Chương 1:
Trở lại dịch quán, Phong Dã chờ y đã lâu, vừa thấy y liền hỏi ngay: "Thế nào? Cát Chung ký rồi sao?"
Yến Tư Không đáp: "Lão đồng ý ký rồi."
"Thật á?"
"Nhưng lão có yêu cầu?"
"Về nhi tử lão hả?"
"Đúng vậy, lão muốn chính miệng Đại tướng quân hứa với lão."
Phong Dã ngẫm nghĩ, nói: "Nhi tử lão cũng không quan trọng lắm, nếu bây giờ có thể khiến lão ký thì sau khi hồi kinh vụ này sẽ bớt đi được rất nhiều phiền toái và thời gian."
"Không sai, ngày mai ta sẽ đi khuyên Đại tướng quân, tin rằng hắn cũng muốn nhanh chóng chấm dứt vụ án này, nếu không Tam Pháp ti thẩm tới thẩm lui, khó tránh khỏi gây thêm rắc rối."
Phong Dã gật đầu: "Trông ngươi rất mệt mỏi, đọ sức với lão chắc hẳn rất mệt phải không."
Yến Tư Không thâm ý nói: "Không mệt, ta vẫn luôn hy vọng đích thân đối mặt với lão."
"Ta lại rất mệt mỏi." Phong Dã hít sâu một hơi, "Cuối cùng tất cả cũng kết thúc, chúng ta đã đi gần nửa năm, may mắn không làm nhục mệnh, bình định được phản loạn, lùng bắt được loạn đảng, nếu không thì chẳng biết lấy mặt mũi nào mà hồi kinh."
"Lần này ngươi xung phong xông trận, nhiều lần lập chiến công, phải là hồi kinh trong hào quang chứ. Tĩnh Viễn vương mà biết không biết sẽ tự hào về ngươi thế nào đâu."
Phong Dã kiêu ngạo nói: "Xem sau này ông ấy còn dám coi ta là trẻ con không."
Yến Tư Không bật cười: "Trong mắt cha nương, ngươi mãi là đứa trẻ."
Phong Dã liếc y, chìa tay ra với y: "Vậy ta trong mắt ngươi thì sao"
Yến Tư Không bắt lấy tay hắn, kề sát người vào, khẽ hôn môi người kia: "Là hảo nam nhi đầu đội trời chân đạp đất."
Phong Dã nhìn chăm chú y ở khoảng cách gần: "Sao mắt ngươi cứ hồng hồng như từng khóc?"
"Gió đêm lớn, thổi vào thôi."
-------------------------------------------------
Yến Tư Không báo cáo yêu cầu của Cát Chung cho Triệu Phó Nghĩa và Lương Quảng đúng như sự thật. Hai người bọn họ thương nghị qua, liền quyết định đồng ý lão.
Sáng sớm hôm sau, đại quân lên đường hồi kinh.
Đến đây, thời kỳ Chiêu Vũ chìm trong loạn mưu phản và khởi nghĩa dồn dập mới lắng xuống. Trận chiến này có ý nghĩa sâu sắc, được người đời sau cho là một liều thuốc mạnh kéo dài hơi tàn cho Đại Thịnh đã sức cùng lực kiệt, bởi nó thành công thúc đẩy mạnh mẽ công cuộc tước phiên mà quân vương mấy đời Trần Thịnh không thể thực hiện nổi.
Mà đủ câu chuyện trong đó, khó mà dùng vài nét bút tái hiện lại trong sách sử, so với hiểu biết của người đời, nó còn gió tanh mưa máu nhiều hơn.
---------------------------------------
Đám người Cát Chung vừa đến kinh đã bị giam vào ngục, tất cả những thứ có liên quan đến vụ án đều được Triệu Phó Nghĩa tự tay chuyển giao cho Tam Pháp ti.
Nhưng phần lớn người trong số chúng, bao gồm cả Cát Chung, đều đã ký, Tam Pháp ti chỉ dựa theo lệnh hoàng đế là soát lại hồ sơ vụ án để xem còn sai sót gì không, gần như không còn khả năng lật lại bản án nữa.
Mà người lập công lần này đều đang chờ triều đình phong thưởng.
Vừa hồi kinh, Yến Tư Không đã đi thăm Nhan Tử Liêm ngay, báo cáo cho lão mọi chuyện xảy ra trong trận chiến diệt phản loạn lần này.
Nhan Tử Liêm nghe xong, cảm khái không thôi: "Trận chiến này thắng được tất nhờ công của Triệu tướng quân và Lương đại nhân, nhưng con và thế tử cũng không thể không công."
"Thế tử dũng mãnh như thần, công lao vĩ đại."
Nhan Tử Liêm nhìn Yến Tư Không đầy tán thưởng:
"Tư Không, con không làm lão sư thất vọng, lần đầu tòng quân mà lập được chiến công như vậy, không uổng ta nhọc lòng vì con."
Yến Tư Không vội đứng lên, cúi rạp người: "Học sinh đa tạ ân sư. Nếu không có ân sư ân cần chỉ bảo, dẫn dắt từng bước, không bao giờ có học sinh ngày hôm nay."
Nhan Tử Liêm cười nói: "Ngồi đi."
Yến Tư Không ngồi về chỗ.
Nhan Tử Liêm nói: "Trước đây ta luôn muốn điều con đến Lại bộ Văn Tuyển ti..."
Yến Tư Không trợn to hai mắt, giống như kϊƈɦ động định đứng lên bái lễ lần nữa.
Nhan Tử Liêm cười ha hả, khoát khoát tay: "Ngồi xuống, nghe ta nói hết."
Không phải tất cả phấn khởi của Yến Tư Không đều là giả. Tứ đại "béo bở" trong triều đình không phải Lại bộ Văn Tuyển ti, Công Khảo ti, Hòa Binh bộ Vũ Tuyển ti, Vũ Khố ti thì chẳng có cái nào hợp hơn, chúng chia ra để quản lý việc thăng chức* và nhâm miễn** của văn võ bá quan, quyền lực lớn khiến người ta thèm thuồng. Nếu được làm quan ở bốn ti này thì sẽ dễ dàng thăng quan tiến chức nhanh chóng.
*Thăng chức: chuyển đến nơi khác.
**Nhâm miễn: Bổ nhiệm và bãi nhiệm.
Mục tiêu ban đầu của Yến Tư Không đó là có thể vào bốn ti này, cho dù tốn hơn mười năm, đạt được quyền bổ nhiệm và bãi nhiệm nhân sự, mới có thể thoải mái mà bày mưu lập kế, lại chẳng nghĩ tới Nhan Tử Liêm lại dâng miếng thịt béo bở đến miệng y như vậy, sao y có thể không vui?
Dĩ nhiên, Nhan Tử Liêm làm vậy cũng không phải vì quá tán thưởng y nên nóng lòng đề bạt, trêи thực chất là bổ nhiệm tai mắt và tay chân ở Lại bộ cho mình, từng bước xâm chiếm quyền lợi của Tạ Trung Nhân.
"Con cũng biết đó, trước đây Lại bộ vẫn luôn bị Tạ Trung Nhân nắm trong tay, thưởng phạt và nhâm miễn quan văn gần như đều do mình lão làm chủ, nhưng từ sau khi Vương Sinh Thanh bị cách chức thì lão không thể một tay che trời ở Lại bộ nữa, bây giờ lại bởi vì chuyện Cát Chung khiến Hoàng thượng rất bất mãn nên phải lấy đó để cài quan viên tri thức ta vào."
"Nhưng sao Tạ Trung Nhân chịu để lão sư bổ nhiệm người khác dưới mí mắt lão?"
"Chính vì thế mà ta mới đề cử con. Bây giờ đang thiếu một người trong ba người chủ quản ở Lại bộ Văn Tuyển ti, điều phái từ viện Hàn Lâm tới là hợp tình hợp lý. Vốn con không đủ kinh nghiệm, lại quá trẻ tuổi, nên khó tránh khỏi bị người khác lên án, nhưng con lập công ở Lưỡng Hồ, còn là thị độc của Thái tử, bây giờ là thời cơ có một không hai."
"Đa tạ ân sư." Yến Tư Không chắp tay đáp: "Ơn trọng dụng của ân sư dành cho học sinh, học sinh suốt đời không quên."
Nhan Tử Liêm nói: "Đừng vội tạ ta trước, ta cũng chưa nắm chắc hoàn toàn. Hơn nữa, cho dù có thật điều con vào Văn Tuyển ti thì cũng không phải là chuyện tốt với con. Nơi đó là thiên hạ của Tạ Trung Nhân, vây cánh lão đông đảo, con vào đó sẽ khó tránh bị loại trừ. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, con hiểu không?"
"Học sinh hiểu."
"Tất nhiên ta sẽ bảo vệ con hết sức, nhưng con cũng cần cẩn thận, thận trọng từng bước. Sở dĩ ta chọn con mà không chọn Thẩm Hạc Hiên là bởi vì con nhanh trí hơn nó, biết đối nhân xử thế hơn nó, biết co biết dãn hơn nó. Học trò ta đông đảo mà không tìm được người thích hợp hơn. Tư Không, lão sư trông cậy vào con, sau này chuyện gì cũng phải thương nghị với ta, nghĩ rồi hẵng làm."
Yến Tư Không đứng dậy, trịnh trọng quỳ xuống đất: "Học sinh không phụ ân tình của lão sư."
Nhan Tử gật đầu hài lòng.
-----------------------------------------
Vụ Lương vương còn chưa tuyên án, thánh chỉ phong thưởng của triều đình đã ban.
Đám người Triệu Phó Nghĩa, Địch Vanh và Lương Quảng nắm công đầu, thăng quan tiến chức không cần phải nói. Phong Dã được phong là Vệ Chỉ huy sứ, thuộc hàng quan tòng tứ phẩm, Yến Tư Không thì vào được Lại bộ Văn Tuyển ti dưới sự tiến cử mạnh mẽ của phái Nhan Tử Liêm, làm một tên chủ quản hàng chính lục phẩm. Mặc dù chủ quản là quan thuộc tầng thấp nhất ở Lục bộ, nhưng đa phần công việc đều do bọn họ gánh vác, vì thế cũng đặc biệt có thực quyền, dù chỉ là tiểu quan lục phẩm cũng đầy người đến nịnh hót lấy lòng.
Bước này của Yến Tư Không quá lớn nên không khỏi bị người ta căm ghét, phái Tạ Trung Nhân cũng lên tiếng bất mãn nhưng chẳng ăn thua gì.
Khi Yến Tư Không tiếp nhận phong thưởng trêи đại điện, trừ thấy ánh mắt mừng rỡ của đám người Nhan Tử Liêm, Phong Dã và Trần Mộc ra, thì cũng cảm nhận được cả đống ánh mắt lạnh lẽo và dò xét, chúng đến từ Ti Lễ giám quyền khuynh triều đình do Đại thái giám Tạ Trung Nhân giữ ấn.
Đó là lần đầu tiên Tạ Trung Nhân nhìn thẳng Yến Tư Không, phải nói là, lần đầu tiên lão biết đến sự tồn tại của Yến Tư Không.
Yến Tư Không cũng dùng ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng liếc lại, y che giấu rất tốt nên Tạ Trung Nhân sẽ không biết trong lòng y đang cuồn cuộn sóng thế nào, đó là đầm nước sâu không thấy đáy đang không thể chờ muốn kéo chó hoạn quan vào vực sâu.
Y biết, hiện tại mình ở trong mắt Tạ Trung Nhân chỉ là một con kiến hôi có chút tài năng, không rành thế sự, động loạn chút là có thể bị nghiền chết bất cứ lúc nào, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày, y đứng trước mặt Tạ Trung Nhân, nhìn ánh mắt lão tặc này sợ hãi, muốn sống không được mà chết cũng không xong.
Yến Tư Không đưa mắt nhìn ngai vàng cao quý trêи điện Kim Loạn, thứ đại biểu cho quyền chí tôn vô thượng kia đang tản ra sắc vàng lấp lánh tựa như đang thầm mời gọi y.
Cha, người có thấy không? Con sẽ còn bước cao hơn, xa hơn, đến khi nào giẫm tất cả mọi người ở dưới chân.
Chương 2: