Trục Vân Mộ Tràng

Chương 42: Ngôi Sao Hoang Vu Lạnh Lẽo






Có đi theo không? Có cần gặp em ấy không?
Khang Giả dựa vào tường rào bên trong trường, đốt một điếu thuốc nhưng không hút, mà buông xuống bên cạnh, yên lặng nhìn tàn thuốc rơi xuống đất.

Tại sao đã hơn một năm trôi qua rồi mà trông như chẳng có gì tiến bộ vậy, thoạt trông không thực sự thông minh như thực tế.

Khang Giả dùng giày nghiền nát tàn thuốc rơi trên mặt đất, tro màu trắng xen lẫn vào trong đất, biến thành một đám bụi bẩn thỉu.

Hắn nhìn mặt đất bị nghiền qua nghiền lại lộn xộn, cảm thấy sự sốt ruột của mình hơi buồn cười, vô thức cong khóe môi lên một cái, lại nhàm chán hạ xuống.

Khang Giả đến sớm hơn giờ tan học hai tiếng đồng hồ rồi chờ ở cổng trường, nhưng đợi đến khi chỉ còn mười phút nữa sẽ tan học, mới nhìn thấy Thang Vu Tuệ chậm rãi kéo lê bước chân đi tới.

Cậu đi đến chỗ cách khoảng hai trăm mét nữa thì dừng lại, quá trình trì trệ cũng rất buồn cười, đi về phía trước hai, ba bước sau đó dường như mới kịp phản ứng, dừng tại chỗ rồi lùi lại một chút, như linh hồn xuất khiếu mà dịch chuyển sang bên cạnh mấy bước trốn đằng sau một cái cây.

Lần này không giống con dê nhỏ nữa mà hơi giống con thỏ.


Khang Giả nhìn về phía đó một cái, lại nhanh chóng dời tầm mắt.

Ngón tay của hắn vô thức gõ lên cánh tay, ánh mắt không có tiêu điểm, chỉ có thể nhàm chán nhìn chằm chằm lá cờ trên bãi tập.

Cao nguyên gió lớn, trong ấn tượng của Khang Giả, lá cờ như tấm lụa đỏ kia chưa từng đứng im, giống như cờ Lungta từ đầu đến cuối bị gió thổi tung bay, mãi mãi nhiệt tình dang đôi cánh trong sự vắng vẻ của vùng hoang dã.

Chẳng mấy chốc Tiểu Gia đã ra khỏi trường, hôm nay là ngày nghỉ, cu cậu phải hạ cờ xuống, thứ hai lại kéo lên.

Khang Giả vốn chưa nói tuần này sẽ đi đón cậu nhóc, cho nên cũng nể mặt kiên nhẫn đợi một lát, cho đến khi lá quốc kỳ hoàn toàn được hạ xuống, Tiểu Gia ngạc nhiên đi về phía hắn, thực sự không có lý do gì để chờ tiếp nữa.

Khang Giả nhìn thoáng qua gốc cây có con vật trốn tránh cả thế giới kém thông minh nhất kia, treo cặp của Tiểu Gia lên tay lái, khởi động xe máy rời đi.

“Anh A Giả, sao hôm nay anh lại đột nhiên tới đón em?” Tiểu Gia ngồi sau xe máy, không dám ôm eo Khang Giả, Khang Giả lại lái nhanh hơn ngày thường, cho nên cu cậu chỉ có thể nhăn nhó gian nan bám vào ghế sau.

Khang Giả không trả lời, Tiểu Gia chớp mắt một cái cũng không để ý, dù sao không cần ngồi xe hàng trở về là quá tốt rồi, kể cả là tiện thể, hôm nay vận may của cậu cũng xem như tốt.

Đến khách sạn, Tiểu Gia thành thạo nhảy xuống xe máy, ngoan ngoãn cầm lấy cặp của mình, đeo trên lưng rồi đi vào trong khách sạn, “Anh A Giả, hôm nay cô chú về rồi ạ?”
Đây không tính là một câu nói nhảm, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời, Tiểu Gia ngờ vực quay đầu, phát hiện Khang Giả vẫn ngồi trên xe máy chưa xuống, tay còn đặt trên tay lái.

Tiểu Gia mờ mịt gọi: “Anh A Giả?”
Khang Giả ngước mí mắt lên, dường như lúc này mới nghe rõ lời nói của cu cậu, “Tối nay bố mẹ anh không đến, đồ ăn anh nấu cho em để trong nồi, dùng nước nóng giữ ấm, nếu nguội thì em tự hâm lại.


Khang Giả lại đội mũ bảo hiểm lên, khởi động xe máy, âm thanh cách tiếng gió và mũ bảo hiểm mơ hồ đến mức nghe không rõ, “Anh đi ra ngoài một chuyến, có chút việc, buổi tối đừng chờ anh về.


Gió lạnh ban đêm rạch lên người giống như kim loại, Khang Giả vừa chạy xe máy vừa nhàm chán nghĩ, chắc sẽ không ngốc vậy đâu, mình cũng nghĩ nhiều rồi.


Lộ trình chạy đến trường ngày thường bị rút ngắn một nửa thời gian, lúc sắp đến cổng trường, Khang Giả đã dừng xe máy từ rất xa, mượn bóng đêm đi vào trong bóng tối, cho đến khi đi tới gốc cây buổi chiều Thang Vu Tuệ trốn.

May quá, đã đi rồi.

Khang Giả đứng một lúc tại chỗ, một lần nữa bùi ngùi về hành vi vô nghĩa của mình, dựa vào gốc cây hút một điếu thuốc, vẫn chưa hút hết đã ném xuống đất dụi tắt.

Hắn lại quay về quốc lộ, đi về phía đỗ xe máy, đi vài bước đột nhiên dừng lại, nhìn một cái về phía cổng trường.

Dưới màn đêm rủ xuống bốn phía, Thang Vu Tuệ một thân một mình, không biết đang suy nghĩ gì, ngồi xổm ở cổng trường rách nát, không có hành lý gì cả, ngửa đầu lên như ngẩn người, không biết có phải đang ngắm sao không.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy cảnh này, thật ra Khang Giả không biết mình đang nghĩ gì.

Hắn thực sự cảm thấy hoang mang, cũng cảm thấy buồn cười, có thể nhìn thấy bầu trời đêm ở khắp nơi, sao đêm đâu đâu cũng có, chỉ có Thang Vu Tuệ sẽ xem những thứ bình thường đến độ không thể bình thường hơn như toàn bộ thế giới của cậu.

Khang Giả muốn phớt lờ theo thói quen, thậm chí giễu cợt, nhưng ánh sao vô tội lại thương xót lần đầu tiên gõ vào linh hồn hắn mà không cho kháng cự.

Có thứ gì đó nhỏ bé khiến hắn cảm thấy đau đớn, đè ép tim phổi, khiến Khang Giả lần đầu tiên biết chắc rằng ngoại trừ da thịt, con người thực sự sẽ có một dạng đau đớn khác.

Hắn muốn đi tới nói với Thang Vu Tuệ em đi đi, lại muốn hỏi cậu rốt cuộc có gì đáng xem.


Nhưng cuối cùng Khang Giả vẫn không làm gì cả, đốt từng điếu thuốc này đến điếu khác, nhưng hắn chưa hút một hơi nào, chỉ để nó cháy một cách vô nghĩa, sau đó rơi trên mặt đất.

Cho đến khi không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Thang Vu Tuệ cũng đứng lên, Khang Giả mới rời khỏi gốc cây kia, đi theo cậu một lúc, nhìn Thang Vu Tuệ vào đại một khách sạn, đợi thêm một hồi, xác nhận cậu sẽ không đi ra nữa mới rời khỏi khách sạn.

Lúc trở về, Khang Giả chẳng có mục đích gì đi bộ dưới bầu trời sao hắn quen thuộc, đã trải qua hàng trăm hàng nghìn lần.

Hắn hòa cùng những ý nghĩa tượng trưng tốt đẹp của thế gian, biết lắng nghe mà ngẩng đầu lên nhìn một lúc, cuối cùng cảm thấy thực sự đã hiểu ra chút gì đó.

Mặc dù những ngôi sao kia không mấy đặc biệt, nhưng khi được con người nhìn, dường như chúng sẽ rất gắng sức nhìn lại, quả thực rất đẹp, có lẽ thực sự khiến con người hướng tới.

Nhưng Khang Giả cảm thấy, những ánh sáng bạc lấp lóe kia, treo trên ngọn hải đăng giữa bầu trời, và những viên đá phát sáng hàng trăm triệu năm trước được vô số người đặt cho cái tên đẹp, nếu như không được con người nhìn chăm chú với ánh mắt yêu thương, thì những thứ lóe lên đó lại giống một loại tín hiệu cầu cứu biết bao.

Chỉ là trong nháy mắt mình ngẩng đầu nhìn chúng, tất cả bọn chúng đều không sáng nữa.

.