Chương 17:
Yến Tư Không và Nhan Tử Liêm bàn bạc một trận, quyết định đi thăm Thái tử và Huệ phi trước. Hôm nay Huệ phi bị thẩm vấn, nếu bị hình thì mẫu tử hai người họ chắc chắn sẽ cực kỳ khốn khổ, y muốn đến trấn an trước.
Hai người đang bí mật bàn chuyện này, chợt sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa.
Nhan Tử Liêm nói: "Vào đi."
Thẩm Hạc Hiên đẩy cửa vào, liếc vội qua Yến Tư Không, rồi chạy vài bước về phía trước, quỳ rầm xuống đất, mạnh mẽ nói: "Học sinh đã quyết định liều mình tiến gián* để chứng minh Huệ phi nương nương và bệ hạ trong sạch, thỉnh lão sư trình tấu chương của học sinh lên."
*Tiến gián: Khuyên ngăn vua, người có chức vị cao hơn mình hoặc người lớn tuổi hơn.
Nhan Tử Liêm bật dậy, cả giận nói: "Hôm trước ta đã bảo con thế nào? Trêи triều đã sóng to gió lớn rồi, tấu chương của con mà trình lên ngự tiền, mạng nhỏ của con sẽ không còn nữa!"
Thẩm Hạc Hiên không chút sợ hãi nào, lớn tiếng nói: " "Vũ tử chiến, văn tử gián", từ ngày học sinh vào triều đã sớm không màng đến sinh tử, học sinh không thể nhìn bệ hạ lưng đeo nhơ danh phế trưởng lập ái, cũng không thể nhìn Thái tử và Huệ phi nương nương chịu nhục hàm oan. Án hành thích này đầy rẫy sơ hở, nhưng văn võ toàn triều lại không ai dám nói Văn quý phi muốn soán ngôi Thái tử mà mưu hại Huệ phi nương nương, vậy để con nói!"
Yến Tư Không mang lòng phức tạp nhìn Thẩm Hạc Hiên, khuôn mặt trẻ tuổi và tuấn nhã đó tràn ngập chính khí dũng cảm khiến toàn thân hắn tựa như sáng lên trong căn phòng u ám.
Nhan Tử Liêm giận đến mức túm mấy tập giấy trêи bàn đập vào Thẩm Hạc Hiên: "Ngươi cho rằng cái mạng của ngươi có thể đổi lại được cái gì, ngươi chỉ biết chọc giận bệ hạ, chỉ biết...chỉ biết..." Nhan Tử Liêm thở dốc dồn dập, thân thể lắc lư, lảo đảo lui về phía sau.
"Lão sư!" Yến Tư Không lanh tay lẹ mắt, vội tiến lên đỡ Nhan Tử Liêm đang lảo đảo sắp ngã.
Thẩm Hạc Hiên cũng trợn trừng mắt, vội đứng dậy: "Lão sư..."
Hai người đỡ Nhan Tử Liêm ngồi xuống ghế. Nhan Tử Liêm cố gắng điều hòa hô hấp, hai mắt rã rời không thôi, môi run rẩy không ngừng .
"...Gọi thái y." Thẩm Hạc Hiên vừa nói vừa định xông ra ngoài.
Nhan Tử Liêm lại chợt vươn tay ra, ngón tay gầy như que củi nắm chặt cổ tay Thẩm Hạc Hiên.
"Lão sư..." Thẩm Hạc Hiên gấp gáp nhìn Nhan Tử Liêm.
Nhan Tử Liêm lắc đầu, sau một hồi mới thở đều bình thường, nhẹ giọng nói: "Đóng cửa lại."
Yến Tư Không vội đi đóng cửa, sau đó quay về, lo lắng nói: "Lão sư, thân thể người..."
Nhan Tử Liêm hít sâu một hơi: "Không thể để hoạn tặc biết, ta chưa thấy lão chết trước mặt ta, sao ta có thể nhắm mắt được?"
Chóp mũi Thẩm Hạc Hiên chua xót, hắn từ từ quỳ xuống, ánh mắt nhìn Nhan Tử Liêm đầy đấu tranh.
Nhan Tử Liêm nắm tay hắn, trầm giọng nói: "Hạc Hiên, tuân đạo thánh hiền chưa chắc là vị quan tốt, hành động đúng đắn chưa chắc là đúng hành động. Con là tài năng hiếm thế đỗ Tam Nguyên, trêи thông thiên văn dưới tường địa lý, sao lại chỉ có lòng người là không hiểu?"
Thẩm Hạc Hiên rưng rưng nói: "Lão sư, học sinh hiểu lời người, nhưng có vài việc, sao cũng phải có người làm."
"Ta và Tư Không đã thầm nghĩ ra cách đối phó rồi, vẫn chưa tới mức khiến con phải liều mình tiến gián. Bầu nhiệt huyết của con gác đến tương lai mà báo đáp ơn thiên tử đi."
"Cách đối phó gì?" Thẩm Hạc Hiên vội la lên.
Yến Tư Không kéo Thẩm Hạc Hiên từ dưới đất dậy: "Thẩm huynh, để lão sư nghỉ đi, chúng ta ra ngoài nói."
Hai người rời các Văn Uyên, đi ra ngoài cung.
Yến Tư Không nói chuyện bức thư cho Thẩm Hạc Hiên. Mấy ngày nay Thẩm Hạc Hiên lo âu mãi chuyện Thái tử, còn viết một tấu chương với câu từ mạnh mẽ, cũng may bị Nhan Tử Liêm cản lại, nếu không sẽ thật sự bị Chiêu Vũ đế dùng để giết gà dọa khỉ trong lúc đứng đầu ngọn gió giờ đây.
Con người Thẩm Hạc Hiên, nếu bảo Yến Tư Không dùng một từ để hình dung, thì đó chính là: Tiễu trực*. Năm đó hắn đỗ Tam Nguyên, Trạng Nguyên bảng vàng, nổi danh thiên hạ, là rạng rỡ đến bực nào. Nhưng đã ba bốn năm trôi qua, trong đám tiến sĩ cùng khoa thì người tốt nhất chính là mình, đã thành chủ quản Lại bộ và Chuẩn Phò mã, những người khác cũng tốp năm tốp ba bắt đầu xuống vùng khác rèn luyện, duy chỉ có Thẩm Hạc Hiên là vẫn luôn ở viện Hàn Lâm, trông không được trọng dụng. Thật ra Nhan Tử Liêm đã sớm nói với mình, Thẩm Hạc Hiên cũng là Đại học sĩ tương lai cần lão bồi dưỡng cẩn thận, chẳng qua tính người này gỗ đá, phải mài giũa cho thật tốt, nếu không sợ rằng kiếm sắc này còn chưa ra khỏi vỏ đã bị hỏng mất lưỡi dao.
*Tiễu trực: nghiêm khắc và thẳng thắn.
Sau khi nghe xong, cuối cùng Thẩm Hạc Hiên cũng an tâm hơn chút ít: "Bệ hạ hiếu đễ, chỉ cần Thái hậu ra mặt, chắc chắn có thể giải nguy cho Thái tử và nương nương."
"Thẩm huynh đừng vui mừng quá sớm." Yến Tư Không thở dài nói, "Nếu chuyện này chỉ vẻn vẹn nằm ở Văn quý phi hãm hại nương nương, thì án hành thích như huynh nói, đầy rẫy sơ hở, khó mà thuyết phục được ai. Lời vạch tội của vị Ngôn quan kia toàn bậy bạ, nhưng vì sao Hoàng thượng lại cương quyết hạ ngục mẫu tử hai người họ như thế? Suy cho cùng, Hoàng thượng muốn phế bỏ Thái tử, bây giờ đang nắm thời cơ."
Thẩm Hạc Hiên nặng nề nói: "Hồ đồ, quả thật hồ đồ."
Yến Tư Không kéo Thẩm Hạc Hiên đến chỗ tối: "Thẩm huynh, lần trước tiểu đệ đã bàn bạc kĩ tình hình của Thái tử với huynh rồi. Khi đó huynh có vẻ không thèm quan tâm, bây giờ huynh thấy chưa? Cho dù lần này Thái hậu ra tay giúp mẫu tử họ có thể qua khỏi nguy hiểm, nhưng nếu Thái hậu...Thái hậu về cõi tiên, còn ai ngăn được bệ hạ đây?"
Thẩm Hạc Hiên tối mặt, không nói gì.
Yến Tư Không tính toán: "Năm nay Nhị hoàng tử mười hai tuổi, tròn mười năm tuổi là xuất cung phong vương, còn hơn hai năm nữa. Trong khoảng ngàn ngày này, ngôi vị Thái tử của điện hạ có thể mất bất cứ lúc nào. Cứ coi như có thể kéo dài đến lúc nó xuất cung phong vương đi, để triệu về không phải chỉ cần một đạo thánh chỉ sao?"
Thẩm Hạc Hiên trầm giọng nói: "Hiền đệ muốn nói gì?"
"Thẩm huynh cho rằng Văn quý phi có thể phách lối như thế, suy cho cùng vì cái gì?"
"Văn thượng thư." Thẩm Hạc Hiên đáp không chút do dự.
"Không sai."
Văn quý được sủng ái mấy thì cũng chỉ là phi, nhi tử của nàng không phải đích cũng không phải trưởng, danh không chính ngôn không thuận. Nếu chỉ sủng ái thì không đủ để Chiêu Vũ đế tính hay do dự, mụ mị hưởng lạc phải vắt óc tìm kế phế bỏ Thái tử như thế, Văn thượng thư và Tạ Trung Nhân mới là chủ mưu thật sự đứng sau màn.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Yến Tư Không nói nhỏ: "Thẩm huynh, nếu vượt qua được nguy hiểm lần này, trong triều sẽ tức khắc nghênh đón trận mưa gió lớn hơn, đó chính là Kinh Sát Đại Kế. Lão sư cố gắng đẩy ta vào Lại bộ, tìm cách hứa hôn cho ta với người hoàng gia, đều bởi lần này có khả năng lung lay bố cục của triều đình, đánh đảng hoạn quan bại thảm hại. Kinh Sát Đại Kế sáu năm một lần, tuổi lão sư đã cao, sợ rằng không chờ được thêm sáu năm nữa. Ta biết trong huynh uất ức, cho rằng mình không được trọng dụng, dù liều chết tiến gián vẫn không cam hèn hạ vô vi*. Nhưng lão sư gửi gắm niềm kỳ vọng rất lớn vào huynh, coi huynh là người nối nghiệp tương lai của ông ấy, sao có thể nhìn huynh kết thúc ở đây?"
*Vô vi: Không có chí tiến thủ.
Thẩm Hạc Hiên nghiêm mặt nói: "Lão sư sắp đặt đường quan của ta thế nào, ta không oán hận một câu. Ta muốn tiến gián chỉ vì Thái hậu và nương nương."
"Đương nhiên là vậy, đương nhiên là vậy." Yến Tư Không vỗ vai Thẩm Hạc Hiên: "Nhưng Thẩm huynh không cam lòng cũng đâu cần phải che giấu, đúng không?"
Thẩm Hạc Hiên mím môi, coi như thầm thừa nhận.
Cũng không phải Thẩm Hạc Hiên thích việc lớn hám công to, hắn thân mang kỳ tài lại không thể phát huy, nhất là khi so sánh với Yến Tư Không, trong lòng đương nhiên khó chịu, chuyện này hợp tình hợp lý cả.
Yến Tư Không hiểu tầm quan trọng của Thẩm Hạc Hiên, mà Nhan Tử Liêm thì đã sớm hiểu rõ. Vào lúc mấu chốt, hắn nhất định sẽ hóa thành cây kiếm sắc bén, trở thành nhân vật trụ đá giữa dòng, cho nên, phải trông chừng hắn, đừng để hắn tự làm hại bản thân.
Yến Tư Không khuyên nhủ: "Thẩm huynh, xin huynh hiểu khổ tâm của lão sư, chúng ta phải dùng hết sức giải cứu Thái tử và nương nương. Bây giờ ta đi thăm bọn họ, Thẩm huynh nhất định phải bình tĩnh, cứ làm theo lời lão sư, nén lại bầu nhiệt huyết của huynh, sớm muộn gì cũng được khua giương thiên hạ."
Thẩm Hạc Hiên thở dài, nắm tay Yến Tư Không: "Kính nhờ vậy."
-----------------------------------
Theo luật pháp đương triều, người thân phạm nhân có thể đến thăm. Tuy Yến Tư Không không phải thân thích, nhưng y là giảng sư của Thái tử nên cũng miễn cưỡng nói được, lại có Mạnh Đạc ngầm cho phép, liền thuận lợi vào phòng giam.
Thái tử và Huệ phi nương nương bị nhốt riêng, Yến Tư Không đi thăm Huệ phi trước.
Quả nhiên Huệ phi không thoát được mười roi, bà nằm trêи chiếc giường đơn sơ, cuộn tròn thân thể gầy yếu phong phanh, mặt mày tái nhợt, vạt áo có thể loáng thoáng thấy vết máu, khiến người ta trông mà sinh lòng cảm thương.
Yến Tư Không đi tới trước song sắt, quỳ xuống đất, nhẹ giọng gọi: "Nương nương, nương nương."
Huệ phi mở mắt, thấy là Yến Tư Không, chẳng khác nào thấy ân nhân cứu mạng: "Yến, Yến đại nhân." Bà gượng bò dậy, lảo đảo đi tới trước song sắt, yếu ớt ngã ngồi, nước mắt rơi như mưa: "Mộc nhi sao rồi? Mộc nhi của ta sao rồi?"
Trong lòng Yến Tư Không thầm cảm khái, đúng là mẫu thân, người đầu tiên nghĩ tới luôn là con mình. Y từ tốn trấn an: "Nương nương yên tâm, Thái tử bình an."
Huệ phi đau buồn nói: "Ta không phái người hành thích Nhị hoàng tử, hôm đó Văn quý phi mời ta đến thưởng trà."
"Thần biết, nương nương bị oan, chúng ta đều biết." Yến Tư Không nói: "Trong buổi tra hỏi ngày hôm nay, bọn họ hỏi gì?"
"Hỏi chuyện thích khách."
"Nương nương không thừa nhận là ổn rồi."
"Sao ta có thể thừa nhận chứ." Huệ phi đột nhiên trợn trừng hai mắt, thay đổi hẳn cái khϊế͙p͙ sợ những ngày qua, bà tức giận nói to: "Ta bị oan, có đánh chết ta cũng không thừa nhận!"
Yến Tư Không sững sờ, y không ngờ tới nữ nhân bình thường nói năng nhỏ nhẹ, không có chủ kiến này lại cũng có mặt cứng rắn như thế.
"Ta hối hận vì đã không nghe lời khuyên của Yến đại nhân. Thật ra ta đã sớm thờ ơ Văn quý phi, nhưng ả mời ta, sao ta cự tuyệt được, bây giờ còn liên lụy đến Mộc nhi của ta..." Bà khóc lóc nhìn Yến Tư Không: "Ta chưa từng cầu Mộc nhi làm Thái tử gì cả, ta chỉ cần mẫu tử chúng ta bình an. Không làm Thái tử thì sao chứ? Sao ả lại ác độc như vậy?"
"Nương nương tuyệt đối đừng nghĩ như thế." Đôi ngươi sắc bén của Yến Tư Không nhìn chằm chằm vào mắt bà, thấp giọng nói: "Nương nương, điện hạ là trưởng hoàng tử, là Thái tử danh chính ngôn thuận của Đại Thịnh ta. Nếu ngài ấy không thể làm hoàng đế thì ngài ấy cũng không thể làm Vương gia nhàn hạ. Sau khi tân hoàng lên ngôi, mẫu tử hai người chỉ có con đường chết."
Huệ phi hít sâu một hơi.
Yến Tư Không nhấn mạnh: "Nương nương, vì điện hạ, ngài nhất định phải kiên cường. Thái hậu đã biết chuyện này, sẽ không ngồi yên bỏ mặc. Vô luận ra sao, có chết cũng không được thừa nhận, nếu không điện hạ sẽ vạn kiếp bất phục."
"Thái hậu, Thái hậu sẽ cứu chúng ta sao?" Trong mắt Huệ phi dấy lên chút hi vọng.
Trong lòng Yến Tư Không nghĩ, Thái hậu sẽ cứu Thái tử, nhưng bà...Y đương nhiên không phô bày suy đoán trong lòng ra, chỉ tựa như nói chắc: "Nhất định sẽ, chẳng qua bây giờ sẽ ủy khuất nương nương."
Trong mắt Huệ phi ánh lên kiên nghị rung động lòng người: "Vì Mộc nhi, ta không sợ gì cả."
Chương 18: