Chương 13:
Ngày hôm sau, Yến Tư Không tỉnh lại, Phong Dã đã không thấy bóng dáng.
Nhưng bộ dáng xốc xếch của y đã được sửa sang lại cẩn thận, thay cho một bộ y phục mới. Chẳng qua, chỗ đau khó chịu dưới người lại nhắc nhở y, mọi chuyện xảy ra đêm qua không phải y mơ vì say rượu, mà là Phong Dã thật sự đã tới.
Y nằm trêи giường, mệt đến chẳng muốn động chút nào, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm màn trêи đỉnh đầu, trong lòng tràn ngập đau thương. Nhớ lại nội dung hai người tranh chấp đêm qua, đến giờ y vẫn còn sợ hãi.
Y chưa từng nghĩ sẽ chọc giận Phong Dã, nhưng mâu thuẫn hai người đã sâu sắc đến mức không phải dùng lời là có thể hóa giải. Y đã sớm biết từ lâu, tình cảm giữa y và Phong Dã là một sai lầm cực lớn, cả đời y ít khi phạm sai lầm, càng không nói đến biết sai mà vẫn phạm sai thì lại là hiếm có, nhưng y vẫn không ngăn nổi mình mà mắc hết lần này tới lần khác, cho đến khi chính mình cũng khó mà sửa được.
Nếu vì chuyện như vậy mà phá hủy đại kế y tính toán mười mấy năm, y biết lấy mặt mũi nào để gặp Nguyên Mão và Nguyên Nam Duật sau khi chết?
Y nâng tay lên, tát mạnh mình một cái, nửa bên mặt nóng rát giúp y tỉnh táo hơn phần nào.
Đứt thì cứ đứt đi, không thể lún sâu thêm nữa, kết thúc như vậy...cũng tốt.
Y dùng mu bàn tay che đi đôi mắt mình, trong lòng nói thầm, kết thúc đi, kết thúc luôn bây giờ đi, nhưng lại cảm thấy một trận chua xót xông lên mũi.
--------------------------------------------
Sau đại yến, những người không tới tặng quà lúc Yến Tư Không thăng làm chủ quản Lại bộ Văn Tuyển ti lại không ngồi yên trêи ghế nữa, kẻ địa vị cao thì phái người làm đến, nhưng phần lớn là đích thân tới, chúc mừng Chuẩn Phò mã.
Yến Tư Không đọc qua danh sách quà tặng, không ngờ Tạ Trung Nhân cũng tặng quà, còn là quà có giá trị không rẻ. Lão biết rõ mình là học trò mà Nhan Tử Liêm hài lòng nhất, nhưng lão cũng không hề né tránh. Chuyện này vừa làm để hoàng thượng thấy, cũng vừa để khiêu khích Nhan Tử Liêm, song cũng chưa chắc là có ý định lôi kéo Yến Tư Không thật.
Yến Tư Không coi ai cũng như nhau, nhận hết toàn bộ. Tuy châu báu vàng bạc mà y chiếm năm đó khổng lồ, nhưng y tiêu phí cũng không ít, mua tình báo và hối lộ đã mất hơn nửa, mấy thứ này vừa khéo có thể lấp đầy kho riêng.
Trừ chuyện này ra, y cũng không từ chối nổi liên tiếp các tiệc mời. Khác hẳn hai năm trước, bây giờ tiệc y dự không còn là của mấy tên tiểu Hàn Lâm và đám quần là áo lượt nữa, mà là cấp trêи và cha của bọn họ.
Có mấy lần Yến Tư Không cố tình uống say mèm, trừ trong đầu còn cố giữ chút lý trí ra thì không nói nổi lời nào, ban đêm đều được người ta mang về. Thật may bây giờ là kỳ nghỉ trong năm, bằng không y còn không cả ra được cửa nhà, chứ đừng nói đến là bước chân vào cửa cung.
A Lực nhìn Yến Tư Không nôn thốc nôn tháo đến lôi thôi, vừa dọn dẹp cho y, vừa thở dài ngao ngán.
Lúc này, Yến Tư Không đang say mơ màng lại chợt mở mắt như hồi quang phản chiếu, vồ lấy cổ tay A Lực.
A Lực bị dọa cho hết hồn. Dù sao Yến Tư Không cũng là người tập võ, lại thêm say rượu, lực cũng rất lớn, hơn nữa còn càng nắm càng chặt, đôi ngươi đỏ ngầu nhìn chằm chằm hắn không chớp.
A Lực cũng trợn to hai mắt, vì khó hiểu mà đối mặt với Yến Tư Không.
Yến Tư Không trừng mắt nhìn A Lực thật lâu, hai mắt thoáng qua tia tỉnh táo, y thất vọng lẩm bẩm: "Là ngươi à..."
A Lực nhìn Yến Tư Không bất đắc dĩ, hỏi y có muốn chút gì đó không.
Yến Tư Không lắc đầu: "Mấy giờ rồi?"
A Lực đáp: Giờ Dần.
"Ta lại uống đến giờ..." Yến Tư Không cười khổ, "Còn chưa cả làm Phò mã, ta sợ mình đã...đã uống chết rồi." Lúc nói đến từ "chết", giọng điệu y lại mang theo chút tung tăng, tựa như đó là chuyện sung sướиɠ biết chừng nào.
A Lực buông khăn vải xuống, dùng hai tay ra dấu: Thế tử có trở lại không?
Yến Tư Không thất thần lắc đầu: "Chắc không đâu."
Phong Dã có ngông cuồng không chịu trói buộc thế nào đi nữa, sợ rằng cũng khó mà thản nhiên "tằng tịu" với em rể tương lai. Chuyện nam nam phong lưu không giả, nhưng dính phải người nhà thì phong lưu không nổi, chỉ còn lại là hạ lưu.
Huống chi, Vạn Dương không chỉ là biểu muội của Phong Dã, mà còn là công chúa đương triều, thân phận tôn quý, há lại cho phép loại chuyện âm thầm này.
Cho nên, Phong Dã sẽ không tìm y nữa đâu.
Phần lớn thời gian của Phong Dã đặt ở đại doanh Cảnh Sơn, mà y ở kinh đô, hai người một võ tướng, một quan văn, xưa nay ít khi cùng xuất hiện. Nếu như Phong Dã không tìm y, bọn họ có phải...có phải rất khó gặp nhau lần nữa không?
Tại sao lại nhớ tới Phong Dã rồi? Phong Dã giống như ghim trong đầu y vậy, không tài nào đuổi được đi.
Mùa đông giá rét, nếu bên cạnh có thêm một người, cả ngày lẫn đêm đều ấm hơn rất nhiều, chắc chắn y quá lạnh nên mới liên tục nhớ tới Phong Dã.
A Lực nhìn bộ dáng ngơ ngơ ngẩn ngẩn của Yến Tư Không, im lặng than thở.
--------------------------------
Sau kỳ nghỉ trong năm, Yến Tư Không trở lại Lại bộ. Như y đoán, mấy đồng liêu coi y như không khí trước đấy tức khắc nhiệt tình hơn rất nhiều, không để y làm mấy công việc văn thư vặt vãnh kia nữa, cũng không thờ ơ y khi bàn bạc về chuyện Kinh Sát Đại Kế đầu xuân sau. Ngoài mặt thì Yến Tư Không vui vẻ, nhưng bên trong chỉ có cười nhạt.
Bây giờ Yến Tư Không ở trong kinh có thể coi là nổi bật vượt trội. Nhóm tiến sĩ cùng làm quan với y còn chưa có ai rời khỏi viện Hàn Lâm, mà y trong ba năm ngắn ngủi đã làm thị độc của Thái tử, đánh dẹp quân phản loạn, vào Lại bộ làm quan, bây giờ còn thành Chuẩn Phò mã, số mệnh đã sớm khác nhau cả trời vực.
Cho nên, tuy y xuất thân là học trò nghèo nhưng cũng không ai cho rằng Vạn Dương gả cho y là "tủi thân", mà một phen ngăn cản của Phong Dã trêи đại điện ngày ấy lại khiến người ta thầm phê bình, dẫu sao hắn chẳng khác nào đang mắng trí thức nghèo trong thiên hạ.
Lợi ích duy nhất trong chuyện này chính là mọi người cho rằng y và Phong Dã không còn thân thiết nữa. Trong tiệc rượu, không ít kẻ muốn lấy lòng Yến Tư Không mà mắng chửi Phong Dã cậy thế, coi thường trí thức nghèo. Trong lòng Yến Tư Không cực kỳ khó chịu, nhưng trêи mặt cũng chỉ có thể nói cười, dùng giọng điệu giễu cợt nói thế tử có thể trèo cao được bằng bọn ta không, rồi đổi lấy một tràng phụ họa rầm rộ.
Mà sau ngày đó, Phong Dã liền quay về địa doanh Cảnh Sơn, kỳ nghỉ trong năm cũng không ở kinh thành. Trừ chuyện này ra, Yến Tư Không chẳng biết gì về hắn. Mối quan hệ của hai người tựa như đã tan thành mây khói trong đêm đó, cho dù đã trải qua tình yêu hay sinh tử thế nào.
Mà Yến Tư Không cũng dần giết chết cõi lòng chán nản, y cảnh cáo mình, vất vả lắm mới đi được tới hôm nay, không rảnh thương xuân bi thu* vì nhi nữ tình trường. Một ngày nào đó, Phong Dã cũng sẽ lớn lên, có lẽ hai người vẫn có cơ hội nở nụ cười không còn ân oán nào với nhau. Nếu, y sống được đến ngày đó.
*Thương xuân bi thu: Đau đớn vì mùa, cảnh vật thay đổi, đa phần là dùng để miêu tả đa sầu đa cảm. Trích từ <<Lý Nghĩa Sơn Thi Tiên Chú>>
Chương 14: