuống quýt, nhưng Yến Tư Không thấy được rõ ràng bên trong cặp mắt kia không hề biến sắc, một là thấy y tuổi nhỏ, hai là tự cho rằng mình là người Hoàng đế ban thưởng, lại có Tạ Trung Nhân làm chỗ dựa, đoán rằng y không dám làm gì mình.
"Đây mới chỉ là một thôi." Yến Tư Không tiếp tục nói: "Ta bảo ngươi đích thân trông coi hạ lễ, thiếu một đồng một lượng là không xong, vậy mà ngươi lại đặt chúng nó ở trong sân một đêm không thèm dòm ngó, trong mắt ngươi có còn chủ tử ta nữa hay không?"
"Ôi trời, lão nô đã lớn tuổi, đêm qua thực sự buồn ngủ không chịu nổi, công tử bớt giận."
Yến Tư Không nghiêm nghị nói: "Bắt lại!"
Đám nô bộc nhìn nhau, lại không ai dám động.
Triệu Phong cũng liếc trộm Yến Tư Không, hiển nhiên không để Yến Tư Không vào trong mắt.
Yến Tư Không liếc A Lực, A Lực không chút do dự xông lên, lôi Triệu Phong từ dưới đất dậy, động tác lưu loát như xách một con gà, sau đó một tay kéo qua, dùng lụa đỏ trêи rương gỗ trói hai tay Triệu Phong lại.
Triệu Phong cực kỳ luống cuống: "Công tử, công tử, lão nô nhất thời hồ đồ, công tử đại nhân đừng chấp tiểu nhân."
Yến Tư Không lạnh giọng nói: "Ngươi thân là người làm, lại dám phạm thượng, không thèm để ta vào mắt. Nếu như ta không trị ngươi đàng hoàng, sợ rằng ngươi còn phách lối hơn."
"Lão nô không dám, công tử bớt giận." Triệu Phong vội la lên: "Lão nô...Lão nô là người bệ hạ ban thưởng, thỉnh công tử nể bệ hạ, nể địa vị Tạ công công mà tha cho lão nô."
Nhắc đến Tạ Trung Nhân, Yến Tư Không càng tức hơn. Bởi vì Triệu Phong là người Hoàng đế ban thưởng nên y không thể đuổi người đi, mới phải không thể tha cho dễ dàng được, bằng không đến lúc y chuyển sang nhà mới, chính là nuôi một bầy rắn độc lúc nào cũng nhìn chằm chằm mình. Y cả giận nói: "Chính vì ngươi là người bệ hạ ban thưởng nên ta mới càng phải thưởng phạt phân minh, bằng không đến ngày công chúa gả cho, thấy phủ vô quy vô củ, ta cũng không có uy gia chủ, thì sao nói rõ với công chúa, sao nói rõ với bệ hạ? A Lực, theo lệ hầu trong gia pháp, trượng hai mươi!"
A Lực bắt đầu đi tìm nhánh trúc.
Triệu Phong ý thức được Yến Tư Không muốn ra uy, liền cực kỳ sợ hãi, lập tức kêu khóc van nài.
A Lực một tay cầm trượng, sải bước đi tới. Trong sân vây kín người trong phủ, không một ai dám thở mạnh. A Lực tới gần, mắt điếc tai ngơ với lời cầu khẩn của Triệu Phong, hắn giơ cao nhánh trúc, quất thẳng vào lưng và ʍôиɠ của Triệu Phong.
Tuy nói là trượng hình, nhưng trượng hình trong gia pháp đương nhiên không thể so sánh với triều đình và quân đội. Trượng trúc này mỏng mà mềm, quất người cực đau nhưng sẽ chỉ làm bị thương da thịt.
Triệu Phong không còn nơi để trốn, phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Yến Tư Không đứng ở một bên, mặt không đổi sắc nhìn.
Nhánh trúc này không chỉ quất lên người Triệu Phong, mà nó cũng quất lên mặt Tạ Trung Nhân. Hành động lần này đã có thể hù dọa Triệu Phong và những kẻ mang ý đồ xấu khác trong phủ, cũng là trả thù Tạ Trung Nhân. Dù sao y cũng phải đích thân đi trả lễ, tránh không được chịu nhục, không thể khổ sở uổng phí được.
Sau hai mươi lần quất, Triệu Phong đã đau đến hôn mê bất tỉnh.
Yến Tư Không chẳng thèm nhìn lão, phân phó: "Khiêng đống quà này, hôm qua đến từ đâu thì trả về đó cho ta. A Lực, ngươi đi với bọn họ."
A Lực gật đầu.
Đám nô bộc sợ hãi cúi thấp mặt, cùng kêu: "Vâng."
Yến Tư Không xoay người rời đi không chút do dự. Hiện tại y phải vào cung, chủ động gặp Tạ Trung Nhân y chưa từng nói một câu hay nhìn nhau chính diện lấy một lần, cái tên hoạn quan quyền thế nhất, gian nịnh đáng giết nhất Đại Thịnh --- cũng chính là kẻ thù y hận không thể ăn tươi nuốt sống nhất đó!
Xuyên qua hàng lang lớp lớp, đi qua san sát các phòng, Yến Tư Không theo sự chỉ dẫn của tiểu Nội giám, đi vào độc viện mà Hoàng đế ban thưởng cho Tạ Trung Nhân ở trong cung, mà Hoàng đế có lẽ biết, cũng có lẽ không biết, chỉ riêng ở trong thành Tạ Trung Nhân đã có ba tòa dinh thự.
Sau khi vào thông báo, tiểu Nội giám liền dẫn Yến Tư Không vào.
Mặc dù Yến Tư Không đã thấp thỏm cả chặng đường, nhưng khi chân của y thật sự bước qua ngưỡng cửa đó, trong lòng y càng thêm kϊƈɦ động kịch liệt. Đầu óc y trống rỗng, thậm chí y có thể cảm giác được mồ hôi lạnh chảy dọc theo sống lưng, cho dù bây giờ đang là tiết đầu đông.
Đó là cừu hận, cũng là sợ hãi, không phải y sợ hãi Tạ Trung Nhân, mà là bởi vì những hồi ức đau đớn và thê thảm không chịu nổi mà lão làm ra đó.
Mười ba năm, thiếu niên năm đó từng phát thệ độc phải báo thù rửa hận đã trở thành một thanh niên rắn rỏi, mà giờ đây, cuối cùng y cũng đối diện với kẻ thù của mình, đối diện với cơn ác mộng hành hạ y suốt mười ba năm.
Trong tầm mắt Yến Tư Không rốt cuộc cũng xuất hiện một lão già râu tóc bạc phơ, đôi mắt âm trầm tựa chim ưng. Lão đi không nhanh, bước đi thận trọng, ánh mắt thăm dò rõ rệt quét trêи mình Yến Tư Không, phảng phất như có khả năng nhìn xuyên thấu một con người.
Yến Tư Không chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, máu trong cơ thể tựa như bị rút sạch, lạnh đến mức khiến toàn thân y phát run.
Tạ! Trung! Nhân!