Chương 27:
Khi Thẩm Hạc Hiên rời kinh, khảo hạch dành cho chúng đại quan cũng bắt đầu.
Các quan viên nhị phẩm trở lên ở các địa phương phần nhiều là Tổng đốc, trừ phi có công vụ quan trọng không thể bỏ thì đều phải về kinh. Bây giờ, Lại bộ đang gặp khó khăn trong một chuyện, đó chính là Tĩnh Viễn vương Phong Kiếm Bình.
Phong Kiếm Bình là võ tướng đầu tiên lên làm Tổng đốc trong lịch sử Đại Thịnh, nghĩa là ông cũng nắm quyền quản lý quân chính, uy thế ngút trời. Bây giờ Đại Đồng không có chiến sự, tổng đốc nào cũng phải hồi kinh báo cáo công việc, Phong Kiếm Bình hẳn là người nên về nhất.
Nhưng phủ Đại Đồng lại chẳng có động tĩnh gì.
Chuyện này vừa khó đoán lại vừa nguy hiểm. Nếu Lại bộ gửi thư thúc giục mà để Phong Kiếm Bình từ chối, thì Phong Kiếm Bình chính là tay nắm trọng binh không muốn về triều, không mang lòng thần phục. Nếu không gửi thư, lại không hợp với quy củ Kinh Sát, mà Lại bộ thì chẳng hề muốn làm hỏng việc.
Yến Tư Không đã lường được chuyện này, thậm chí mấy lần Thượng thư Lại bộ Lưu Ngạn gặp y đều trong bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì với y cả. Y đoán Lưu Ngạn muốn qua y thăm dò suy nghĩ của Phong Dã, nhưng lại nghĩ đến lời đồn đãi mất thể diện của hai người nên thôi.
Yến Tư Không biết chuyện này không phải chuyện đùa, đang định đi bàn bạc với Phong Dã. Có lẽ Phong Dã cũng nghe được vài lời bóng gió, khuya hôm đó hắn chủ động đến tìm Yến Tư Không.
Phong Dã nói thẳng vào chuyện chính: "Bây giờ Lại bộ đã có tin gì về chuyện xử lý khảo hạch của phụ thân thế nào chưa?"
Yến Tư Không lắc đầu: "Lưu thượng thư đang trong thế khó xử đây này, ta đoán gã sẽ tìm lão sư bàn bạc trước."
"Ngươi đoán Nhan các lão sẽ ra sao?" Phong Dã hỏi.
Yến Tư Không trầm ngâm: "Lão sư là Đại học sĩ Nội các, xử lý công bằng, có lẽ sẽ bảo hoàng thượng hạ chỉ lệnh điện hạ hồi kinh."
"Nhưng mà?" Phong Dã nhíu mày.
Yến Tư Không đi đi lại lại trong phòng, sắc mặt có phần nặng nề: "Nói thật, ta cũng không biết nữa."
"Ý ngươi là, Nhan Tử Liêm có khả năng thúc giục phụ thân hồi kinh?"
"Kinh Sát Đại Kế, quan Tổng đốc nào ở địa phương cũng đều phải về kinh báo cáo công việc, bây giờ chỉ có mình Tĩnh Viễn vương vẫn chậm chạp không động thái, trong triều đã có người chỉ trích, bây giờ lão sư bao che thế nào được." Yến Tư Không thở dài nói: "Cơ mà, điện hạ không thể về."
Phong Dã gật đầu: "Phụ thân không thể về, nếu ông ấy về, Hoàng thượng nhất định sẽ nghĩ mọi cách cắt giảm binh quyền của ông ấy. Không được, ta phải đi gặp Nhan Tử Liêm."
"Phong Dã." Yến Tư Không kéo hắn lại, nghiêm mặt nói: "Phong Dã, ông ấy là Đại học sĩ Nội các, ngươi hiểu ý của ta không?"
Phong Dã nhìn chằm chằm Yến Tư Không.
"Thân là Đại học sĩ Nội các sao có thể dễ tha cho ngoại thần tay nắm trọng binh? Sở dĩ ông ấy không nghe không hỏi điện hạ nhiều năm, chỉ có một nguyên nhân duy nhất là kìm hãm đảng hoạn quan. Ông ấy và Tạ Trung Nhân đều không thể đắc tội với điện hạ vì sợ điện hạ nghiêng về phe phái nào đó, điều đó sẽ lật đổ thế cục toàn triều."
Phong Dã nheo mắt lại: "Vậy lần này ông ấy sẽ xử lý ra sao?"
"Ta nói rồi, ta không biết. Ta nghĩ lão sư cũng không hi vọng điện hạ về kinh bây giờ, Kinh Sát Đại Kế đã quá chấn động triều đình rồi, nếu điện hạ mà về, sợ rằng còn thêm một trận mưa bão lớn hơn, cục diện rối rắm như thế sẽ không còn khả năng chỉnh đốn lại. Dù vậy, lão sư cũng chắc chắn không thể không làm việc gì, bằng không biết phục chúng thế nào đây?" Yến Tư Không vỗ bả vai Phong Dã trấn an: "Ta sẽ đi bàn bạc riêng với lão sư chuyện này. Điện hạ có thể chuẩn bị một sơ tấu nói rõ tình hình Đại Đồng phức tạp, thân mang trọng trách không thể thoát thân không? Đưa đến kinh thành càng nhanh càng tốt."
"Đã lên đường từ lâu rồi."
"Vậy thì tốt." Yến Tư Không trầm ngâm một hồi, sau đó hỏi dò: "Phong Dã, bây giờ điện hạ công cao chấn chủ, lại còn tay nắm trọng binh, sao cũng không phải kế lâu dài, có bao giờ nghĩ tới việc...giao quyền chưa?"
Vẻ mặt Phong Dạ nghiêm túc: "Đại Đồng là phòng tuyến quan trọng của triều ta, bởi vì nó là lá chắn giúp con dân Trung Nguyên chống lại man di hung tàn nhất. Mặc dù bây giờ Ngõa Lạt bị ảnh hưởng nặng nề, nhưng vùng ʍôиɠ Cổ vẫn còn mấy chục bộ tộc lớn nhỏ khác, đều nhăm nhe Trung Nguyên như hổ đói rình mồi. Ngõa Lạt suy bại, những bộ lạc này sẽ mất đi sự khống chế mà dần dần làm theo ý mình, tái sinh một thế lực mới, sớm muộn gì cũng kéo quân trở lại, cho nên Đại Đồng không thể cắt giảm quân bị. Bảo phụ thân chuyên quyền cũng tốt, chuyên chế cũng được, nếu phụ thân mang lòng phản thật thì đã không cần chờ tới tận đây."
Trong lòng Yến Tư Không thầm thở dài: "...Để ta đi bàn bạc trước với lão sư xem sao." Tuy y tôn sùng thành tựu của Tĩnh Viễn vương, nhưng y cũng không tán thành nhiều cách làm của ông ấy. Trước đây Nhan Tử Liêm có nhắc tới Quách Tử Nghi "công cao chấn chủ, chủ không nghi", thật ra đã thức tỉnh y rằng Hoàng thượng cực kỳ kiêng dè Tĩnh Viễn vương, thêm chuyện này nữa sợ rằng sẽ bất lợi với Phong gia.
Nhưng Phong Dã cuồng ngạo tự phụ, phân tích thế cục Đại Đồng lại quả thật có lý, giờ bảo Tĩnh Viễn vương chủ động giao quyền sợ rằng đã khó còn khó hơn.
Bây giờ Kinh Sát đã cho bọn họ một vấn đề cực kỳ nan giải.
Phong Dã duỗi tay ôm lấy y: "Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì."
"Vậy sao?"
"Hàn Tín, ʍôиɠ Điềm, Lục Tốn, Nhạc Phi, ngươi thấy bọn họ là những danh tướng bởi vì công cao chấn chủ nên không được chết yên lành đúng không?"
Yến Tư Không im lặng không nói gì.
Phong Dã cười nói: "Phụ thân sẽ không thành bọn họ, ngươi biết tại sao không?"
"Tại sao?"
"Đương kim Thánh thượng nhu nhược ít mưu, đắm chìm tửu sắc, bỏ mặc triều chính, lão ta sợ Ngõa Lạt muốn chết, còn phải dựa vào Phong gia ta trấn thủ biên cương." Giọng Phong Dã ngả ngớn coi khinh: "Vả lại, ta làm con tin ở kinh, chỉ cần phụ thân không về triều là lão ta sẽ không thể làm gì Phong gia ta."
Yến Tư Không thở dài: "Có lý."
"Cho nên không phải lo lắng đâu." Phong Dã nâng cằm Yến Tư Không lên, chạm môi y, khẽ nói: "Phụ thân ta trung dũng cả một đời, thành tâm không hai lòng, nguyện vọng duy nhất của ông là bảo vệ bách tính Hoa Hạ ta, không để man di xâm nhiễu. Chí này nhật nguyệt chứng giám, trời cao cũng sẽ đứng về phía ông ấy."
Yến Tư Không cười gượng: "Đúng vậy."
"Cho nên..." Phong Dã dùng ngón tay mơn trớn môi dưới Yến Tư Không, giọng bá đạo: "Ta chắc chắn có cách hứa hôn Vạn Dương cho người khác, mà ngươi chỉ có thể là của ta."
Yến Tư Không nhìn ngọn lửa cháy hừng hực trong con ngươi của Phong Dã mà lòng tràn đầy lo âu.
Chương 28: