Chương 25:
Từ sau khi Kinh Sát bắt đầu, lâm triều không có lấy một ngày yên bình.
Hôm nay Tạ Trung Nhân xúi giục Ngôn quan vạch tội quan lại giới trí thức, ngày mai Nhan Tử Liêm phái Ngự sử chỉ trích Lại bộ cậy quyền mưu tư. Tạ Trung Nhân lợi dụng Kinh Sát liên tục cách chức ba tên thân tín của Nhan Tử Liêm, Nhan Tử Liêm xúi giục một kẻ trong đó tử gián, kéo được đại tướng của lão xuống nước.
Trong một tháng ngắn ngủi, không phải gió đông áp đảo gió tây, thì chính là gió tây áo đảo gió đông. Hai phái đấu nhau khó phân khó giải, từng quan văn và võ tướng lần lượt bị đình chỉ, có thể nói là cá chết lưới rách. Mà đây mới chỉ là bắt đầu, bình thường Kinh Sát Đại Kế phải kéo dài nửa năm.
Phong Dã và Yến Tư Không liên tục gặp khó khăn trong lúc tìm kiếm bằng chứng phạm tội của phụ tử Văn Hựu Trì, Yến Tư Không liền cho Xà Chuẩn lợi dụng thủ đoạn của mình để đi điều tra. Xà Chuẩn am hiểu nhất là lộn gốc người khác lên trời, Văn Hựu Trì làm quan mất chục năm, không tin không nắm được thóp của lão.
Phong Dã biết được Yến Tư Không vẫn đi tìm Xà Chuẩn, có phần không vui: "Ngươi ỷ lại vào hắn thật đấy."
"Ta chưa từng ỷ lại vào ai." Yến Tư Không bình tĩnh nói: "Nhưng Xà Chuẩn là con buôn tình báo lợi hại nhất giang hồ, ta và hắn quen biết nhiều năm, hắn chưa từng khiến ta thất vọng."
"Chưa bao giờ khiến ngươi thất vọng?" Phong Dã hừ lạnh: "Sao hắn lại giúp ngươi? Sẽ cũng không bởi "tình nghĩa" thuở nhỏ chứ?"
"Hắn yêu tiền."
"Kẻ tham tiền, ngươi không sợ hắn làm cho kẻ khác sao?"
"Cha nương hắn bị đảng hoạn quan sát hại, hắn cũng muốn báo thù." Yến Tư Không nói: "Xà Chuẩn là người hữu dụng, ngươi cần gì phải căm thù hắn như vậy?"
Phong Dã nhìn chăm chú Yến Tư Không một hồi, đột nhiên nâng cằm y lên: "Ta không thích trong miệng ngươi luôn nhắc đến nam nhân khác. Nếu hắn có thể làm được chuyện ta không làm được vì ngươi, ta lại càng không thích hắn."
Yến Tư Không khẽ mỉm cười: "Không ai có thể làm được chuyện ngươi làm vì ta."
"Ví dụ?"
Yến Tư Không nhìn sâu vào đôi ngươi Phong Dã: "Không ai như ngươi, tốt với ta như vậy."
Phong Dã khẽ nhếch môi, xít lại gần tai y: "Cũng không ai có thể làm chuyện ta làm với ngươi."
Yến Tư Không chỉ cảm thấy tim đập điên cuồng, cái chiếm hữu mãnh liệt của Phong Dã luôn khiến y cảm thấy nguy hiểm.
Phong Dã như sực nhớ ra gì đó, khẽ cười hai tiếng: "Gần đây trong kinh có lời đồn, bảo rằng ta coi ngươi thành kỹ nữ chọc ghẹo, có ý làm nhục ngươi ngay trước mặt tất cả mọi người ở lầu Bách Thịnh. Bây giờ trong mắt một vài nhân vật hàn sĩ* nổi tiếng, ta đã thành kẻ thông thái rởm, ruột gà bụng chó, còn có kẻ viết thơ mắng ta cơ, ha ha ha ha----"
*Hàn sĩ: Trí thức nghèo
Yến Tư Không sa sầm mặt: "Phong Dã, ngươi không thể hành động lỗ mãng như vậy nữa."
Phong Dã liếc y, ɭϊếʍ môi tà mị: "Đương nhiên, cũng có người nói ngươi ta vốn là tình đoạn tụ nên ta mới phản đối gả công chúa Vạn Dương cho ngươi, là bởi vì, yêu, sinh, hận."
"Phong Dã!"
Cánh tay dài của Phong Dã duỗi ra đằng sau Yến Tư Không, giữ chặt lấy y: "Bây giờ trong tiệm rượu quán trà vẫn đang có người miêu tả sống động lại chuyện này, nói cứ tự nhiên là mình tới đó thật vậy, lần trước lúc rảnh rỗi ta có nghe được một đoạn, xuất sắc cực kỳ." Hắn cúi người, dùng ánh mắt phác họa môi y: "Nhưng vẫn còn kém ngươi ta nhiều lắm."
Yến Tư Không nheo mắt lại: "Nếu để Hoàng thượng biết được..."
"Vậy thì sao chứ." Phong Dã hôn y một cái đầy ôn nhu: "Ta hận không thể khiến người trong thiên hạ biết hết ngươi là người của Phong Dã ta. Ta vừa muốn phá hủy tất cả, lại vừa phải kiềm chế bản thân, ngày nào cũng sống trong mâu thuẫn như thế, là ngươi biến ta thành như vậy."
Yến Tư Không xoáy sâu vào con ngươi thăm thẳm của Phong Dã, nhìn thấu điên cuồng và sục sôi bị cố gắng đè nén ở trong đó mà lòng chợt đau nhức. Trước đây khi người này nhìn y chỉ có yêu thương và cưng chiều không hề che giấu, như mặt trời treo cao chín tầng mây, nóng rực và ngạo mạn không lấy một ánh sương mù, soi rọi tất cả sự yêu thích. Bây giờ sự ngây thơ và vô tư ấy đã khó tìm lại dấu vết, Phong Dã không thể nào vô tư tin tưởng y được nữa, thậm chí lúc nào hắn cũng hiềm nghi, căm hận y. Không sai, là y biến Phong Dã thành như vậy.
Nhưng mối dây dưa giữa bọn họ quá sâu, ai cũng không dễ dàng buông tay được.
Yến Tư Không buộc lòng phải vươn tay ôm lấy cổ Phong Dã, không nói lời nào, chỉ ôm như vậy, trong lòng thầm thì, thật xin lỗi.
Con ngươi Phong Dã run rẩy kịch liệt, hồi lâu, hắn mới thở dài một hơi, nhắm hai mắt, bình tĩnh lại.
-----------------------------------------------
Mùa hè nóng bức lại tới rất nhanh. Trong triều đình, hai phái đã sớm mệt rã rời vì Kinh Sát, bây giờ thời tiết còn oi bức, đứng không nói lời nào cũng rũ rượi mồ hôi. Chiêu Vũ đế lấy cớ nắng nóng bãi triều liên tục, ý là muốn tránh đi cho thanh tịnh, đến đây, hai phe cuối cùng cũng yên tĩnh lại chút, nhất là những kẻ đã có tuổi, đúng là không còn ầm ĩ nữa.
Nhưng ngay sau đó, Yến Tư Không lại phát hiện ra một bước ngoặt trong chuyện Văn Hựu Trì.
Đó là sau gần hai tháng y nhờ Xà Chuẩn điều tra Văn Hựu Trì, Xà Chuẩn còn gửi tình báo còn đầy đủ hơn cả cho y, nhưng Xà Chuẩn lại không khỏi thất vọng bảo: "Ta đã đào ba thước rồi, nhưng người này quả thật không có cái thóp gì lớn cả, trái lại muốn phế truất nhi tử lão thì rất dễ dàng, song làm vậy lại không ảnh hưởng đến gốc rễ Văn gia."
Yến Tư Không nhanh chóng lật đọc như gió xấp giấy dầy cộp. Xà Chuẩn không thấy đường, chưa chắc y không nhìn ra. Nhưng sau một hồi lật đọc thần tốc, y khép tài liệu lại, rơi vào trầm tư, chân mày cũng nhíu chặt.
Xà Chuẩn nói: "Sao vậy? Không bằng để ta đi hạ độc chết lão là xong."
"Không thể, phủ Thượng thư há là nơi ngươi có thể ra vào dễ dàng? Vả lại, nếu gã bị giết hại, trong triều sẽ dốc hết toàn lực truy xét, chỉ sợ rằng ngươi cũng không thể che giấu được thân phận."
"Thế làm sao bây giờ? Có Văn Hựu Trì ở đây, tiểu Thái tử nhà ngươi sớm muộn gì cũng bị phế."
Yến Tư Không chậm rãi nắm chặt quả đấm, đột nhiên, trong đầu y vụt qua một tia sáng thần kỳ, y vội vàng mở tài liệu ra, tìm nửa ngày trời cuối cùng cũng phát hiện ra chữ vội lướt qua dưới mí mắt.
"Có phát hiện gì à?"
Yến Tư Không run sợ trong chốc lát, dần dần nở nụ cười âm hiểm: "Văn Hựu Trì, con đường làm quan của ngươi sắp chấm dứt rồi."
"Rốt cuộc phát hiện ra gì?" Xà Chuẩn tiến đến gần, nhìn kỹ trang giấy kia, tỉnh ngộ.
Yến Tư Không cất tài liệu: "Ta đi tìm Phong Dã đây, ngươi trở về phải cẩn thận."
"Khoan đã." Xà Chuẩn híp mắt lại, trong con ngươi ánh lên vẻ tức giận: "Chuyện tiểu thế tử làm nhục ngươi ở lầu Bách Thịnh đã truyền khắp cả kinh thành, người này hành động lỗ mãng và ngu xuẩn như thế, ngươi lại dám đi bàn chuyện với hắn à?"
Yến Tư Không hít sâu một hơi: "Chuyện giữa chúng ta, ta tự có chừng mực." Dứt lời liền muốn đi.
Xà Chuẩn vồ lấy y, nhìn chòng chọc con ngươi y không rời: "Ngươi chừng mực cái quái gì? Ngươi thích hắn, cho rằng ta không nhìn ra được sao!"
Yến Tư Không hất tay hắn ra, ánh mắt kiên nghị: "Ở trong lòng ta không có chuyện nào quan trọng hơn báo thù, cho nên, ta biết, chừng mực."
Xà Chuẩn kìm nén cơn tức giận, khiêu khích: "Nếu hắn biết ngươi là người thế nào, hắn sẽ còn mê luyến nhà ngươi sao?"
"Hắn đã biết." Yến Tư Không đáp lại không chút do dự.
Xà Chuẩn trợn trừng mắt: "Có ý gì? Ngươi nói hết với hắn rồi?"
"Vốn là hắn phát hiện ra ngươi ở Kinh Châu, sau đó lại biết được Cát Chung chính là Ngự sự giết oan cha ta năm đó từ miệng Triệu Phó Nghĩa, hắn không phải kẻ ngốc." Yến Tư Không hờ hững nói: "Xà Chuẩn, phải chăng ngươi đã quá để ý vào chuyện này? Chỉ cần ta cho ngươi đủ bạc, chỉ cần ta giết được Tạ Trung Nhân, còn lại không cần ngươi phải bận tâm."
Xà Chuẩn lạnh nhạt nói: "Nam Ngọc, ngươi vốn không có điểm yếu, nhưng bây giờ vì người này mà ngươi đã phạm rất nhiều sai lầm không nên phạm. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, sớm muộn gì hắn cũng phá hủy chuyện lớn của ngươi, thậm chí còn có thể phá hủy ngươi."
Yến Tư Không trầm giọng nói: "Không ai có thể phá hủy ta." Không ai có thể phá hủy một kẻ vốn đã tan tành.
-----------------------------------------------
Yến Tư Không để A Lực lặng lẽ thông báo với Nhan Tử Liêm và Phong Dã bí mật gặp nhau ở một quán trà nhỏ. Chỉ là, y bảo Phong Dã tới sớm nửa giờ.
Nếu không phải có chuyện gì quan trọng thì bọn họ sẽ không gặp ở đây, Phong Dã vừa đến đã vội đặt câu hỏi: "Ngươi phát hiện ra gì rồi? Nhan các lão đâu?"
"Ông ấy vẫn chưa đến, ta muốn nói trước với ngươi chuyện này."
Phong Dã nhíu mày lại: "Vì sao?"
"Ta sợ ngươi không đồng ý nên bàn bạc với ngươi trước, nhưng cho dù ngươi có đồng ý hay không thì đây là cách tốt nhất."
Phong Dã nghi ngờ nói: "Chuyện liên quan tới Văn Hựu Trì? Nói đi."
Yến Tư Không mở tình báo Xà Chuẩn gửi y ra, tìm được trang kia rồi đưa cho Phong Dã.
"Thứ này do Xà Chuẩn đưa cho à?" Phong Dã cực kỳ không cam lòng tiếp nhận.
"Có gì mà phải không phục? Phong gia giỏi chinh chiến không giả, nhưng Xà Chuẩn mới là tay cao thủ trong chuyện này."
Phong Dã hừ lạnh, nhìn trang giấy kia. Sau khi vội lướt đọc, hắn từ từ nhìn về phía Yến Tư Không: "Ngươi muốn..."
"Đúng." Yến Tư Không không biến sắc đáp: "Văn Hựu Trì đã qua sáu mươi, phụ thân lão đã trêи bảy mươi tuổi, nằm liệt giường lâu ngày, bây giờ đã tỉnh tỉnh mơ mơ, chẳng khác gì đèn cạn dầu. Nếu lão ta qua đời, Văn Hựu Trì sẽ phải về quê đại tang ba năm. Ba năm, đủ để lật trời lộn đất."
Phong Dã nheo mắt lại: "Ngươi muốn giết phụ thân lão."
"Làm sao? Không đành lòng à?" Vẻ mặt Yến Tư Không chẳng hề thay đổi: "Một người hấp hối phải chịu đau ốm hành hạ, cứ coi như giải thoát giúp lão đi."
Phong Dã khép tài liệu lại, yên lặng không nói gì, vẻ mặt có hơi thâm trầm.
Yến Tư Không nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, hờ hững nói: "Hồi nhỏ ta học, thánh nhân có bảo "Hành nhất bất nghĩa, cô nhi đắc thiên hạ, giai bất vi dã*", ta từng kính những lời này như tín ngưỡng." Y cười cợt: "Hôm nay nhìn lại thấy thật buồn cười biết bao, nhất tướng công thành vạn cốt khô, giang sơn giàu có và phì nhiêu này từ đâu mà có được? Là giẫm lên thi thể của người khác để giành lấy."
*Ý là làm chuyện bất nghĩa, giết một người vô tội để giành được thiên hạ, chẳng kẻ nào lại muốn làm.
Phong Dã trầm giọng nói: "Nếu hoàng thượng đoạt tình* thì sao?"
*Ở đây ý nói không cho về để tang cha mẹ.
"Sẽ không đâu, giờ ta vạch trần chuyện Văn Vệ Tây trước, có lẽ bệ hạ sẽ không truy cứu lão, nhưng lão ắt sẽ bị người ta lên án, uy tín bị ảnh hưởng. Bây giờ phụ thân lão bệnh nặng qua đời, theo luật pháp tổ tiên thì lão phải về quê để tang. Nếu bệ hạ giữ gã lại, quần thần chắc chắn không đồng ý."
Phong Dã lại nói: "Nhan Tử Liêm sẽ đồng ý à?"
Yến Tư Không cười: "Nếu ta cho rằng ông ấy không đồng ý thì ta sẽ không bàn bạc với ông ấy, ta sợ sau chuyện này ông ấy sẽ hoài nghi ta giấu lòng mưu kín chuyện riêng. Vị lão sư của ta ấy, không chịu nổi đồ đệ thoát khỏi lòng bàn tay mình."
Phong Dã ném xấp tài liệu lại cho Yến Tư Không: "Ngươi định để Xà Chuẩn đi làm à?"
"Không thể để lão biết sự tồn tại của Xà Chuẩn." Yến Tư Không nhìn về phía Phong Dã: "Ta muốn ngươi phái người đi làm chuyện này."
Vẻ mặt Phong Dã nghiêm túc và lạnh lẽo, hắn đáp: "Được."
Lúc này, Nhan Tử Liêm tới đúng giờ. Lão nhìn hai người, con ngươi chợt lóe ánh cổ quái, vẻ mặt Yến Tư Không vẫn như thường.
Sau một phen lễ nghi, Yến Tư Không mới kể chuyện.
Nhan Tử Liêm nhíu mày lại, trầm tư hồi lâu, nói: "Kế này khả thi."
Phong Dã và Yến Tư Không đưa mắt nhìn nhau.
"Kế này khả thi." Nhan Tử Liêm đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng: "Chắc có thể diệt trừ Văn Hựu Trì trong thầm lặng."
"Thế tử sẽ phái người làm chuyện này, mà chuyện về Văn Vệ Tây thì phải dựa vào lão sư."
Phong Dã rủ mắt xuống, thầm đồng ý.
Nhan Tử Liêm hít sâu một hơi: "Được."
Yến Tư Không nhìn ra được Nhan Tử Liêm có thẹn với lương tâm, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Sau khi Nhan Tử Liêm rời đi, Yến Tư Không đến gần Phong Dã, nhẹ giọng nói: "Ta cũng có thể bảo Xà Chuẩn đi làm."
"Không cần." Ánh mắt Phong Dã lạnh lùng và kiêu ngạo: "Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta lại ghen ăn tức ở như phụ nhân* à?"
*Phụ nhân: Người đàn bà đã có chồng.
"Ta không nghĩ như thế."
Phong Dã chuyển hướng nhìn sang y: "Diệt trừ Văn Hựu Trì xong, Nhan các lão sẽ đề cử một Binh bộ Thượng thư mới. Hiện tại người được chọn thích hợp có người của phụ thân ta, coi như có là người khác thì cũng dễ đối phó hơn Văn Hựu Trì. Chỉ có như vậy mới có thể giữ được quân phí của Đại Đồng."
"Không sai." Yến Tư Không khẽ vuốt mặt Phong Dã: "Giang sơn Đại Thịnh không thể không có phòng tuyến Đại Đồng, phòng tuyến Đại Đồng không thể không có quân Phong gia."
Chương 26: