Trúc Ngoại Đào Hoa Khai

Chương 65




Sáng ngày thứ hai, Tiểu Tam lui thành một đoàn trong lòng Thái Kinh Vân, ý thu dần lạnh, ngủ ở nơi này một chút lạnh cũng không có.

Thái Kinh Vân tỉnh lại trước tiên, nhịn không được hôn một chút ở trên mặt Tiểu Tam. Trạch viện khó có được náo nhiệt một ngày, hiện tại đã an tĩnh như trước. Ánh sáng xuyên thấu qua từ cửa sổ, trên mặt đất ánh lên hàng song cửa chỉnh tề.

Trong phòng còn chưa thu dọn, nhìn qua có chút hỗn độn. Thái Kinh Vân nghiêng người nằm trên giường, như có như không vuốt ve người trong lòng, hưởng thụ khoản khắc biếng nhác này.

“Ân?” Tiểu Tam chui chui vào trong lòng y, nhẹ giọng hỏi: “Lúc nào rồi?”

“Ngươi nếu còn muốn ngủ thì ngủ tiếp đi!”

“Ân!”

Tiểu Tam nhắm mắt lại, hô hấp nhè nhẹ. Cũng không hoàn toàn ngủ mất, mơ mơ hồ hồ nhớ tới một sự tình.

Nhớ tới mấy năm đầu khi đến thế giới này, Tiểu Tam cho rằng bản thân sẽ cô độc đến già. Hắn thậm chí nghĩ tới, nỗ lực kiếm chút, sau đó dọn đến một địa phương mới, tìm một lý do để người khác tin tưởng hắn không cần lập gia đình. Hắn tin chính mình có thể tự lực cánh sinh! Bất quá, một hành động dọn khỏi Hạ gia còn chưa kịp làm, hắn đã từ Hạ gia gả ra ngoài.

Ở vào mười năm trước, hắn chết sống cũng nghĩ không ra sự tình sẽ có kết cục như vậy. Kì kèo tới kì kèo lui, hắn cư nhiên thực sự như một nữ nhân gả ra ngoài. Này cùng ước nguyện lúc ban đầu của hắn cách rất xa!

Là từ lúc nào bắt đầu cùng Thái Kinh Vân dây dưa không rõ? Thái Kinh Vân nói y lúc còn nhỏ đã minh bạch loại chuyện này, nhưng Tiểu Tam đến bây giờ vẫn còn có chút mơ hồ bất định.

Hắn vì sao thuận theo Thái Kinh Vân như vậy? Là vì tình yêu sao? Nhưng hồi tưởng lại, hai người cũng chưa từng nói qua yêu ngươi thích ngươi mấy lời buồn nôn đó! Có lẽ là vì mọi người trong thế giới này thì hàm súc nội liễm, cho nên mọi người không nói ra! Không chỉ không nói, cũng không làm ra chuyện buồn nôn gì khiến người ta nhớ cả đời.

Khiến người ta tim đập gia tốc tâm hoảng ý loạn nhất, chính là chuyện mà hồi đó khi Thái Kinh Vân uy hiếp hắn đòi giết chết hắn a!

Như thế mà tính, Tiểu Tam thật là nghĩ không ra, chính mình từng bước một tới gần Thái Kinh Vân như thế nào!

Nghĩ tới đây, Tiểu Tam lui lui ở trong chăn, Thái Kinh Vân cho rằng hắn bị lạnh, liền vươn tay bên ngoài đem chăn đè chặt một chút. Y không giống Tiểu Tam, loại khí trời này mà còn để trần cánh tay vươn ra bên ngoài cũng không thấy có bao nhiêu lạnh.

“Có chút kỳ quái…” Gương mặt Tiểu Tam dán tại bên cổ Thái Kinh Vân, tấm chăn che hơn nửa đầu, thanh âm nghe ra có chút rầu rĩ mơ hồ không rõ.

“Làm sao vậy?”

“… Không có gì… Ta còn muốn ngủ tiếp một lát!”

Có lẽ, cuộc sống là như thế này! Có vài thứ tựa như giao mùa, tự nhiên như thế, lặng yên không một tiếng động. Đợi một ngày nào đó đột nhiên hồi tưởng lại, mùa tiếp theo đã bất tri bất giác đến rồi!

Dù sao này không phải là phim kịch yêu đương, không cần phải có cái gì mà biến đổi bất ngờ thay nhau nổi lên!

Tiểu Tam nói muốn ngủ một lát, kỳ thực cũng không có ngủ, chỉ là nằm một hồi. Bởi vì chỉ chốc lát sau bụng đã đói đến có chút chịu không được.

Rõ ràng là một đôi tân nhân, Thái Kinh Vân cùng Tiểu Tam lại cứ như là đôi lão phu phu mà song song rời giường rửa mặt. Song phương đều quen thuộc động tác của đối phương, phối hợp ăn ý mà vắt khăn đưa chén này nọ. Này là thói quen dưỡng ra khi ở nông trang.

Tiểu Tam chỉ là theo thói quen mà làm, không có ý thức về phương diện này, nhưng Thái Kinh Vân cảm giác được. Y tính tình lãnh đạm không có nghĩa là y không có tâm tư, loại thói quen sinh hoạt song phương tự nhiên này không thể nghi ngờ chính là khiến y rất vui vẻ.

Y nhận thức Tiểu Tam là từ lúc được tám tuổi, Tiểu Tam xem như là người bạn duy nhất của y. Khi còn bé cũng không có ý muốn làm bạn suốt đời, nhưng sau lại chậm rãi có cái ý niệm này trong đầu. Cho tới bây giờ, trong lòng chung quy nghĩ tới hắn. Hết thảy điều mình làm, đều bắt đầu lo lắng cho tồn tại của hắn!

Các công tử thiếu gia nhàn lai vô sự trong kinh thành, luôn tốn tâm tư muốn tìm một đoạn  ái tình có thể kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, vì vậy một hồi tiếp một hồi phong hoa tuyết nguyệt tuý sinh mộng tử (sống mơ mơ màng màng)! Quả thực có phần được mọi người đàm luận ước ao, nhưng đa số là không có kết quả!

Thái Kinh Vân thờ ơ lạnh nhạt thứ “Ái tình” này, nhìn bọn họ người đến người đi, yêu một người lại một người! Trong miệng thì bảo, “Cái này mới là chân ái!”

Bởi vì loại chuyện này thấy qua không ít, Thái Kinh Vân liền không còn tin vào ‘ái tình’. Y ở trước mặt Tiểu Tam cũng không đề cập đến cái thứ gọi là yêu này, đối với cái người nhát gan lại trì độn kia đề cập đến chuyện ái tình cũng không nhất định dùng được, y càng nguyện tin tưởng vào hôn nhân.

Sau khi thành hôn, mặc kệ là nhìn từ phương diện nào, Tiểu Tam đều là của y. Y cũng không trông cậy vào Tiểu Tam có thể mỗi ngày nói yêu hay không yêu, y chỉ cần Tiểu Tam có thể cùng y chung sống, ngày cùng ăn, đêm cùng giường. Có thể vào lúc nhớ tới hắn mà chạm vào hắn, có thể vào lúc kêu gọi hắn mà nhìn thấy hắn.

Hiện tại, mục đích của y đã đạt được rồi!

Tuy là nói, cuộc sống hiện tại so với khi ở tại Thái gia, đơn giản hơn rất nhiều, nhưng Thái Kinh Vân cảm giác càng tâm hỉ càng hạnh phúc!

Hạnh phúc, nghĩ đến từ này, Thái Kinh Vân liền cười rộ lên!

“Ai ~ ngươi mà cười khúc khích, hình tượng khốc nam toàn bộ không còn!” Tiểu Tam cắn mì nói với Thái Kinh Vân.

Thái Kinh Vân phục hồi tinh thần, lập tức không cười nữa, đanh mặt nói với Tiểu Tam: “Gắp củ cải về lại chén!”

Tiểu Tam gần đây có chút kiêng ăn, thích ăn các loại thịt, mà củ cải và đậu nành không biết vì sao đột nhiên ghét ăn. Trù phòng đưa tới bữa sáng là bát mì lớn, bên trong là thịt heo và củ cải, còn có một chút rau xanh. Nhìn rất hảo, mì cũng rất ngon, chính là những phiến củ cải trắng nộn nộn kia nhìn mà không có một chút hứng thú. Trên nguyên tắc không lãng phí lương thực, Tiểu Tam tỉ mỉ đem củ cải lấy ra phóng tới trong bát Thái Kinh Vân.

“Không thích ăn mờ!” Tiểu Tam hút ngụm mì cắn miếng thịt, không nghe lời Thái Kinh Vân.

“Ba ngươi nói không thích ăn cũng phải ăn, như vậy đứa bé trong bụng mới có thể hảo lớn lên!” Thái Kinh Vân gắp hai ba miếng củ cải trở lại.

“Hanh! Không ăn!” Nhắc tới việc này, Tiểu Tam tính tình liền khó lên, quăng một đại bạch nhãn cho Thái Kinh Vân, thở phì phì gạt mấy miếng củ cải qua một bên, chỉ lo mò thịt ăn.

Xem bộ dáng người nọ là không quản không được! Thái Kinh Vân mặt giật giật, lôi Tiểu Tam qua. Tại khi Tiểu Tam đang giơ đũa phát ngốc, thì Thái Kinh Vân chát một cái lên mông Tiểu Tam.

Tuy là nói lực độ không lớn, nhưng bộ vị này tối hôm qua từng bị “Sử dụng” qua, vốn còn có chút khó chịu. Khí lực coi như là nhẹ đó cũng gây đau nhức. Huống chi, lớn như vậy rồi, còn bị người ta đánh đòn, này quá khó kham rồi!

Tiểu Tam xoát một cái đỏ mặt, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ nữa.

“Ngươi!”

“Ngươi nếu còn nháo, ta không ngại cởi quần đánh cho lần nữa!” Nói xong, cái tay trên mông kia lại tăng thêm lực độ vỗ một cái.

Tiểu Tam chính là một kẻ mềm nắn rắn buông. Thái Kinh Vân gần đây vẫn luôn dỗ dành hắn, tính tình hắn liền cọ cọ hướng lên trên, lúc này Thái Kinh Vân xụ mặt xuống, hắn lại lập tức ý thức được Thái Kinh Vân không dễ chọc. Vừa nghĩ đến độ nguy hiểm của Thái Kinh Vân, hắn vô thức kề sát mặt qua làm bộ ủy khuất, hơi nhăn mày lại chớp chớp mắt.

“… Nơi này còn đau nha…”

Thái Kinh Vân tự mình xuống tay, đương nhiên biết rõ lực độ, Tiểu Tam vẻ mặt thẹn thùng nói lời này với y, y lập tức minh bạch là đau nhức ở đâu. Thấy dáng vẻ đáng thương của Tiểu Tam, tâm tự nhiên mềm mại.

“Ăn hết mấy thứ trong bát!”

Tiểu Tam ngắm ngắm ba miếng củ cải trắng nộn nộn trong bát, tiếp tục giả bộ đáng thương, “Nếu không thì ăn một miếng thôi nha!”

Thái Kinh Vân nhướng mày không nói lời nào, nếu như thuận theo Tiểu Tam, kia hắn sẽ một tấc lại muốn tiến một thước, y không nguyện để Tiểu Tam dưỡng ra thói quen không tốt. Huống chi, hắn hiện tại trong bụng có hài tử, để thân thể hảo, càng không thể dưỡng ra mao bệnh kiêng ăn.

Tiểu Tam thấy bộ dạng băng sơn của Thái Kinh Vân, trong lòng ảo não. Sớm biết thế sẽ không đi nhắc nhở y, để y tiếp tục cười ngu như vậy thì thật tốt rồi!

Hai người cơm nước xong còn có chuyện cần làm, Thái Kinh Vân mang theo Tiểu Tam nhận thức một chút toà viện tử này còn có nhóm nô bộc nơi đây.

Đầu tiên là đến Trung đường (nhà chính). Quản gia của toà viện tử này là một vị đại thúc họ Đồng, bởi vì chuẩn bị cho hôn sự, Tiểu Tam cũng có gặp mặt ông vài lần, tự nhiên nhận thức. Khi Tiểu Tam theo Thái Kinh Vân ngồi ở chủ vị, Đồng quản gia cũng dẫn bảy tám người vào trong.

“Kiến quá lão gia, kiến quá phu nhân!” Mọi người cùng hô lên hành lễ.

Tiểu Tam lúc này đang uống trà, vừa nghe, toàn bộ nước trà trong miệng đều phun ra! Thái Kinh Vân dở khóc dở cười cầm khăn nhanh chóng lau cho hắn.

“Làm sao vậy?”

“Bọn họ gọi cái gì?”

“Sau khi thành hôn thành gia, chúng ta phải gọi chủ tử là lão gia, gọi ngài tự nhiên là phu nhân!” Đồng quản sự ở bên cạnh giải thích.

“Đổi đi, ta đối với cái từ có chút dị ứng! Ta thà rằng các ngươi gọi ta là Hạ Tiểu Sam! Hoặc là Tiểu Tam!”

Phu nhân? Tuy rằng này cũng là sự thực, nhưng cái từ này nghe thế nào củng đều thấy không được tự nhiên nha! Tiểu Tam lắc đầu không muốn bị người ta xưng hô như thế.

Thấy mọi người mắt to trừng mắt nhỏ ngốc ở nơi đó, Thái Kinh Vân nhàn nhạt phân phó: “Các ngươi sau này gọi phu nhân là chủ tử đi!”

Kỳ thực Tiểu Tam cũng không muốn nghe cách xưng hô này, nhưng chung quy dễ chịu hơi so với việc bị người ta gọi phu nhân a. Cuối cùng đành phải đáp ứng, nghĩ đến sau này cùng mọi người quen thuộc rồi thì đổi lại là được.

Hiện tôi tớ trong nhà thêm luôn quản sự tổng cộng có tám người, gồm Đồng quản gia Đồng đại thúc, Vương Tứ và Trần Đại Ngưu làm việc tại trù phòng, Đồng Lục và Chu Hồng phụ trách chỉnh lý phòng ốc cùng với hầu hạ trà nước, Cảnh thúc làm công tác tẩy trừ cùng may vá, còn có Vương bá quản lý hoa viên và tu sửa phòng ốc cùng với xa phu Vương Ngũ.

So với toà viện tử lớn như vậy, nô bộc trong viện lại ít đến đáng thương. Được cái chủ tử cần phải hầu hạ ở nơi này cũng ít, cho nên mọi người cũng còn chưa bận lắm.

Tính tình của tân chủ tử, mọi người đã được nghe, có mấy người cũng đã cùng Tiểu Tam gặp qua. Vì vậy trận chủ tớ gặp nhau này, mọi người trò chuyện rất vui, tuy rằng trên quan niệm có vài điều bất đồng, nhưng Tiểu Tam cảm thấy mấy thứ đó về sau có thời gian sẽ giải quyết.

Sau khi Tiểu Tam phát cho mỗi người một bọc quà nhỏ, quản gia đại thúc liền căn dặn mọi người đều tự giải tán đi làm việc.

“Ta nhớ rõ khi còn bé có tới viện tử này, ở đây còn có rất nhiều người mà! Chỉ ở trù phòng làm việc thôi mà có bốn năm người a!” Tiểu Tam năm đó đưa rau cải đến trù phòng của viện tử này, viện tử khi đó cũng an tĩnh, nhưng nô bộc chỉ nhiều chứ không ít.

“Ân, ta thích thanh tĩnh chút, liền để Đồng thúc mướn tới vài người thiết yếu mà thôi.” Thái Kinh Vân dắt Tiểu Tam đi nhìn ngắm toà viện tử, để hắn quen với ngôi nhà mới này.

Lúc đầu nơi này gọi là Thúy Trúc Uyển, năm ngoái khi Thái Kinh Vân dọn tới, tên viện đã bị lấy xuống. Thái Kinh Vân tuy rằng bị đuổi khỏi Thái gia, nhưng vẫn tiếp tục sử dụng cái họ này, vì vậy ngoài viện liền treo một tấm biển Thái Phủ. Tiểu Tam sau khi vào cửa, liền là một ‘Thái gia’ mới toanh rồi.

Viện tử là hình thức tam tiến, trước tiên là viện tử được xem như môn đình, dùng để tiếp khách nghỉ ngơi. Lại tiến vào một tầng chính là trung đường, tiếp kiến khách nhân trọng yếu hoặc là lo liệu chút hoạt động trọng yếu thì liền ở chỗ này tiến hành, sương phòng hai bên cũng có thể chiêu đãi khách nhân dừng chân ăn uống. Thiên viện là để nhóm nô bộc ở, trù phòng cũng ở gần đó. Hậu viện tận cùng bên trong là chỗ của chủ nhân, càng tinh xảo hơn. Các gian phòng to to nhỏ nhỏ các loại công năng, tính ra cư nhiên có đến mười gian.

Tiểu Tam một đường nhìn ngắm, không khỏi líu lưỡi. Hắn coi như là một nông nô xoay người cái thành chủ nhân, trình độ này, tuyệt đối là cấp bậc đại địa chủ a.

“Sau ốc vốn là hoa viên, bất quá, đã sớm hoang vu. Sau này liền giao cho Tiểu Tam quản lý ha! Ta thích nhìn dáng vẻ bận rộn của ngươi!” Thái Kinh Vân mang theo Tiểu Tam đi tới một mảnh đất trống, ngoại trừ mấy khối quái thạch cùng một hồ nước nhỏ, nơi khác đều hoang vắng.

Mảng hoa viên này là Thái Kinh Vân đặc biệt lưu lại không coi sóc, bao gồm cả đám nô bộc cũng là y cố ý giảm bớt. Y quen với tính tình của Tiểu Tam, cuộc sống càng đơn thuần, hắn lại càng tự tại. Y không muốn ràng buộc thiên tính này của Tiểu Tam, Tiểu Tam thích bận rộn làm việc của mình, Tiểu Tam giản đơn, mới là Tiểu Tam rung động y nhất! Cũng là Tiểu Tam y nguyện ý nhìn thấy nhất!