Trục Vân Mộ Tràng

Chương 20: Những Lời Nói Ảm Đạm






Ngày lễ mà Khang Giả đang chuẩn bị, là Tết Vòng quanh núi[1] vào ngày 8 tháng 4 hàng năm ở Khang Định.
[1] Tết Vòng quanh núi: Lễ tết truyền thống của Khang Định, nghỉ ba ngày.
Nơi dân tộc Tạng và Hán ở xen kẽ đã lưu truyền cách nói này từ rất lâu: Ngày mùng 8 tháng 4 âm lịch là ngày sinh nhật của Phật Thích Ca Mâu Ni, tất cả tín đồ Phật giáo sẽ làm một việc thiện trong tháng này, tụng Phật một tiếng, có thể được công đức mười vạn lần.
Hàng năm đến ngày này, quần chúng xa gần của Cam Tư Tây Tạng đều sẽ mặc trang phục dân tộc, tụ tập trên núi Pao Ma và cạnh sông Zhe Duo.
Mọi người đến chùa miếu đốt hương cầu nguyện, đốt tiền giấy trước, sau đó vòng quanh núi tế thần, khẩn cầu thần linh phù hộ năm sau thuận lợi hưng thịnh.
Khang Giả nói với Thang Vu Tuệ, trước kia, sau mỗi lần người dân Tạng vòng quanh núi, còn dựng lều vải tổ chức nhiều hoạt động khác, từng làng sẽ biểu diễn kịch Tây Tạng, hát ca dao dân ca, múa điệu Oa Trang[2], điệu Huyền Tử[3], nhóm người cưỡi ngựa sẽ tổ chức cuộc thi đua ngựa bắn tên.

Các cô gái dân tộc Tạng cùng nhau ăn mặc xinh đẹp đi ra ngoài, ăn cơm dã ngoại trên thảo nguyên.
Giải thích [2], [3]
Thang Vu Tuệ tưởng tượng một chút, cảm thấy rất háo hức, mặc dù bị Khang Giả dội cho gáo nước lạnh nói rằng bây giờ đã không còn truyền thống lúc trước nữa rồi, mà giống một ngày lễ du lịch xoay quanh du khách hơn, nhưng cậu vẫn vô cùng chờ mong, đếm ngày trông mong đến mùng 8 tháng 4.
Cậu muốn bảo Khang Giả dẫn cậu lên huyện tham gia lễ hội, nhưng hiển nhiên Khang Giả muốn từ chối.
Hắn đề nghị Thang Vu Tuệ tự ngồi xe đi, cũng nói Tết Vòng quanh núi hàng năm đều có rất nhiều khách du lịch đến tham gia náo nhiệt.
Không có Khang Giả làm “trạng ngữ” đi cùng, hứng thú của Thang Vu Tuệ lập tức giảm đi rất nhiều, cậu hơi rầu rĩ nói: “Sao anh không đi hả?”
Khang Giả nói: “Vì ngày đó quả thực là một ngày quan trọng, anh không đi được.”
“Anh có chuyện gì quan trọng à?” Thang Vu Tuệ mím môi một cái, cảm thấy vẫn rất muốn đi, thế là quyết tâm, nói với giọng mềm mại: “Muốn anh đi cùng em mà.”
Thật ra cách cậu làm nũng không được tự nhiên lắm, nhưng không khí lập tức trở nên ngọt ngào dày đặc.

Đây tựa như là thiên phú của Thang Vu Tuệ, cậu rất ít dùng, nhưng theo lý thuyết lần nào cũng đúng.
Kha Ninh nói đây là đại sát khí của cậu, bảo Thang Vu Tuệ không nên tùy tiện lấy ra, làm bộ làm tịch sinh nghi rất dễ dẫn đến ẩu đả.
Tuy rằng Thang Vu Tuệ cảm thấy cách nói của Kha Ninh là khen ngợi quá lời kiểu thương nghiệp, có điều cậu cũng có thể hiểu được nếu mình nhún nhường, thành khẩn đưa ra yêu cầu, gần như trăm phần trăm sẽ không bị từ chối.
Có lẽ là thế giới này phần lớn ngập tràn những kẻ mê nhan sắc, nhưng cũng có thể là bản thân cậu có nét lương thiện mang tính lừa gạt.

Cùng là ngôn ngữ, Thang Vu Tuệ nói nhẹ nhàng lại, hàm lượng đường như thể bão hòa hơn người khác.

Cậu cẩn thận bọc một lớp đạn áo ngọt ngào ngoài lời nói của mình, hy vọng Khang Giả có thể bị mê hoặc ngắn ngủi.
Tiếc rằng Khang Giả giống như đám người miễn dịch với đường ngọt, hắn không có bất kỳ phản ứng gì lạnh lùng nói: “Chắc không thể.”
“Được thôi,” Thật ra Thang Vu Tuệ biết sẽ như vậy, cậu buồn bã hơn, vì thực sự rất muốn đi, chỉ có thể hạ thấp kỳ vọng lựa chọn kế hoạch B.
Cậu buồn rầu mà chán nản nói, “Vậy em đi nhờ xe của người khác là được.”
“Thật ra em có thể không đi,” Khang Giả đột nhiên nói, “Trên thị trấn cũng có một hoạt động, có điều không lớn như trên huyện.”
Thang Vu Tuệ chớp mắt, bất động trong phút chốc nhìn Khang Giả, “À.”
Khang Giả liếc cậu một cái, hững hờ nói: “Có đi không?”
Thang Vu Tuệ im lặng một lúc không nói gì, đột nhiên rút ngắn khoảng cách tới gần Khang Giả, hôn chụt một phát lên mặt hắn, sau đó cả người treo trên người Khang Giả, bắt đầu vén quần áo hắn lên tìm.
Khang Giả không khách sáo kéo cậu xuống khỏi người mình, giọng điệu bình tĩnh nói: “Em làm gì vậy?”
Thang Vu Tuệ ngẩng đầu, nói rất nghiêm túc: “Em đang tìm lỗ đạn của lớp đường áo.”

“Không hiểu.” Khang Giả dùng một tay nắm cằm Thang Vu Tuệ, bóp mặt cậu một cái không nặng không nhẹ, “Rốt cuộc em có đi không?’
“Em không đi…” Thang Vu Tuệ cọ xát trong lòng bàn tay hắn, cong khóe mắt lên, cười thật ngọt ngào, “Vậy các anh đón lễ như thế nào?”
Khang Giả thả tay ra, nói đơn giản: “Tế núi.”
Thang Vu Tuệ dừng một lát, do dự nói: “À… Vậy em… có thể đi hả?”
Khang Giả duỗi lưng một cái, “Có gì không thể.

Chỉ cần em duy trì sự tôn trọng nên có, sẽ không có ai để ý.”
“Vậy em muốn đi,” Thang Vu Tuệ nói, “Em muốn đi cùng anh.”
Khang Giả “Ừ” một tiếng, giơ tay bóp gáy cậu, “Vậy em đi hỏi cha mẹ anh xem, nói với họ một tiếng.”
“Em đi ngay bây giờ!” Thang Vu Tuệ nâng giọng lên.
Cậu xuống khỏi người Khang Giả, nhanh chóng chạy xuống tầng.
Khang Giả đứng trên sân thượng mái nhà nhìn xuống một lát, nhìn thấy Thang Vu Tuệ dùng cả tay cả chân phấn khích khoa tay với cha hắn ở trong sân.

Hắn lướt điện thoại mở lịch ngày ra, ngón tay tỉnh rụi gõ hai cái trên màn hình, nhìn chăm chú một lát, sau đó khóa màn hình lại.
Chẳng bao lâu Thang Vu Tuệ lại chạy lên.


“Cô chú đồng ý rồi!” Cậu vui mừng nói, “Nhưng bảo em đừng nói là khách của nhà anh, như vậy không tốt lắm, thế em có thể nói là thân thích của nhà anh không?”
Khang Giả im lặng thở dài trong lòng, hắn kéo Thang Vu Tuệ qua, gãi cằm của cậu giống như trêu mèo, giọng điệu ngạo mạn: “Vậy em phải không?”
Phạm quy rồi.
Trong lòng Thang Vu Tuệ tê rần, nhỏ giọng nói: “… Muốn em trả lời thế nào, em phỏng đoán đây không phải một vấn đề mất mạng đơn giản.”
Mặt cậu lại nhanh chóng đỏ lên, Khang Giả vuốt nhẹ gò má của Thang Vu Tuệ, có thể cảm nhận được nhiệt độ cao hơn trước đó.
Nhiệt kế cũng chẳng nhanh thế này.
Khang Giả thấy thú vị, nhếch khóe miệng lên, “Vậy em gọi một tiếng anh A Giả ơi nghe xem nào?”
“Không gọi…” Thang Vu Tuệ quay mặt đi.
Hai má của cậu đỏ đến mức xinh đẹp, nhưng ngoài miệng vẫn có khí khái đáp, “Sao anh lúc nào cũng như vậy hả…”
“Như nào?” Tâm trạng Khang Giả rất tốt, hiếm thấy có hứng thú đặt câu hỏi.
“Ừm… giống như rất có kinh nghiệm… Từng yêu đương rất nhiều lần…” Thang Vu Tuệ chậm rãi nói.
Không khí như bị nhấn nút tạm dừng đột ngột, cho dù rất ngắn, nhưng Thang Vu Tuệ nhận ra Khang Giả khựng lại rất khẽ.
Song vẻ mặt hắn nhanh chóng quay về trạng thái ban đầu, thậm chí còn cười một tiếng, nói với Thang Vu Tuệ: “À, chúng ta đang yêu đương hả?”
Khóe mắt Khang Giả cong lên giống độ cong trước đó, nhưng ánh mắt lại bắt đầu từ thu chuyển sang đông, dù ý cười không thay đổi, nhưng cảm giác mơ hồ như hình với bóng kia lại trở về.
Hắn chậm rãi nói với Thang Vu Tuệ: “Vậy cũng không phải rất nhiều lần, đây có lẽ là lần đầu tiên.”
Thang Vu Tuệ vốn dĩ nên vui vẻ, nhưng sự mất mát nhanh chóng và to lớn bọc cậu lại như kén, cậu miễn cưỡng đáp lại: “À, vậy em cũng là lần đầu tiên.”
Khang Giả buông cánh tay ôm cậu ra, nhìn chăm chú vào mặt Thang Vu Tuệ một lát, lẳng lặng khôi phục thành dáng vẻ của Khang Giả mà Thang Vu Tuệ quen thuộc.
Hắn chậm rãi nói với Thang Vu Tuệ: “Sao thế này cũng không vui hả.”
Không ai nói gì, không khí bắt đầu trở thành chất lỏng dính, dày đặc lấp đầy không gian chậm chạp.
Một lát sau, Thang Vu Tuệ mới cố gắng cười một tiếng, “Có đâu, chỉ là hơi kinh ngạc, anh thế mà chưa từng yêu đương sao?”

Khang Giả im lặng, cũng không cười nữa, “Không biết, dù sao chính là vậy.

Còn em, có từng yêu đương trong trường không?”
Thang Vu Tuệ lắc đầu, cậu không muốn tiếp tục đề tài này, ắt hẳn đã rất hối hận vì mình tự nhắc đến, chỉ đơn giản nói: “Chưa từng.”
Khang Giả gật đầu, hiếm khi không tha cho cậu, “Tại sao?”
Thang Vu Tuệ nhìn vào mắt hắn một lát, hơi mệt mỏi đáp: “Bởi vì không thích ai.”
Không khí yên tĩnh một lát, Khang Giả như đứng trước một chiếc gương, im lặng cười hờ hững một tiếng với linh hồn nguyên dạng của mình hiện ra bên trong nó.
Hắn chờ một lát, cuối cùng vẫn vươn tay ra, kéo Thang Vu Tuệ vào lòng, hôn mắt cậu, “Ừ, anh biết rồi, đừng buồn, anh cũng thế.”
Thang Vu Tuệ chậm rãi chớp mắt, cậu rất muốn nghe Khang Giả nói một lần, nhưng lại không dám nhắc đến “thích” nữa, vì vậy cậu khéo léo thay đổi cú pháp: “Anh cảm thấy… em có chỗ nào, sẽ không khiến người ta ghét không….?”
Khang Giả tập trung suy nghĩ mấy giây, hắn thò tay vào trong áo khoác của Thang Vu Tuệ một cách rất tự nhiên, qua lớp áo thun tận cùng bên trong, vuốt xương sườn của cậu một lần giống như vuốt lưng dê, nghĩ ngợi rồi cho ra một câu trả lời rõ ràng lạc đề: “Làn da?”
Ý ban đầu của Thang Vu Tuệ hoàn toàn không phải vậy, nhưng vẫn như bị điện giật toàn thân, xoay đầu lại mở to mắt nhìn hắn, muốn kháng nghị, nhưng Khang Giả lại nở nụ cười phóng đại với cậu, “Rất trắng, giống sữa dê, lại còn vừa phơi nắng thì đỏ.”
Dù không tình nguyện, nhưng chức năng cơ thể của Thang Vu Tuệ giống như muốn chứng minh rằng những gì Khang Giả nói luôn đúng, hai gò má nhanh chóng đỏ lên.
Thang Vu Tuệ chậm chí có phần tuyệt vọng nghĩ, người có làn da mỏng thê thảm quá, đỏ mặt rốt cuộc có khả năng kiểm soát không? Phản xạ có điều kiện này hoàn toàn dư thừa và không cần.
Khang Giả hiểu Thang Vu Tuệ muốn nghe điều gì, nhưng người trả lời vấn đề mãi mãi nhàm chán như thế, vì vậy hắn dùng thái độ nghi vấn đổi một đáp án: “Mắt?”
Hắn cúi đầu, điệu bộ như là trầm tư một hồi, nói một cách vui vẻ: “Rất mê người?”
Từ bỏ rồi, Thang Vu Tuệ cạn lời đầu hàng.
Cậu gục đầu xuống, nói rất nhỏ: “Quên đi, em không hỏi nữa được chưa…”
Khang Giả cười, khẽ ấn cái đầu đang cúi của Thang Vu Tuệ thấp hơn, hôn đỉnh đầu cậu một cái – “Da dẻ, mắt, xương cốt, và trái tim, đều rất đẹp, đều khiến người khác ưa thích, không có gì khiến người ta ghét.”.