Chương 27:
Nước dùng trong thành chỉ vài ngày đã hết sạch, bách tính oán thán khắp nơi, các tướng sĩ cũng bắt đầu dao động ý chí chiến đấu, quân phản loạn chưa phát động đợt công thành lần hai mà bọn họ đã bắt đầu tan vỡ từ bên trong.
Mặc dù Phong Dã dùng thủ đoạn khống chế được tướng lĩnh Nhạc Dương nhưng dẫu sao thì đây cũng không phải kế lâu dài, hôm nay bọn họ đã là cá mắc cạn, trong lúc chờ đợi mới cảm nhận được cái gì gọi là một ngày bằng một năm.
Quân phản loạn nói hàng dưới thành nhiều ngày, thấy trêи thành vẫn không có động tĩnh gì, mà chính bọn chúng cũng đang nguy cấp, không còn cách nào khác đành dẫn quân tới công thành lần nữa.
Bấy giờ phần lớn các tướng sĩ trong thành Nhạc Dương đã không uống nước được hai, ba ngày, họ chỉ có thể dựa vào trái cây và rau xanh để tạm thời giải khát, ai cũng sức yếu thì đánh giặc thế nào?
Quân phản loạn vây tứ phía, bắt đầu công thành; mũi tên đầu tường cũng bay xuống, nhưng đã sớm không còn khí thế như ngày trước.
Thế công của quân phản loạn càng thêm mạnh mẽ, bọn họ cố gắng ngăn cản, nhưng vô luận là thể lực hay tinh thần thì đều đã cực kỳ suy yếu.
Một tên tiểu tướng đề xuất đầu hàng lần nữa, lại bị Phong Dã chém chết ngay, hắn đứng ở đầu tường rống to: "Còn kẻ nào dám nói hàng nữa, trảm luôn không tha*!"
*Nguyên gốc: Lập trảm vô xá
Yến Tư Không nhìn ánh mắt các tướng sĩ xung quanh đều chỉ biết cố gắng chịu đựng. Quân phản loạn chưa cả vào thành mà họ đã có thể bị loạn đao chém chết, họ xướng bên mặt trắng bên mặt đỏ*, nói rõ lý lẽ, ráng trấn an Phong Dã, cũng bảo mình đi khuyên Phong Dã quy hàng.
*Trong hí kịch Trung Quốc, để thể hiện sự khác nhau giữa thân phận hai nhân vật, họ đã hóa trang cho trung thần thành mặt đỏ, hóa trang cho gian thần thành mặt trắng. Trong quá trình giải quyết mâu thuẫn xích mích, tượng trưng cho phe thân thiện hoặc khiến người khác yêu thích, phe còn lại là nghiêm nghị hoặc khiến người khác chán ghét.
Nhưng mũi tên và gỗ đá bên quân phản loạn đã đánh thành trì hư hại nặng nề, xe công thành đang từng bước áp sát, mắt thấy nó sắp vượt qua thành hào, xô vào cửa thành bọn họ.
Loạn tiễn qua lại như mưa. Dưới sự bảo hộ của sĩ tốt, Phong Dã không sợ hãi đứng ở đầu tường, Yến Tư Không nhìn bóng lưng của hắn mà tựa như thấy được Nguyên Mão vai trúng mũi tên vẫn không lùi nửa bước năm đó, nhưng y biết Quảng Ninh khác với Nhạc Dương, Ngõa Lạt và Lương vương lại càng khác, ít nhất thì không phải lo tính mạng mấy chục ngàn bách tính trong thành, trong lòng y đã tính toán nên đầu hàng thế nào.
Nhạc Dương gặp nguy sớm chiều, thành trì lung lay sắp đổ, mắt thấy quân phản loạn ào tới như lũ châu chấu qua được biên, sắp cắn nuốt bọn họ chỉ còn lại đống xương trắng uể oải ngay tức khắc.
Yến Tư Không bò đến bên cạnh Phong Dã, lôi cánh tay hắn mà kề sát nói bên tai: "Phong Dã, không chịu được nữa rồi, đầu hàng thôi."
Phong Dã cắn chặt hàm răng, mặt đầy không cam lòng: "Đời ta chưa từng hàng."
"Đời ngươi mới trải qua mười chín năm, nào chỉ thắng bất bại được, đầu hàng thôi, có thủ tiếp cũng chỉ tăng thêm thương vong."
Phong Dã nhìn Yến Tư Không rồi lại nhìn tướng sĩ đằng sau: "Nếu hàng, Trần Hoán sẽ chừa mạng cho chúng ta sao?"
"Ngươi là thế tử Tĩnh Viễn vương, hắn chắc chắn không dám giết ngươi."
"Vậy ngươi thì sao!"
Yến Tư Không nhìn chằm chằm vào mắt Phong Dã không chớp: "Yên tâm, mạng ta không kết thúc ở đây đâu." Tên súc sinh Cát Chung vẫn đang chờ y ở Kinh Châu không xa, y tuyệt đối, tuyệt đối không chết ở chỗ này.
Phong Dã tái mặt: "Ta nhất định không để hắn..."
Đột nhiên, bên tai truyền tới tiếng kim loại chói tai kéo dài khiến hai người cùng cứng đờ.
"Thế tử, Lương vương lui binh rồi!" Tiểu tốt bên người hô to.
Hai người chợt quay đầu, chỉ thấy quân phản loạn lui binh như nước rút, hai mắt bọn họ nhìn nhau, tức khắc mừng như điên: "Triệu tướng quân, nhất định là Triệu tướng quân!"
Các tướng sĩ đầu tường mới đầu còn không tin, nhưng rất nhanh liền bắt đầu kêu gào điên cuồng, còn gì khiến người ta kϊƈɦ động hơn chuyện thoát chết trong đường tơ kẽ tóc chứ?
Phong Dã hô: "Tiết Lãng, mang binh ba ngàn, rời thành truy kϊƈɦ. Vương Mạch Tu, mang binh hai ngàn, lập tức đọat lại nguồn nước."
"Dạ!"
Bấy giờ quân phản loạn vội vàng rút lui chính là thời khắc kϊƈɦ kỳ nọa quy* tuyệt vời nhất. Họ ăn ý kết hợp trước sau với Triệu Phó Nghĩa, giết bọn phản loạn tan tác tả tơi!
*Kϊƈɦ kỳ nọa quy: là một thành ngữ, chỉ tránh khí thế địch lúc tới, chờ khi chúng mệt mỏi rồi thì tiến công hung hăng.
Chưa được bao lâu thì bọn họ nhận được tin chiến thắng, Triệu Phó Nghĩa và Địch Vanh cuối cùng cũng chiếm được Kinh Châu, lập tức khởi binh từ Kinh Châu đến tập kϊƈɦ đại doanh Trần Hoán, bây giờ đang giao binh với địch ở Trường Mạnh Nguyên.
Đường lương thực chi viện cho tiền tuyến của Trần Hoán bị cướp mất, giờ chỉ có thể xuống nam, hắn rất có khả năng lui về mặt nước, dẫu sao bây giờ hồ Động Đình vẫn đang trong lòng bàn tay hắn.
Hôm đó là một ngày ác chiến, một ngày trông số trời, một ngày cửu tử nhất sinh, cái dài đằng đẵng của ngày hôm ấy in sâu rất lâu trong lòng tất cả mọi người.
Cho đến tối, Phong Dã và Yến Tư Không mới gặp được Triệu Phó Nghĩa.
Như suy đoán của bọn họ, Trần Hoán thất bại nên đã lui binh về mặt nước, đang chỉnh đốn lại thủy quân, định xuôi nam luôn, hắn đã cướp đủ thuyền chiến và thủy binh rồi. Mặc dù đối với Kinh Châu thì đã giải được uy hϊế͙p͙ ở Nhạc Dương nhưng họ vẫn chưa giải được mối nguy của Giang Nam.
Triệu Phó Nghĩa và Địch Vanh cũng không giỏi thủy chiến, chỉ có thể phối hợp tác chiến với Đô đốc thủy quân ở Lưỡng Hồ, may thay bọn họ đã hao tổn không ít binh mã của Lương vương.
Phong Dã hỏi tình hình chiến sự hồ Động Đình, Triệu Phó Nghĩa liền bảo bọn họ chọn ngày chiến, còn mình sẽ mang binh đánh lục quân Lương vương từ hai phía.
Phong Dã xin đi xuất chiến, chưa chờ Triệu Phó Nghĩa đồng ý, Yến Tư Không đã hỏi: "Triệu tướng quân, bây giờ thành Kinh Châu do ai đóng giữ?"
"Lương đại nhân dẫn ba ngàn tướng sĩ đóng giữ."
"Hạ quan cho rằng bây giờ Kinh Châu còn bất ổn, dẫu sao Lương vương từng ở Kinh Châu hai mươi mấy năm, gốc rễ vững chắc, đảng phái rất nhiều, tướng quân yên tâm để Lương đại nhân thủ thành một mình sao?"
Triệu Phó Nghĩa nói: "Ta cũng không yên tâm, nhưng binh mã lại không đủ. Phong Dã, ngươi mang các tướng sĩ bị thương và tàn phế, không hợp để tác chiến, theo Yến đại nhân về Kinh Châu đóng quân đi."
Phong Dã hơi do dự: "Mạt tướng lĩnh mệnh."
Yến Tư Không thầm nắm chặt quả đấm, tuy trêи mặt là bình tĩnh nhưng trong lòng đã cuồn cuộn sóng trào.
Mười một năm, rốt cuộc y cũng gặp lại kẻ kia, y bày một bàn cờ lớn như vậy, không tiếc kϊƈɦ động phiên vương tạo phản, mà mình cũng suýt chút nữa bỏ mạng, chính là vì có thể tự tay mình trả thù!
---------------------------------
Ngày hôm sau Phong Dã và Yến Tư Không lên đường đến Kinh Châu, bọn họ đi đường thủy, tuy là ngược dòng nhưng vẫn nhanh hơn xe ngựa, đi ba ngày đã trở về Kinh Châu.
Nhìn thành Kinh Châu xa xa, Yến Tư Không đứng đầu thuyền, cảm khái: "<<Long Trung Đối>> nói Kinh Châu "Bắc theo Hán, Miện; mũi chỉ Nam Hải; Đông liền Ngô Hội; Tây thông Tam, Thục", từ xưa đã là vùng binh gia giao tranh, nó chính là "địa lợi" trong thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu không phải Lương vương thế đơn lực bạc thì hắn đã chiếm cứ Kinh Châu, tất thành họa lớn."
Phong Dã nói: "Ngày xưa Tào Mạnh Đức mặc Kinh Châu đang bất ổn đã đường đột tiến quân tới Đông Ngô để rồi đại bại trong trận Xích Bích, sau đó bốn đời Tào thị vẫn không thể dẹp Ngô. Quan Vân Trường lơ là để mất ba quận Kinh Châu, bản thân không chỉ đánh mất Mạch Thành mà còn cắt đứt hoàn toàn đường cho Thục Hán dòm ngó ngôi báu Trung Nguyên. Kinh Châu, đã có biết bao mối hận thiên cổ chôn ở thành này."
Hai người ngắm nhìn Kinh Châu, không chỉ trong lòng sục sôi ý chí mà bên tai còn tựa như truyền tới tiếng trống trận như sấm, kim qua thiết giáp* của ngàn năm về trước, quả là hào hùng và mãnh liệt đến bực nào.
*Kim qua thiết giáp: chỉ giáo dài ánh sắc vàng, ngựa trang bị giáp sắt. Ví dụ trong chiến tranh còn để hình dung tư thế oai hùng cầm súng cưỡi ngựa của người chiến sĩ.
Sau khi vào thành, bọn họ
không nghỉ chân mà vội đi bái kiến Lương Quảng ngay.
Lương Quảng hỏi thăm tình hình Nhạc Dương, bọn họ cũng hỏi dò chiều hướng trong thành Kinh Châu, mấy người ai cũng nhao nhao lo lắng chuyện thủy chiến ở hồ Động Đình.
Yến Tư Không hỏi: "Lương đại nhân, trước đây Lương vương có nhốt một vài quan lại ở Kinh Châu, bây giờ giải cứu hết rồi chứ?"
Lương Quảng gật đầu: "Phần lớn mấy kẻ không chịu phản theo đều bị hắn giết chết, nhưng hắn có giữ lại vài vị trọng thần, trong đó có Tổng đốc Lưỡng Hồ Cát Chung đại nhân, bị hắn nhốt mấy tháng rồi."
Yến Tư Không giống như quan tâm hỏi: "Cát đại nhân bị nhốt ở đâu, bây giờ có khỏe không? Dân chúng thành Quỳ Châu bị Lương vương giày vò đến lầm than, nay rất nhiều chuyện phải làm ngay, còn cần Cát đại nhân cổ vũ tinh thần của họ nữa."
"Lương vương có lẽ kiêng kỵ chỗ nào đó nên chỉ giam Cát đại nhân ở phủ đệ của hắn, cũng không làm khó dễ ông ấy. Chỉ là, Cát đại nhân lo sợ công tâm, bây giờ vẫn đang trêи giường bệnh, song, đại phu cũng nói không còn gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."
"Vậy thì quá tốt rồi." Yến Tư Không nói từ trong thâm tâm, sao y có thể nhìn Cát Chung chết vì bệnh chứ?
Phong Dã nói: "Hiện tại trong thành cực kỳ rối loạn, chúng ta có thể đi thăm Tổng đốc đại nhân để cùng thương nghị chuyện phục hưng không? Dù gì Triệu tướng quân và Địch tướng quân vẫn đang chinh phạt quân phản loạn, vẫn cần lương thảo Kinh Châu tới viện trợ."
Lương Quảng nói: "Ta biết rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ cùng đi thăm Cát đại nhân. Hai vị cửu tử nhất sinh mới lập được công lao hiển hách trong trận chiến này, chắc chắn giờ đã vô cùng mệt mỏi, mau nghỉ ngơi đi."
Hai người cáo từ Lương Quảng, trở về dịch quán.
Yến Tư Không đã mấy ngày không cởi giáp, vết máu trêи người thấy được rõ ràng, mặc dù y không bị thương nhưng vất vả lâu ngày nên mệt mỏi khó nhịn. Tắm ở dịch quán xong, vừa ngả lên giường đã ngủ mê man.