Trực Tiếp Hàng Ngày Của Manh Sủng Đế Quốc

Chương 78: Chương 78




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trời đã về đêm.

Quán cà phê chỉ có vài người khách, ở hàng ghế gần cửa sổ, một già một trẻ ngồi mỗi bên bàn tròn.

Thiếu niên mặc áo gió màu trắng, trông có vẻ mới mười bảy mười tám tuổi, dưới da nổi lên một tầng màu tím nhàn nhạt.

“Nó vừa từ chối ngài.” Thiếu niên trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên nhìn về khoảng không cách đó không xa.

Vị trưởng lão ngồi đối diện không nói mà nhẹ nhàng di chuyển chiếc cốc trong tay.

"Một con linh sủng còn chưa đạt tới trạng thái biến hình, làm sao nó dám từ chối ngài," người thanh niên liếc mắt, có vẻ không vui, "Ngài Tiên tri, Không bằng tôi bắt nó tới."
Đại trưởng lão ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ cong cong khóe miệng: "Đi đi, ta sẽ không ngăn cản cậu, nếu cậu đánh thắng được Nguyên Soái đế quốc thì cứ đi."
Thiếu niên bị nghẹn một lúc, hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng bất đắc dĩ ngồi trở lại chỗ của mình.

Người đối diện nói đúng.

Quả thực hắn đánh không lại Nguyên Soái của con người.

Binh lính bình thường đều rất yếu ớt, cho dù có cả chục người vào đánh hội đồng cũng không làm gì được hắn.

Chỉ có vị Nguyên Soái đế quốc tên là Trạch Duy Á này thì khác.

Ba năm trước đây khi 2 bên liên minh đối kháng trùng tộc, hắn đã lén lút luận bàn với đối phương, nhưng lần nào cũng thất bại thảm hại.

Cho dù không muốn nhưng hắn phải thừa nhận, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Nguyên Soái.

“Vậy phải làm sao bây giờ,” người thanh niên không khỏi nản lòng, “Nó không chịu chạy tới, thì làm sao chúng ta bắt được nó.

Cũng không thể mặc kệ thứ đó luôn ở trên người nó.”
"Ly cà phê này không tồi", ông lão nâng cốc lên trước mặt, như không để ý đến sự lo lắng của thiếu niên.

"Nó có mùi thơm của caramen và mạch nha.

Ưu điểm lớn nhất của con người chính là biết hưởng thụ.


Đặc biệt là khi nói đến ẩm thực...… Cậu nghĩ sao? "
Thiếu niên: "..." Hắn không có cảm giác gì, chỉ muốn kết thúc công việc rồi về nhà càng sớm càng tốt.

“Tiên sinh,” người thanh niên cuối cùng không nhịn được nói, nhìn người đối diện nhâm nhi ly cà phê với vẻ mặt hưởng thụ, người thiếu niên nhịn không được nói, “Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải làm sao mới lấy lại được thứ đó? "
“Tại sao phải lấy lại?” Ông lão đặt chiếc cốc trên tay xuống và hỏi, như thể ông thực sự khó hiểu về câu hỏi này.

"Đương nhiên phải lấy lại, đó chính là..." Thiếu niên vội la lên, nhưng cũng không dám nói hết câu.

"Cậu vội vàng muốn lấy lại vì cậu nghĩ rằng nó thuộc về cậu, nhưng làm sao cậu có thể khẳng định rằng thứ đó thực sự thuộc về cậu."
"Nhưng……"
Ông lão lắc đầu cắt ngang câu nói còn dang dở của thiếu niên: "Cái gì cũng có nhân quả, nó đã chọn con linh sủng kia thì tự nhiên có cái lý của nó.

Việc chúng ta làm không phải là tùy hứng ngăn cản, mà là phải dẫn đường cùng thuận theo."
Người thanh niên nghiến răng muốn phản bác nhưng lại không biết phải nói gì.

"Thuận theo là đức tính tốt," ông lão uống xong ngụm cà phê cuối cùng, đứng dậy vỗ nhẹ bụi trên góc quần áo, "Đi thôi, trời tối rồi, chúng ta về thôi."
Người thanh niên rối như tơ vò, cuối cùng cũng gật đầu, cùng nhau đứng dậy.

Một tiếng ong nhỏ vang lên, cả không gian bao trùm xung quanh quán cà phê như khẽ rung động.

Ông chủ ngồi ở quầy bar ngẩng đầu lên cảm thấy kỳ lạ, nhìn quanh chỉ thấy bàn ghế trống không.

Không có ai, ông chủ quán cà phê dụi dụi mắt… Cho rằng mình nhìn nhầm.


Thật sự không rõ Á Trùng Tộc tên là "Tiên tri" muốn làm gì, Khương Khả cũng không do dự, trực tiếp cự tuyệt đề nghị gặp mặt trên thực tế của đối phương.

Ngày hôm sau, như đã thỏa thuận, Khương Khả được Trạch Duy Á đưa đến chỗ Tôn Thường.

Khách sạn của Tôn Thường nằm ở thành phố Longk, không xa thành phố Geer, cũng là nơi phụ trách chiêu đãi những vị khách nước ngoài.

Bởi vì thời gian gấp gáp, Tôn Thường hiển nhiên rất bận, nhìn thấy Trạch Duy Á ôm Khương Khả vào nhà, còn chưa kịp chào hỏi đã dẫn cậu tới một gian bếp nhỏ riêng biệt, kêu Khương Khả làm trước ba món thịt, tận lực bỏ ít rau dưa càng tốt.


Khương Khả … Uhm, hoàn toàn không hiểu đối phương cậu làm cái gì.

“Cần tôi ở lại đây chờ em không?” Trạch Duy Á đặt Khương Khả lên bàn, hỏi.

“Meo meo.” Khương Khả vội vàng lắc đầu, nói rằng anh bận việc thì cứ đi đi, đợi đến giờ tan tầm thì đến đón.

"Được rồi," Trạch Duy Á suy nghĩ một chút rồi nói, "Khoảng bốn giờ tôi đến đón em, chính em ngoan ngoãn ở chỗ này nấu ăn, đừng có đi lung tung, có chuyện gì thì tìm cảnh vệ ở bên ngoài."
Nhìn Trạch Duy Á rời đi, Khương Khả bắt đầu rồi rắm về món phải nấu.

Thích ăn thịt, không thích ăn rau.

Những món phù hợp cả 2 điều kiện này không ít, nhưng Khương Khả không hiểu tại sao phải làm 3 món, cũng không thể vì kiểm tra kỹ năng nấu nướng của cậu đi.

[Nếu ký chủ không hiểu có thể trực tiếp hỏi Thầy Tôn Thường.


"Quên đi," Khương Khả lắc đầu, "Mọi người đều bận rộn, toi vẫn không nên quấy rầy bọn họ.

Trước tiên làm xong ba món đi."
Để không lãng phí cơ hội kiếm điểm, Khương Khả liền nhân tiện mở phòng phát sóng trực tiếp, vừa chuẩn bị nguyên liệu.

[Ôi trời, ba món, bé định nấu ba món cùng một lúc sao? 】
[Để tôi nhìn xem, mực nướng, gà cay, thịt kho tàu, ah, ah, đều là những món ăn yêu thích của tôi.


[Chảy nước miếng, có phải là ảo giác của tôi không? Tại sao hôm nay bé dễ thương nấu nhiều món thịt vậy.



“Meo meo.” Khương Khả hướng máy quay kêu meo meo, xác nhận suy đoán của fans hâm mộ, sau đó liền không hề nhìn bình luận nữa, bắt đầu tập trung vào nguyên liệu trước mặt.

Món đầu tiên là món thịt kho tàu, cho da thịt ba chỉ vào nước lạnh, cho thêm hành lá và gừng vào đun sôi, nấu trong 10 phút rồi cắt thành miếng lớn để dùng sau.


Cho một ít nước và đường phèn vào nồi, đun trên lửa nhỏ đến khi nước đường chuyển sang màu đỏ nâu thì trút phần thịt đã sơ chế trước đó vào xào nhanh tay, nêm thêm gia vị như nước tương, hành lá, gừng, quế, và cuối cùng thêm nước, đun sôi trên lửa lớn, rồi sau đó chuyển sang đun nhỏ lửa.

Bởi vì món thịt kho tàu phải nấu mất 1 tiếng mới được, cho nên Khương Khả chuyển sang món thứ hai.

Cách làm món mực nướng tương đối đơn giản, đầu tiên phải rửa sạch, cắt khoanh mực, đặt lên vỉ nướng đã chuẩn bị trước rồi cho các loại gia vị vào nướng cùng.

Vì trước đó Tôn Thường đã nói là nên cho càng ít rau càng tốt, cho nên Khương Khả không thêm hành vào mà chỉ thêm một chút ớt xanh và đỏ làm vật trang trí.

Món cuối cùng là gà chua cay, cắt thịt gà thành khối vuông, cho gia vị vào ướp một lúc, cắt ớt và ớt ngâm chua thành từng vòng, hành lá, gừng và tỏi cắt khúc, bắc chảo đổ dầu lên, đổ gà vào khi dầu nóng 60-70% xào trên lửa lớn.

Cho ớt sừng vào xào sơ, sau đó cho hành lá, gừng, tỏi vào, đợi khi tất cả các nguyên liệu chín tới, cuối cùng đổ nước sốt đã chuẩn trước vào, đợi đến khi súp chín đều, thì cho ra bàn.

Gà chua cay đã sẵn sàng, thịt heo kho tàu đằng kia cũng đã nấu chín, mùi thịt thơm lan tỏa khắp phòng, các loại âm thanh chảy nước miếng tràn ra.


[Chẹp chẹp, mùi thơm quá, tôi cảm thấy món thịt kho tàu này khác hẳn những gì tôi từng ăn.


[Thực sự không giống, món mực nướng cũng ngon, cảm giác rất mới lạ, hẳn là bỏ thêm gia vị mới.


[Thực sự là quá thơm, nhưng tôi vẫn thích gà chua cay hơn, nó khiến tôi thèm ăn.


Tuy rằng tất cả bình luận đều là khen, nhưng Khương Khả vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, tuy rằng cảm thấy ba món vừa làm không tệ, cầm đi thi đấu hoặc cho người nhà ăn thì không tệ, nhưng lấy ra để chiêu đãi khách có phải quá bình thường hay không.

Tôn Thường vừa từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy con mèo nhỏ màu trắng trên bàn nấu ăn có vẻ khó xử, đột nhiên hỏi: "Làm sao vậy, còn chưa nấu xong sao?"
“Meo meo.” Khương Khả lắc đầu nói ngắn gọn cậu đang lo lắng cái gì.

"Ồ, không sao, các món ăn không cần quá phức tạp, cố gắng đơn giản thì tốt hơn."
Tôn Thường bước tới nếm thử cả ba món, hài lòng gật đầu: "Được rồi, chỉ cần ba món này thôi, bất quá nguyên liệu nấu ăn không thể dùng như lúc trước, để tôi đem nguyên liệu do người Á Trùng Tộc mang tới, cậu cứ theo cách cũ làm thử xem.

"
Nguyên liệu nấu ăn do người Á Trùng Tộ ang tới? Khương Khả nghi ngờ ngẩng đầu.

"Đúng vậy, thói quen ăn uống của người Á Trùng Tộc không giống chúng ta.

Họ không thích ăn rau của con người, thịt cũng chỉ quen ăn những món đặc sản địa phương." Sau đó, ngay cả Tôn Thường cũng bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Lâm thời chế định thực đơn còn không tính, còn phải sử dụng những nguyên liệu không hề quen biết, đồng thời phải đảm bảo vừa lòng những vị khách là Á Trùng Tộc kia.


Tuy nhiên, nhiệm vụ được giao đến chỗ ông, là một đầu bếp, Tôn Thường phải đảm bảo hoàn thành nhiệm
Khương Khả giạt giật lỗ tai, dùng nguyên liệu mới để chế biến quả thực rất phiền phức.

“Dù sao thì cậu cũng thử trước đi, nếu vẫn không được, chúng ta nghĩ cách khác.” Tôn Thường nói.

Tôn Thường chưa kịp nói xong thì đã có người mở cửa bước vào.

Vị khách bước vào là một người đàn ông trung niên cao gầy, vừa bước vào đã trực tiếp bước tới trước mặt Tôn Thường: "Bữa tiệc đãi khách nước ngoài chỉ có mười hai món chính.

Vì cái gì mà nó chỉ là một trợ lý tạm thời mà ông lại cho những tận 3 món.

"
Tôn Thường đang loay hoay với câu hỏi sử dụng nguyên liệu mới như thế nào thì chợt nghe thấy câu hỏi của người đàn ông trung niên, hơn nửa ngày vẫn không hiểu hắn muốn nói cái gì.

“Không phải,” Tôn Thường cau mày.

“Vốn dĩ lúc trước tôi kêu cậu chuẩn bị 5 món, cậu bảo gần đây không có thời gian, sợ không xử lý được, chỉ có thể mà 3 món, như thế nào bây giờ lại muốn trách tôi chỉ cho cậu xử lý 3 món đúng không."
Người đàn ông trung niên nhịn không được muốn hộc máu.

Đúng vậy, quả thực gần đây hắn không có thời gian, chỉ có thể chuẩn bị 3 món, nhưng bây giờ ngay cả một trợ lý tạm thời của Tôn Thường cũng có thể chuẩn bị ba món ăn.

Cái đó không phải là nói hắn là một trong những đầu bếp chính, còn không bằng một trợ lý của Tôn Thường.

"Tôi nói không lại ông, vị trợ lý kia đâu?" Người đàn ông trung niên nhìn quanh, "Không phải nói hôm nay sẽ qua sao? Bây giờ người đâu, không phải là không dám tới đó chứ?"
Tôn Thường không nói gì.

Người đàn ông trung niên nhìn theo tầm mắt của ông, nhanh chóng nhìn thấy một con mèo trắng nhỏ đang liếm chân trên bàn nấu ăn.

Tôn Thường: "Giới thiệu với cậu, trợ lý tạm thời của tôi."
Trung niên: "..." Ông trêu tôi đấy à.

- -----
Dịch không đi đâu được nhìn cho đỡ thèm nha.

Có ai đang đói bụng cũng đừng trách tui.

(Bé vô tội ????????).