Trục Vương

Quyển 2 - Chương 22




Chương 22:

Nhan Tử Liêm muốn bọn họ tạm thời giữ kín như bưng, nhất là không để phái Vương Sinh Thanh biết được. Tấu này đưa lên, hoàng thượng không thể nào đáp lại ngay, vừa vặn cho đường sống để thương nghị đối sách.

Hai người nhận lệnh rồi, Thẩm Hạc Hiên liền chần chừ nói: "Vậy Lưu Chiêu Lâm..."

Nhan Tử Liêm lạnh nhạt đáp: "Hắn sơ suất, trách được ai."

Hai người khom lưng, lui ra ngoài.

Thẩm Hạc Hiên cúi đầu, khuôn mặt xưa nay luôn tĩnh lặng như nước lại không giấu nổi cơn sóng dữ. Hắn hành động luôn theo khuôn phép, cực kỳ cẩn thận, dù vào triều đã hơn một năm nhưng chưa từng xảy ra bất kỳ sơ suất nào, hôm nay lại bởi vì người khác phạm sai mà bị ảnh hưởng, trong lòng tất nhiên bất bình.

Yến Tư Không trầm giọng: "Thẩm huynh, ta có lỗi với huynh."

"Sao lại nói lời này, ngươi ta đều bị liên lụy song không phải vô tội, viết sai là Lưu Chiêu Lâm nhưng không soát ra là ngươi và ta." Thẩm Hạc Hiên thở dài một tiếng, sắc mặt như đưa đám.

"Thẩm huynh đừng bi quan quá, lão sư sẽ không thấy chết mà không cứu đâu, hơn nữa, bệ hạ là quân vương nhân hậu, có lẽ sẽ phạt nhẹ chúng ta thôi."Lời này không phải đang tâng bốc Chiêu Vũ đế mà là người này yếu đuối bẩm sinh, không dễ giết ai thế nên Yến Tư Không mới dám mạo hiểm như vậy, y không thể đặt cược mạng nhỏ mình vào một trận lật đổ Vương Sinh Thanh được.

"Ngươi ta làm quan đã một năm, hoạn lộ* bằng phẳng. Tuy tính cách khác xa nhưng ta tin ngươi cũng có chí lớn lấy thân báo quốc như ta, nếu chỉ vì chuyện này mà phá hủy tiền đồ..." Thẩm Hạc Hiên khẽ lắc đầu, cười khổ: "Coi như là số mệnh đi, ta cáo từ trước."

*Hoạn lộ: đường làm quan

Yến Tư Không chắp tay: "Thẩm huynh đi thong thả."

Từ lúc hai người quen nhau đến giờ đã hơn hai năm, đây là lần đầu tiên Thẩm Hạc Hiên thẳng thắn tỏ bày tâm sự với y. Dẫu sao Thẩm Hạc Hiên mới chỉ hai sáu hai bảy, bình thường chững chạc cẩn trọng nhưng đến lúc gặp nạn, hiển nhiên vẫn phải hoảng hốt, trái lại như vậy mới giống người có tình cảm*.

*Nguyên văn: người có máu có thịt.

Yến Tư Không đứng chôn chân một hồi, trước trước sau sau nghĩ về chuyện này, cho đến khi gót chân tê dại, y mới hoàn hồn rời đi.

------------------------------------------

Buổi tối về nhà, xe ngựa Phong phủ đã chờ ở cửa sau, Tiểu Lục thấy y liền nhảy xuống xe, cười nói: "Yến đại nhân, tiểu nhân đợi ngài đã lâu, ngài tạm nghỉ ngơi rồi..."

"Tiểu Lục." Yến Tư Không sầm mặt, bộ dáng uể oải: "Thỉnh bẩm với thế tử nhà ngươi, ta không đi thưởng thu được rồi."

"Hả, Yến đại nhân, ngài sao vậy?"

"Gần đây viện Hàn Lâm lại bộn bề công vụ, ta không thoát thân nổi." Yến Tư Không tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Tóm lại, ta không thể đi, chuyến thưởng thu...để ngày khác vậy."

"Yến đại nhân, có phải ngài cảm thấy thân thể không thoải mái không, sắc mặt như vậy..." Tiểu Lục muốn nói lại thôi.

Yến Tư Không không muốn nói nhiều: "Về đi." Vừa nói vừa xoay người vào nhà.

Bên trong phủ, A Lực đã chuẩn bị thức ăn xong, đang chờ y trở lại.

Yến Tư Không vào phòng ngủ thay triều phục thành y phục thường ngày, rồi ngồi trước bàn ăn cơm, cũng chỉ vào ghế đối diện: "A Lực, ngồi đi, không có người ngoài."

Lúc này A Lực mới ngồi xuống, trầm mặc ăn cơm cùng.

"Chuyến đến Khánh Dương có gặp trở ngại gì không?"

A Lực lắc đầu.

"Ta không biết lần này sẽ bị phạt như thế nào, nhưng nếu ta bị cách chức rời kinh thì ngươi không cần theo ta nữa, cầm ngân lượng này về quê mua một mảnh ruộng, cưới một cô vợ trẻ, sống bình yên qua ngày đi."

A Lực lại lắc đầu lần nữa.

Yến Tư Không chẳng biết làm sao, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Cơm nước xong, A Lực liền rút một bức thư mật từ trong ngực ra, đưa cho Yến Tư Không.

Yến Tư Không từng bảo A Lực tìm người điều tra hoa khôi các Đinh Lan Dạ Ly, thư này chính là liên quan tới nàng. Nữ nhân kia quả nhiên không đơn giản, nàng là gian tế Tạ Trung Nhân cài vào các Đinh Lan, kỹ viện mồm năm miệng mười, thích hợp nhất để thám thính tình báo.

Hai trăm lượng bạc tiêu cũng đáng.

Yến Tư Không xé nát thư mật, ném sang bên cạnh: "Hai chuyện này, ngươi làm rất khá, tự đến lĩnh thưởng đi."

A Lực khoa tay múa chân cảm ơn, rồi hắn dừng lại, hỏi: "Công tử sẽ gặp chuyện sao?"

Yến Tư Không lạnh nhạt đáp: "Khó nói lắm."

Trêи mặt A Lực ánh lên nỗi lo âu.

"Đừng lo cho ta."

A Lực vội vàng nói: "Công tử cẩn thận, tiểu nhân hy vọng có thể hầu hạ công tử cả đời."

Yến Tư Không cười: "Ngươi có lòng nhưng ta không cần ngươi như vậy, ta đã nói rất nhiều lần rồi, nếu có một ngày ta gặp chuyện thì ngươi cứ đi, ngươi ở lại cũng chẳng làm được gì."

Vẻ mặt A Lực đau thương, ghép lên khuôn mặt xấu xí kia thật khiến người ta thấy sợ hãi. Nhưng Yến Tư Không lại cảm thấy rất thuận mắt, bởi vì hắn là người duy nhất y tin được bây giờ.

---------------------------------------------

Yến Tư Không thức trắng cả đêm. Ngày hôm sau, y vẫn vào cung giảng bài cho Trần Mộc như thường lệ.

Một bài ca tụng trêи thọ yến không chỉ khiến Trần Mộc được hoàng đế tán dương mà ngay cả quà sinh nhật mượn cớ khất nợ hơn nửa năm cũng được đưa đến Đông Cung ngay ngày hôm sau. Giờ đây, ở chốn quan trường đã là người người nịnh hót, người người tập mãi thành thói quen.

Trần Mộc sùng kính và cảm kϊƈɦ Yến Tư Không gấp bội, cũng càng thêm tin nhiệm y. Thấy y lo lắng, buồn bã liền định quan tâm hỏi han vài câu nhưng y lại né tránh nói không sao cả.

Bây giờ Trần Mộc chưa cần phải biết, nhất là không thể biết từ trong miệng y. Đứa trẻ này thông minh sắc sảo, biết y là người hữu dụng, nếu y gặp chuyện sẽ không chịu ngồi yên.

Lúc y rời cung về phủ liền thấy Phong Dã không ngoài dự đoán đang chờ y.

Hai người vừa gặp, Phong Dã đã nhìn ra y không thoải mái, bèn cau mày hỏi: "Tư Không, ngươi sao vậy?"

"Ngươi không phải đang ở Cảnh Sơn à, trở về làm chi?"

"Nghe bảo ngươi không đi thưởng thu, Tiểu Lục còn nói sắc mặt ngươi khác thường." Phong Dã kéo Yến Tư Không vào trong nhà: "Ngươi sao vậy, bị bệnh à, hay gặp chuyện gì rồi?"

Yến Tư Không cười khổ đáp: "Không sao cả, chỉ là công vụ nhiều, không thể thoát thân thôi."

"Người đừng hòng lừa ta." Phong Dã nắm lấy cằm y rồi ép y phải nhìn mình: "Nói thật đi, rốt cuộc là sao, nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của ngươi kìa."

Đôi mày tựa núi xa của Yến Tư Không khẽ nhíu lại, ánh mắt toát lên vẻ buồn rầu, y không nhìn đối diện mà chỉ nhẹ giọng nói: "Không sao thật mà."

Phong Dã giữ cằm y, không cho y tránh: "Rõ ràng ngươi có chuyện, sao lại bướng bỉnh như thế chứ, ta không đáng tin sao?"

Yến Tư Không rầu rĩ nhìn Phong Dã: "Chẳng lẽ chuyện gì ta cũng phải nói với ngươi à?"

"Ngươi!" Phong Dã phát cáu, mắt hắn híp lại: "Được, ngươi không nói là ta hôn ngươi đấy."

Yến Tư Không bình tĩnh không động đậy.

Phong Dã nâng cao âm lượng: "Ngươi nghĩ ta nói đùa à?"

Sắc mặt Yến Tư Không vẫn bình tĩnh như cũ.

Trong mắt Phong Dã bùng lên lửa giận, ngón tay hắn cong lại, nâng cằm Yến Tư Không lên mà dùng sức hôn lên môi mỏng hồng phấn đó.

Yến Tư Không không nén nổi trái tim đập cuồng loạn, thân thể hơi run rẩy.

Phong Dã không ngừng ʍút̼ môi y, động tác thô lỗ mà bá đạo, tựa như muốn ăn y vào trong bụng, song cỗ nhiệt tình cháy hừng hực trong hàm răng sắp va vào nhau của hai

người lại rưới ngược vào thân thể y, khiến toàn thân y trở nên khô nóng.

Phong Dã ôm eo Yến Tư Không mà tham luyến thưởng thức ấm áp cùng mềm mại đó, nước miếng hòa nhau lại mang theo cái ngọt lịm, sợ hãi trong lòng biến thành tốt đẹp khó mà hình dung.

Khi hai người thở hổn hển tách ra thì mặt Phong Dã đã ửng hồng, môi đỏ như nhỏ máu, vẻ mặt hắn ngượng ngùng nhưng ánh mắt lại không hề né tránh, còn càng thêm như lang như hổ nhìn chằm chằm Yến Tư Không, giống như đang rình con mồi của mình.

Yến Tư Không không dám nhìn vào mắt Phong Dã, y thấp giọng nói: "Có thể buông ra chưa?"

"Ngươi không nói thì vẫn không thể." Vừa nói, Phong Dã vừa vùi mặt vào lõm cổ Yến Tư Không, nhẹ gặm cắn cổ y: "Nói."

Yến Tư Không đè xuống tâm trạng khó bình tĩnh mà trầm giọng đáp: "Ta không thể nói."

"Sao không thể nói?" Phong Dã lại cắn xương quai xanh y: "Nếu ngươi thật sự vì chuyện công vụ thì ta không ép ngươi, nhưng bây giờ ngươi lại khiến ta lo lắng." Môi hắn men theo cổ đi lên, đầu lưỡi khẽ ɭϊếʍ rái tai y.

Yến Tư Không dùng sức đẩy Phong Dã: "Đủ rồi, buông ta ra."

"Nói!"Phong Dã ra lệnh, không cho y từ chối.

"Ta làm sai!" Yến Tư Không bị ép cho không biết làm sao, nói to: "Ngươi vừa lòng chưa!"

Lúc này Phong Dã mới buông y ra, hắn ôn nhu vuốt tóc y, hiền hòa hỏi: "Làm sai gì? Đừng sợ, nói với ta."

Một tay Yến Tư Không che mắt, y run giọng nói: "Phong Dã, lão sư lệnh ta tạm thời không được tiết lộ với ai."

"Ngươi yên tâm đi."

"Ta..." Yến Tư Không thả tay xuống, do dự hồi lâu mới ảm đạm đáp: "Tân Biên Sử gặp vấn đề, ta sợ rằng...Khó thoát tội."

Dưới sự thúc giục của Phong Dã, Yến Tư Không liền tường thuật lại chuyện kia.

Phong Dã nghe xong bèn cau mày: "Tân Biên Sử dài mười sáu quyển, xuất hiện một hai chỗ sai cũng là chuyện thường tình, không biết Thái Trung Phồn kia biết thế nào, sao mắt lại tinh như vậy chứ?"

Yến Tư Không lắc đầu: "Hắn có tư oán với Vương đại nhân, có lẽ vẫn luôn soi mói Vương đại nhân mắc sai lầm."

"Nhan các lão nói gì?"

"Ông ấy nói sẽ thương nghị đối sách với đồng liêu." Yến Tư Không lắc đầu cười khổ: "Lão sư luôn muốn diệt trừ Vương Sinh Thanh, lần này quả là cơ hội tốt, chỉ sợ ta..." Y ngắm nhìn Phong Dã: "Phong Dã, vô luận ta xảy ra chuyện gì, ngươi nhất định phải chăm sóc tốt bản thân."

"Đừng nói bậy bạ, ta không để ngươi gặp chuyện đâu." Phong Dã hôn lên cái trán sáng bóng của y: "Mục tiêu Thái Trung Phồn không phải tiểu Hàn Lâm các ngươi, ta sẽ nghĩ cách để giảm tội cho ngươi."

Yến Tư Không cười nhạt: "Phong Dã, ta biết Tĩnh Viễn vương điện hạ luôn giữ mình, không muốn tham gia bất kỳ tranh đấu gì trong triều cục cuồn cuộn sóng ngầm này, ta cũng không hy vọng ngươi bị ta ảnh hưởng."

"Chẳng lẽ ngươi muốn ta trơ mắt nhìn ngươi không mắc lỗi lại bị phạt sao?"

"Ta không hề vô tội, quyển kia đúng là do ta thẩm tra." Yến Tư Không rủ mi mắt: "Ngươi ta...Chỉ là bạn quen nhau từ nhỏ, ngươi không cần phải làm vậy vì ta đâu."

Tức khắc Phong Dã liền nổi giận: "Trong mắt ngươi, chúng ta chỉ là bạn quen nhau từ nhỏ thôi sao? Mấy tháng chung sống coi thành cái gì? Cả mới vừa rồi nữa, ta không tin ngươi không động tâm chút nào!"

"Ta..." Trêи mặt Yến Tư Không lộ vẻ khó xử nhưng lại ẩn nhẫn không muốn nói ra.

Phong Dã kéo y vào trong ngực: "Tư Không, ta thích ngươi, càng thân thiết ngươi lại càng thích ngươi, ngươi có thích ta chút nào không?"

Con ngươi Yến Tư Không trống rỗng nhìn về phía trước, chỉ có khóe miệng run rẩy mím chặt như cũ là tiết lộ cảm xúc của y. Y do dự, y chần chờ diễn một màn kịch này, theo đó nội tâm cũng đấu tranh không ngừng, nhưng cuối cùng, y vẫn chậm rãi nâng tay lên, dè dặt đặt trêи lưng Phong Dã, nhỏ giọng: "Ta...không nói được."

Phong Dã vậy mà mừng như điên, hắn tự phụ: "Ngươi thích ta, ngươi chắc chắn thích ta rồi."

Chân mày Yến Tư Không nhíu vào nhau, bị ôm chặt thế vẫn khiến y cảm thấy cả người phát rét như cũ, y không nói gì.

Phong Dã à, đứa ngốc này.