Khi Tiểu Tứ đẩy cửa vào, hai người trong phòng đang ngủ say.
Tiểu Tứ hai mắt đảo một vòng, đi tới bên giường dùng ngón tay chọt chọt Thái Kinh Vân. Thái Kinh Vân quả nhiên lập tức tỉnh lại. Hai mắt mở ra lạnh lùng nhìn Tiểu Tứ.
Tiểu Tứ bị y trừng rùng mình một cái, Tiểu thân thể run lên nhanh chóng nói: “A ba nói muốn gọi tam ca rời giường ăn cơm.” Sau khi nói xong liền xoay người bỏ chạy. Ô ~~ lần sau không bao giờ làm cái việc này nữa! Tình nguyện không ăn cơm cũng không chịu khổ thế này!
Thái Kinh Vân nhìn nhìn Tiểu Tam ngủ trong lòng mình, không khỏi cười khổ.
Khi Tân Hà mang bữa trưa lên bàn, thì Tiểu Tam lười biếng đánh cái ngáp ra khỏi phòng, Thái Kinh Vân theo phía sau, cứng nhắc trương ra khuôn mặt lại bị cào cho vài đạo hồng ấn mới tinh. Tân Hà nhìn mà phốc cái cười ra tiếng.
Thông thường, phản ứng tảo dựng sẽ vào lúc mang thai ba tháng thì kết thúc, khi đó khẩu vị này nọ tự nhiên hảo lên. Buổi trưa hôm ấy khẩu vị của Tiểu Tam không tồi, ăn một bát lớn món thịt “vịt”. Tuy rằng cảm thấy vị đạo không đúng lắm, nhưng hắn gần đây ăn cái gì cũng đều không vừa ý, cho nên cũng không nghĩ sâu thêm.
Thấy Tiểu Tam bắt đầu có thể ăn lại, Liên Sinh ngầm đắc ý thật lâu, cho rằng hắn ‘chữa hảo’ tiểu mao bệnh của Tiểu Tam. Chỉ cần Tiểu Tam muốn ăn món gì, hắn sẽ không ngừng thu xếp.
Thái Kinh Vân thấy Tiểu Tam lại bắt đầu có thể ăn có thể ngủ, cũng là yên lòng. Hôn lễ sắp cử hành, những việc y phải làm vẫn còn không ít.
Hôn lễ của Thái Kinh Vân và Tiểu Tam là vào trung tuần tháng chín cử hành. Dựa theo thương lượng trước đó, lo liệu hôn lễ là án theo phong tục của Đại Nguyên thôn. Tuy rằng Điền bá cùng quản gia đại thúc của trúc viện có chút dị nghị, nhưng bản thân Thái Kinh Vân đều đồng ý rồi, cuối cùng cũng chỉ có thể án theo tập quán ở đây đơn giản mua sắm.
Tiểu Tam mang thai, cho nên các loại sự tình chuẩn bị cho hôn lễ, hắn cũng không nhúng tay hỗ trợ. Chỉ cần ngồi ở một chỗ chờ đến ngày thành hôn là được.
Hôn lễ ngày đó, Tiểu Tam vào giờ Dần (3-5h sáng) đã bị Liên Sinh lay tỉnh. Lúc đó ngoài cửa sổ đều là một mảnh đen kịt, đầy sao lấp lánh. Ngoại trừ trong tiểu viện Hạ gia, khắp nơi đều rất an tĩnh, ngay cả tiếng chim hót đều không có. Tiểu Tam không quá cam tâm bần bần thần thần. Tuy rằng an ủi chính mình phải nhập gia tùy tục, nhưng khi ngày này thực sự tới, Tiểu Tam vẫn là có chút ngẩn ngơ.
Trước khi mặc đồ mới vào, tân nhân trước hết phải tắm rửa một phen, trong nước tắm có ngâm nhành thảo diệp tượng trưng cho ‘ngũ phúc’. Tiểu Tam phải tẩy rửa từ đầu tới chân, đảm bảo trong móng tay cũng đều sạch sạch sẽ sẽ. Này còn gọi là tẩy trần!
“Ngày này sao lại đến nhanh như vậy nha?! Nhớ ngươi trước đó không lâu còn có thể ôm vào trong lòng, lúc này lại tới thời điểm xuất giá sinh con rồi!”
Tiểu Tam ngâm mình ở trong làn nước ấm áp mà mơ màng buồn ngủ, Liên Sinh đang ở phía sau hắn nâng cây lược gỗ đào giúp hắn gội đầu, răng lược từ đỉnh đầu chải xuống, trong lưới tơ hắc sắc, gạt lấy lượng nước tựa như lệ thủy quét qua mu bàn tay.
“Ba, người cũng đừng khóc nha!” Tiểu Tam ngâm mình trong mộc dũng lên tiếng, mấy ngày này lời Liên Sinh nói tối đa cũng là những lời này, thường thường nói nói còn có thể bật khóc, khóc đến trong lòng Tiểu Tam chua xót. Hắn không muốn cảm tính như thế, nhưng dường như bởi vì đang mang thai, ưu tư của hắn căn bản là không thể khống chế hiệu quả.
“Không khóc! Hôm nay là ngày lành của ngươi, a ba không khóc!” Nói là không khóc, nhưng Tiểu Tam nghe ra giọng mũi của Liên Sinh, sợ là nước mắt đã rơi xuống mất rồi…
Thời gian tắm rửa cũng không quá dài, ngâm trong nước một hồi, Tiểu Tam liền đứng dậy mặc y vật thiếp thân. Liên Sinh giúp hắn lau khô mái tóc một chút, phụ tử hai người cũng trò chuyện vài câu. Đa phần là Liên Sinh căn dặn Tiểu Tam một số việc, Tiểu Tam nghe, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại.
Khi nghe tiếng gà gáy đầu tiên, Tân Hà bưng một chén nhỏ viên bột vào phòng, đó là bữa sáng chuyên dụng cho Tiểu Tam. Trong bát có bốn viên tròn thiệt tròn làm bằng gạo nếp trông rất khả ái, đáng tiếc cũng không ngon lành gì, bỏ vào trong miệng nhai nhai khẩu cảm thường thường, lại rất trắng. Cái món này là tượng trưng cho cuộc sống sau này trôi qua viên mãn, cho nên Tiểu Tam có không thích vị đạo kia cũng phải ăn hết toàn bộ.
Kế tiếp chính là trang điểm, ngoại trừ Liên Sinh, còn mời một vị phúc nhân trong thôn đến hỗ trợ. Từ mặc y phục đổi giày đến chải đầu, tất cả đều do hai người này chỉnh lý, Tiểu Tam cần làm là như một búp bê thành thật ngồi ở đó bị bọn họ lăn qua lăn lại, cuối cùng khi muốn trát phấn bôi son, thì Tiểu Tam ra sức chống cự cũng không thành công, chỉ có thể đàm điều kiện, vẽ nên trang dung tương đối đạm.
“Tựa như một tiên đồng vậy, đây là tân nhân xinh đẹp nhất mà ta từng trang điểm qua! Liên Sinh nha, ngươi thật có phúc khí!”
Hôm nay Tiểu Tam xác thực rất đẹp mắt. Khuôn mặt phấn nhuận, ngũ quan tinh tế linh khí, sau khi thoa lớp phấn mỏng càng có vẻ diệu nhược xuân hoa (rực rỡ như là hoa xuân). Hỉ phục là tô cẩm đỏ thẫm do Thái Kinh Vân đặc biệt đưa tới, cũng không có tú đồ quá mức phức tạp, nhưng chất liệu liệu tơ lụa nhu mỹ, chạm vào liền biết chất liệu không hề đơn giản. Cổ áo là đai lụa rộng bằng bàn tay, trên đai vải trái lại thêu không hề ít đồ án cát tường, nhưng là dùng sợi tơ cùng màu, chỉ có đến gần nhìn ngắm mới có thể phát hiện vẻ hoa mỹ nơi đây. Vạt áo uốn lượn chấm đất, được tinh công chế tác, khiến Tiểu Tam ngày thường tùy tiện hiện ra vài phần ôn nhã hàm súc. Tiểu Tam một thân hồng trang không thể nói là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng được xưng diễm nhược đào lý (xinh đẹp tựa đào mận)!
Mãi cho đến gần giờ Thìn, lần này trang điểm mới tính là hoàn thành. Tiểu Tam bị dày vò tới dày vò lui đã sớm mệt đến không được rồi, ý thức có chút nhoáng lên nhoáng xuống. Án theo phong tục kết hôn của bản xứ mà nói, sau khi ăn xong những viên bột kia phải đến tân gia mới lại được ăn tiếp. Bất quá tình huống Tiểu Tam có chút đặc thù, đứa bé trong bụng đã ba tháng rồi, hắn nếu muốn ăn món gì, người khác cũng không thể để đói hắn nha.
Vì vậy, trang điểm xong, Tiểu Tam lại bưng một bát mì lớn mà ăn. Sột soạt chưa đến mấy cái đã ăn sạch sẽ, hắn gần đây xác thực là ăn càng ngày càng nhiều. Bởi vì trong người còn có một đứa nhỏ, mọi người thấy hắn ăn nhiều như thế còn rất vui vẻ nữa là.
Bắt đầu từ giờ Thìn (7-9h sáng), là lúc Tiểu Tam cùng các vị thân hữu trong nhà bái biệt, chủ yếu là gặp mặt các vị thân bằng hảo hữu tiếp nhận chúc phúc. Bất quá, Hạ gia cũng không có dòng họ trực hệ gì, Tiểu Tam ngồi ở trong ốc cũng là thoải mái. Bên cạnh còn có Liên Sinh và Tân Hà cùng mọi người nói chuyện, Tiểu Tam lúc sau liền dứt khoát nghiêng qua dựa vào trên ghế mà thiếp đi, khiến mọi người thấy mà dở khóc dở cười.
Đội ngũ đón dâu của Thái Kinh Vân ở trong làng vòng vo một vòng, quanh quẩn tới giờ Ngọ ( 11-13h trưa) thì mới đi đến gõ cửa Hạ gia.
Tiểu Tam vù vù ngủ thẳng đến khi Thái Kinh Vân tiến vào cửa chính thì mới bị Tân Hà đánh thức, một bên Văn Thanh đang hưng phấn mà đi loạn khắp gian ốc, thiếu chút nữa khiến người ta cho rằng y mới là tân nhân của ngày hôm nay. Nghe nói Thái Kinh Vân mở cửa viện rồi, lại nghe thấy ngoài ốc vô cùng náo nhiệt, Văn Thanh soạt một cái chạy ra. Cũng may không an bài y làm người bồi bên Tiểu Tam ngày hôm nay, bằng không sẽ thật phiền phức.
Nói thật, kết hôn chính là không ngừng ầm ĩ dày vò. Mặc kệ là đương sự kết hôn hay là các vị thân hữu đến dự lễ, càng náo nhiệt, càng vui vẻ.
Tiểu Tam bị nhốt ở trong phòng chờ Thái Kinh Vân tới đón, hắn cau mày nghe bên ngoài vừa kêu la vừa nhốn nháo, rõ ràng chợt nghe thấy thanh âm của Thái Kinh Vân, nhưng đợi hơn nửa ngày cũng không thấy Thái Kinh Vân đẩy cửa mà vào. Trái táo cầm trong tay bị hắn răng rắc răng rắc cắn cho mấy ngụm.
“Ai ~ ngươi thế nào lại cắn nó rồi?” Tân Hà bên cạnh thực sự là không biết nên nói gì cho phải, cho Tiểu Tam trái cây dùng để cầm trên tay nhằm bảo bình an, Tiểu Tam nhưng lại liên tiếp đem trái cây đó răng rắc ăn vào bụng.
“Cho vào bụng so với đặt ở trên tay càng thêm an toàn!” Tiểu Tam thuận miệng nói.
“Có ngươi nói như vậy ấy?” Tân Hà lại từ một bên cầm lấy một quả trái cây nhét vào trong tay Tiểu Tam, sau đó dở khóc dở cười dùng ngón tay chọt chọt Tiểu Tam.”Ngươi nha ~ đang lo lắng gì thế?”
“Nào có lo lắng gì nha!”
“Còn không lo lắng, ngươi xem sàn nhà đều bị ngươi giẫm ra một đường rồi, ngươi đi loanh quanh cái gì nha? Nếu là tân nhân khác, chúng ta trái lại có thể đoán được hắn lo điều gì, còn ngươi chúng ta thật là đoán không ra!” Tân Hà như là nghĩ đến điều gì, ha hả ha hả cười lên.
“Điều gì nha?” Tiểu Tam đương nhiên là khó hiểu.
“Thông thường mà nói, tân nhân lo chính là động phòng a! Bất quá ngươi đến bụng cũng đều có rồi, cái này tự nhiên không cần lo lắng! Ha ha!”
Tiểu Tam soạt một cái đỏ mặt, trên mặt có bôi một tầng phấn cũng là ngăn không được vệt ửng hồng đó lộ ra.”Ngươi…”
Về điểm ấy, hắn đã bị nhiều người trêu ghẹo rồi, là lúc vừa mới cùng thân hữu bái biệt, đa số mọi người đều lấy việc này trêu chọc hắn. Khiến hắn xấu hổ thầm muốn tìm cái lỗ nào đó chui vào. Bảo hắn nói thế nào đây? Chung quy không thể nói với người khác, bản thân hắn coi như là thuần khiết, hắn và Thái Kinh Vân kỳ thực chỉ làm có một tối…
Ngoài phòng thanh âm càng ngày càng gần, sau đó một đám người ầm ầm ĩ ĩ di chuyển đến trước cửa phòng Tiểu Tam. Cách ván cửa còn nghe được không ít người đang trêu đùa Thái Kinh Vân.
Theo quy củ, Thái Kinh Vân phải ở bên ngoài gõ cửa ba lần, bất quá, y gõ mới đến lần thứ hai, cửa đã cạch một tiếng mở ra, Tiểu Tam một thân cẩm trang diễm hồng đứng ở giữa cửa, nhìn mọi người đang không thể di chuyển tầm mắt.
Mọi người đầu tiên là bị dung mạo diễm lệ của Tiểu Tam trấn trụ, một đám ngơ ngác chỉ biết dùng nhãn tình mãnh liệt mà nhìn. Đoàn người an tĩnh trong chốc lát, sau đó có một thanh âm trêu ghẹo vang lên.
“Ai ~ này tân lang quân thực là vội vàng nha!”
Mọi người vừa nghe, đều ha ha cười lên. Tân Hà ở đằng sau Tiểu Tam đỡ trán, nhỏ giọng nói: “Ta không phải nói với ngươi rồi sao? Cửa này phải là do ta tới giúp ngươi mở mà!”
Tiểu Tam thấy mọi người cười to, chỉ biết chính mình lại làm sai rồi. Tiện tay định đóng luôn cửa lại, bị Tân Hà nhanh chóng ngăn cản. Chưa từng nghe nói có tân nhân nhà ai sau khi mở cửa lại đóng cửa. Xem ra mớ quy củ vừa nói khi nãy, Tiểu Tam tất cả đều không nghe vào lòng. Nghĩ đến các lễ tiết kế tiếp, không khỏi ở trong lòng sốt ruột vì Tiểu Tam.
Tại trong tiếng cười điên cuồng của mọi người, Tiểu Tam đỏ mặt kiên trì đưa tay trao đến trên tay Thái Kinh Vân, hai người nắm tay đi vào bái biệt phụ mẫu.
Hạ gia nơi nơi đều treo lụa đỏ, hiện vẻ cực kỳ vui mừng, lễ nhạc diễn tấu không dứt bên tai, những người đến đây dự lễ trên mặt đều tràn đầy vẻ tươi cười.
Ở giữa nhà chính, Hạ Tứ Lang và Liên Sinh đang vạt áo đoan chính ngồi trên thượng vị. Hai người tự nhiên là mặt mày rạng rỡ, mặc vào một thân đồ mới, cũng hiển hiện vài phần vui mừng.
“Tân nhân hành lễ ~ khấu bái song thân!”
Một bên người chủ hôn cao giọng xướng, gian ốc ầm ĩ nhất thời an tĩnh không ít, mọi người đều mở to hai mắt nhìn tân nhân hành lễ.
Thái Kinh Vân cùng Tiểu Tam giống nhau, toàn thân đều là một màu đỏ. Bất quá, y ăn vận một thân hồng y cũng không đẹp mắt như Tiểu Tam. Y của hôm nay không còn sắc bén hàn lãnh như thường ngày, mà giống bao tân lang khác cười ngây ngô không ngừng, nhìn mà chân thành như một tiểu dân bình thường.
Hai người dắt tay chậm rãi đến trước mặt hai vị gia trưởng, song song quỳ gối trên đệm hương bồ mà khấu bái hành lễ.
Sau khi dập đầu thì là kính rượu, đầu tiên là Tiểu Tam dâng rượu cho hai lão, sau đó là Thái Kinh Vân. Liên Sinh uống rượu, đôi môi mấp máy, lại bắt đầu hai mắt rưng rưng.
___________________
Cuối cùng đôi trẻ cũng đám cưới rồi *chấm nước mắt*