Chương 35:
Nghe hai chữ "Quảng Ninh", Cát Chung như bị sét đánh, vẻ mặt thay đổi trong chớp nhoáng kia có thể sánh được với bốn mùa biến hóa, đầu tiên là khϊế͙p͙ sợ, sau đó là tức giận, tiếp theo là sợ hãi, và cuối cùng, là chột dạ, tất cả thu hết vào đáy mắt Yến Tư Không.
Yến Tư Không chậm rãi nắm hai quả đấm, dùng nó để khắc chế thân thể đang run rẩy, chỉ vì không muốn bỏ sót cái hoảng sợ nào trong mắt Cát Chung mà y bước tới gần phòng giam một bước, khẽ nói: "Xem ra Cát đại nhân còn nhớ."
Toàn thân Cát Chung run bần bật, lão nhìn chằm chằm Yến Tư Không, ký ức đã lâu thổi bay bụi đất mờ mịt, hình ảnh cực kỳ mơ hồ dần trở nên rõ ràng trước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ mà lạnh lẽo của Yến Tư Không chậm rãi chồng lên gương mặt khác, lại chồng tiếp, cuối cùng hòa làm một, đó là khuôn mặt tràn ngập nước mắt và thù hận của thiếu niên, tiếng nó lớn giọng tố cáo vang vọng bên tai như sầm rền.
"Là ngươi..." Cát Chung lui về sau từng bước một, thanh âm cực kỳ yếu ớt, không còn chút sức lực nào: "Là ngươi..."
"Đúng, là ta." Yến Tư Không nở nụ cười dữ tợn: "Con của phòng thủ Quảng Ninh vệ bị ngươi giết oan – Nguyên Mão."
Cát Chung lui đến giường nhỏ thì không còn đường để lui, lão ngồi rầm xuống giường, con ngươi đảo loạn, vẻ mặt kinh hoàng, đã nhuốm sự điên dại, lão mở miệng: "Ngươi...ngươi không phải..."
"Ta không phải chết rồi, đúng không?" Yến Tư Không âm lãnh nói: "Đệ đệ ta vì cứu ta mà bị lưu đày thay ta. Cát Chung, ngươi giết oan cha ta, ngươi hại chết đệ đệ ta..." Yến Tư Không nắm song sắt, gân xanh trêи trán nổi lên, dùng ánh mắt hằn máu trợn mắt hung tợn nhìn người trong ngục, hét đến lạc giọng: "Ngươi khiến ta tan cửa nát nhà!"
Cát Chung hơi cuộn người lại, giống như bên ngoài song sắt là dã thú ăn thịt người, lão nhỏ giọng cãi: "Nguyên Mão...Nguyên Mão mưu hại Lý đại nhân, chứng cớ xác thực..."
"Đúng." Yến Tư Không dữ tợn nói: "Xác thực như chứng cớ ngươi mưu phản vậy!"
Cát Chung cao giọng: "Ta không có...không giết oan cha ngươi, không phải ta, là...là Tạ Trung Nhân, là Hàn Triệu Hưng!"
"Nhưng ngươi lại chọn làm nô tài cho một con chó hoạn quan." Yến Tư Không khẽ nói: "Để ngươi thăng quan phát tài, để ngươi vinh hoa phú quý, ngươi giết oan một anh hùng tận trung báo quốc, ngươi chỉ dùng một phong thư giả tạo, tra hỏi ba ngày đã định tội ông ấy..." Thanh âm Yến Tư Không ngày càng run rẩy: "Ngươi khiến ông ấy lưng đeo nhơ danh, ngay trước mặt nhi tử và bốn chục ngàn bách tính ông ấy liều mình bảo vệ, chém...đầu ông ấy."
Nói hết lời cuối cùng, thanh âm Yến Tư Không đã nghẹn ngào, trong cơ thể tựa như có cái gì đó bị ép kéo ra khỏi thân thể, y đau đến nhũn cả hai chân, hai mắt gần như trừng ra máu, cho dù có nhìn bộ dáng hoảng sợ và chật vật của Cát Chung thì vẫn không thể giải trừ mối hận trong lòng y, chăm sóc vết thương chết người y.
Cát Chung đã không còn khí thế quan to Tổng đốc, giờ đây lão kinh hoàng như chó nhà có tang, lão lắp bắp: "Ngươi...ngươi đã sớm lên kế hoạch...ngươi muốn thế nào..."
"Ta muốn thế nào ư?" Yến Tư Không hơi giang hai tay, cười tàn nhẫn mà cay nghiệt: "Ta muốn giống bây giờ, dùng cách y như vậy để đưa ngươi lên đài hành hình, khiến ngươi lưng đeo tội danh không thuộc về mình, hết đường chối cãi, không kẻ báo oan, khiến ngươi ôm hận mà chết, khiến ngươi vĩnh nan minh mục*, khiến ngươi tan cửa nát nhà, khiến ngươi xú danh** lưu sử, khiến ngươi bị phỉ nhổ đời đời kiếp kiếp!"
*Vĩnh nan minh mục: Khó nhắm mắt vĩnh viễn.
**Xú danh: tiếng xấu
Cát Chung hét như điên: "Không phải ta, ngươi đi mà tìm Tạ Trung Nhân, ngươi đi mà tìm Hàn Triệu Hưng, không phải ta, không phải ta!"
"Đừng có gấp." Yến Tư Không cười to mấy tiếng: "Sẽ tìm bọn chúng thôi, ta muốn kết cục của bọn chúng thảm hơn cả ngươi, đáng tiếc ngươi lại không thấy được."
Cát Chung nổi khùng nói: "Ngươi, ngươi ở ẩn mười năm, tiến vào triều đình, chính là để báo thù...Ngươi nói những lời này với ta, không sợ ta nói cho Triệu Phó Nghĩa, nói cho bệ hạ à?"
Yến Tư Không hơi nheo mắt: "Ngươi cũng biết ta ở ẩn mười năm, thận trọng trong từng bước, nếu ta đã dám nói với ngươi thì sẽ không sợ ai biết." Đôi ngươi y thâm độc như rắn: "Bệ hạ nhân từ, hơn nửa sẽ không giết cả gia quyến* ngươi, nhưng nếu ngươi lắm mồm một chữ thì ta có thể bỏ thư vào thư phòng ngươi, cũng có thể một đuốc đốt sạch cả nhà ngươi, cho các ngươi đoàn tụ ở dưới đất, thế nào hả?"
*Gia quyến: Vợ, con
"Ngươi..." Cát Chung chỉ vào Yến Tư Không, toàn thân run bần bật, con ngươi thít chặt lại, đột nhiên "ọe" một tiếng, phun ra một hớp máu lớn, lão nằm rạp trêи giường, yếu ớt như người sắp chết.
Nụ cười trêи mặt Yến Tư Không càng đậm, y kề sát mặt vào song sắt, dung nhan tuấn mỹ thấp thoáng dưới ánh lửa, khϊế͙p͙ sợ người ta như ma quỷ: "Cát Chung, tên mặt chai mày đá nhà ngươi, giết hại trung lương, chết không đáng tiếc, chẳng lẽ không cho người nhà mình đường sống sao?"
Cát Chung chậm rãi nghiêng mặt qua, dưới làn tóc rối bời là đôi mắt cực kỳ vô hồn.
"Tạ Trung Nhân đã bỏ ngươi rồi, lão sợ bị ngươi liên lụy. Ngươi với lão cấu kết nhau làm chuyện xấu, vì lão mà không chừa thủ đoạn hạ lưu nào, vào lúc đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, lão lại đá văng ngươi như một con chó." Yến Tư Không dẫn dụ từng bước: "Ngươi lâm vào tình cảnh ngày hôm nay, có lẽ đều do lão ban tặng."
Cát Chung nói giọng khàn khàn: "Ngươi muốn...thế nào?"
Yến Tư Không cúi người xuống, nhặt bản tường trình lên, trải phần cuối của quyển trục ra: "Ta đã chuẩn bị hai bản cáo trạng cho ngươi. Một cái do ngươi tự thuật, tường thuật lại ngươi đã nghe lời Tạ Trung Nhân và Hàn Triệu Hưng giết oan phòng thủ Quảng Ninh Nguyên Mão thế nào, ta muốn ngươi dùng máu ký. Một cái khác là bản cáo trạng lần này. Ngươi ký rồi, Đại tướng quân và Trường Sử đại nhân sẽ khoan hồng nhi tử ngươi, ta cũng sẽ tha cho gia quyến nhà ngươi."
Cát Chung cười thảm hai tiếng: "Ngươi cho rằng, dựa vào cái này là có thể lật đổ Tạ Trung Nhân?"
"Ta không vội, nếu như tên chó hoạn quan kia có tôn tử*, ta còn trẻ hơn cả tôn tử của lão." Yến Tư Không lạnh giọng nói: "Sớm muộn gì cũng có ngày, ta cướp hết mọi thứ của lão, đẩy lão vào đường cùng, khiến lão chết không được tử tế. Khi ấy, bản tường trình này chính là bằng chứng ta rửa sạch oan khuất cho cha ta."
*Tôn tử: Cháu trai
"Ta dựa vào gì để tin tưởng ngươi?"
"Ta lấy cha ta ra thề, ngươi ký, ta sẽ tha cho gia quyến nhà ngươi."
Cát Chung cười khẽ không ngừng, lão gật đầu: "Được, được, ta ký, ta ký."
Yến Tư Không ném bản tường trình vào song sắt.
Cát Chung run rẩy nhặt bản tường trình lên, đọc từng câu từng chữ trêи đó, đều là tố cáo tội mười một năm qua lão phạm phải. Lão đờ đẫn hồi lâu mới cắn nát đầu ngón tay mình, ký đơn.
Yến Tư Không hít một hơi, vành mắt chua xót, cơ hồ sắp rơi lệ.
Cha, người thấy được không, người trêи trời có linh, có thấy không?
Cát Chung ném bản tường trình lại, trầm giọng nói: "Bản cáo trạng kia, ta muốn chính miệng Triệu Phó Nghĩa cam kết khoan hồng nhi tử ta, ta mới ký."
"Được, ta sẽ bẩm báo lại cho Triệu tướng quân." Yến Tư Không nhặt bản tường trình lên, cẩn thận cuốn nó lại, bỏ vào trong tay áo. Sau đó, lại chăm chú nhìn kỹ đối thủ đã bị đánh bại của mình.
Mười một năm rồi, hết thảy trước mắt, hệt như một giấc mộng, y chịu mọi thống khổ và khuất nhục, đều là vì kéo những súc sinh này vào địa ngục.
Cát Chung cũng đang nhìn y, con ngươi đen kịt, không nhìn ra suy nghĩ gì, thật giống như đã bị rút sạch hồn phách.
Yến Tư Không nhẹ giọng nói: "Cát Chung, ngươi đã bao giờ hối hận chưa?"
Cát Chung chẳng thèm động, không phản ứng gì.
"Hối hận năm đó..." Yến Tư Không đột nhiên toét miệng cười: "Không giết ta?"
Cát Chung nghiến chặt hàm răng, hung hãn nói: "Đúng, ta hối hận năm đó không giết ngươi ngay tại chỗ, nhổ cỏ tận gốc!"
Yến Tư Không cất tiếng cười to, lui từng bước một về phía sau, tựa như không muốn để bộ dáng chật vật chờ chết của Cát Chung rời khỏi tầm mắt mình, cho đến khi đến thang đá mới quay gót bước lên.
"Yến Tư Không---" Cát Chung đột nhiên nhào tới trước song sắt như hồi quang phản chiếu*, hai tay lão nắm chặt song sắt, dùng sức lắc lắc: "Bây giờ ngươi có khác gì ta? Ngươi còn ác độc, âm hiểm, vô sỉ hơn ta! Chờ khi ngươi nếm được vị quyền thế rồi, ngươi cũng sẽ biến thành ta, thành Hàn Triệu Hưng, thành Tạ Trung Nhân!" Lão khản giọng rống lên điên dại: "Ta chờ kết cục của ngươi trong lòng đất, ta chờ kết cục của ngươi!"
*Hồi quang phản chiếu: Hồi quang phản chiếu là một thuật ngữ Phật giáo Hán Việt, sự minh mẫn cuối, lời tạm biệt cuối, chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại.
Yến Tư Không chậm rãi quay đầu lại, dáng người y cao ráo, mang theo cái tiêu sái và hào phóng vô tận, nhưng ánh mắt lại âm u như ác quỷ, y nhếch môi cười nói: "Ngươi nói đúng, nhưng ta sẽ thắng!"
Y xoay người rời đi.
Bước ra nhanh khỏi phòng giam, y nắm chặt quyển trục trong tay, tựa như nó còn quan trọng hơn cả mạng y vậy. Cho đến khi quẹo vào một ngõ nhỏ âm u không ánh sáng, y mới há to miệng thở hổn hển, hai đầu gối như nhũn ra, thân thể trượt dọc theo vách tường mà ngồi trêи mặt đất.
Gió đêm xuyên qua ngõ hẻm, y chợt cảm thấy trêи mặt lạnh như băng, đưa tay lau thì đã là nước mắt đầy mặt.
Y run rẩy lấy quyển trục ra, bưng bít trong lòng, nước mắt trào ra điên cuồng.
Cha...Chờ Không nhi nhé, chờ chút thôi, con nhất định sẽ rửa sạch oan khuất cho người, trả lại trong sạch cho người.
Bên tai truyền tới tiếng bước chân
rất nhỏ, Yến Tư Không lạnh lùng nói: "Ai?"
Trong bóng tối, một hán tử tướng mạo chất phác bước ra.
Yến Tư Không hít sâu một hơi: "Xà Chuẩn, sao ngươi vẫn còn ở Kinh Châu?"
Xà Chuẩn đưa tay xé mặt nạ da người xuống, nửa ngồi xổm trước người y. Hắn nhìn nước mắt trêи mặt y mà thu lại cái vẻ cợt nhả và suồng xã ngày thường, trầm giọng nói: "Ta không yên lòng ngươi."
Yến Tư Không lau nước mắt rơi, quơ quơ quyển trục trong tay: "Ta đã lấy được bản tường trình của Cát Chung, có nó, rồi sẽ có ngày ta sửa án cho cha ta."
"Rất tốt."
Yến Tư Không nhìn Xà Chuẩn và vết bầm chưa tan trêи khuôn mặt hắn: "Xà Chuẩn, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, chuyện này sẽ không thuận lợi như vậy."
"Không cần, ta cũng vì báo thù thôi, ta chỉ tin mình ngươi diệt được đảng hoạn quan."
Yến Tư Không gật đầu: "Đó là chí nguyện cả đời của ta."
Xà Chuẩn nói: "Tiểu thế tử kia có làm khó ngươi không?"
"Hắn đã nghi ngờ ta, lần này bị ta lừa được, sau này..." Yến Tư Không nói: "Sau này hẵng nói. Ngươi sao rồi, bị thương à?"
Xà Chuẩn lắc đầu: "Không có gì đáng ngại. Người này thiên phú dị bẩm, còn nhỏ tuổi mà võ công lại cao cường như thế, thiếu chút ta bị hạ không thoát nổi tay hắn rồi."
"Đúng là hắn thiên phú dị bẩm, ngươi chưa từng nghe tin đồn sao?"
"Ta nghĩ phóng đại cả thôi."
"Ngày mai chúng ta phải lên đường hồi kinh rồi, ngươi có tính toán gì không?"
"Ta vẫn còn chuyện chưa xong, hoàn thành rồi cũng sẽ hồi kinh, chẳng qua là, sau này ở kinh thành chỉ có thể dịch dung cải trang."
"Ừ, làm vậy an toàn." Yến Tư Không chống tường định đứng dậy nhưng hai chân lại mềm nhũn.
Xà Chuẩn đỡ tay y, đỡ y từ dưới đất dậy.
Yến Tư Không hít một hơi: "Xà Chuẩn, trước khi ngươi hồi kinh thì thay ta đến thăm nương ta và huynh tỷ ta một lát, nghĩ cách để lại chút bạc cho họ."
"Được, giao cho ta."
"Ngươi hành động cẩn thận. Sau khi hồi kinh, tạm thời chúng ta không gặp mặt nữa, có chuyện gì thì liên lạc với A Lực."
Xà Chuẩn gật đầu, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Yến Tư Không không chớp mắt, đột nhiên, hắn vươn tay ra, sờ mặt Yến Tư Không.
Yến Tư Không ngẩn ra: "Sao vậy?"
Xà Chuẩn như tỉnh giấc, tay hắn cứng đờ trong không trung, lại thu về, nhẹ giọng nói: "Trêи mặt ngươi toàn nước mắt, lau sạch đi rồi hẵng về."
Yến Tư Không dùng sức lau hai cái: "Được."
"Lần đầu tiên ta thấy ngươi khóc..." Xà Chuẩn nói: "Ta đang nói là nước mắt thật lòng."
Yến Tư Không cười khổ, không trả lời.
Xà Chuẩn lui về sau hai bước: "Ta đi đây, Nam Ngọc, bảo trọng."
Yến Tư Không dùng sức ôm quyền: "Bảo trọng."
Đưa mắt nhìn thân hình nhẹ nhàng và linh động của Xà Chuẩn biến mất trong màn đêm, lúc này Yến Tư Không mới lau sạch mặt, sửa sang lại vẻ ngoài, đi về phía dịch quán.
Ngày mai, đại quân sẽ rút quân hồi kinh, chuyến này không chỉ chiến thắng trở về mà còn đưa Cát Chung vào chỗ chết, cũng lấy được bản tường trình do chính tay lão ký.
Yến Tư Không có dự cảm còn nhiều gió tanh mưa máu đang chờ y ở phía trước, nhưng y lại chẳng hề sợ hãi mà vẫn tiến bước không lùi.
---Hoàn quyển 3---